Đứa Con Bị Ghét Bỏ
Chương 52: Gặp gỡ trong vườn hoa
Purity đi dạo xung quanh tòa thành Hạ Hải. Tòa thành nơi biển Đen là sự kết tinh của hàng ty tỷ tinh thể muối.
Xung quanh tòa thành bị bao phủ bởi san hô ngũ sắc. Con đường dẫn đến lâu đài rải sỏi trắng tinh. Black Lady vốn cũng không phải là người thích sự khiêm tốn, lâu đài của nàng được trang hoàn lộng lầy. Khắp nơi đều khảm xà cừ và ngọc trai sáng lấp lánh. Trần nhà là một bức tranh khổng lồ về các vị thần khởi nguyên của Thiên giới, được chế tác bằng cách đính thủ công hàng vạn viên đá quý rực rỡ, thắp sáng cả lâu đài.
Bữa tiệc được tổ chức ở trung tâm lâu đài. Tiếng tù và và đàn lia hòa quyện cùng tiếng trống tạo thành một bản hòa tấu sôi động. Purity không thể chịu được sự náo nhiệt đó nên mới phải trốn ra bên ngoài. Hiếm khi đi đâu mà lại không có Karen bên cạnh nên nàng cảm thấy cực kì trống trải. "Hẳn là bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Mình nên quay trở lại thôi.", nàng nghĩ rồi quay gót trở về.
Lúc đi ngang qua hoa viên, chẳng biết có phải ba đấng tối cao muốn trêu đùa nàng hay không mà nàng lại gặp phải Frediano. Purity xoay người đi hướng khác, tránh được một kiếp nạn.
- Tiểu thư Purity. - Frediano cất tiếng gọi.
Purity đứng đờ người ra một lúc. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nàng thật sự đã cân nhắc thật kĩ hai phương án.
Một là tỏ ra bình thường mà tiếp chuyện với hắn. Hai là vờ như không nghe thấy, tìm cách thoái lui. Nàng còn chưa kịp nghĩ xong đã thấy hắn đứng chắn ngay trước mặt nàng, nói:
Tiểu thư không nghe thấy ta gọi sao?Buổi sáng tốt lành, ngài Frediano. - Purity nói, cứng nhắc như khúc gỗ. - Ta xin phép đi trước.Không đợi hắn nói lời nào, nàng đã bước đi thật nhanh. Dường như chỉ cần tìm được nơi nào khuất tầm mắt của hắn thì nàng sẽ vắt chân lên cổ chạy biến. Vậy mà nàng lại nghe được tiếng bước chân lộp cộp phía sau mình.
Nàng bước một bước, đối phương cũng bước một bước. Nàng dừng lại, đối phương cũng dừng lại. Dây dưa một lúc, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa, quay phắt lại, nói:
Ngài muốn gì?Ta không hiểu tiểu thư đang nói gì! - Frediano giả ngây thơ nói.Vậy thì đừng đi theo ta nữa. - Purity rất không khách sáo nói.Ta nào có đi theo tiểu thư chứ? - Frediano cười cợt nói. - Chỗ nào có đường thì ta đi thôi!Nàng vừa dứt lời thì quay người đi thẳng. Tiến bước chân phía sau vẫn không chịu dừng lại. Purity vốn là người kiên nhẫn, thế mà hôm nay, Frediano đã thành công chọc cho nàng nổi giận. Nàng quay lại, mặt đối mặt với hắn, hỏi:
Rốt cuộc là ngài muốn gì đây?Ta chẳng muốn gì cả. - Frediano nói.
Hắn tiến một bước, ghé sát mặt hắn vào mặt nàng. Khoảng cách này thật sự gần quá! Hơi thở của nam nhân phải vào gương mặt nàng. Ấm nóng. Chưa bao giờ nàng lại có thể nhìn hắn từ một khoảng cách gần đến vậy. Gương mặt của hắn bao nhiêu năm chẳng khác thuở ban đầu là bao. Đôi mắt phượng sáng, đen láy như màn đêm, nuốt chửng lấy trái tim nàng. Đôi môi mỏng, khẽ cong lên một nụ cười. Xương hàm rắn rỏi lộ rõ. Đường nét nam tính đó cứ thế quấn lấy tâm trí nàng.
Nơi lòng ngực đập liên hồi. Mồ hôi nàng chảy xuống, làm cay khóe mắt. Đôi môi căng mộng mấp máy không nói thành lời. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút né tránh hay sợ sệt.
- Ngài... muốn gì ở ta? - Purity hỏi.
Nàng chỉ đơn giản là hỏi thôi. Vì đối với nàng hiện giờ, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa. Hắn cười nhạt, nói:
Chung một đích đến.Sao ngài có thể chắc chắn chứ? Ta chưa từng nói với ngài ta muốn đi đâu. Ngài đây là đang tự đề cao chính mình quá rồi. - Purity nói, chẳng để lại cho hắn chút mặt mũi nào.Tiểu thư chắc chứ? - Hắn vươn tay, vén lọn tóc trên trán nàng ra để nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của nàng. - Ta lại cảm thấy bản thân rất hiểu tiểu thư.Tình thế hiện giờ có chút không đúng thì phải! Tại sao thần Chấp Pháp cao cao tại thượng của Thiên giới lại ở đây buông lời bỡn cợt với nàng? Nàng không muốn bị hắn nhìn thấu. Nhưng cũng không muốn lạnh lùng đẩy hắn ra xa. Tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, nàng cảm thấy chỉ có đánh trống lãng mới giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này:
Hẳn đã đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi, ngài muốn cùng ta vào trong chứ?Rất hân hạnh! - Frediano kính cẩn nâng tay nàng lên, lại một lần nữa để lại hơi ấm trên mu bàn tay nàng.Sắc đỏ vươn lên đôi gò má của người thiếu nữ. Đây đúng là một hành động xã giao bình thường nhưng trước thái độ của hắn, nàng không thể nào nghĩ nó bình thường được. Hai người cứ thế sóng vai nhau mà đi. Hai bên im lặng đều không nói một lời nào vì trong lòng họ đều có những suy nghĩ riêng. Hành vi kỳ lạ của hắn khiến nàng không khỏi nghi ngờ, có cảm giác như hắn đang dùng một phương pháp kỳ lạ đế che giấu nàng điều gì đó. Hay là do nàng suy nghĩ nhiều nhỉ? Nàng lắc đầu, đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Dù sao thì hôm nay cũng là sinh thần của Black Lady, chắc không có kẻ nào ngu ngốc đến mức gây rối vào ngày hôm nay đâu.
Xung quanh tòa thành bị bao phủ bởi san hô ngũ sắc. Con đường dẫn đến lâu đài rải sỏi trắng tinh. Black Lady vốn cũng không phải là người thích sự khiêm tốn, lâu đài của nàng được trang hoàn lộng lầy. Khắp nơi đều khảm xà cừ và ngọc trai sáng lấp lánh. Trần nhà là một bức tranh khổng lồ về các vị thần khởi nguyên của Thiên giới, được chế tác bằng cách đính thủ công hàng vạn viên đá quý rực rỡ, thắp sáng cả lâu đài.
Bữa tiệc được tổ chức ở trung tâm lâu đài. Tiếng tù và và đàn lia hòa quyện cùng tiếng trống tạo thành một bản hòa tấu sôi động. Purity không thể chịu được sự náo nhiệt đó nên mới phải trốn ra bên ngoài. Hiếm khi đi đâu mà lại không có Karen bên cạnh nên nàng cảm thấy cực kì trống trải. "Hẳn là bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Mình nên quay trở lại thôi.", nàng nghĩ rồi quay gót trở về.
Lúc đi ngang qua hoa viên, chẳng biết có phải ba đấng tối cao muốn trêu đùa nàng hay không mà nàng lại gặp phải Frediano. Purity xoay người đi hướng khác, tránh được một kiếp nạn.
- Tiểu thư Purity. - Frediano cất tiếng gọi.
Purity đứng đờ người ra một lúc. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nàng thật sự đã cân nhắc thật kĩ hai phương án.
Một là tỏ ra bình thường mà tiếp chuyện với hắn. Hai là vờ như không nghe thấy, tìm cách thoái lui. Nàng còn chưa kịp nghĩ xong đã thấy hắn đứng chắn ngay trước mặt nàng, nói:
Tiểu thư không nghe thấy ta gọi sao?Buổi sáng tốt lành, ngài Frediano. - Purity nói, cứng nhắc như khúc gỗ. - Ta xin phép đi trước.Không đợi hắn nói lời nào, nàng đã bước đi thật nhanh. Dường như chỉ cần tìm được nơi nào khuất tầm mắt của hắn thì nàng sẽ vắt chân lên cổ chạy biến. Vậy mà nàng lại nghe được tiếng bước chân lộp cộp phía sau mình.
Nàng bước một bước, đối phương cũng bước một bước. Nàng dừng lại, đối phương cũng dừng lại. Dây dưa một lúc, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa, quay phắt lại, nói:
Ngài muốn gì?Ta không hiểu tiểu thư đang nói gì! - Frediano giả ngây thơ nói.Vậy thì đừng đi theo ta nữa. - Purity rất không khách sáo nói.Ta nào có đi theo tiểu thư chứ? - Frediano cười cợt nói. - Chỗ nào có đường thì ta đi thôi!Nàng vừa dứt lời thì quay người đi thẳng. Tiến bước chân phía sau vẫn không chịu dừng lại. Purity vốn là người kiên nhẫn, thế mà hôm nay, Frediano đã thành công chọc cho nàng nổi giận. Nàng quay lại, mặt đối mặt với hắn, hỏi:
Rốt cuộc là ngài muốn gì đây?Ta chẳng muốn gì cả. - Frediano nói.
Hắn tiến một bước, ghé sát mặt hắn vào mặt nàng. Khoảng cách này thật sự gần quá! Hơi thở của nam nhân phải vào gương mặt nàng. Ấm nóng. Chưa bao giờ nàng lại có thể nhìn hắn từ một khoảng cách gần đến vậy. Gương mặt của hắn bao nhiêu năm chẳng khác thuở ban đầu là bao. Đôi mắt phượng sáng, đen láy như màn đêm, nuốt chửng lấy trái tim nàng. Đôi môi mỏng, khẽ cong lên một nụ cười. Xương hàm rắn rỏi lộ rõ. Đường nét nam tính đó cứ thế quấn lấy tâm trí nàng.
Nơi lòng ngực đập liên hồi. Mồ hôi nàng chảy xuống, làm cay khóe mắt. Đôi môi căng mộng mấp máy không nói thành lời. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút né tránh hay sợ sệt.
- Ngài... muốn gì ở ta? - Purity hỏi.
Nàng chỉ đơn giản là hỏi thôi. Vì đối với nàng hiện giờ, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa. Hắn cười nhạt, nói:
Chung một đích đến.Sao ngài có thể chắc chắn chứ? Ta chưa từng nói với ngài ta muốn đi đâu. Ngài đây là đang tự đề cao chính mình quá rồi. - Purity nói, chẳng để lại cho hắn chút mặt mũi nào.Tiểu thư chắc chứ? - Hắn vươn tay, vén lọn tóc trên trán nàng ra để nhìn rõ khuôn mặt thanh tú của nàng. - Ta lại cảm thấy bản thân rất hiểu tiểu thư.Tình thế hiện giờ có chút không đúng thì phải! Tại sao thần Chấp Pháp cao cao tại thượng của Thiên giới lại ở đây buông lời bỡn cợt với nàng? Nàng không muốn bị hắn nhìn thấu. Nhưng cũng không muốn lạnh lùng đẩy hắn ra xa. Tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, nàng cảm thấy chỉ có đánh trống lãng mới giúp nàng thoát khỏi tình cảnh này:
Hẳn đã đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi, ngài muốn cùng ta vào trong chứ?Rất hân hạnh! - Frediano kính cẩn nâng tay nàng lên, lại một lần nữa để lại hơi ấm trên mu bàn tay nàng.Sắc đỏ vươn lên đôi gò má của người thiếu nữ. Đây đúng là một hành động xã giao bình thường nhưng trước thái độ của hắn, nàng không thể nào nghĩ nó bình thường được. Hai người cứ thế sóng vai nhau mà đi. Hai bên im lặng đều không nói một lời nào vì trong lòng họ đều có những suy nghĩ riêng. Hành vi kỳ lạ của hắn khiến nàng không khỏi nghi ngờ, có cảm giác như hắn đang dùng một phương pháp kỳ lạ đế che giấu nàng điều gì đó. Hay là do nàng suy nghĩ nhiều nhỉ? Nàng lắc đầu, đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Dù sao thì hôm nay cũng là sinh thần của Black Lady, chắc không có kẻ nào ngu ngốc đến mức gây rối vào ngày hôm nay đâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương