Duyệt Thần
Chương 62
Cái thai của Đường Hinh Duyệt ngày càng lớn, phần bụng của cô cũng dần nhô to lên. Mọi người trong nhà đều tất bật chuẩn bị chào đón bảo bối nhỏ chào đời.
Thời gian gần đây, Phó Dịch Thần cũng ít lên tập đoàn hẳn, chỉ khi có cuộc họp hay có việc quan trọng bắt buộc phải có mặt anh thì anh mới đến tập đoàn còn lại toàn bộ quỹ thời gian trong ngày của anh đều dành cho hai mẹ con Đường Hinh Duyệt.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Phó Dịch Thần ở nhà vừa làm việc vừa chăm sóc hai mẹ con Đường Hinh Duyệt. Để cô ở nhà sợ cô chán nên Phó Dịch Thần tranh thủ làm xong công việc, định buổi chiều sẽ đưa hai mẹ con Đường Hinh Duyệt ra ngoài đi dạo, sẵn tiện mua một ít đồ cho cục cưng.
Phó Dịch Thần xong việc, anh vào phòng tìm Đường Hinh Duyệt thì thấy cô đang đọc sách về bà bầu.
“Vợ ơi.”
“Sao thế anh?”
“Em đang làm gì thế? Anh đưa hai mẹ con ra ngoài đi dạo nhé, sẵn tiện mua một ít đồ cho con.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ.”
“Thế anh đợi em xíu nhé, em dậy thay quần áo rồi chúng ta đi.”
“Không vội, anh đợi em được.”
Đường Hinh Duyệt phì cười: “Sẽ nhanh thôi.”
Cô nhanh chóng thay quần áo, bụng cô cũng đã lớn nên chỉ có thể mặc những chiếc váy bầu đơn giản, thoải mái cho cả cô và em bé.
Từ lúc mang thai, Đường Hinh Duyệt cũng hạn chế trang điểm, chỉ tô một tí son cho gương mặt đỡ nhợt nhạt. Nhìn bản thân trong gương, Đường Hinh Duyệt nhém tí đã không nhận ra bản thân mình, người cô cũng tăng khá nhiều cân nên nhìn thân hình này, cô có chút không quen.
Đường Hinh Duyệt nhìn phần bụng của mình nhô to ra, khẽ vuốt ve: “Cục cưng, con phải thật khỏe mạnh chào đời nhé. Ba mẹ đợi con.”
Phó Dịch Thần thấy cô cứ mãi nhìn bản thân trong gương, anh nhẹ nhàng tiến lại gần ôm lấy cô, giọng thủ thỉ: “Vợ anh đang nghĩ ngợi gì đấy?”
Đường Hinh Duyệt khẽ lắc đầu: “Không có gì ạ, mình đi thôi anh.”
Phó Dịch Thần đã quá hiểu vợ mình, anh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết được cô đang nghĩ ngợi điều gì. Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên bụng cô.
“Vợ anh là đẹp nhất nên em đừng nghĩ ngợi điều gì cả. Khi nào cục cưng của chúng ta chào đời thì em sẽ lại như xưa. Nhưng dù em có như thế nào thì anh vẫn yêu thương em, tình cảm anh dành cho anh sẽ mãi không bao giờ thay đổi dù thân hình của em có thay đổi ra sao, anh yêu những vết rạn trên người em, yêu cả số cân nặng của em nên tuyệt đối đừng vì những chuyện này mà không vui nhé.”
“Không ạ, em đương nhiên biết đây chính là những điều thiêng liêng nhất khi em làm mẹ nên chắc chắn sẽ không có chuyện em vì những vết rạn mà buồn đâu ạ. Chỉ là em chưa quen với sự thay đổi ngày thôi ạ nhưng mà em biết mỗi ngày cơ thể em thay đổi một chút cũng chính là bảo bối của chúng ta lớn thêm một chút.”
“Em rất mong chờ ngày được nhìn thấy tiểu bảo bối.”
“Anh cũng thế.”
“Em mặc áo khoát vào đi, anh đưa hai mẹ con đi dạo cho khuây khỏa nhé.”
“Dạ.”
Phó Dịch Thần đưa hai mẹ con Đường Hinh Duyệt đi dạo rồi ghé vào trung tâm thương mại để mua một ít đồ dùng cho cục cưng.
Đến tháng thứ chín của thai kỳ, bụng của Đường Hinh Duyệt cũng khá lớn, cả người cô cảm thấy khá nặng nề. Sát ngày dự sinh nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn chưa có dấu hiệu nào cả khiến mọi người trong nhà sốt hết cả ruột gan.
Buổi tối, Phó Dịch Thần đưa hai mẹ con cô về nhà họ Đường chơi. Mọi người chuẩn bị ăn tối cùng nhau thì bụng cô truyền tới một cảm giác đau khiến Đường Hinh Duyệt nhăn mặt, cô nắm lấy tay Phó Dịch Thần, giọng chẳng rõ ràng lên tiếng: “Chồng ơi, em đau quá. Hình như em sắp sanh rồi…”
“Aaaa… đau quá…”
Mọi người tức tốc đưa Đường Hinh Duyệt đến bệnh viện, cơn đau bụng dữ dội bắt đầu xuất hiện khiến cô vã hết cả mồ hôi.
Đường lão gia lái xe đưa con gái đến bệnh viện, Phó Dịch Thần ngồi phía sau cùng cô, anh liên tục trấn an Đường Hinh Duyệt.
“Anh đây… Vợ cố lên một chút nữa nhé, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
Đường phu nhân đau lòng khi nhìn thấy con gái khi cơn đau hành hạ, bà là người từng trải nên rất hiểu điều đó huống hồ Đường Hinh Duyệt mới làm mẹ lần đầu.
Đến bệnh viện, Đường Hinh Duyệt tức tốc được các bác sĩ đưa vào phòng sinh. Ông bà Phó nhận được tin cũng nhanh chóng có mặt tại bệnh viện.
“Con bé sao rồi?”
“Vợ còn đang ở bên trong.”
“Aaaaa…”
Phó Dịch Thần giật thót tim khi nghe tiếng la hét vì đau của Đường Hinh Duyệt bên trong phòng sinh. Tâm trạng của Phó Dịch Thần vô cùng lo lắng, tiếng la hét của cô như một cây kim đâm thẳng vào trái tim anh, anh chưa từng nghĩ việc sinh em bé ra lại đau đớn đến như vậy. Càng nghĩ anh càng thương cho những hy sinh của Đường Hinh Duyệt.
“Aaaa đau quá… Chồng ơi… Anh đâu rồi… em đau quá…”
Đường Hinh Duyệt không ngừng toát mồ hồi, các bác sĩ phải liên tục động viên cô không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng rặn.
Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ thì em bé cũng chịu ra ngoài, tiếng khóc của tiểu bảo bối vang lên khiến mọi người mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng vậy.
Cánh cửa phòng sinh mở ra, chưa kịp nghe các bác sĩ thông báo, Phó Dịch Thần đã gấp gáng chạy thẳng vào bên trong xem tình hình của Đường Hinh Duyệt.
Phó Dịch Thần cầm chặt lấy tay của cô, giọng rưng rưng một phần vì xót cô một phần hạnh phúc khi cô sinh con cho anh.
“Vợ… cảm ơn em. Anh thương em nhiều lắm.”
Vì quá xúc động nên Phó Dịch Thần không nói nên lời. Anh liên tục hôn chụt lên tay cô, nói những điều ngọt ngào dành cho cô.
“Cảm ơn vợ đã sinh con cho anh, anh yêu hai mẹ con nhiều lắm. Anh nhất định sẽ trở thành một người ba một người chồng tốt cho hai mẹ con em dựa vào.”
Nghe được những lời này, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn, dù cô có chịu cơn đau kinh khủng như thế nào thì khi có anh bên cạnh an ủi, như vậy thôi cô cũng thấy bản thân mình hạnh phúc lắm rồi.
“Em cũng hạnh phúc khi sinh con cho anh mà.”
“Anh yêu em, Hinh Duyệt.”
“Anh đã nhìn thấy cục cưng chưa. Cục cưng là con trai hay con gái thế anh?”
“Anh… anh không biết…”
“Hửm?”
“Anh lo lắng cho em nên anh liền vào xem tình hình của em nên anh vẫn chưa nhìn thấy cục cưng, cũng quên mất không nghe bác sĩ thông báo con là trai hay gái.”
Đường Hinh Duyệt cũng chịu thua trước Phó Dịch Thần, ai đời đến con mình cũng không thèm nhìn một cái như vậy chứ.
Một lúc sau, y tá bế bé con được quấn khăn sạch sẽ đặt vào trong lòng Đường Hinh Duyệt. Nhìn thấy đứa con do chính mình sinh ra, Đường Hinh Duyệt không khỏi xúc động, cô nhẹ nhàng vỗ về bé con của mình.
“Xin chào con yêu, là mẹ đây.”
“Còn người đàn ông kia là ba của con.”
Thời gian gần đây, Phó Dịch Thần cũng ít lên tập đoàn hẳn, chỉ khi có cuộc họp hay có việc quan trọng bắt buộc phải có mặt anh thì anh mới đến tập đoàn còn lại toàn bộ quỹ thời gian trong ngày của anh đều dành cho hai mẹ con Đường Hinh Duyệt.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Phó Dịch Thần ở nhà vừa làm việc vừa chăm sóc hai mẹ con Đường Hinh Duyệt. Để cô ở nhà sợ cô chán nên Phó Dịch Thần tranh thủ làm xong công việc, định buổi chiều sẽ đưa hai mẹ con Đường Hinh Duyệt ra ngoài đi dạo, sẵn tiện mua một ít đồ cho cục cưng.
Phó Dịch Thần xong việc, anh vào phòng tìm Đường Hinh Duyệt thì thấy cô đang đọc sách về bà bầu.
“Vợ ơi.”
“Sao thế anh?”
“Em đang làm gì thế? Anh đưa hai mẹ con ra ngoài đi dạo nhé, sẵn tiện mua một ít đồ cho con.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ.”
“Thế anh đợi em xíu nhé, em dậy thay quần áo rồi chúng ta đi.”
“Không vội, anh đợi em được.”
Đường Hinh Duyệt phì cười: “Sẽ nhanh thôi.”
Cô nhanh chóng thay quần áo, bụng cô cũng đã lớn nên chỉ có thể mặc những chiếc váy bầu đơn giản, thoải mái cho cả cô và em bé.
Từ lúc mang thai, Đường Hinh Duyệt cũng hạn chế trang điểm, chỉ tô một tí son cho gương mặt đỡ nhợt nhạt. Nhìn bản thân trong gương, Đường Hinh Duyệt nhém tí đã không nhận ra bản thân mình, người cô cũng tăng khá nhiều cân nên nhìn thân hình này, cô có chút không quen.
Đường Hinh Duyệt nhìn phần bụng của mình nhô to ra, khẽ vuốt ve: “Cục cưng, con phải thật khỏe mạnh chào đời nhé. Ba mẹ đợi con.”
Phó Dịch Thần thấy cô cứ mãi nhìn bản thân trong gương, anh nhẹ nhàng tiến lại gần ôm lấy cô, giọng thủ thỉ: “Vợ anh đang nghĩ ngợi gì đấy?”
Đường Hinh Duyệt khẽ lắc đầu: “Không có gì ạ, mình đi thôi anh.”
Phó Dịch Thần đã quá hiểu vợ mình, anh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết được cô đang nghĩ ngợi điều gì. Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên bụng cô.
“Vợ anh là đẹp nhất nên em đừng nghĩ ngợi điều gì cả. Khi nào cục cưng của chúng ta chào đời thì em sẽ lại như xưa. Nhưng dù em có như thế nào thì anh vẫn yêu thương em, tình cảm anh dành cho anh sẽ mãi không bao giờ thay đổi dù thân hình của em có thay đổi ra sao, anh yêu những vết rạn trên người em, yêu cả số cân nặng của em nên tuyệt đối đừng vì những chuyện này mà không vui nhé.”
“Không ạ, em đương nhiên biết đây chính là những điều thiêng liêng nhất khi em làm mẹ nên chắc chắn sẽ không có chuyện em vì những vết rạn mà buồn đâu ạ. Chỉ là em chưa quen với sự thay đổi ngày thôi ạ nhưng mà em biết mỗi ngày cơ thể em thay đổi một chút cũng chính là bảo bối của chúng ta lớn thêm một chút.”
“Em rất mong chờ ngày được nhìn thấy tiểu bảo bối.”
“Anh cũng thế.”
“Em mặc áo khoát vào đi, anh đưa hai mẹ con đi dạo cho khuây khỏa nhé.”
“Dạ.”
Phó Dịch Thần đưa hai mẹ con Đường Hinh Duyệt đi dạo rồi ghé vào trung tâm thương mại để mua một ít đồ dùng cho cục cưng.
Đến tháng thứ chín của thai kỳ, bụng của Đường Hinh Duyệt cũng khá lớn, cả người cô cảm thấy khá nặng nề. Sát ngày dự sinh nhưng Đường Hinh Duyệt vẫn chưa có dấu hiệu nào cả khiến mọi người trong nhà sốt hết cả ruột gan.
Buổi tối, Phó Dịch Thần đưa hai mẹ con cô về nhà họ Đường chơi. Mọi người chuẩn bị ăn tối cùng nhau thì bụng cô truyền tới một cảm giác đau khiến Đường Hinh Duyệt nhăn mặt, cô nắm lấy tay Phó Dịch Thần, giọng chẳng rõ ràng lên tiếng: “Chồng ơi, em đau quá. Hình như em sắp sanh rồi…”
“Aaaa… đau quá…”
Mọi người tức tốc đưa Đường Hinh Duyệt đến bệnh viện, cơn đau bụng dữ dội bắt đầu xuất hiện khiến cô vã hết cả mồ hôi.
Đường lão gia lái xe đưa con gái đến bệnh viện, Phó Dịch Thần ngồi phía sau cùng cô, anh liên tục trấn an Đường Hinh Duyệt.
“Anh đây… Vợ cố lên một chút nữa nhé, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
Đường phu nhân đau lòng khi nhìn thấy con gái khi cơn đau hành hạ, bà là người từng trải nên rất hiểu điều đó huống hồ Đường Hinh Duyệt mới làm mẹ lần đầu.
Đến bệnh viện, Đường Hinh Duyệt tức tốc được các bác sĩ đưa vào phòng sinh. Ông bà Phó nhận được tin cũng nhanh chóng có mặt tại bệnh viện.
“Con bé sao rồi?”
“Vợ còn đang ở bên trong.”
“Aaaaa…”
Phó Dịch Thần giật thót tim khi nghe tiếng la hét vì đau của Đường Hinh Duyệt bên trong phòng sinh. Tâm trạng của Phó Dịch Thần vô cùng lo lắng, tiếng la hét của cô như một cây kim đâm thẳng vào trái tim anh, anh chưa từng nghĩ việc sinh em bé ra lại đau đớn đến như vậy. Càng nghĩ anh càng thương cho những hy sinh của Đường Hinh Duyệt.
“Aaaa đau quá… Chồng ơi… Anh đâu rồi… em đau quá…”
Đường Hinh Duyệt không ngừng toát mồ hồi, các bác sĩ phải liên tục động viên cô không bỏ cuộc, tiếp tục cố gắng rặn.
Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ thì em bé cũng chịu ra ngoài, tiếng khóc của tiểu bảo bối vang lên khiến mọi người mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng vậy.
Cánh cửa phòng sinh mở ra, chưa kịp nghe các bác sĩ thông báo, Phó Dịch Thần đã gấp gáng chạy thẳng vào bên trong xem tình hình của Đường Hinh Duyệt.
Phó Dịch Thần cầm chặt lấy tay của cô, giọng rưng rưng một phần vì xót cô một phần hạnh phúc khi cô sinh con cho anh.
“Vợ… cảm ơn em. Anh thương em nhiều lắm.”
Vì quá xúc động nên Phó Dịch Thần không nói nên lời. Anh liên tục hôn chụt lên tay cô, nói những điều ngọt ngào dành cho cô.
“Cảm ơn vợ đã sinh con cho anh, anh yêu hai mẹ con nhiều lắm. Anh nhất định sẽ trở thành một người ba một người chồng tốt cho hai mẹ con em dựa vào.”
Nghe được những lời này, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt hơn, dù cô có chịu cơn đau kinh khủng như thế nào thì khi có anh bên cạnh an ủi, như vậy thôi cô cũng thấy bản thân mình hạnh phúc lắm rồi.
“Em cũng hạnh phúc khi sinh con cho anh mà.”
“Anh yêu em, Hinh Duyệt.”
“Anh đã nhìn thấy cục cưng chưa. Cục cưng là con trai hay con gái thế anh?”
“Anh… anh không biết…”
“Hửm?”
“Anh lo lắng cho em nên anh liền vào xem tình hình của em nên anh vẫn chưa nhìn thấy cục cưng, cũng quên mất không nghe bác sĩ thông báo con là trai hay gái.”
Đường Hinh Duyệt cũng chịu thua trước Phó Dịch Thần, ai đời đến con mình cũng không thèm nhìn một cái như vậy chứ.
Một lúc sau, y tá bế bé con được quấn khăn sạch sẽ đặt vào trong lòng Đường Hinh Duyệt. Nhìn thấy đứa con do chính mình sinh ra, Đường Hinh Duyệt không khỏi xúc động, cô nhẹ nhàng vỗ về bé con của mình.
“Xin chào con yêu, là mẹ đây.”
“Còn người đàn ông kia là ba của con.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương