Em Cũng Yêu Anh Mà
Chương 13
Hôm nay vào một buổi sáng cuối tuần, Lạc Thiên còn đang nằm trên giường và mộng mơ. Tiếng chuông từ điện thoại reo lên. Gương mặt còn đang mơ ngủ, Lạc Thiên đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn và nhìn thấy cuộc gọi từ Diễm Bích. Cô vợ tương lai muốn rủ hắn đi ăn, vừa mới ngủ dậy, cũng chưa có gì bỏ vào bụng, hắn đồng ý ngay. Hắn lái ngay chiếc Lamborghini đến đón người đẹp. Kì lạ là hôm nay hắn không ăn ở nhà hàng như thường ngày, thay vào đó hắn dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi. Bởi vì hắn biết rằng vào khoảng thời gian này Mỹ An sẽ xuất hiện ở đây, hắn muốn tạo một chút bất ngờ cho cô nàng. Nhưng đối với Diễm Bích, nàng tiểu thư có vẻ không hài lòng với việc ăn uống ở cửa hàng tiện lợi, nhưng vì muốn có được tình cảm của Lạc Thiên nên vẫn ngượng ngạo bước vào. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện với nhau được một lúc thì Diễm Bích xin phép đi vào nhà vệ sinh. Trùng hợp thay, Diễm Bích vừa rời đi thì Mỹ An cũng vừa xuất hiện. Nhìn thấy diện mạo của Mỹ An trong một bộ trang phục khá là hiện đại, nhưng lại che kín hết cả mặt lẫn mái tóc, không biết đây là kiểu thời trang gì nhưng trông cũng có phần đáng yêu. Diễm Bích vẫn chưa quay trở ra, một cơ hội quá tốt để Lạc Thiên lân la lại hỏi han. - Mỹ An. - Lạc Thiên gọi.
- Hả... - Mỹ An giật mình.
- Còn không mau đến dọn dẹp nhà cho anh, giờ này mà còn có thời gian ở đây?
- Ơ... hay, anh cũng phải cho em ít thức ăn bỏ vào bụng chứ. Nếu không em xỉu ở nhà anh chắc có ma với quỷ mới có thể cứu.
- Thế thì ăn nhanh rồi rời đi đi.
- Từ từ, để em lấy tiền thừa đã.
- Ha ha... em đi làm người giúp việc mà ăn mặc thời trang vậy?
- Em phải ăn mặc như thế người ta mới không nhận ra ạ.
- Thật tội nghiệp.
- Tội gì chứ, em thấy bình thường mà. - Mỹ An nói xong thì cầm một túi bánh ngọt chuẩn bị rời đi.
- Em chỉ ăn như thế này thì làm sao mà no được.
- Em phải tiết kiệm tiền để làm việc khác ạ.
- Thế này đi, chiều nay anh có ghé nhà một lúc. Anh sẽ mua một vài món ăn về, em ở lại ăn cùng anh nhé!
- Thôi không cần đâu.
- Đừng có ngại, xem như đây là ưu đãi của ông chủ dành cho nhân viên đi.
- Ừm... vậy được rồi, chiều em sẽ ở lại một tí. Giờ em đi nha.
- Được, em đi đi.
Mỹ An vừa bước được vài bước thì chạm mặt Diễm Bích từ trong nhà vệ sinh bước ra. Diễm Bích vô tình đụng trúng vào vai Mỹ An, khiến túi bánh trên tay cô rơi vãi ra hết dưới sàn. Muốn thể hiện mình cũng là một cô gái dịu dàng, đầm thắm với mọi người cho Lạc Thiên thấy, Diễm Bích không chần chừ mà cúi người xuống nhặt hết bánh cho Mỹ An, thậm chí cô tiểu thư còn hỏi thăm quan tâm. Nhìn thấy Diễm Bích, Mỹ An có một chút lo lắng, cô nàng lúng túng cố gắng cúi mặt xuống thấp nhất có thể và hạn chế nói chuyện để Diễm Bích không nhận ra. Thấy tình hình không ổn, Lạc Thiên chạy đến giải vay và ra hiệu cho Mỹ An rời khỏi đây nhanh chóng. Lần này cô nàng không bị phát hiện, nhưng Diễm Bích đã bắt đầu sinh nghi. Về đến nhà nàng tiểu thư nhanh chóng liên lạc với một thám tử để điều tra danh tính của cô gái đó.
Chiều đến, như đã hẹn sau khi giải quyết xong một số công việc trên công ty, hắn đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon được đóng hộp một cách cẩn thận. Sau đó, đổi chiếc Lamborghini sang một con xe mô tô rồi bắt đầu đi đến nhà riêng. Chiếc xe chạy bon bon trên đường rồi rẽ vào một con đường vắng, xung quanh không có nhà, chỉ toàn là cây cối. Chạy thẳng khoảng 500 mét, tiếp tục rẽ vào một con đường nhỏ hơn và chạy thẳng một đoạn ngắn nữa sẽ nhìn thấy một ngôi nhà nằm đơn độc ở cuối con đường. Đó chính là căn cứ bí mật của hắn, một nơi mà có lẽ sẽ không một ai nghĩ nó có tồn tại. Vừa đến, Mỹ An đã mở sẵn cửa với gương mặt vui vẻ để chào đón ông chủ quay về nhà. Nhìn thấy hình ảnh này, hắn chợt nhớ đến lúc còn bé cũng đã từng nhìn thấy mẹ hắn đón ba như thế này. Vào khoảnh khắc đó, không biết ba hắn có cảm giác hạnh phúc giống như hắn lúc này hay không. Lạc Thiên đưa Mỹ An ra phía sau nhà, ở đó có một bãi cỏ xanh rất đẹp và được trang trí cùng những ngọn đèn có hình dáng bông hoa, trông thật ấm áp và lãng mạn. Hai người họ tiến hành trải thảm để chuẩn bị cho một bữa ăn dã ngoại, tiếp theo họ cho tất cả thức ăn trong hộp ra ngoài chén, dĩa và bắt đầu thưởng thức. Cả hai ngồi cạnh bên nhau, Lạc Thiên trổ tài chơi đàn guitar. Tuy trình độ còn khá thấp, nghe không lọt tai lắm, nhưng Mỹ An vẫn khen ngợi hết lời. Buổi tối là thời gian để những chú đom đóm thức dậy và bay lượn, nhờ có những sinh vật bé nhỏ này mà không khí lãng mạn tăng lên một cách triệt để. Không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ khiến một chiếc lá khô rơi xuống và vương lại trên tóc Mỹ An, nhưng cô nàng lại nghĩ đó là một con sâu nhỏ và hoảng loạn hét toáng lên, sau đó thì ôm chầm lấy Lạc Thiên. Chiếc lá nhỏ được anh chàng đẹp trai mang xuống khỏi mái tóc, Mỹ An mới nhận ra được sự ngáo ngơ của mình và cảm thấy ngượng ngùng cho hành động vừa rồi. Cô nàng quay mặt sang hướng khác rồi tỏ vẻ mặt tự trách chính mình. Trong giây phút dằn xé nội tâm, Mỹ An vô tình chống tay vào một mảnh đất không được bằng phẳng ở gần chỗ cô đang ngồi và trượt tay ngã dài ra đất. Lạc Thiên thấy vậy chỉ muốn giúp, nhưng không ngờ lại tạo ra khung cảnh ngượng ngùng hơn. Lạc Thiên không có tư thế trụ chắc chắn nên cũng ngã theo và vô tình chạm đôi môi của mình lên đôi môi của đối phương. Cả hai đều mở to mắt nhìn nhau một cách khó xử. Mỹ An đẩy Lạc Thiên ra và ngồi dậy ngay, cả hai rơi vào tình huống lúng túng, không ai nói chuyện với ai. Mất khoảng 5 phút sau, Mỹ An mới có đủ dũng cảm phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
- Cảm ơn anh vì bữa ăn này nhé! Trông thật là ngon.
- Thức ăn ngon hay là môi anh ngon, em phải nói cụ thể chứ.
- Ưm... anh nghĩ gì vậy, đó chỉ là sự cố thôi. Thức ăn mới ngon nha. - Mỹ An đỏ mặt nói.
- Phải ngon chứ. Đây có bò Bít tết, súp hải sản hoàng kim, cá hồi nướng mè... tất cả đều là món thượng hạng đấy.
- Ồ... lần đầu tiên em được ăn mấy món như thế này á.
- Phải biết ơn anh đấy.
- Dữ vậy sao ta ha ha. Nhưng mà em không nghĩ ở một nơi như thế này lại có một bãi cỏ đẹp như vậy.
- Anh trang trí mà, phải đẹp chứ.
- Ha ha... nhưng tại sao anh lại xây nhà ở một nơi vắng vẻ thế này vậy?
- À... nơi này anh muốn dùng để những khi cảm thấy không vui anh sẽ đến. Anh nghĩ.. khi ở một mình sẽ tốt hơn. Nhưng bây giờ thì nó không còn bí mật nữa, vì đã có thêm em. - Lạc Thiên nhìn Mỹ An bằng một ánh mắt trìu mến.
- Ờ... vậy là có em nên bí mật của anh đã bị phát hiện à?
- Cũng đúng đấy ha ha...
- Anh đang uống loại rượu gì vậy?
- Đây là rượu Sake, một loại rượu của Nhật Bản. Em có muốn nếm thử không?
- À... không. Em không biết uống đâu ha ha...
Trong đêm tối, dưới ánh đèn mập mờ, cả hai đã ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau. Dường như mọi hiểu lầm, mọi xung khắc trước kia đều tan biến. Giờ đây họ hoàn toàn có thể cười đùa với nhau một cách thật thoải mái. Trời đã ngã dần về khuya, bây giờ đã là 21 giờ. Đã đến lúc Mỹ An phải về kí túc xá. Lạc Thiên sợ đường vắng, Mỹ An về một mình sẽ gặp nguy hiểm nên đã chủ động ngỏ ý muốn đưa nàng về. Ngồi trên chiếc xe mô tô, Mỹ An ôm chặt và ngã người dựa theo bờ lưng rộng của Lạc Thiên, ở khoảng cách rất gần như thế này, Mỹ An có thể dễ dàng ngửi được một mùi hương nam tính. Đừng nói đến các cô gái khác, cả Mỹ An cũng phải đổ gục rồi đấy. Không biết từ khi nào, Mỹ An bắt đầu có cảm tình với Lạc Thiên, cô nàng cảm thấy hắn ta trông cũng đẹp trai và dễ thương, không phải là một kẻ thô lỗ như trước kia nữa. Khi nhìn vào đôi mắt của Lạc Thiên, cô nàng có thể cảm nhận được hắn ta cũng có những câu chuyện buồn muốn che giấu và Mỹ An rất mong muốn được chia sẻ cùng hắn.
- Hả... - Mỹ An giật mình.
- Còn không mau đến dọn dẹp nhà cho anh, giờ này mà còn có thời gian ở đây?
- Ơ... hay, anh cũng phải cho em ít thức ăn bỏ vào bụng chứ. Nếu không em xỉu ở nhà anh chắc có ma với quỷ mới có thể cứu.
- Thế thì ăn nhanh rồi rời đi đi.
- Từ từ, để em lấy tiền thừa đã.
- Ha ha... em đi làm người giúp việc mà ăn mặc thời trang vậy?
- Em phải ăn mặc như thế người ta mới không nhận ra ạ.
- Thật tội nghiệp.
- Tội gì chứ, em thấy bình thường mà. - Mỹ An nói xong thì cầm một túi bánh ngọt chuẩn bị rời đi.
- Em chỉ ăn như thế này thì làm sao mà no được.
- Em phải tiết kiệm tiền để làm việc khác ạ.
- Thế này đi, chiều nay anh có ghé nhà một lúc. Anh sẽ mua một vài món ăn về, em ở lại ăn cùng anh nhé!
- Thôi không cần đâu.
- Đừng có ngại, xem như đây là ưu đãi của ông chủ dành cho nhân viên đi.
- Ừm... vậy được rồi, chiều em sẽ ở lại một tí. Giờ em đi nha.
- Được, em đi đi.
Mỹ An vừa bước được vài bước thì chạm mặt Diễm Bích từ trong nhà vệ sinh bước ra. Diễm Bích vô tình đụng trúng vào vai Mỹ An, khiến túi bánh trên tay cô rơi vãi ra hết dưới sàn. Muốn thể hiện mình cũng là một cô gái dịu dàng, đầm thắm với mọi người cho Lạc Thiên thấy, Diễm Bích không chần chừ mà cúi người xuống nhặt hết bánh cho Mỹ An, thậm chí cô tiểu thư còn hỏi thăm quan tâm. Nhìn thấy Diễm Bích, Mỹ An có một chút lo lắng, cô nàng lúng túng cố gắng cúi mặt xuống thấp nhất có thể và hạn chế nói chuyện để Diễm Bích không nhận ra. Thấy tình hình không ổn, Lạc Thiên chạy đến giải vay và ra hiệu cho Mỹ An rời khỏi đây nhanh chóng. Lần này cô nàng không bị phát hiện, nhưng Diễm Bích đã bắt đầu sinh nghi. Về đến nhà nàng tiểu thư nhanh chóng liên lạc với một thám tử để điều tra danh tính của cô gái đó.
Chiều đến, như đã hẹn sau khi giải quyết xong một số công việc trên công ty, hắn đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon được đóng hộp một cách cẩn thận. Sau đó, đổi chiếc Lamborghini sang một con xe mô tô rồi bắt đầu đi đến nhà riêng. Chiếc xe chạy bon bon trên đường rồi rẽ vào một con đường vắng, xung quanh không có nhà, chỉ toàn là cây cối. Chạy thẳng khoảng 500 mét, tiếp tục rẽ vào một con đường nhỏ hơn và chạy thẳng một đoạn ngắn nữa sẽ nhìn thấy một ngôi nhà nằm đơn độc ở cuối con đường. Đó chính là căn cứ bí mật của hắn, một nơi mà có lẽ sẽ không một ai nghĩ nó có tồn tại. Vừa đến, Mỹ An đã mở sẵn cửa với gương mặt vui vẻ để chào đón ông chủ quay về nhà. Nhìn thấy hình ảnh này, hắn chợt nhớ đến lúc còn bé cũng đã từng nhìn thấy mẹ hắn đón ba như thế này. Vào khoảnh khắc đó, không biết ba hắn có cảm giác hạnh phúc giống như hắn lúc này hay không. Lạc Thiên đưa Mỹ An ra phía sau nhà, ở đó có một bãi cỏ xanh rất đẹp và được trang trí cùng những ngọn đèn có hình dáng bông hoa, trông thật ấm áp và lãng mạn. Hai người họ tiến hành trải thảm để chuẩn bị cho một bữa ăn dã ngoại, tiếp theo họ cho tất cả thức ăn trong hộp ra ngoài chén, dĩa và bắt đầu thưởng thức. Cả hai ngồi cạnh bên nhau, Lạc Thiên trổ tài chơi đàn guitar. Tuy trình độ còn khá thấp, nghe không lọt tai lắm, nhưng Mỹ An vẫn khen ngợi hết lời. Buổi tối là thời gian để những chú đom đóm thức dậy và bay lượn, nhờ có những sinh vật bé nhỏ này mà không khí lãng mạn tăng lên một cách triệt để. Không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ khiến một chiếc lá khô rơi xuống và vương lại trên tóc Mỹ An, nhưng cô nàng lại nghĩ đó là một con sâu nhỏ và hoảng loạn hét toáng lên, sau đó thì ôm chầm lấy Lạc Thiên. Chiếc lá nhỏ được anh chàng đẹp trai mang xuống khỏi mái tóc, Mỹ An mới nhận ra được sự ngáo ngơ của mình và cảm thấy ngượng ngùng cho hành động vừa rồi. Cô nàng quay mặt sang hướng khác rồi tỏ vẻ mặt tự trách chính mình. Trong giây phút dằn xé nội tâm, Mỹ An vô tình chống tay vào một mảnh đất không được bằng phẳng ở gần chỗ cô đang ngồi và trượt tay ngã dài ra đất. Lạc Thiên thấy vậy chỉ muốn giúp, nhưng không ngờ lại tạo ra khung cảnh ngượng ngùng hơn. Lạc Thiên không có tư thế trụ chắc chắn nên cũng ngã theo và vô tình chạm đôi môi của mình lên đôi môi của đối phương. Cả hai đều mở to mắt nhìn nhau một cách khó xử. Mỹ An đẩy Lạc Thiên ra và ngồi dậy ngay, cả hai rơi vào tình huống lúng túng, không ai nói chuyện với ai. Mất khoảng 5 phút sau, Mỹ An mới có đủ dũng cảm phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
- Cảm ơn anh vì bữa ăn này nhé! Trông thật là ngon.
- Thức ăn ngon hay là môi anh ngon, em phải nói cụ thể chứ.
- Ưm... anh nghĩ gì vậy, đó chỉ là sự cố thôi. Thức ăn mới ngon nha. - Mỹ An đỏ mặt nói.
- Phải ngon chứ. Đây có bò Bít tết, súp hải sản hoàng kim, cá hồi nướng mè... tất cả đều là món thượng hạng đấy.
- Ồ... lần đầu tiên em được ăn mấy món như thế này á.
- Phải biết ơn anh đấy.
- Dữ vậy sao ta ha ha. Nhưng mà em không nghĩ ở một nơi như thế này lại có một bãi cỏ đẹp như vậy.
- Anh trang trí mà, phải đẹp chứ.
- Ha ha... nhưng tại sao anh lại xây nhà ở một nơi vắng vẻ thế này vậy?
- À... nơi này anh muốn dùng để những khi cảm thấy không vui anh sẽ đến. Anh nghĩ.. khi ở một mình sẽ tốt hơn. Nhưng bây giờ thì nó không còn bí mật nữa, vì đã có thêm em. - Lạc Thiên nhìn Mỹ An bằng một ánh mắt trìu mến.
- Ờ... vậy là có em nên bí mật của anh đã bị phát hiện à?
- Cũng đúng đấy ha ha...
- Anh đang uống loại rượu gì vậy?
- Đây là rượu Sake, một loại rượu của Nhật Bản. Em có muốn nếm thử không?
- À... không. Em không biết uống đâu ha ha...
Trong đêm tối, dưới ánh đèn mập mờ, cả hai đã ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ cùng nhau. Dường như mọi hiểu lầm, mọi xung khắc trước kia đều tan biến. Giờ đây họ hoàn toàn có thể cười đùa với nhau một cách thật thoải mái. Trời đã ngã dần về khuya, bây giờ đã là 21 giờ. Đã đến lúc Mỹ An phải về kí túc xá. Lạc Thiên sợ đường vắng, Mỹ An về một mình sẽ gặp nguy hiểm nên đã chủ động ngỏ ý muốn đưa nàng về. Ngồi trên chiếc xe mô tô, Mỹ An ôm chặt và ngã người dựa theo bờ lưng rộng của Lạc Thiên, ở khoảng cách rất gần như thế này, Mỹ An có thể dễ dàng ngửi được một mùi hương nam tính. Đừng nói đến các cô gái khác, cả Mỹ An cũng phải đổ gục rồi đấy. Không biết từ khi nào, Mỹ An bắt đầu có cảm tình với Lạc Thiên, cô nàng cảm thấy hắn ta trông cũng đẹp trai và dễ thương, không phải là một kẻ thô lỗ như trước kia nữa. Khi nhìn vào đôi mắt của Lạc Thiên, cô nàng có thể cảm nhận được hắn ta cũng có những câu chuyện buồn muốn che giấu và Mỹ An rất mong muốn được chia sẻ cùng hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương