Em Cũng Yêu Anh Mà
Chương 14
Từ ngày có Mỹ An, Lạc Thiên thường xuyên về nhà riêng và mỗi lần về đều ở lại rất lâu, không vội đi như những ngày trước nữa. Tình cảm của hai người cũng dần trở nên tốt đẹp hơn. Hôm nay, Lạc Thiên mang theo rất nhiều hồ sơ công việc về nhà, thấy ông chủ bận rộn, Mỹ An pha một ly sữa và đặt lên bàn làm việc của hắn, rồi xin phép về sớm trả lại không khí yên tĩnh cho Lạc Thiên tập trung vào công việc. Nhưng vừa bước ra tới cửa thì...
- Lạc Thiên, mày ở trong nhà phải không? - Nguyên Phong hỏi.
Có người đến bất ngờ, Mỹ An lúng túng còn chưa biết phải làm thế nào. Lạc Thiên bảo cô xuống hầm rượu để tránh, còn bản thân thì đi ra mở cửa mời Nguyên Phong vào trong nhà.
- Mày làm gì trong này mà mở cửa lâu thế? Tao định xông vào luôn cho nhanh rồi cơ đấy. - Nguyên Phong nói.
- Mày từ từ, tao đang đọc dự án công ty một chút.
- Hơi... tao ghé nhà mày, quản gia nói mày đi đâu từ sáng sớm. Biết ngay là mày ở đây mà.
- Ừm... mày tìm tao gấp gáp như vậy... là có gì cần giúp sao?
- Ha ha... đúng là bạn ta mới hiểu ta. Ông già tao mới giao cho tao một đống giấy tờ, mày làm mấy cái này giỏi lắm mà, làm giúp tao đi, đọc không hiểu gì hết... Chỉ thấy hoa mắt chóng mặt mà thôi...
- Hừm... mày thật là, cứ như vậy bảo sao ông già không tin tưởng.
- Tin tưởng để làm gì? Tin tưởng rồi ép tao đi cưới vợ giống mày à?
- Thôi... đừng có nói đến chuyện đấy. Đưa đây tao làm cho.
- Ừm... mày làm hộ đi. Cảm ơn mày bạn tốt của tao. À... Mà cho tao xuống hầm rượu lấy một chai lên dùng nhé! Ở chỗ của mày toàn rượu thượng hạng không thôi. - Nguyên Phong nói xong thì đứng dậy đi về phía hầm rượu.
- À... Khoan... khoan đã... mày không được đi. - Lạc Thiên hốt hoảng gọi Nguyên Phong lại.
- Sao đấy?
- Để tao đi cho.
- Ơ... Cái thằng này, mày làm sao đấy? Tao biết đường mà, để tao đi. Mày làm cho nhanh đi, để tao còn đem về cho ông già xem.
- Nhưng... mà... mày không thể đi xuống... hầm... rượu... được. - Lạc Thiên lo lắng nói.
- Tại sao?
- Tại... tao... tao đi lấy mới được.
- Mày giấu cái gì ở dưới đó hay sao mà lo lắng vậy? À... ha... Hay là mày giấu gái đúng không? Tao không ngờ mày lại ham mê sắc dục tới vậy? Quá ghê gớm.
- Mày điên à?
- Không giấu gái, tại sao lại không cho tao xuống. Đã như vậy, trước khi vào đây, tao lại còn nhìn thấy ở trước cửa có đôi giày cao gót màu đen của ai nữa kìa. Mày định giấu đôi mắt tinh tường của tao sao.
- Hả... Cái này...
Mặc cho Lạc Thiên ngăn cản, Nguyên Phong vẫn kiên quyết xuống hầm rượu kiểm tra. Lúc này Mỹ An ở dưới cũng đã nghe thấy tất cả, nhìn thấy cánh cửa sắp mở, Mỹ An vội vàng chạy đến và nấp vào phía sau cánh cửa. Đợi đến khi Nguyên Phong đi vào một góc khuất tầm nhìn, Mỹ An nhanh chóng chạy ra ngoài, không kịp mang giày vào chân, cô nàng tiện tay cầm theo đôi cao gót rồi chạy thật nhanh ra ngoài đường. Như vậy lần này cô đã thành công trốn thoát. Nhìn thấy Mỹ An rời đi bình an vô sự, Lạc Thiên mới có thể thả lỏng người và thở phào một cách nhẹ nhõm.
Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, người làm việc không công khai lâu ngày cũng bị bại lộ. Thấy Mỹ An mỗi ngày sau buổi học lại gấp rút đi ra công viên, còn mang theo một túi đồ, cứ lặp đi lặp lại như thế từ ngày này sang ngày khác. Dạo này cũng không còn than vãn về chuyện tiền nong, không những có tiền gửi về quê mà còn có tiền cho Xuân Nghi, thỉnh thoảng còn bao cô ăn uống. Xuân Nghi bắt đầu nghi ngờ, liền đi theo rình xem. Theo dõi Mỹ An đến nhà vệ sinh công cộng, chờ khoảng 30 phút nhưng không thấy bước ra, chỉ nhìn thấy một cô gái chùm kín người. Ban đầu Xuân Nghi còn chưa nhận ra, nhưng sau đó vô tình nhìn thấy cái vòng tay mà cô đã tặng cho Mỹ An từ đợt sinh nhật, những chi tiết nhỏ như thế này, chỉ những người thân cận mới có thể dễ dàng nhận biết. Cô khẳng định đó là Mỹ An và tiếp tục đi theo. Cô cẩn thận giữ khoảng cách để không bị phát hiện, rồi bất ngờ nhìn thấy Mỹ An rẽ nhanh vào một con hẻm. Sợ mất dấu, Xuân Nghi bước nhanh theo, nhưng khi nhìn thấy con hẻm vắng vẻ, cô có chút sợ hãi. Đi được nửa đường Xuân Nghi cảm thấy bất an, nên quyết định quay trở ra. Gần ra đến đường lớn, thì chiếc xe mô tô của Nguyên Phong bất ngờ chạy nhanh vào, do không kiểm soát được tốc độ, Nguyên Phong đã đâm sầm vào Xuân Nghi khiến cô nằm sõng xoài dưới mặt đất.
- Chạy xe mắt để trên chân mày à? - Xuân Nghi gắt gỏng.
- Ơ... này, cô đi vào trong này có việc gì đấy? Đây đâu phải là nơi để vào chơi?
- Tôi đi tìm bạn tôi không được à?
- Bạn?
- Ừm... Tôi thấy Mỹ An đi vào trong này rồi biến mất.
- Mỹ An... đi... vào... trong... này? Cô chắc không?
- Chắc, tận mắt tôi nhìn thấy không thể nào sai được.
- Không thể nào đâu, cô có nhìn nhầm không?
- Tôi đã nói là không, sao anh cứ hỏi mãi thế?
- Ừm... vậy... cô lên xe đi. Tôi đưa cô vào trong này tìm bạn. Tôi chắc chắn bạn cô đang ở đó.
- Thật không, đường này vắng lắm, anh có âm mưu gì?
- Hừm... cô có cái gì để tôi phải bày mưu tính kế hãm hại cô? Ảo tưởng vừa thôi.
- Ai biết được, anh từng ghét tôi mà.
- Rồi cuối cùng cô có đi không? Đi thì trèo lên xe nhanh.
- Rồi... rồi... lên ngay. - Xuân Nghi trèo lên xe của Nguyên Phong.
- Tôi cho phép cô ôm tôi đó.
- Ai mà thèm chứ.
- Không ôm thì đừng có hối hận.
Nguyên Phong tuy hơi nóng tính và bất cần, nhưng sâu bên trong tâm hồn vẫn là một người sống rất tình cảm. Hắn ta chỉ muốn nhắc Xuân Nghi ôm vào vì xe rất mạnh khi lên ga, nếu ngồi không vững có thể ngã bắt cứ lúc nào. Nhưng Xuân Nghi bướng bỉnh không chịu hợp tác, lại còn cho rằng Nguyên Phong đang cố tình dê sòm mình, nhất quyết không chịu ôm. Quá mệt mỏi, Nguyên Phong mặc kệ và vặn nhẹ ga, kết quả Xuân Nghi suýt chút nữa thì bật ngửa xuống đường. Cuối cùng cô nàng cũng ngoan ngoãn làm theo lời Nguyên Phong. Đến nhà riêng của Lạc Thiên, thấy cửa không khóa và có một đôi giày cao gót để bên ngoài. Xuân Nghi cũng nhận ra ngay đôi giày đó là của Mỹ An, lúc này Nguyên Phong không gọi Lạc Thiên ra mở cửa mà lặng lẽ tự đi vào. Vào đến nhà, Xuân Nghi và Nguyên Phong nhìn thấy Lạc Thiên đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở phòng khách, hắn ta đang nhâm nhi một tách trà và đọc báo, còn Mỹ An thì đang cầm chổi quét sàn nhà. Nhìn thấy Xuân Nghi và Nguyên Phong cả hai hốt hoảng còn chưa kịp nói được gì thì Xuân Nghi đã hùng hổ xông tới túm lấy cổ áo của Lạc Thiên.
- Anh làm cái gì Mỹ An bạn của tôi rồi hả? Đồ lưu manh, anh là kẻ bắt cóc có đúng không?
- Không... không...Từ... từ... thả cái tay ra rồi nói chuyện. - Lạc Thiên nói.
- Xuân Nghi, bình tĩnh đi. - Mỹ An lên tiếng.
- Lạc Thiên... mày dám giấu tao. Hóa ra đôi giày cao gót đó là của Mỹ An, mày phải giải thích cho rõ chuyện này. Rốt cuộc Mỹ An với mày có cái gì với nhau ở đây. - Nguyên Phong nói.
- Lạc Thiên, mày ở trong nhà phải không? - Nguyên Phong hỏi.
Có người đến bất ngờ, Mỹ An lúng túng còn chưa biết phải làm thế nào. Lạc Thiên bảo cô xuống hầm rượu để tránh, còn bản thân thì đi ra mở cửa mời Nguyên Phong vào trong nhà.
- Mày làm gì trong này mà mở cửa lâu thế? Tao định xông vào luôn cho nhanh rồi cơ đấy. - Nguyên Phong nói.
- Mày từ từ, tao đang đọc dự án công ty một chút.
- Hơi... tao ghé nhà mày, quản gia nói mày đi đâu từ sáng sớm. Biết ngay là mày ở đây mà.
- Ừm... mày tìm tao gấp gáp như vậy... là có gì cần giúp sao?
- Ha ha... đúng là bạn ta mới hiểu ta. Ông già tao mới giao cho tao một đống giấy tờ, mày làm mấy cái này giỏi lắm mà, làm giúp tao đi, đọc không hiểu gì hết... Chỉ thấy hoa mắt chóng mặt mà thôi...
- Hừm... mày thật là, cứ như vậy bảo sao ông già không tin tưởng.
- Tin tưởng để làm gì? Tin tưởng rồi ép tao đi cưới vợ giống mày à?
- Thôi... đừng có nói đến chuyện đấy. Đưa đây tao làm cho.
- Ừm... mày làm hộ đi. Cảm ơn mày bạn tốt của tao. À... Mà cho tao xuống hầm rượu lấy một chai lên dùng nhé! Ở chỗ của mày toàn rượu thượng hạng không thôi. - Nguyên Phong nói xong thì đứng dậy đi về phía hầm rượu.
- À... Khoan... khoan đã... mày không được đi. - Lạc Thiên hốt hoảng gọi Nguyên Phong lại.
- Sao đấy?
- Để tao đi cho.
- Ơ... Cái thằng này, mày làm sao đấy? Tao biết đường mà, để tao đi. Mày làm cho nhanh đi, để tao còn đem về cho ông già xem.
- Nhưng... mà... mày không thể đi xuống... hầm... rượu... được. - Lạc Thiên lo lắng nói.
- Tại sao?
- Tại... tao... tao đi lấy mới được.
- Mày giấu cái gì ở dưới đó hay sao mà lo lắng vậy? À... ha... Hay là mày giấu gái đúng không? Tao không ngờ mày lại ham mê sắc dục tới vậy? Quá ghê gớm.
- Mày điên à?
- Không giấu gái, tại sao lại không cho tao xuống. Đã như vậy, trước khi vào đây, tao lại còn nhìn thấy ở trước cửa có đôi giày cao gót màu đen của ai nữa kìa. Mày định giấu đôi mắt tinh tường của tao sao.
- Hả... Cái này...
Mặc cho Lạc Thiên ngăn cản, Nguyên Phong vẫn kiên quyết xuống hầm rượu kiểm tra. Lúc này Mỹ An ở dưới cũng đã nghe thấy tất cả, nhìn thấy cánh cửa sắp mở, Mỹ An vội vàng chạy đến và nấp vào phía sau cánh cửa. Đợi đến khi Nguyên Phong đi vào một góc khuất tầm nhìn, Mỹ An nhanh chóng chạy ra ngoài, không kịp mang giày vào chân, cô nàng tiện tay cầm theo đôi cao gót rồi chạy thật nhanh ra ngoài đường. Như vậy lần này cô đã thành công trốn thoát. Nhìn thấy Mỹ An rời đi bình an vô sự, Lạc Thiên mới có thể thả lỏng người và thở phào một cách nhẹ nhõm.
Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, người làm việc không công khai lâu ngày cũng bị bại lộ. Thấy Mỹ An mỗi ngày sau buổi học lại gấp rút đi ra công viên, còn mang theo một túi đồ, cứ lặp đi lặp lại như thế từ ngày này sang ngày khác. Dạo này cũng không còn than vãn về chuyện tiền nong, không những có tiền gửi về quê mà còn có tiền cho Xuân Nghi, thỉnh thoảng còn bao cô ăn uống. Xuân Nghi bắt đầu nghi ngờ, liền đi theo rình xem. Theo dõi Mỹ An đến nhà vệ sinh công cộng, chờ khoảng 30 phút nhưng không thấy bước ra, chỉ nhìn thấy một cô gái chùm kín người. Ban đầu Xuân Nghi còn chưa nhận ra, nhưng sau đó vô tình nhìn thấy cái vòng tay mà cô đã tặng cho Mỹ An từ đợt sinh nhật, những chi tiết nhỏ như thế này, chỉ những người thân cận mới có thể dễ dàng nhận biết. Cô khẳng định đó là Mỹ An và tiếp tục đi theo. Cô cẩn thận giữ khoảng cách để không bị phát hiện, rồi bất ngờ nhìn thấy Mỹ An rẽ nhanh vào một con hẻm. Sợ mất dấu, Xuân Nghi bước nhanh theo, nhưng khi nhìn thấy con hẻm vắng vẻ, cô có chút sợ hãi. Đi được nửa đường Xuân Nghi cảm thấy bất an, nên quyết định quay trở ra. Gần ra đến đường lớn, thì chiếc xe mô tô của Nguyên Phong bất ngờ chạy nhanh vào, do không kiểm soát được tốc độ, Nguyên Phong đã đâm sầm vào Xuân Nghi khiến cô nằm sõng xoài dưới mặt đất.
- Chạy xe mắt để trên chân mày à? - Xuân Nghi gắt gỏng.
- Ơ... này, cô đi vào trong này có việc gì đấy? Đây đâu phải là nơi để vào chơi?
- Tôi đi tìm bạn tôi không được à?
- Bạn?
- Ừm... Tôi thấy Mỹ An đi vào trong này rồi biến mất.
- Mỹ An... đi... vào... trong... này? Cô chắc không?
- Chắc, tận mắt tôi nhìn thấy không thể nào sai được.
- Không thể nào đâu, cô có nhìn nhầm không?
- Tôi đã nói là không, sao anh cứ hỏi mãi thế?
- Ừm... vậy... cô lên xe đi. Tôi đưa cô vào trong này tìm bạn. Tôi chắc chắn bạn cô đang ở đó.
- Thật không, đường này vắng lắm, anh có âm mưu gì?
- Hừm... cô có cái gì để tôi phải bày mưu tính kế hãm hại cô? Ảo tưởng vừa thôi.
- Ai biết được, anh từng ghét tôi mà.
- Rồi cuối cùng cô có đi không? Đi thì trèo lên xe nhanh.
- Rồi... rồi... lên ngay. - Xuân Nghi trèo lên xe của Nguyên Phong.
- Tôi cho phép cô ôm tôi đó.
- Ai mà thèm chứ.
- Không ôm thì đừng có hối hận.
Nguyên Phong tuy hơi nóng tính và bất cần, nhưng sâu bên trong tâm hồn vẫn là một người sống rất tình cảm. Hắn ta chỉ muốn nhắc Xuân Nghi ôm vào vì xe rất mạnh khi lên ga, nếu ngồi không vững có thể ngã bắt cứ lúc nào. Nhưng Xuân Nghi bướng bỉnh không chịu hợp tác, lại còn cho rằng Nguyên Phong đang cố tình dê sòm mình, nhất quyết không chịu ôm. Quá mệt mỏi, Nguyên Phong mặc kệ và vặn nhẹ ga, kết quả Xuân Nghi suýt chút nữa thì bật ngửa xuống đường. Cuối cùng cô nàng cũng ngoan ngoãn làm theo lời Nguyên Phong. Đến nhà riêng của Lạc Thiên, thấy cửa không khóa và có một đôi giày cao gót để bên ngoài. Xuân Nghi cũng nhận ra ngay đôi giày đó là của Mỹ An, lúc này Nguyên Phong không gọi Lạc Thiên ra mở cửa mà lặng lẽ tự đi vào. Vào đến nhà, Xuân Nghi và Nguyên Phong nhìn thấy Lạc Thiên đang ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở phòng khách, hắn ta đang nhâm nhi một tách trà và đọc báo, còn Mỹ An thì đang cầm chổi quét sàn nhà. Nhìn thấy Xuân Nghi và Nguyên Phong cả hai hốt hoảng còn chưa kịp nói được gì thì Xuân Nghi đã hùng hổ xông tới túm lấy cổ áo của Lạc Thiên.
- Anh làm cái gì Mỹ An bạn của tôi rồi hả? Đồ lưu manh, anh là kẻ bắt cóc có đúng không?
- Không... không...Từ... từ... thả cái tay ra rồi nói chuyện. - Lạc Thiên nói.
- Xuân Nghi, bình tĩnh đi. - Mỹ An lên tiếng.
- Lạc Thiên... mày dám giấu tao. Hóa ra đôi giày cao gót đó là của Mỹ An, mày phải giải thích cho rõ chuyện này. Rốt cuộc Mỹ An với mày có cái gì với nhau ở đây. - Nguyên Phong nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương