Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 18: Tối qua nói gì



Chu Viễn say đến nỗi đầu óc mụ mẫm, cũng không nhận ra mình nắm lộn người, càng không nghe rõ Tiêu Kính Hàn nói gì, sững sờ hỏi: “Móc, móc gì cơ?”

Giọng Tiêu Kính Hàn trầm thấp, gằn từng chữ một: “Tim ngươi.”

“Tim ta?” Chu Viễn nắm cánh tay hắn, “Trong tim ta đều là ngươi, Thanh Ngọc......”

Hắn thực sự muốn tới gần người trước mắt, muốn thổ lộ lòng mình với y, “Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi...... Ngươi cười với ta còn đẹp hơn hoa nở khắp núi, trong mơ ta chỉ thấy ngươi cười......”

“Ta muốn nói với ngươi nhưng lại sợ ngươi ghét ta, làm ngơ ta...... Thanh Ngọc, ơ?”

Hắn vuốt ve cánh tay Tiêu Kính Hàn rồi buồn bực hỏi: “Thanh Ngọc, hình như ngươi mập lên không ít nhỉ?”

“Nhưng không sao,“ hắn lại cười he he, “Ngươi thế nào ta cũng thích, cũng thích......”

Nói một hồi hắn lại gục xuống bàn.

Tiêu Kính Hàn đen mặt, đang định rút tay về thì thấy Bùi Thanh Ngọc mơ màng ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Thích...... gì cơ?”

Mắt y lờ đờ, thấy tay Tiêu Kính Hàn đặt trên ngực Chu Viễn thì lập tức nhíu mày, hậm hực nói: “Ngươi sờ hắn làm gì?”

Y kéo tay Tiêu Kính Hàn về, “Không được sờ.”

Tiêu Kính Hàn tưởng y không vui vì Chu Viễn nên nhìn y bằng ánh mắt nặng nề, “Sờ một chút cũng không được, ngươi quan tâm hắn vậy sao?”

Bùi Thanh Ngọc làu bàu: “Dù sao cũng không được sờ.”

“Ta cứ sờ thì sao?” Tiêu Kính Hàn lạnh lùng nói, “Sao, ngươi muốn đánh ta, mắng ta vì hắn à?”

Bùi Thanh Ngọc nắm tay áo, không vui nói: “Ngươi nhất định phải sờ sao?”

Tiêu Kính Hàn: “Đúng vậy!”

Bùi Thanh Ngọc cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi sờ ta đi......”

Tiêu Kính Hàn nín thở, kinh ngạc hỏi: “...... Cái gì?”

Giọng Bùi Thanh Ngọc càng nhỏ hơn, nhưng y vẫn nói: “Nếu ngươi nhất định phải sờ thì sờ ta được không?”

Tim Tiêu Kính Hàn đập thình thịch, “Ngươi muốn ta sờ ngươi à?”

Bùi Thanh Ngọc mạnh miệng nói: “Là, là ngươi đòi sờ mà.”



Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, đưa tay xoa eo y rồi thấp giọng hỏi: “Sờ chỗ nào cũng được sao?”

Bùi Thanh Ngọc vô thức né tránh, “Nhột......”

Ý cười của Tiêu Kính Hàn càng sâu hơn, trêu chọc y: “Sợ nhột mà còn bảo ta sờ nữa à?”

Bùi Thanh Ngọc ngước nhìn hắn, đôi mắt ướt át mông lung. Y tỏ vẻ khó xử, xoắn xuýt một lát rồi nói: “Vậy ngươi sờ nhẹ thôi......”

Cổ họng Tiêu Kính Hàn thít chặt, bàn tay trên eo Bùi Thanh Ngọc vô thức bóp mạnh làm y bị đau kêu lên một tiếng, bất mãn nói: “Chẳng phải nói sờ nhẹ rồi sao?”

Tiêu Kính Hàn giật mình định thần lại rồi buông tay ra.

“Về thôi,“ hắn đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác nói, “Muộn rồi.”

Bùi Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta không còn sức, dậy không nổi.”

Tiêu Kính Hàn khom người bế y về nhà trúc.

“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc ôm cổ hắn, vừa cười vừa dụi dụi, “Muốn bay cơ.”

Tiêu Kính Hàn: “...... Đâu cần phải bay?” Cũng đâu có xa.

“Không chịu,“ Bùi Thanh Ngọc khăng khăng nói, “Chỉ muốn bay thôi, bay cao thật cao.”

Tiêu Kính Hàn bị y làm nũng không còn cách nào, dậm chân bế y nhảy lên ngọn cây rồi phóng người bay đi.

“Bay rồi bay rồi,“ Bùi Thanh Ngọc cười tít mắt, hớn hở nói, “A Tễ thật là giỏi!”

Tiêu Kính Hàn lảo đảo suýt rơi xuống.

Khi hắn bế người về nhà trúc thì ám vệ Giáp Ất Bính chen nhau cạnh cửa sổ nhìn trộm.

Bọn họ đã mắc một cái võng trong phòng nên ám vệ Giáp không cần chạy tới nhà Chu Viễn tá túc mỗi đêm nữa.

Ám vệ Bính: “Oa, sao lại bế về vậy?”

Ám vệ Ất: “Hình như Bùi tiên sinh ngủ rồi.”

Ám vệ Giáp: “Ngủ sẽ được bế à? Sao ta ngủ mà không ai bế?”



Ám vệ Ất Bính: “......”

Tiêu Kính Hàn nhìn thoáng qua cửa sổ.

Ba người lập tức đóng ập cửa sổ, câm như hến.

Sáng hôm sau, khi Bùi Thanh Ngọc tỉnh lại thì hơi đau đầu.

Y không nhớ đêm qua mình về thế nào, trong đầu hỗn loạn, cái gì cũng không nhớ nổi.

Y ra khỏi phòng, trông thấy Tiêu Kính Hàn gọt trúc trong sân.

“A Tễ,“ Bùi Thanh Ngọc đi tới hỏi, “Ngươi gọt trúc làm gì vậy?”

Tiêu Kính Hàn thổi bay mảnh vụn, để lộ cạnh trúc bén như dao, “Đuổi ruồi.”

Bùi Thanh Ngọc càng nghi ngờ hơn --- Đuổi ruồi bằng trúc à?

“Bùi tiên sinh......” Sau lưng chợt vang lên tiếng Chu Viễn, Bùi Thanh Ngọc quay đầu thấy hắn đứng ngoài cổng sân, có vẻ hơi do dự.

“Chu huynh?” Bùi Thanh Ngọc đi tới nói, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng......” Chu Viễn ngập ngừng, “Tối qua có phải ta......”

Sáng sớm tỉnh dậy không thấy Bùi Thanh Ngọc, hắn lờ mờ nhớ lại hình như đêm qua mình đã nắm tay Bùi Thanh Ngọc bày tỏ tình cảm, nói mình thích y.

Trong lòng hắn chấn động mạnh, không biết là thật hay giả, hoặc chỉ là say rượu nằm mơ mà thôi.

“Hôm qua uống say ta có...... nói gì không?”

Ngay cả mình nói gì Bùi Thanh Ngọc cũng không nhớ thì làm sao nhớ nổi người khác nói gì, “Cái này...... hôm qua ta cũng say nên không nhớ.”

Chu Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi tiếc nuối --- Nếu mình nói thật thì sẽ thế nào nhỉ?

“Có đấy,“ Tiêu Kính Hàn trong sân đột nhiên mở miệng, “Nói nhiều lắm.”

Tim Chu Viễn lại giật thót: “A Tễ huynh đệ, ta nói gì vậy?”

Tiêu Kính Hàn nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, sau đó lập tức biến mất, quay mặt nhìn Bùi Thanh Ngọc, ánh mắt trong veo vô tội: “A Thanh, hắn nói muốn làm con trai ngươi đó.”

Bùi Thanh Ngọc, Chu Viễn: “......”
Chương trước Chương tiếp