Em Cũng Yêu Anh Mà

Chương 15



  Biết không thể giấu thêm được nữa, Mỹ An và Lạc Thiên kể toàn bộ cho Xuân Nghi và Nguyên Phong hiểu. Sau khi biết được sự thật họ chấp nhận thông cảm cho Mỹ An và Lạc Thiên, không những thế, họ còn hứa sẽ giúp giữ kín bí mật này. Bọn họ đúng là những người bạn tốt của nhau. Từ đó, căn cứ bí mật của Lạc Thiên không còn là bí mật nữa. Nó trở thành một nơi riêng tư của bốn người, thi thoảng họ lại tụ hợp cùng nhau ăn uống, vui đùa, hát ca ở đây. Rồi không biết từ khi nào, họ dần xem nhau như bạn thân, họ trở thành một nhóm bạn thân với tổng cộng là bốn thành viên.

  Lại nhắc đến Diễm Bích, sau sự việc ở quán bar cô tiểu thư hầu như không còn đi chơi cùng Nhất Trung, nhưng đối với Xuyến Chi thì cô nàng vẫn còn thường xuyên gặp mặt. Về vụ việc của cô gái chùm kín mặt, thám tử cũng đã điều tra được mỗi ngày cô gái bí ẩn đều xuất hiện bắt đầu từ nhà vệ sinh công cộng ở ngoài công viên, tiếp theo là đi đến một con hẻm và biến mất ở đó, bên trong con hẻm có rất nhiều khúc cua và lối đi khiến thám tử không thể theo dõi và chấp nhận mất dấu ở khu vực này, không thể biết được cô ta đi đâu và làm gì cả. Đến tối thì cô ta lại xuất hiện ở con hẻm và bắt xe khách đi về kí túc xá của trường Kinh Đô. Nghe thám tử tường thuật và nhớ lại những gì đã xảy ra ở cửa hàng tiện lợi, cô tiểu thư nghi ngờ Lạc Thiên đang yêu đương mập mờ với một cô gái khác, nhưng cô ta không hề biết đó chính là Mỹ An. Để chắc chắn những gì mình nghi ngờ là đúng, Diễm Bích giả vờ hẹn Lạc Thiên đi chơi cùng nhau để ngầm quan sát thái độ và tìm hiểu cho rõ hơn.

  - Hôm nay sao lại muốn hẹn anh đi chơi? - Lạc Thiên hỏi.

  - Người ta nhớ chồng tương lai của mình không được hay sao? - Diễm Bích nũng nịu nói.

  - Còn chưa cưới mà, chồng tương lai gì. Đừng có xưng hô với nhau như thế.

  - Sao lại không... Chỉ còn ba tháng nữa thôi, anh không nóng lòng sao?

  - Không, anh bình thường.

  - Anh có kế hoạch gì cho đám cưới của chúng ta chưa, em có một số ý hay lắm nè. Chẳng hạn như...

  - Đến tháng thứ sáu hai bên gia đình mới lên kế hoạch, em tính trước thì cũng vậy thôi. Đến lúc đó... vẫn phải làm theo sự sắp xếp của người lớn. - Lạc Thiên lạnh lùng cắt ngang lời của Diễm Bích.

  - Thì anh cũng phải để em nói xong...

  - Thôi... anh có công việc... anh đi trước nhé! Em ở lại chờ một chút, anh sẽ gọi người đến đưa em về nhà họ Trương. - Lạc Thiên tiếp tục cắt lời và đứng dậy bỏ đi.



  - Sao anh lạnh nhạt với em vậy? - Diễm Bích nói theo.

  - Anh bình thường thôi. Chỉ là bây giờ anh có việc quan trọng hơn, hẹn em hôm khác.

  - Anh bỏ em ở đây à?

  - Anh đã nói rồi... tài xế của anh sẽ lái xe đến đón em về, em chờ một chút đi.

  Nói xong Lạc Thiên lạnh lùng bỏ đi, không thèm quay đầu lại nhìn Diễm Bích một lần, hắn ta bỏ rơi "bông hoa hồng" ngồi trơ trọi một mình ở đó. Thật ra, từ khi Mỹ An và Lạc Thiên trở nên thân thiết, điều đó cũng có nghĩa là tình cảm đối với Diễm Bích đã nguội lạnh rồi. Khi con người ta yêu ai thì trong mắt họ người đó là duy nhất, những người xung quanh cho dù có xinh đẹp, tài giỏi đến đâu cũng chỉ là phù du mà thôi. Con trai cũng vậy, khi họ yêu họ sẽ cho ta thấy sự ngọt ngào, ấm áp, dịu dàng. Nhưng khi đã hết yêu, họ sẽ trở thành một con người khác, một người hay cau có, lạnh nhạt giống như những gì Lạc Thiên làm với Diễm Bích. Điều đó khiến cô tiểu thư cảm thấy rất tủi thân, kẻ được yêu là Mỹ An, làm sao có thể hiểu được cảm xúc của kẻ không được yêu là Diễm Bích. Sự lạnh nhạt của Lạc Thiên như là một mũi tên băng đâm thẳng vào tâm trí của Diễm Bích, cô ta không còn biết phân biệt cái gì đúng, cái gì sai, cô ta gấp tâm phải dành cho bằng được Lạc Thiên về bên cạnh, bất chấp anh ta có yêu cô hay không. Dã tâm quá lớn đã khiến cho Diễm Bích trở nên điên cuồng hơn, để thuận lợi hơn nàng tiểu thư đã gọi cho Nhất Trung để tìm kiếm thêm đồng minh.

  - Cả tuần nay em bé không đến, Sunny nhớ bé lắm đó, có biết không? - Nhất Trung tán tỉnh.

  - Hừm... Sunny hay là chủ của Sunny.

  - Ha ha... cũng đáo để lắm. Sao đấy, có chuyện gì mà hẹn anh?

  - Đương nhiên là có chuyện rồi .

  - Nào... nói đi, anh nghe.

  - Em và Lạc Thiên sắp kết hôn, anh biết mà phải không?



  - Ừm... Dĩ nhiên, anh biết.

  - Nhưng dạo gần đây Lạc Thiên khá lạnh nhạt với em, hôm trước em còn bắt gặp anh ta có cử chỉ thân mật với một cô gái khác ở cửa hàng tiện lợi.

  - Ồ... nghe có vẻ thú vị đấy. Điều đó làm em khó chịu sao?

  - Phải... rất khó chịu. Em đã cho người đi tìm hiểu, nhưng tên thám tử nghiệp dư chẳng làm nên tích sự gì.

  - Vậy... xem ra... Hôm nay em đến đây hẳn là vì chuyện này. Hẳn là muốn anh giúp em điều tra... có đúng không?

  - Đúng... Em biết anh cũng có thế lực rất mạnh, chuyện này... em nhờ anh có được không?

  - Hơi... Anh có bao giờ từ chối người đẹp đâu. Nhưng... cái gì cũng phải có giá trị của nó... đâu thể nào cho đi mà không nhận lại được... có đúng không? Em cũng là người trong giới kinh doanh, em phải hiểu rõ điều này hơn ai hết.

  - Hừm... anh muốn bao nhiêu tiền? Nói đi.

  - Tiền... tiền sao? Em nghĩ anh cần tiền? Không... thứ anh muốn là... cơ thể... kìa.

  - Sao... chứ? - Diễm Bích im lặng, không biết phải nói gì thêm nữa.

  - Đơn giản thôi mà, chỉ cần cho anh thỏa mãn thôi, anh sẽ đưa Lạc Thiên về bên cạnh như em mong muốn. Em suy nghĩ đi, chẳng phải như vậy rất tốt sao? Em có Lạc Thiên, anh có khoái lạc, cả hai đều có lợi. Huống chi giữa hai chúng ta cũng đã từng... cùng nhau... ừm hứ... đâu phải lần đầu. Còn chần chừ gì nữa, mau đưa ra quyết định đi nào.
Chương trước Chương tiếp