Đứa Con Bị Ghét Bỏ
Chương 65: Sebastian
Purity nhét quả cầu nước đang bảo vệ Karen vào túi trữ vật rồi đi theo Frediano. Frediano dẫn nàng xuyên qua một dãy hành lang tối tăm. Hắn kéo nàng vào một căn phòng trống rồi khóa cửa lại. Đương lúc Purity còn đang không hiểu chuyện gì thì hắn đã chìa tay ra hỏi:
- Tiểu thư có vật gì có thể dùng để ném không?
Mặc dù Purity không hiểu lời này của Frediano lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Nàng đưa hai bàn tay ra, tạo ra một quả cầu nước nhỏ. Frediano thấy vậy liền đặt tay dưới tay nàng, truyền sức mạnh vào đó. Quả cầu nước nhỏ dần dần bị đóng băng, hơi lạnh tỏa ra khiến đôi tay nhỏ nhắn của nàng ửng hồng. Đôi lông mày đẹp sẽ chau lại vì lạnh. Hành động nhỏ này của nàng cũng không lọt khỏi tầm mắt của hắn. Hắn biết nàng lạnh nên vội lấy quả cầu băng ra. Hơi lạnh vừa mất thì nàng đã vội xoa xoa hai tay lại với nhau để làm ấm. Thân thể này của nàng vốn là làm từ nước, nói cách khác nàng chính là một khối nước. Nếu bị lạnh thì nàng sẽ đóng băng mất!
Frediano ném quả cầu băng lên chiếc đèn chùm bằng pha lê. Trong một khoảnh khắc, Purity ngỡ răng chiếc đèn chùm sẽ rơi xuống, đ lên người bọn họ. Chiếc đèn chùm lắc lư nghiêng ngả một hồi, sau đó lại có một âm thanh chói tai rất khó nghe vang lên. Purity bị làm cho kinh sợ một trận, còn chưa kịp bịt tai lại thì một bàn tay to lớn đã bịt lấy tai nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của Frediano lúc này quả thật rất khó coi. Hắn nhắm tịt mắt lại, đôi chân mày nhíu chặt, bày ra một bộ dạng khổ sở. Xem ra âm thanh này thật sự rất khó nghe.
Qua một lúc thì âm thanh mới chịu dừng lại, Frediano khổ sở buông tay ra, bộ dạng lúc này của hắn cũng thật thảm thương, mồ hôi rịn ra đầy trán. Hắn vì nàng mới trở thành như vậy, đột nhiên, trong lòng nàng lại có chút dao động. Thật sự không nỡ giận hắn nữa.
- Để ta đi trước. - Frediano nói.
Purity gật đầu. Hai người cứ thế một lớn một nhỏ cùng đi. Hắn đi trước, nàng bám theo sau. Chốc chốc, hắn lại quay lại nhìn xem nàng bám theo kịp không.
Toà mật thất này hóa ra lại thông với một ngọn núi lửa ngầm. Hai người một nam một nữ cứ thế thoát ra khỏi phạm vi phong ấn sức mạnh của Black Lady. Frediano nắm lấy tay Purity, cùng nàng dịch chuyển đến chỗ trái tim của đại dương.
Sebastian và Johnathan vừa nhìn thấy Frediano đến thì vui mừng ra mặt. Chỉ là khi đôi mắt của họ lướt đến người thiếu nữ phía sau thì biểu hiện trên mặt rõ khác. Trong khi Johnathan nhận ra đó là Purity thì ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm. Sebastian thì ngược lại, vừa trông thấy nữ nhân xa lạ phía sau thì nụ cười trên môi hắn cũng biến mất. Hắn nhìn chằm chằm Frediano, rõ ràng là đang muốn một lời giải thích. Frediano hiểu ý bèn nói:
- Nàng ấy là người của ta, không cần phải lo lắng.
Johnathan hay tin thì vui như mở cờ trong bụng, đương lúc hắn quay sang, muốn chia sẻ niềm vui với đồng đội chí cốt thì bị gương mặt dọa người của Sebastian làm cho giật mình. Nụ cười trên môi Johnathan cũng nhạt dần, hắn quay mặt đi nơi khác, nhìn chằm chằm xuống đất, không dám ngẩng đầu lên. Biểu hiện này của hắn làm sao thoát khỏi tẩm mắt của Frediano? Frediano cũng hiểu vì sao Sebastian lại có thái độ bất mãn như vậy, bèn ra lệnh:
- Sebastian, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.
Sebastian nghe gọi đành miễn cưỡng gật đầu. Cả hai rời khỏi vực thẳm ra bên ngoài, để lại Purity và Johnathan bốn mắt nhìn nhau. Johnathan chưa từng nói chuyện với nữ nhân, trong nhất thời có chút lúng túng không biết phải làm sao. Purity thấy bộ dạng này của hắn chỉ đành mở lời trước, mở đường cho hươu chạy:
- Ngài có thể nói cho ta biết về tình hình hiện tại không?
Sebastian bơi theo Frediano đến một rạn san hô thì dừng lại. Frediano vung tay, tạo thành một kết giới ngăn không cho bất cứ sinh vật nào đến gần hay nghe trộm. Sebastian thấy hành động này của Frediano thì trong lòng bất giác có dự cảm không lành, trái tim không tự kiểm soát được đập liên hồi. Frediano quay lưng lại, mặt đối mặt với Sebastian, khoanh tay lại, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có gì bất mãn thì cứ việc nói rõ ra đi! Đừng làm vẻ mặt khiến người ta hoảng sợ đó!
Đây là lần đầu tiên Frediano vì một nữ nhân mà nặng lời với thuộc hạ thân cận của hắn đến vậy. Sebastian bị chủ nhân của hắn mắng đến mức không biết nói gì, chỉ biết cúi mặt xuống chịu trận.
Sebastian vốn là một á thần, sinh ra từ cuộc tình một đêm giữa vị thần Trí tuệ Ronald và một cô gái chăn cừu người Digan. Ronald thậm chí còn không nhớ được cái tên của mẹ của Sebastian, hắn chỉ nhớ rằng bà ấy rất xinh đẹp và bà đã tặng cho hắn mặt dây chuyền bằng đá quý, bên trong là tranh chân dung của bà. Một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng như một bông hoa, với mái tóc xoăn đen và những đốm tàn nhang tuyệt đẹp. Rất thích cưỡi ngựa dưới mưa và uống trà thảo mộc. Bà ấy thích trời mưa, lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là dưới cơn mưa.
Ronald yêu nàng nhưng không thể bảo vệ nàng. Sau khi nàng sinh con, Ronald đã định lằng lặng rời đi và chấp nhận hình phạt vì đã yêu và sinh con với phàm nhân nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khi Sebastian vừa chào đời, cậu đã bay lên. Ronald kinh sợ đến hồn vía lên mây, không thốt nên lời, trong lúc bối rối đã mang
Sebastian đi mà không nói một lời nào với mẹ hắn. Ronald bị nhốt trong tháp băng hai trăm năm. Còn về phần
Sebastian, hắn được Frediano nuôi dưỡng từ bé, vậy nên trong mắt hắn, Frediano không chỉ là chủ nhân mà còn là bậc trưởng bối. Sebastian dành rất nhiều sự kính trọng cho Frediano.
- Nàng ta là người của Học viện. Lão già Nicolas đó thật sự không nhúng tay vào việc này sao?
Frediano nghe Sebastian nói mà chỉ biết thở dài. Frediano biết ác cảm trong lòng Sebastian dành cho Học viện chính là không gì cứu vãn được. Năm đó, theo Giới luật thì chỉ có những vị thần đem lòng yêu người phàm mới phải chịu hình phạt. Vậy mà qua miệng của đám người Học viện thì mẹ của hắn vì biết rõ ba hắn là một vị thần mà còn đem lòng yêu thương. Thậm chí sinh con thế nên chính bà cũng phải chịu hình phạt, trở thành một kẻ điên. Mối thù này Sebastian khắc cốt ghi tâm. Muốn hắn thay đổi suy nghĩ dành cho học viên của Học viện thì đúng là khó hơn lên trời. Frediano như bậc trưởng bối, nuôi dạy hắn từ nhỏ, tâm tư này của Sebastian, làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Frediano? Frediano cũng không mong Sebastian có thể thay đổi cách nhìn nhận của hắn với Purity, Frediano chỉ mong hắn không vì thù hận cá nhân mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch lần này.
- Ta biết rằng ngươi và Học viện mãi mãi không đội trời chung. Có điều công ra công, tư ra tư, ngươi đừng để những việc cá nhân làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Huống hồ chi người bị hại lần này là ngoại tổ mẫu của nàng ấy, nàng ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho chúng ta đâu.
