Đừng Nhặt Người Rơi Trên Đường

Chương 19: Để lừa giẫm chết đi



Bùi Thanh Ngọc ngơ ngác nhìn Chu Viễn, “Chu huynh......”

Chu Viễn không thể tin được, “Không thể nào!” Tuyệt đối không thể nào!

Tiêu Kính Hàn quả quyết: “Thật mà.”

Hắn quay đầu nhìn mấy ám vệ chen nhau xem náo nhiệt bên cửa sổ, “Đúng không?”

Ám vệ Giáp Ất Bính: “......”

Ba người lập tức gật đầu lia lịa: “À đúng đúng đúng! Chính tai chúng ta nghe thấy mà.”

Bùi Thanh Ngọc ngờ vực hỏi: “Đêm qua các ngươi cũng đến nhà Chu huynh à?”

Ám vệ Giáp nói dối tỉnh bơ: “Về sau chúng ta mới đi.”

Ám vệ Ất cũng nói: “Định tới đón các ngươi ấy mà.”

Ám vệ Bính: “À đúng đúng!”

Ám vệ Giáp: “Sau đó đúng lúc nghe thấy câu này.”

Ám vệ Ất: “Nghe rõ lắm.”

Ám vệ Bính: “À đúng đúng!”

Chu Viễn ngây ra như phỗng.

Bùi Thanh Ngọc lúng túng giảng hòa, “Say rượu nói đùa thôi...... Đừng xem là thật.”

Tiêu Kính Hàn: “Chẳng phải say rượu mới nói thật sao?”

Chu Viễn lúng túng chắp tay cáo từ, “Ta...... Ta về trước đây.”

Tiêu Kính Hàn còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, “Sao lại đi? Chưa nói xong mà.”

Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói: “Sau này mấy chuyện như vậy khỏi cần kể nữa.”

Tiêu Kính Hàn nhìn y, đột nhiên hỏi: “Vậy lời ngươi nói thì sao?”

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, “Ta? Ta nói gì cơ?”

Tiêu Kính Hàn nhìn y một lát rồi lại cúi đầu gọt trúc, “Có nói ngươi cũng chẳng tin.”

Bùi Thanh Ngọc linh cảm không phải lời gì tốt lành, đừng nghe vẫn hơn.

Nhưng Tiêu Kính Hàn lấp lửng như vậy làm y hết sức tò mò, trong lòng bứt rứt cả ngày.

Thế là buổi chiều Tiêu Kính Hàn theo y lên núi đào măng, y nhịn không được hỏi: “Tối qua uống say...... ta nói gì vậy?”

Tiêu Kính Hàn dắt lừa chậm rãi đi lên núi, nghe vậy thì nhìn y rồi lắc đầu: “Không nói, nói ra ngươi lại mắng ta cho xem.”

Bùi Thanh Ngọc: “...... Ngươi nói đi, ta không mắng ngươi đâu.”

Tiêu Kính Hàn dừng lại, “Thật không?”



Bùi Thanh Ngọc gật đầu.

Khóe môi Tiêu Kính Hàn cong lên, thả con lừa ra rồi xích lại gần thì thầm vào tai y: “Ngươi bảo ta sờ ngươi.”

Bùi Thanh Ngọc: “......”

“Nói, nói bậy bạ gì đó?!”

Tiêu Kính Hàn: “Ta đã bảo ngươi không tin rồi mà.”

“Ta...... Ta sao lại......” Bùi Thanh Ngọc nói không nên lời, thậm chí còn hoài nghi sáng nay hắn nói Chu Viễn muốn làm con trai y cũng là giả.

“Ngươi gạt ta đúng không?”

Tiêu Kính Hàn giơ bốn ngón tay lên thề, “Nếu ta lừa ngươi thì sẽ bị lừa giẫm chết.”

Hình như con lừa nghe hiểu nên ngẩng đầu kêu một tiếng.

Tiêu Kính Hàn: “Thấy chưa, nó không giẫm ta, ta đâu có lừa ngươi.”

Bùi Thanh Ngọc: “......”

Bùi Thanh Ngọc muốn đào măng cho tĩnh tâm.

Y sực nhớ lại ám vệ Giáp Ất Bính nói tối qua cũng đến nhà Chu Viễn. Y lập tức đỏ mặt hỏi, “Vậy...... Vậy bọn họ cũng nghe thấy à?”

Tiêu Kính Hàn nín cười dỗ dành y: “Không có, ta đuổi bọn họ đi rồi.”

Lúc này Bùi Thanh Ngọc mới yên tâm, đỏ mặt dặn hắn: “Không được nói với ai đâu đấy.”

Tiêu Kính Hàn xích lại gần nhìn y, “Thì ra khi uống rượu ngươi lại khác lúc bình thường như vậy......”

Bùi Thanh Ngọc nhìn lảng đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Sau này ta sẽ không uống nữa.”

Tiêu Kính Hàn hài lòng gật đầu --- Không được uống với tên họ Chu kia nữa.

Bọn họ lên núi, Bùi Thanh Ngọc dạy Tiêu Kính Hàn đào đất bằng cuốc nhỏ rồi cẩn thận đào măng lên. Y dạy mấy lần, sau đó đưa cho Tiêu Kính Hàn một cây cuốc để hắn tự đào.

Chẳng bao lâu sau, Bùi Thanh Ngọc vừa quay đầu lại thì phát hiện người đã biến mất.

“A Tễ?”

Tiêu Kính Hàn vạch cành lá um tùm ra, nhìn chằm chằm con đường nhỏ nằm khuất dưới núi.

Hôm đó hắn phát hiện một đoàn người không biết chở thứ gì ra khỏi thành, đi đầu là kẻ hắn từng thấy bên cạnh quản gia vương phủ.

Hắn nhất thời sinh nghi nên âm thầm bám theo.

Nhưng đến gần đường núi kia, hắn bất cẩn để lộ tung tích nên bị đám người kia chém bị thương, trong lúc hỗn loạn chạy vào núi này, loạng choạng đi hồi lâu rồi trượt chân ngã xuống núi, sau đó được Bùi Thanh Ngọc nhặt về.

Bọn họ muốn đi đâu? Tiêu Kính Hàn tự hỏi, thứ chở trên xe là gì?

“Đại Trư!” Sau lưng chợt vang lên tiếng kêu, Tiêu Kính Hàn quay đầu lại, Phương Tiểu Trúc đeo gùi thuốc chạy tới.

“Ngươi đi chung với tiên sinh à?” Phương Tiểu Trúc nhìn trái ngó phải, “Tiên sinh đâu?”

Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói: “Lạc đường, không tìm được y.”



“Vậy ta tìm chung với ngươi,“ Phương Tiểu Trúc không hề nghi ngờ mà kéo hắn đi, “Ta hay tới đây hái thuốc nên rành đường lắm.”

Tiêu Kính Hàn nhìn cuối đường núi phía xa rồi hỏi: “Đó là chỗ nào?”

Phương Tiểu Trúc kiễng chân lên nhìn một lát: “Hình như hồi xưa cũng là thôn xóm, nghe nói bị lũ lụt nên người trong thôn dọn đi hết rồi.”

Tiêu Kính Hàn: “Giờ không còn ai nữa à?”

Phương Tiểu Trúc: “Chắc vậy.”

“A Tễ?”

Đúng lúc này giọng Bùi Thanh Ngọc vang lên, Phương Tiểu Trúc lập tức trả lời: “Tiên sinh, hắn ở đây nè!”

Bùi Thanh Ngọc dắt lừa đi tới, “Tiểu Trúc?”

Phương Tiểu Trúc vui vẻ chào y.

Bùi Thanh Ngọc gật đầu rồi nhíu mày hỏi Tiêu Kính Hàn: “Sao lại chạy tới đây?”

Tiêu Kính Hàn vẫn nói: “Lạc đường.”

“Đừng chạy lung tung,“ Bùi Thanh Ngọc dặn dò, “Núi này nhiều côn trùng rắn rết lắm, coi chừng bị cắn đấy.”

Tiêu Kính Hàn gật đầu rồi theo y trở lại đào măng.

Lúc về trên lưng lừa chở một giỏ măng đầy.

Phương Tiểu Trúc cũng hái được không ít thảo dược, tạm biệt hai người giữa đường.

Khi họ về nhà trúc thì thấy ám vệ Giáp Ất Bính túm tụm ở lều nhốt lừa bàn tán gì đó.

Ám vệ Giáp: “Sao thím Trương biết chủ tử bị ngốc nhỉ?”

Ám vệ Ất: “Chắc đại biểu ca nói hớ chứ gì?”

Ám vệ Bính: “Hả? Đại biểu ca là ai?”

Ám vệ Ất: “Trình Hồi đó, chẳng phải bây giờ chúng ta là biểu đệ của hắn sao?”

Ám vệ Bính: “À à à!”

Ám vệ Giáp: “Thím Trương nói hồi trước khuyên chủ tử cưới vợ mà hắn không chịu nghe, giờ bị ngốc phải tranh thủ dụ hắn cưới vợ mới được. Bà ấy bảo chúng ta hỏi xem chủ tử thích người thế nào?”

Ám vệ Ất: “Ai dám hỏi chứ? Mất công bị chủ tử đánh chết nữa.”

Ám vệ Giáp: “Hay là trả lời bà ấy chủ tử thích ngực to mông vểnh nhỉ?”

Ám vệ Ất: “Nói bậy, ngực Bùi tiên sinh đâu có to.”

Ám vệ Bính: “Ờ ha, nhưng mông y vểnh mà!”

Bùi Thanh Ngọc: “......”

Tiêu Kính Hàn: “......” Hay là thả lừa giẫm chết cả đám luôn đi.
Chương trước Chương tiếp