Duyệt Thần

Chương 63



Ông bà Phó và ông bà Đường cũng bước vào bên trong xem tình hình của mẹ con Đường Hinh Duyệt.

“Cục cưng là con trai nhé.”

Bà Phó nhìn sang Phó Dịch Thần, giọng điệu cũng như đang trách anh: “Có người ba nào như con không hả, con trai mình cũng không thèm nhìn lấy một cái.”

“Vợ mới là chân ái, con cái chỉ là tệp đính kèm thôi.”

Đường Hinh Duyệt cũng bất lực trước người đàn ông của đời mình.

Phó Dịch Thần nhìn bé con trong vòng tay của Đường Hinh Duyệt mà trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Bàn tay bé nhỏ đang quơ quào trong không trung như gõ nhẹ vào trái tim của mọi người, sự đáng yêu, kháu khỉnh của cu cậu khiến mọi người mê đắm đuối.

Đường Hinh Duyệt ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, sau đó mới xuất viện trở về nhà. Trong tháng ở cữ, Đường Hinh Duyệt được Phó Dịch Thần chăm sóc, cưng chiều không khác gì một bà hoàng.

Cậu bé được ba mẹ đặt cho cái tên là Phó Hoàng Duy Khôi, tên thân mật ở nhà của cu cậu là Rio. Cậu bé được mọi người trong nhà hết mực yêu thương, riêng chỉ có Phó Dịch Thần là xem cu cậu như kẻ địch khi Rio liên tục bám lấy Đường Hinh Duyệt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới ngày nào cậu còn được mẹ ẵm bồng, thoáng một cái Phó Hoàng Duy Khôi đã 3 tuổi, Rio lớn hơn một tí, cũng đã nói được nhiều hơn, cũng đã được ông bà bô cho đi nhà trẻ nhưng riêng khoản bám lấy mẹ để chọc tức Phó Dịch Thần thì chỉ có hơn chứ không hề thua kém lúc nhỏ là bao.

Hôm nay là cuối tuần, Rio không phải đi lớp nên ở nhà cùng Đường Hinh Duyệt. Phó Dịch Thần chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, trở ra lại nhìn thấy thằng con trai yêu quý của mình đang bám lấy vợ anh không không buông.

Phó Dịch Thần hậm hực lên tiếng: “Phó Hoàng Duy Khôi. Sao con cứ mãi bám lấy vợ của ba thế hả?”

Cu cậu chẳng hề sợ hãi trước những lời nói của ông bô, ngược lại Rio còn chui rút vào lòng mẹ mình, tinh nghịch lên tiếng: “Đây là mẹ của Rio cơ mà. Ba Thần ôm lấy bà ngoại Rio cũng đâu có ý kiến gì đâu cơ chứ.”

“Con… Có tin ba không mua đồ chơi mới cho con không hả? Mau buông vợ ba ra.”

“Không mua thì thôi, con không cần. Nhưng đây là mẹ của Rio, Rio cứ thích ôm lấy mẹ đấy.”

Đường Hinh Duyệt đã quá quen thuộc với cảnh này cho hai cha con Phó Dịch Thần. Đường Hinh Duyệt cảm thấy cực kỳ hạnh phúc khi có hai người đàn ông này ở bên cạnh cô, mỗi người đều dành cho cô một tình cảm rất riêng, rất đặc biệt.

“Thôi nào hai ba con đừng tranh giành nhau nữa, chúng ta vào ăn sáng thôi.” Đường Hinh Duyệt lên tiếng.

Phó Dịch Thần dứt khoát kéo Rio khỏi người Đường Hinh Duyệt, anh ghét sát vào tai cô thì thầm: “Hay hôm nay cho con về chơi với ông bà nhé. Anh muốn có không gian riêng với vợ.”

“Ba lại tính quăng con về với ông bà. Ba lại giành mẹ với Rio.” Cậu bé nghe Phó Dịch Thần bảo sẽ đưa cu cậu về nhà ông bà liền òa khóc.



“Con không muốn về nhà ông bà, con muốn mẹ Duyệt cơ.”

Đường Hinh Duyệt vội vàng bế cậu lên, ân cần dỗ dàng: “Rio ngoan, mẹ thương thương nha.”

Cứ thế cậu bé bám lấy Đường Hinh Duyệt không buông, còn tinh nghịch lè lưỡi trêu ngược lại Phó Dịch Thần khi thấy ba bị thất sủng.

“Vợ…”

“Được rồi, chuyện đó tính sau đi. Vào ăn sáng thôi, em đói rồi.”

“Thật không công bằng.” Phó Dịch Thần hờn dỗi ra mặt.

Đường Hinh Duyệt nhìn thấy biểu cảm của Phó Dịch Thần liền phì cười: “Không phải chính anh là người muốn có con sao. Sao thế? Anh bây giờ là đang hối hận rồi sao?”

“Phải, anh hối hận rồi. Ai kêu thằng nhõi con đó suốt ngày giành vợ với anh. Đến cả cơ hội gần gũi với vợ anh cũng chả có. Thật là bất công.”

“Ai lại đi hơn thua với con cơ chứ, anh xem anh kìa.”

“Vợ không thương anh à, anh đang rất là tổn thương đấy.”

Đường Hinh Duyệt một tay bế Rio, một tay nhẹ nhàng ôm lấy Phó Dịch Thần dỗ dàng: “Được rồi, đừng dỗi nữa mà, em thương nhé.”

Phó Dịch Thần nhanh chóng tận dụng cơ hội, anh nhanh chóng lên tiếng đề nghị: “Thế hôm nay cho thằng nhõi này về nhà ông bà, anh muốn vợ chồng mình có thời gian hẹn hò.”

Đường Hinh Duyệt vui vẻ gật đầu đồng ý với đề nghị của Phó Dịch Thần, dẫu sao người đàn ông ta xác này vẫn cần được cô yêu thương. Dù ngoài xã hội anh như thế nào đi nữa thì khi về nhà với Đường Hinh Duyệt anh cũng chỉ là một đứa trẻ to xác, bám lấy cô.

Ăn sáng xong, cả nhà lại cùng nhau đi về nhà họ Phó. Ông bà Phó nhìn thấy Phó Dịch Thần đưa mẹ con Đường Hinh Duyệt về chơi thì vui vẻ ra mặt.

Rio nhìn thấy ông bà nội cũng nhanh chóng sà vào lòng, ấm ức kể tội: “Ba Thần đưa Rio về đây chơi với ông bà nội để đưa mẹ Duyệt đi chơi riêng đấy ạ.”

“Thế à, thế hôm nay Rio ở chơi với bà nội để ba mẹ có không gian riêng nhé.”

“Con không chịu đâu.”

“Sao thế? Rio không thích chơi với bà sao? Bà nội có làm rất nhiều bánh ngon đấy.”

Nhắc đến những món bánh ngon của bà Phó, cu cậu không kìm nổi lòng mà hai cặp mắt cũng sáng lên khi nghe bà nội bảo có rất nhiều bánh ngon.



Dù rất muốn chơi cùng với mẹ nhưng tình yêu dành cho bánh bà nội làm của cu cậu luôn bất diệt, cậu bé đành quay sang Phó Dịch Thần thỏa hiệp: “Con chỉ cho ba mượn mẹ một lát thôi đấy.”

Cả nhà được một phen cười ầm trước độ lém lỉnh của cậu bé. Đường Hinh Duyệt cũng bất lực không kém.

“Rio, con yêu bánh ngọt hơn yêu mẹ đấy à?”

“Không ạ, Rio yêu mẹ nhưng mà bánh bà nội làm thật sự rất ngon ạ.”

Phó Dịch Thần ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vợ thấy chưa, chỉ có anh là yêu thương vợ vô điều kiện thôi. Vợ nhìn thằng con mà vợ suốt ngày chăm bẵm kia xem, nó vì bánh ngọt mà bán đứng vợ đấy.”

“Hừ, anh thì biết gì chứ. Trẻ con nào chẳng thích bánh ngọt.”

“Nhưng anh sẽ không vì bánh ngọt mà bỏ rơi người mình yêu.”

“Luyên thuyên.”

Phó Dịch Thần quay sang nhìn ông bà Phó, cất giọng: “Ba mẹ cho con gửi Rio ở đây vài ngày nhé. Vợ chồng chúng con phải sống cuộc sống vợ chồng son đây.”

“Được rồi, cứ để thằng bé ở đây.”

“Con cảm ơn.”

Đường Hinh Duyệt nựng hai chiếc má bánh bao của Rio, xong mới cùng Phó Dịch Thần rời khỏi Phó gia.

“Em còn nựng thằng con trai khác trước mặt anh?”

“Thằng con trai khác nào chứ? Nó là con trai anh đấy. Vớ vẩn.”

“Hừ, xem em luyến tiếc chưa kìa.”

“Thế anh có muốn hẹn hò với em nữa không, ở đâu ăn giấm chua với con trai hoài thế?”

“Đi chứ, hiếm lắm mới có được cảm giác không bị thằng nhõi kia làm kỳ đà cản đường.”

Phó Dịch Thần nhanh chóng lái xe rời đi, cả hai lại cùng nhau lái xe đi khắp nơi, sống lại quãng thời gian mới yêu, cùng nhau đi dạo, đi xem phim như cũng cặp đôi mới yêu nhau.
Chương trước Chương tiếp