Sebastian biết chứ! Hắn thừa biết Purity sẽ không làm sẽ bất lợi với Black Lady. Quả thật là hắn không nên nghĩ xấu về nàng.
- Chỉ lần này thôi! Dù nàng ta có biểu hiện thế nào thì thái độ của thần với người của Học viện mãi mãi sẽ không thay đổi.
Frediano gật đầu hài lòng, đây cũng là kết quả tốt nhất mà hắn có thể mong đợi rồi.
Hai người quay trở lại tập hợp với Purity và Johnathan.
Frediano quyết định dùng pháp trận mạnh nhất - hình nhân trận. Sở dĩ gọi đây là trận pháp mạnh nhất không chỉ vì phải cùng lúc phá được bốn mắt tròn mà còn bởi vì mắt trận được dùng không phải là linh thạch mà là dùng người sống. Muốn phá trận phải cùng lúc đánh bại hết bốn mắt trận. Không nói đến chuyện có thể đánh bại được ba người kia hay không, chỉ riêng Frediano là một bức tường thành vững chãi không gì đánh bại được. Không nói đến Alexander thuộc thế hệ các vị thần già, ngay cả thủ lĩnh của các vị thần là Harry cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu đang ở trong thời kỳ huy hoàng của Alexander thì quả thật hai người họ có thể gọi là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng hiện giờ, trải qua thời gian bị giam lỏng quá lâu, Alexander đã không còn có thể đặt ngang hàng với Frediano được nữa. E rằng trong toàn cõi Tam giới này chỉ có ba đấng tối cao mới có thể đánh bại Fredi-ano, ngoài ra không còn ai khác.
Bốn người họ đứng ở đó, sừng sững như bốn ngọn núi cao. Purity ngẩng đầu lên, để tầm mắt của nàng hướng về phía mặt trăng trên bầu trời. Từ dưới đáy biển nhìn lên bầu trời, mặt trăng trên đỉnh đầu giống như ảo ảnh mờ ảo.
Ánh trăng xuyên qua lòng đại dương giống như xuyên qua một viên pha lê, thanh cao trong sạch. Khung cảnh phía trên đầu thật sự quá huyền ảo, khiến cho mọi thứ xung quanh dần trở nên không còn chân thật nữa.
Ánh trăng thật dịu dàng. Dòng chảy mềm mại của ánh sáng bao phủ lấy thân thể họ dịu dàng biết bao?
- Tiểu thư có vật gì có thể dùng để ném không?
Mặc dù Purity không hiểu lời này của Frediano lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Nàng đưa hai bàn tay ra, tạo ra một quả cầu nước nhỏ. Frediano thấy vậy liền đặt tay dưới tay nàng, truyền sức mạnh vào đó. Quả cầu nước nhỏ dần dần bị đóng băng, hơi lạnh tỏa ra khiến đôi tay nhỏ nhắn của nàng ửng hồng. Đôi lông mày đẹp sẽ chau lại vì lạnh. Hành động nhỏ này của nàng cũng không lọt khỏi tầm mắt của hắn. Hắn biết nàng lạnh nên vội lấy quả cầu băng ra. Hơi lạnh vừa mất thì nàng đã vội xoa xoa hai tay lại với nhau để làm ấm. Thân thể này của nàng vốn là làm từ nước, nói cách khác nàng chính là một khối nước. Nếu bị lạnh thì nàng sẽ đóng băng mất!
Frediano ném quả cầu băng lên chiếc đèn chùm bằng pha lê. Trong một khoảnh khắc, Purity ngỡ răng chiếc đèn chùm sẽ rơi xuống, đ lên người bọn họ. Chiếc đèn chùm lắc lư nghiêng ngả một hồi, sau đó lại có một âm thanh chói tai rất khó nghe vang lên. Purity bị làm cho kinh sợ một trận, còn chưa kịp bịt tai lại thì một bàn tay to lớn đã bịt lấy tai nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt của Frediano lúc này quả thật rất khó coi. Hắn nhắm tịt mắt lại, đôi chân mày nhíu chặt, bày ra một bộ dạng khổ sở. Xem ra âm thanh này thật sự rất khó nghe.
Qua một lúc thì âm thanh mới chịu dừng lại, Frediano khổ sở buông tay ra, bộ dạng lúc này của hắn cũng thật thảm thương, mồ hôi rịn ra đầy trán. Hắn vì nàng mới trở thành như vậy, đột nhiên, trong lòng nàng lại có chút dao động. Thật sự không nỡ giận hắn nữa.
- Để ta đi trước. - Frediano nói.
Purity gật đầu. Hai người cứ thế một lớn một nhỏ cùng đi. Hắn đi trước, nàng bám theo sau. Chốc chốc, hắn lại quay lại nhìn xem nàng bám theo kịp không.
Toà mật thất này hóa ra lại thông với một ngọn núi lửa ngầm. Hai người một nam một nữ cứ thế thoát ra khỏi phạm vi phong ấn sức mạnh của Black Lady. Frediano nắm lấy tay Purity, cùng nàng dịch chuyển đến chỗ trái tim của đại dương.
Sebastian và Johnathan vừa nhìn thấy Frediano đến thì vui mừng ra mặt. Chỉ là khi đôi mắt của họ lướt đến người thiếu nữ phía sau thì biểu hiện trên mặt rõ khác. Trong khi Johnathan nhận ra đó là Purity thì ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm. Sebastian thì ngược lại, vừa trông thấy nữ nhân xa lạ phía sau thì nụ cười trên môi hắn cũng biến mất. Hắn nhìn chằm chằm Frediano, rõ ràng là đang muốn một lời giải thích. Frediano hiểu ý bèn nói:
- Nàng ấy là người của ta, không cần phải lo lắng.
Johnathan hay tin thì vui như mở cờ trong bụng, đương lúc hắn quay sang, muốn chia sẻ niềm vui với đồng đội chí cốt thì bị gương mặt dọa người của Sebastian làm cho giật mình. Nụ cười trên môi Johnathan cũng nhạt dần, hắn quay mặt đi nơi khác, nhìn chằm chằm xuống đất, không dám ngẩng đầu lên. Biểu hiện này của hắn làm sao thoát khỏi tẩm mắt của Frediano? Frediano cũng hiểu vì sao Sebastian lại có thái độ bất mãn như vậy, bèn ra lệnh:
- Sebastian, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.
Sebastian nghe gọi đành miễn cưỡng gật đầu. Cả hai rời khỏi vực thẳm ra bên ngoài, để lại Purity và Johnathan bốn mắt nhìn nhau. Johnathan chưa từng nói chuyện với nữ nhân, trong nhất thời có chút lúng túng không biết phải làm sao. Purity thấy bộ dạng này của hắn chỉ đành mở lời trước, mở đường cho hươu chạy:
- Ngài có thể nói cho ta biết về tình hình hiện tại không?
Sebastian bơi theo Frediano đến một rạn san hô thì dừng lại. Frediano vung tay, tạo thành một kết giới ngăn không cho bất cứ sinh vật nào đến gần hay nghe trộm. Sebastian thấy hành động này của Frediano thì trong lòng bất giác có dự cảm không lành, trái tim không tự kiểm soát được đập liên hồi. Frediano quay lưng lại, mặt đối mặt với Sebastian, khoanh tay lại, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có gì bất mãn thì cứ việc nói rõ ra đi! Đừng làm vẻ mặt khiến người ta hoảng sợ đó!
Đây là lần đầu tiên Frediano vì một nữ nhân mà nặng lời với thuộc hạ thân cận của hắn đến vậy. Sebastian bị chủ nhân của hắn mắng đến mức không biết nói gì, chỉ biết cúi mặt xuống chịu trận.
Sebastian vốn là một á thần, sinh ra từ cuộc tình một đêm giữa vị thần Trí tuệ Ronald và một cô gái chăn cừu người Digan. Ronald thậm chí còn không nhớ được cái tên của mẹ của Sebastian, hắn chỉ nhớ rằng bà ấy rất xinh đẹp và bà đã tặng cho hắn mặt dây chuyền bằng đá quý, bên trong là tranh chân dung của bà. Một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng như một bông hoa, với mái tóc xoăn đen và những đốm tàn nhang tuyệt đẹp. Rất thích cưỡi ngựa dưới mưa và uống trà thảo mộc. Bà ấy thích trời mưa, lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là dưới cơn mưa.
Ronald yêu nàng nhưng không thể bảo vệ nàng. Sau khi nàng sinh con, Ronald đã định lằng lặng rời đi và chấp nhận hình phạt vì đã yêu và sinh con với phàm nhân nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khi Sebastian vừa chào đời, cậu đã bay lên. Ronald kinh sợ đến hồn vía lên mây, không thốt nên lời, trong lúc bối rối đã mang
Sebastian đi mà không nói một lời nào với mẹ hắn. Ronald bị nhốt trong tháp băng hai trăm năm. Còn về phần
Sebastian, hắn được Frediano nuôi dưỡng từ bé, vậy nên trong mắt hắn, Frediano không chỉ là chủ nhân mà còn là bậc trưởng bối. Sebastian dành rất nhiều sự kính trọng cho Frediano.
- Nàng ta là người của Học viện. Lão già Nicolas đó thật sự không nhúng tay vào việc này sao?
Frediano nghe Sebastian nói mà chỉ biết thở dài. Frediano biết ác cảm trong lòng Sebastian dành cho Học viện chính là không gì cứu vãn được. Năm đó, theo Giới luật thì chỉ có những vị thần đem lòng yêu người phàm mới phải chịu hình phạt. Vậy mà qua miệng của đám người Học viện thì mẹ của hắn vì biết rõ ba hắn là một vị thần mà còn đem lòng yêu thương. Thậm chí sinh con thế nên chính bà cũng phải chịu hình phạt, trở thành một kẻ điên. Mối thù này Sebastian khắc cốt ghi tâm. Muốn hắn thay đổi suy nghĩ dành cho học viên của Học viện thì đúng là khó hơn lên trời. Frediano như bậc trưởng bối, nuôi dạy hắn từ nhỏ, tâm tư này của Sebastian, làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Frediano? Frediano cũng không mong Sebastian có thể thay đổi cách nhìn nhận của hắn với Purity, Frediano chỉ mong hắn không vì thù hận cá nhân mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch lần này.
- Ta biết rằng ngươi và Học viện mãi mãi không đội trời chung. Có điều công ra công, tư ra tư, ngươi đừng để những việc cá nhân làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Huống hồ chi người bị hại lần này là ngoại tổ mẫu của nàng ấy, nàng ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho chúng ta đâu.
Sebastian biết chứ! Hắn thừa biết Purity sẽ không làm sẽ bất lợi với Black Lady. Quả thật là hắn không nên nghĩ xấu về nàng.
- Chỉ lần này thôi! Dù nàng ta có biểu hiện thế nào thì thái độ của thần với người của Học viện mãi mãi sẽ không thay đổi.
Frediano gật đầu hài lòng, đây cũng là kết quả tốt nhất mà hắn có thể mong đợi rồi.
Hai người quay trở lại tập hợp với Purity và Johnathan.
Frediano quyết định dùng pháp trận mạnh nhất - hình nhân trận. Sở dĩ gọi đây là trận pháp mạnh nhất không chỉ vì phải cùng lúc phá được bốn mắt tròn mà còn bởi vì mắt trận được dùng không phải là linh thạch mà là dùng người sống. Muốn phá trận phải cùng lúc đánh bại hết bốn mắt trận. Không nói đến chuyện có thể đánh bại được ba người kia hay không, chỉ riêng Frediano là một bức tường thành vững chãi không gì đánh bại được. Không nói đến Alexander thuộc thế hệ các vị thần già, ngay cả thủ lĩnh của các vị thần là Harry cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu đang ở trong thời kỳ huy hoàng của Alexander thì quả thật hai người họ có thể gọi là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng hiện giờ, trải qua thời gian bị giam lỏng quá lâu, Alexander đã không còn có thể đặt ngang hàng với Frediano được nữa. E rằng trong toàn cõi Tam giới này chỉ có ba đấng tối cao mới có thể đánh bại Fredi-ano, ngoài ra không còn ai khác.
Bốn người họ đứng ở đó, sừng sững như bốn ngọn núi cao. Purity ngẩng đầu lên, để tầm mắt của nàng hướng về phía mặt trăng trên bầu trời. Từ dưới đáy biển nhìn lên bầu trời, mặt trăng trên đỉnh đầu giống như ảo ảnh mờ ảo.
Ánh trăng xuyên qua lòng đại dương giống như xuyên qua một viên pha lê, thanh cao trong sạch. Khung cảnh phía trên đầu thật sự quá huyền ảo, khiến cho mọi thứ xung quanh dần trở nên không còn chân thật nữa.
Ánh trăng thật dịu dàng. Dòng chảy mềm mại của ánh sáng bao phủ lấy thân thể họ dịu dàng biết bao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương