Em Đừng Hòng Chạy

Chương 11



Đồng hồ điểm 22h23' tại Cảng Bangkok

Đám người bí ẩn đó vẫn liên tục vận chuyển lô hàng một cách nhanh chóng

" mày.... Mày nữa qua kia ôm đống đó theo đi."

Tên cầm đầu chỉ ngồi không một chỗ lên tiếng ra lệnh cho đàn em đúng thật là một tên hống hách không coi ai ra gì.

" đi đâu vậy? "

Cảnh Tam cất tiếng hỏi như một lời chào của vị khách không mời mà đến bên cạnh anh còn có Cảnh Nhất đang nhướng mày nhìn bọn chúng đang vận chuyển hàng phía trước.

" mày là ai? Dám lên mặt ở đây với bọn tao sao chán sống rồi hả?"

Tên cầm đầu đứng phất dậy tới trước mặt Cảnh Tam hống hách chỉ tay quát lớn. Cảnh Tam nhìn vậy đã có chút không vừa mắt anh nhếch miệng cười nhạt rồi cầm chặt bàn tay đang chỉ thẳng vào mặt anh bẻ gãy ngay lập tức

" RẮC.!!! RẮC "

Aaaaaa!!!!....

" tao là ông nội của chúng mày! Sao hả..còn muốn giết cả ông nội chúng mày sao?"

Anh nắm chặt lấy cánh tay hắn tiếp tục bẻ gãy cả cánh tay hắn.Hắn đau đớn mà gào thét chói tai cả bến cảng Bangkok yên tĩnh

" không...n.d.ám....không dám..."

Cảnh Nhất rút khẩu súng lục trong người ra mở khóa rồi lập tức chĩa thẳng vào đầu của tên cầm đầu lạnh nhạt nói

" chúng mày chuyển lô hàng này đi đâu? Tới ai? "

Thấy tình thế cấp bách đàn em của hắn lập tức thả lô hàng xuống một loạt cầm vũ khí lên dơ trước mặt đám người Cảnh Tam đang chĩa vào đại ca của bọn chúng

" NÓI! Không tao bắn nát hộp sọ của mày!"

Nhất Cảnh dần mất kiên nhẫn lô hàng này vừa mới được chuyển vào Cảng không lâu đã lập tức chuyển đi chắc chắn sảy ra vấn đề. Đối với đám này anh lời nói không có giá trị mà hành động thì mới biết sợ.

" tôi..nói tôi nói......là...hàng của Tấn Nguyên......hắn ta bị bắt cũng lâu lô hàng.....để không rất nhiều...nên.nên tôi giúp hắn tiêu thụ "

Cảnh Nhất vừa nghe vậy thì thu súng lại. Chỉ là một tên ham giàu cướp của hoàn toàn đánh lạc suy nghĩ của họ. Đám người Đông Âu vẫn chưa đưa được lô hàng rời khỏi cảng.Cảnh Tam liền cầm điện thoại lên bấm vào dãy số được lưu " Sói Cute "



" lão đại! Người của Đông Âu vẫn chưa ra tay. chúng ta vẫn là nhanh hơn chúng một bước "

" ừ! Những thứ cản đường giết không tha "

" đã rõ "

Đầu dây bên kia dứt câu xong cúp máy ngang, dù sao Cảnh Tam cũng chẳng mấy bất ngờ vì vốn dĩ đây là tật xấu của lão đại nhà hắn. Hắn quay sang gật nhẹ đầu với Cảnh Nhất

Pằng!! PẰNG

Hai phát súng trí mạng ghim thẳng vào đầu hắn. Khói từ lòng súng phả ra một luồng nóng nhẹ Cảnh Nhất liền đưa lên trước miệng thổi nhẹ một hơi

" đưa tất cả số hàng về chỗ cũ "

Đàn em của hắn thấy đại ca chết như chết đứng tại chỗ vừa nghe thấy tiếng Cảnh Tam thì lập tức tắt động cơ tàu vận chuyện lại lô hàng.

Căn phòng tối giản chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng. Ngữ Âm chán lấm tấm những giọt mồ hôi chảy dọc từ chán xuống

" đừng.......đừng......đừng bỏ con..."

Cô giật mình mà bật dậy thở gấp gáp. Lồng ngực đập liên hồi còn chưa lấy lại tinh thần thì đèn phòng bật sáng

" thỏ trắng gặp ác mộng sao "

Cảnh Kỳ bước lại phía giường.Vừa ngồi xuống cô đã ngó qua ngó lại xem sắc mặt của Ngữ Âm

" cô không sao chứ?"

Ngữ Âm lắc đầu nhìn Cảnh Kỳ đầy thắc mắc

" sao lại cô cứu tôi?"

Cảnh Kỳ vừa nghe câu hỏi của cô thì bật cười trả lời

" tôi không cứu cô! Lão đại cứu cô "

" lão đại? Lục Cảnh Thành sao?"

" ể!! Sao cô biết tên lão đại nhà tôi hay vậy! "



Cảnh Kỳ nhoài người về phía Ngữ Âm chớp chớp mắt hỏi khiến cô có chút ngượng ngùng

" tôi nghe được cô chửi anh ta ở nhà hàng "

Vừa nghe câu trả lời Cảnh Kỳ như hóa đá!! Không nghĩ cái miệng của cô lại to đến thế khiến cô phải ngượng cười

" quen nhau cũng nửa ngày rồi vẫn chưa biết tên cô!...tôi tên Cảnh Kỳ còn cô? "

" Tô Ngữ Âm "

" mình làm bạn nha! Ở đây lâu như vậy không có nổi bóng dáng người phụ nữ nào ngày ngày nhìn mặt mấy tên chỉ biết đánh đánh giết giết thật sự rất chán bây giờ có cô ở đây tôi không phải cô đơn nữa rồi "

"...không phải cô nói đưa tôi về sao.. Nếu không được tôi sẽ tự về vậy nên...."

Ngữ Âm nhấc tay kéo chiếc chăn ra liền bị Cảnh Kỳ đắp lại nghiêm giọng nói

" lão đại tôi ưng cô rồi! Cô Không về được đâu "

"...."

Chuyện gì đang sảy ra vậy cái tên đem cô ra cá cược đấy ưng cô? Cô có nghe nhầm không vậy. Không lẽ hắn ta định giữ cô lại hành hạ tiếp sao. Giang Tấn còn chưa rõ tung tích mà cô vẫn ở đây chắc chắn Lão Già đó sẽ không tha cho cô.

" Cảnh Kỳ! Tôi không phải người Đông Nam Á. Tôi đến đây chỉ để du lịch không phải đến để làm thú vui cho lão đại nhà cô "

Nghe Ngữ Âm nói thế cô khẽ gật gật đầu tỏ lòng đồng cảm nhưng liền phất lờ lại

" Đông Âu?? Cô làm việc cho tổ chức nào sao?"

Cảng Kỳ nói rất đúng cánh môi Ngữ Âm giật giật nhẹ không biết phải trả lời như nào thì Cảnh Kỳ liền nói

" thao tác với hành động ban nãy của cô chẳng giống dáng vẻ bên ngoài! "

" tôi học võ phòng thân "

" cô nghỉ đi ngày mai tôi sẽ đưa cô đi gặp lão đại "

Cảnh Kỳ nhẹ nhàng đứng dậy rồi rời khỏi phòng. Ngữ Âm hiểu rất rõ những câu hỏi ban nãy là dò hỏi lai lịch nhưng cô không phải con ngốc mà không biết trả lời sao cho hợp lí. Đám người này không dễ đối phó một khi dính vào khó mà tìm đường lui.

"
Chương trước Chương tiếp