Em Đừng Hòng Chạy

Chương 12



Tòa nhà này về đêm thật sự rất đẹp, thành phố Bangkok từ đây nhìn xuống thật xa hoa, lộng lẫy.Chỉ mới sang Thái Lan chưa đầy hai ngày mà cô đã thương tích đầy mình lại còn bị đám người này giữ lại thật sự Thảm hơn chữ Thảm!! Nhiệm vụ lần này sai sót gì cũng do mấy tên kia phá đám cô nghĩ tới cô cắn nhẹ môi dưới mà than.Tiếng động cơ xe chạy tới càng gần cô nhìn xuống khoảng sân bên dưới.Một dàn xe Roll's - Royce Sweptail chói mắt ước chừng khoảng 10 chiếc.

Mười chiếc xe đỗ thành hai hàng từ ngoài vào căn biệt thự. Nhưng trong mười chiếc chỉ có một chiếc là ông chủ ở đây. Đám người lần lượt xuống xe xếp thành hai hàng trước chiếc xe thứ ba

" Lão đại "

" lão đại "

Ngữ Âm tròn mắt nhìn phía dưới mà không ngừng nghi ngờ thân phận của tên Lục Cảnh Thành và đám người của hắn. Đôi chân dài bước ra khỏi xe hắn mặc bộ âu phục đen với cặp kính mát viền trắng hoàn toàn. Gương mặt lạnh khẽ gật đầu rồi tiến vào trong căn biệt thự

" Chân dài tới nách!!!"

Ngữ Âm đưa hai tay lên che miệng,ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Lục Cảnh Thành dần khuất trong ánh đèn rực rỡ của căn biệt thự. Hắn cao hơn cô là cái chắc chắn cùng khí chất ngút trời thật khiến người ta mê mẩn

Budapest -Hungary

" Choang!!!"

"Ngu dốt "

Lão Công tức giận ném vỡ cốc trà trên tay.Gương mặt xám lại,cơn thịnh lộ của ông ta thật đáng sợ

" Công Quang! Đừng tức giận vào đồ vật "

Giang Tấn đứng trước mặt lão Công mà lo lắng. Hai đồ đệ của hắn đều không rõ tung tích ở Thái thật sự muốn hắn tức đến chết đây.

" em nói xem chúng nó có bao giờ làm hỏng việc đâu sao giờ lại để sảy ra chuyện? "

" Lão Công hay anhđưa người sang cứu bọn nhỏ "



Giang Tấn biết rất rõ vì cứu ông mà hai người mới gặp nguy hiểm càng hiểu rất rõ Lão Công sẽ không bao giờ đưa người sang Thái để cứu hai bọn nhỏ

" để chúng tự xử "

Lão Công không thể làm gì chỉ có thể trông chờ việc xâm nhập mạng lưới Đông Nam Á. Kẻ đứng đầu Đông Nam Á là thù địch của ông là đứa con riêng của vợ cũ cách đây 30 năm trước. Ông không phải người dễ chọc thì hắn lại càng không nên đụng vào. Ông biết rất rõ hắn đang chờ ông quay lại.

" có chết cũng phải gánh trách nhiệm của chúng "

Ông hằn giọng tức giận nói, giọng không quá lớn nhưng cả căn phòng có thể nghe được câu nói của ông.

Dinh Thự Lục Gia

Ngữ Âm lăn lóc quay ngang quay dọc khắp bốn góc giường, chiếc giường êm cùng thời tiết hơi se lạnh thật khiến người ta lười biếng. Căn phòng này vốn là của Cảnh Kỳ nhưng vì hôm qua cô bị thương nên Kỳ đổi phòng cho cô. Vừa nhớ lại cô liền ngồi sốc dậy, hai má hồng hào bỗng trắng bệch

" ma vương Công Quang chắc chắn đang đợi mình về xử tội!....không được....về thôi "

Chăn ấm đệm êm nơi này lại cho cô cái cảm giác như còn bé đâm chiêu vào giấc ngủ mà quên sạch sự đời. Tuổi 22 dù gì vẫn là một thiếu nữ đâu thể nói mạnh là mạnh yếu là yếu đâu chứ. Ngữ Âm vừa mở cửa thì một thân hình cao lớn đứng sừng sững chắn cánh cửa trước mặt cô một tay chống vào thành tường

" ây... Cô là con thỏ trắng mà Kỳ nhà tôi cứu hửm?"

Cảnh Tam thích thú nhìn Ngữ Âm như con nai tơ vậy trắng nõn nà cùng thân hình chuẩn chung càng muốn trêu chọc

" đưa tôi về "

Cô chẳng nói gì nhiều 3 từ này tối hôm qua cô cũng đã nói cho Cảnh Kỳ rồi hôm nay cô phải về lại Đông Âu. Luật của tổ chức là luật cấm cô phạm lần đầu là do Lâm Bạch chịu thay cô nhưng giờ cô lại tiếp tục e là...khó mà thoát

Cảnh Tam thấy thế liền cười nhẹ rồi quay người xuống lầu

" nếu còn lề mề chân cũng không còn mà về đâu "

Câu nói châm chọc mang hàm ý nhắc nhở cô mau xuống dưới nhà cùng hắn. Ngữ Âm có dự cảm không lành, giết hổ bị lộ chiêu, giới thiệu để lộ thân phận thật sự thảm quá mà!



Cô mặc một chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần soóc đến đầu gối để lộ ra cặp chân trần trắng thon thả bước xuống bậc thang. Vừa quay người cô chạm thẳng mắt hắn đang hướng về phía cô khẽ rùng mình. Đôi chân dài vắt chéo đưa mắt lướt qua cô, quần áo từ trên xuống dưới không có phép tắc giống như Cảnh Kỳ vậy, anh rất chướng mắt

" thỏ trắng "

Cảnh Kỳ đang ngồi liền đứng bật dậy nhấc chân định tiến lại gần cô thì sau lưng một nguồn khí lạnh thôi vụt qua vành tai

" ngồi xuống!"

Căn phòng khách rộng nhưng không quá đông chỉ vỏn vẹn 10 người trong đó có đám Ngũ Cảnh và Lục Cảnh Thành đang trở đợi cô. Chưa kịp hé răng nói hắn đã cất lời cô

" qua đây "

Ngữ Âm trần chừ cô nhìn xung quanh ai lấy đều cúi mặt xuống vậy hắn gọi không lẽ là cô.

" cô bị điếc à? "

Cô giật mình lần này chắc chắn là gọi cô rồi. Giọng của hắn có chút nhanh có chút tức giận mà thốt lên. Cả căn phòng im lặng chỉ có tiếng dép cô đang tiến lại gần hắn

" có chuyện gì?"

Ngữ Âm thản nhiên nhìn hắn, hắn ngồi ở chiếc ghế cao nhất trong phòng khách nhưng so với cô đứng thì vẫn là thấp hơn. Hắn nghe cô nói thế thì gương mắt lên nhìn cô,bất chợt tay hắn bóp chặt lấy cổ cô

" ở Đông Nam Á này không ai dám nói chuyện với tôi như thế này đâu đấy "

.....hắn bóp khoong mạnh nhưng đủ để cô khó thở,

" không phải...giờ có tôi.......nói rồi sao?

Hắn nghe thế tay càng siết chặt cổ cô hơn. Cảm giác khó thở nâng nâng như muốn ngạt khí chết ngay tại đây vậy.
Chương trước Chương tiếp