Em Đừng Hòng Chạy
Chương 31: Macao
MACAO - Trung Quốc
Lục Cảnh Thành quăng cho bọn họ cái nhìn sắc lạnh rồi cùng Hà Trấn bước vào căn phòng mật. Nhiệm vụ này thật sự rất quan trọng với Lục Cảnh Thành, hắn dẫn theo toàn bộ trợ lý của mình là đã có sắp xếp sẵn ngay từ đầu.
Thấy Lục Cảnh Thành một mình đi vào bọn họ ai nấy đều lo lắng. Ngũ Cảnh được người của lão Hà đưa đến gian phòng bên cạnh để chờ đợi, nói cách đúng hơn là canh gác nghiêm ngặt bọn họ.
Cảnh kỳ từ đầu đến cuối im lặng, cô chẳng nói chẳng rằng chỉ thờ ơ quay con dao rút ra từ bên hông. Thái độ của Cảnh Kỳ và Cảnh Nhất khiến những người còn lại rất nghi ngờ, ngày nào cô cũng nũng nịu gọi Nhất, giờ lại im thin thít mỗi người một nơi …
- Socola?
Cảnh Tam đưa trước mặt Kỳ một viên kẹo socola nhỏ, anh vẫn vậy …biết cô thích kẹo lên luôn mang trong người đưa cho cô, có lẽ vì cô là một người đặc biệt với anh hoặc chỉ là một người em gái giống như A Nhất đã nói thế với cô vậy. Cô nhìn anh một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy viên kẹo
- Cảm ơn anh
- Lão đại bên kia phòng! Ghé xem nghe ngóng được gì không
- Tôi nghe được đã nghe rồi! Cần cậu phải nhắc sao?
- Nếu lão đại đã đích thân đến thì chắc chắn anh ấy đã có sắp đặt! Chúng ta lo lắng làm gì?
- ngài ấy đang cận kề nguy hiểm đó! Anh còn bình thản ngồi đây giảng giải sao?
- chính vì ngài ấy gặp nguy hiểm, nên chúng ta mới phải bình thản đấy, cậu nghĩ mình cậu lo lắng sao
- cậu nói tôi vô ơn?
- chính bản thân cậu tự suy nghĩ lại xem tôi nói đúng không!
Nhất và Nhị gây ra xung đột lời nói cũng do quá quan tâm lão đại của bọn họ. Hắn là người mà cả đời này bọn họ kính trọng, nghe lệnh. Người đã cứu bọn họ khổ vũng bùn lầy nơi xã hội tăm tối để được như bây giờ. Hỏi bọn họ không lo lắng sao được?
- ĐỦ RỒI! Hai người đừng cãi nhau nữa
Căn phòng kế bên
Mùi thuốc súng nồng nặc bay ra khỏi căn phòng, không khí lạnh liên tục tỏa ra từ hai bên khiến đối phương đều có chút e ngại không dám mở lời
- Ngài Lục! Đi đường vất vả rồi! Tôi kính cậu một chén
- mời
Hà Trấn nhấc ly rượu kính hắn một ly rồi uống sạch ly không trừ một giọt như một lời cảm kích của ông ta dành cho hắn. Người đàn ông trẻ mà đã có quyền thế lớn mạnh đứng đầu Đông Nam Á
- Ngài Lục! Tôi thật sự nể phục cậu đấy! Trẻ tuổi như vậy mà sự nghiệp đã vượt bậc rồi
- cảm ơn lời khen của ông! Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn bàn bạc với ông
- tôi biết! Chuyện lần này thật sự rất quan trọng với cậu lên cậu mới đích thân đến gặp tôi như thế. Tôi có nghe qua cậu nói về vấn đề tổ chức GR và CJC. Thật sự khiến tôi rất bất ngờ!
Lục Cảnh Thành im lặng, hắn biết mục đích ông ta nhắc lại chuyện tổ chức GR là có ý gì. Nhưng anh đâu phải tên ngốc mà nói phanh trắng ra mẹ anh từng là người của tổ chức đó chứ
- ông Hà thật biết lựa lời!
- Gia sản của tôi không có nhiều! Chỉ có mấy sòng bài này. Giúp được cậu, tôi sẽ giúp hết mình. Nhưng…
Hà Trấn ngưng lại, ông ta trầm ngâm nhâm nhi ly trà tươi dưới bàn quan sát Lục Cảnh Thành
- ông cứ nói
Hà Trấn nhấc tay ra hiệu người đưa hàng đến. Là một tập hồ sơ không tên nhưng lại rất dày và cũ đặt lên giữa chiếc bàn gỗ lớn, cao cấp
- Ngài Lục! Tôi tin cậu, và cậu cũng phải như thế. Làm ăn mà …tin tưởng nhau mới là điều quan trọng
Lục Cảnh Thành cười nhẹ, anh đẩy tập hồ sơ kia về phía Hà Trấn, ôn nhu nói
- Nếu ông Hà đã hợp tác với tôi, thì chắc chắn là tin tưởng tôi. Sao giờ lại đưa thứ này ra?
Hắn nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói tiếp
- Ông không tin tưởng tôi sao??
Hành động này của Lục Cảnh Thành khiến Hà Trấn có chút e ngại, ông ta ngượng cười nhìn hắn rồi bỗng nhiên vỗ tay thán phục
- Hahahahha
- Tài cao! Tôi đúng là không tin nhầm người
[ Tòa Nhà LTI ]
Chiếc BGT màu đen sang trọng dừng trước sảnh chính. Ngữ Âm cùng bộ đồ đen bó sát người bước vào tòa nhà. Cô biết đám người Lục Cảnh Thành đi hết là có ý định gì, cũng biết bản thân cô chỉ muốn trả thù, không muốn dính dáng đến hắn và người của hắn
Điều đầu tiên cô muốn làm là liên lạc với Lâm Bạch. Ngữ Âm đi thẳng đến bàn lễ tân tòa nhà. Đây là toàn nhà của Lục Cảnh Thành lên cô hoàn toàn tin tưởng hắn, không biết vì sao mình lại trở lên như vậy nữa, tin tưởng hắn…người đàn ông cầm quyền đó một cách tuyệt đối khi đêm đó cầm tập hồ sơ trên tay.
- Chị Tô! Đồ của chị
Cầm bộ đàm và khẩu Walther p99 đứa con yêu quý trên tay cô không khỏi kinh ngạc, nó như thế mà vẫn còn nguyên vẹn lại còn được sửa chữa như mới nữa chứ. Cô cảm ơn nhân viên lễ tân rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà lên xe rời đi
Đường Quốc Lộ 3
Ngữ Âm vừa lái xe vừa nhìn chăm chú bộ đàm cùng khẩu súng nằm trên hàng ghế phụ. Cô nghĩ gì đó rồi bất ngờ phanh xe lại, nhanh chóng cầm bộ đàm lên ấn một dãy số quen thuộc
- …âm thanh nhiễu loạn một hồi rồi ngắt đi. Một giọng nói quen thuộc xuất hiện từ đầu dây bên kia
- alo
- Lâm Bạch! Là tôi
- Hoa Hồng sao?
Lâm Bạch bên này bị kích động anh đứng bật dậy lắng nghe đầu dây bên kia xác nhận rồi mớ dám vui mừng
- là tôi, Tô Ngữ Âm đây
- em còn ở Đông Nam Á sao! Có bị làm sao không? Lão Công…
Giọng nói dịu dàng, quen thuộc đến lạ của cô khiến anh vui không nói lời. Lâm Bạch đứng tựa người vào bức tường lo lắng hỏi
- tôi khỏe! Tôi gọi anh là có chuyện muốn nhờ anh
Thái độ lạnh nhạt cô dành cho anh dù vẫn giống ngày trước nhưng Lâm Bạch lại có cảm giác xa lạ, ngượng ngùng khó nói thành lời
Lục Cảnh Thành quăng cho bọn họ cái nhìn sắc lạnh rồi cùng Hà Trấn bước vào căn phòng mật. Nhiệm vụ này thật sự rất quan trọng với Lục Cảnh Thành, hắn dẫn theo toàn bộ trợ lý của mình là đã có sắp xếp sẵn ngay từ đầu.
Thấy Lục Cảnh Thành một mình đi vào bọn họ ai nấy đều lo lắng. Ngũ Cảnh được người của lão Hà đưa đến gian phòng bên cạnh để chờ đợi, nói cách đúng hơn là canh gác nghiêm ngặt bọn họ.
Cảnh kỳ từ đầu đến cuối im lặng, cô chẳng nói chẳng rằng chỉ thờ ơ quay con dao rút ra từ bên hông. Thái độ của Cảnh Kỳ và Cảnh Nhất khiến những người còn lại rất nghi ngờ, ngày nào cô cũng nũng nịu gọi Nhất, giờ lại im thin thít mỗi người một nơi …
- Socola?
Cảnh Tam đưa trước mặt Kỳ một viên kẹo socola nhỏ, anh vẫn vậy …biết cô thích kẹo lên luôn mang trong người đưa cho cô, có lẽ vì cô là một người đặc biệt với anh hoặc chỉ là một người em gái giống như A Nhất đã nói thế với cô vậy. Cô nhìn anh một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy viên kẹo
- Cảm ơn anh
- Lão đại bên kia phòng! Ghé xem nghe ngóng được gì không
- Tôi nghe được đã nghe rồi! Cần cậu phải nhắc sao?
- Nếu lão đại đã đích thân đến thì chắc chắn anh ấy đã có sắp đặt! Chúng ta lo lắng làm gì?
- ngài ấy đang cận kề nguy hiểm đó! Anh còn bình thản ngồi đây giảng giải sao?
- chính vì ngài ấy gặp nguy hiểm, nên chúng ta mới phải bình thản đấy, cậu nghĩ mình cậu lo lắng sao
- cậu nói tôi vô ơn?
- chính bản thân cậu tự suy nghĩ lại xem tôi nói đúng không!
Nhất và Nhị gây ra xung đột lời nói cũng do quá quan tâm lão đại của bọn họ. Hắn là người mà cả đời này bọn họ kính trọng, nghe lệnh. Người đã cứu bọn họ khổ vũng bùn lầy nơi xã hội tăm tối để được như bây giờ. Hỏi bọn họ không lo lắng sao được?
- ĐỦ RỒI! Hai người đừng cãi nhau nữa
Căn phòng kế bên
Mùi thuốc súng nồng nặc bay ra khỏi căn phòng, không khí lạnh liên tục tỏa ra từ hai bên khiến đối phương đều có chút e ngại không dám mở lời
- Ngài Lục! Đi đường vất vả rồi! Tôi kính cậu một chén
- mời
Hà Trấn nhấc ly rượu kính hắn một ly rồi uống sạch ly không trừ một giọt như một lời cảm kích của ông ta dành cho hắn. Người đàn ông trẻ mà đã có quyền thế lớn mạnh đứng đầu Đông Nam Á
- Ngài Lục! Tôi thật sự nể phục cậu đấy! Trẻ tuổi như vậy mà sự nghiệp đã vượt bậc rồi
- cảm ơn lời khen của ông! Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn bàn bạc với ông
- tôi biết! Chuyện lần này thật sự rất quan trọng với cậu lên cậu mới đích thân đến gặp tôi như thế. Tôi có nghe qua cậu nói về vấn đề tổ chức GR và CJC. Thật sự khiến tôi rất bất ngờ!
Lục Cảnh Thành im lặng, hắn biết mục đích ông ta nhắc lại chuyện tổ chức GR là có ý gì. Nhưng anh đâu phải tên ngốc mà nói phanh trắng ra mẹ anh từng là người của tổ chức đó chứ
- ông Hà thật biết lựa lời!
- Gia sản của tôi không có nhiều! Chỉ có mấy sòng bài này. Giúp được cậu, tôi sẽ giúp hết mình. Nhưng…
Hà Trấn ngưng lại, ông ta trầm ngâm nhâm nhi ly trà tươi dưới bàn quan sát Lục Cảnh Thành
- ông cứ nói
Hà Trấn nhấc tay ra hiệu người đưa hàng đến. Là một tập hồ sơ không tên nhưng lại rất dày và cũ đặt lên giữa chiếc bàn gỗ lớn, cao cấp
- Ngài Lục! Tôi tin cậu, và cậu cũng phải như thế. Làm ăn mà …tin tưởng nhau mới là điều quan trọng
Lục Cảnh Thành cười nhẹ, anh đẩy tập hồ sơ kia về phía Hà Trấn, ôn nhu nói
- Nếu ông Hà đã hợp tác với tôi, thì chắc chắn là tin tưởng tôi. Sao giờ lại đưa thứ này ra?
Hắn nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói tiếp
- Ông không tin tưởng tôi sao??
Hành động này của Lục Cảnh Thành khiến Hà Trấn có chút e ngại, ông ta ngượng cười nhìn hắn rồi bỗng nhiên vỗ tay thán phục
- Hahahahha
- Tài cao! Tôi đúng là không tin nhầm người
[ Tòa Nhà LTI ]
Chiếc BGT màu đen sang trọng dừng trước sảnh chính. Ngữ Âm cùng bộ đồ đen bó sát người bước vào tòa nhà. Cô biết đám người Lục Cảnh Thành đi hết là có ý định gì, cũng biết bản thân cô chỉ muốn trả thù, không muốn dính dáng đến hắn và người của hắn
Điều đầu tiên cô muốn làm là liên lạc với Lâm Bạch. Ngữ Âm đi thẳng đến bàn lễ tân tòa nhà. Đây là toàn nhà của Lục Cảnh Thành lên cô hoàn toàn tin tưởng hắn, không biết vì sao mình lại trở lên như vậy nữa, tin tưởng hắn…người đàn ông cầm quyền đó một cách tuyệt đối khi đêm đó cầm tập hồ sơ trên tay.
- Chị Tô! Đồ của chị
Cầm bộ đàm và khẩu Walther p99 đứa con yêu quý trên tay cô không khỏi kinh ngạc, nó như thế mà vẫn còn nguyên vẹn lại còn được sửa chữa như mới nữa chứ. Cô cảm ơn nhân viên lễ tân rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà lên xe rời đi
Đường Quốc Lộ 3
Ngữ Âm vừa lái xe vừa nhìn chăm chú bộ đàm cùng khẩu súng nằm trên hàng ghế phụ. Cô nghĩ gì đó rồi bất ngờ phanh xe lại, nhanh chóng cầm bộ đàm lên ấn một dãy số quen thuộc
- …âm thanh nhiễu loạn một hồi rồi ngắt đi. Một giọng nói quen thuộc xuất hiện từ đầu dây bên kia
- alo
- Lâm Bạch! Là tôi
- Hoa Hồng sao?
Lâm Bạch bên này bị kích động anh đứng bật dậy lắng nghe đầu dây bên kia xác nhận rồi mớ dám vui mừng
- là tôi, Tô Ngữ Âm đây
- em còn ở Đông Nam Á sao! Có bị làm sao không? Lão Công…
Giọng nói dịu dàng, quen thuộc đến lạ của cô khiến anh vui không nói lời. Lâm Bạch đứng tựa người vào bức tường lo lắng hỏi
- tôi khỏe! Tôi gọi anh là có chuyện muốn nhờ anh
Thái độ lạnh nhạt cô dành cho anh dù vẫn giống ngày trước nhưng Lâm Bạch lại có cảm giác xa lạ, ngượng ngùng khó nói thành lời
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương