Em Đừng Hòng Chạy
Chương 45
Tòa Thành FT
Màn đêm bao phủ khắp thành phố Budapest cổ kính, lãng mạn vô bờ. Những toàn nhà quốc hội, biệt phủ sáng lung linh từ ánh đèn màu sắc.
Một trong những tòa thành sáng lung linh và rực rỡ của thành phố, không thể không nhắc đến FT.
Những chiếc xe đời mới, đắt đỏ như Ferrari, Lamborghini, Mercedes, Bugatti,…trải dài từ trong ra ngoài căn tòa thành to lớn, uy nga của phủ Đốc Quân.
Tòa Thành FT còn được gọi là phủ Đốc Quân FT, không cần nhắc cũng biết chủ sở hữu nó là Fritz.
Tổ chức tiệc mời rượu mừng ngày hắn giành chức Đốc Trưởng thành công để mở rộng quy mô làm thân, nhờ sự giúp đỡ từ các mối lớn đều nằm trong kế hoạch của hắn từ trước.
Fritz mặc một bộ quân phục màu xanh đậm, trước phần ngực còn cài ba chiếc huy hiệu thành tích vẻ vang của hắn.
- Ngài Fritz! Chúc mừng! Chúc mừng
- Đốc Quân Trưởng, Chúc mừng anh!
- Chúc mừng Ngài. Đốc Quân.
- được, được,được.
Hắn vui vẻ mời rượu, tán chuyện với những quan chức cấp cao và cậu ấm cô chiêu có mặt tại bữa tiệc cùng gương mặt ôn hòa hiểu nhiều biết rộng, khiêm tốn.
Nhưng đâu đó một góc trong căn biệt thự, những cô gái xinh đẹp, quyến rũ toàn thân run sợ ánh mắt vô cùng đáng thương ngồi lăn lộn dưới sàn đất lạnh lẽo.
- Tôi …không…muốn đến đây…
- Tôi…muốn về…muốn về…
- Không trụ được mất…bọn họ…bọn họ…
Trong bóng tối lại có một thân hình nhỏ nhắn, chân thu gọn vào lồng ngực hai tay ôm chặt lấy đôi chân trắng. Cốc Thanh Chì …
Thanh Chì không run rẩy, không sợ hãi …cô chỉ lạnh cái lạnh của lòng người đâm thẳng vào tim xâm nhập các bộ phận cơ thể cô.
“ bọn họ sợ chết sao còn đến đây chứ! …”
Bất ngờ, cánh cửa phòng mở ra bốn tên đàn ông to lớn mặc bộ đồ đen bước vào kéo các cô gái trong phòng ra ngoài một cách thô bạo.
- Đừng …mà…tôi không đi.
- Tôi …xin …xin các anh…đừng bắt chúng tôi đi…
Aaaaaaa
- CÂM MỒM! Muốn sống thì nghe lời đi.
Thanh Chì cười khổ, chết đối với cô quá đỗi dễ dàng, nhưng cô không thể ích kỉ bỏ lại Dì được… Cô ngay sau đó cũng bị bọn họ cầm tóc kéo lê đi.
- …m…m…
Mái tóc dày mượt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những nút rối, bù xù và bết. Nay lại bị bọn họ kéo lê cô hòa toàn hết sức phản kháng…
- -------------
Tầng này có lẽ là tầng trên của căn tòa thành này. Thanh Chì và các cô gái khác bị bịt chật miệng di chuyển trên tầng hai …tiếng ồn ào của tiếng khách mời nói cười, tiếng nhạc bên dưới đã khiến bọn họ chú ý.
Ưm…ưm…um…
- Câm mồm, mày muốn chết sao!.
Tên đàn ông tàn nhẫn đấm thẳng xuống bụng cô gái da trắng trước mặt Thanh Chì, ánh mắt cô run run. Nỗi sợ kí ức năm ba cô bị bắt lại quay về, cái nỗi sợ kinh hoàng cô luôn cất giấu không thể xóa hết.
Bọn họ đẩy những cô gái đó vào những căn phòng khác nhau. Mỗi một người là một gian phòng khác nhau trên tầng hai của Tòa Thành.
Thanh Chì như biết gì đó cô vùng khỏi đám đàn ông đó định bỏ chạy vậy mà bọn họ lại đánh ngất cô ném cô vào căn phòng cuối cùng của dãy phòng trống.
- -------
Nhà riêng của Lâm Tư lúc này anh và Lâm Bạch đều đứng ngồi không yên. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến kế hoạch ban đầu của bọn họ hoàn toàn bị sai lệch hết.
Ngữ Âm đi mấy ngày không về nay lại chỉ có một mình Nhị về báo tin bọn họ lại càng lo cho sự an nguy của cô hơn …
- Anh họ, em phải đến tổ chức một chuyến…
- Bạch! Em quên lời anh nói rồi sao?
- Quáng Quang chắc chắn đến Tòa Thành của Fritz, đây là cơ hội tốt. Anh, em phải nắm bắt cơ hội này.
Cảnh Nhị đứng một bên chẳng chút lo lắng nhìn Lâm Bạch cuống cuồng lên muốn đi cứu Ngữ Âm bằng được.
- Cứu cô ta cũng không về đâu mà đi, lãng phí thời gian.
- …
Lâm Bạch nghe xong như phát điên lao đến túm cổ áo Cảnh Nhị, ánh mắt căm phẫn đến cực hạn.
- Mẹ kiếp! Cậu thử nói lại lần nữa.
Cảnh Nhị cười nhạt anh tung cước đấm thẳng vào má trái của Lâm Bạch. Anh ta vừa chao đảo, anh lại xông tới đấm liên tiếp vào má còn lại. Lâm Bạch cũng không thua kém, anh kịp thời đánh trả lại Cảnh Nhị khi anh không để ý.
- Hai người đừng đánh nữa. Loạn hết rồi sao.
- Tôi nói cho cậu biết. Người hy sinh vì cậu, cậu không trân trọng. Người thờ ơ với cậu, cậu lại trân trọng hết lòng. Đừng để mất đi rồi mới tiếc.
…
- Tôi là người có suy nghĩ trước khi làm không như cậu, điên cuồng làm việc không não. Như thế phế lắm đấy. Nói thẳng, không xứng với Tô Ngữ Âm đâu.
- …
Cảnh Nhị nói xong liền quay người rời đi. Cái tên không não này làm tốn rất nhiều thời gian cản trở biết bao việc của anh. Yêu mù quáng đúng thật đáng sợ.
- Sếp!
- -------
- Vâng! Tôi rõ rồi. Tôi làm ngay đây.
Lâm Tư cầm hộp y tế vội vàng bước lại sơ cứu cho Lâm Bạch. Sự phiền não đều thể hiện rõ trên mặt.
- Không sao chứ?.
- Em không lo lắng cho Chì sao?
Bạch lưỡng lự lắc đầu, cau mày nhìn hộp thuốc dưới tay Lâm Tư mà thở dài.
- Thanh Chì bị đưa đến Tòa Đốc Quân, em có định cứu con bé không?
- Cô ấy không phải chỉ bị đe dọa thôi sao …
Lâm Tư tức giận nhìn Bạch, anh dùng lực ấn mạnh băng gạt lên mặt Lâm Bạch.
- Dì Mẫn bị bọn chúng hành hạ ở Cốc Gia, Thanh Chì bị đưa đến Tòa Đốc Quân chỉ e là sảy ra chuyện lớn…
Lâm Bạch lập tức đứng dậy, anh vội vàng băng lại chiếc băng gâu lên mặt rồi quay người rời đi.
- Ở đấy nguy hiểm, anh đi với em.
- .ừ
Lâm Bạch kéo chiếc áo phía bên ghế rồi cùng Lâm Tư lên xe phóng khỏi nhà riêng. Thanh Chì vì anh lên mới xảy ra chuyện như hôm nay …
Anh đạp hết chân ga chỉ mong đến Tòa Thành nhanh nhất có thể …
Màn đêm bao phủ khắp thành phố Budapest cổ kính, lãng mạn vô bờ. Những toàn nhà quốc hội, biệt phủ sáng lung linh từ ánh đèn màu sắc.
Một trong những tòa thành sáng lung linh và rực rỡ của thành phố, không thể không nhắc đến FT.
Những chiếc xe đời mới, đắt đỏ như Ferrari, Lamborghini, Mercedes, Bugatti,…trải dài từ trong ra ngoài căn tòa thành to lớn, uy nga của phủ Đốc Quân.
Tòa Thành FT còn được gọi là phủ Đốc Quân FT, không cần nhắc cũng biết chủ sở hữu nó là Fritz.
Tổ chức tiệc mời rượu mừng ngày hắn giành chức Đốc Trưởng thành công để mở rộng quy mô làm thân, nhờ sự giúp đỡ từ các mối lớn đều nằm trong kế hoạch của hắn từ trước.
Fritz mặc một bộ quân phục màu xanh đậm, trước phần ngực còn cài ba chiếc huy hiệu thành tích vẻ vang của hắn.
- Ngài Fritz! Chúc mừng! Chúc mừng
- Đốc Quân Trưởng, Chúc mừng anh!
- Chúc mừng Ngài. Đốc Quân.
- được, được,được.
Hắn vui vẻ mời rượu, tán chuyện với những quan chức cấp cao và cậu ấm cô chiêu có mặt tại bữa tiệc cùng gương mặt ôn hòa hiểu nhiều biết rộng, khiêm tốn.
Nhưng đâu đó một góc trong căn biệt thự, những cô gái xinh đẹp, quyến rũ toàn thân run sợ ánh mắt vô cùng đáng thương ngồi lăn lộn dưới sàn đất lạnh lẽo.
- Tôi …không…muốn đến đây…
- Tôi…muốn về…muốn về…
- Không trụ được mất…bọn họ…bọn họ…
Trong bóng tối lại có một thân hình nhỏ nhắn, chân thu gọn vào lồng ngực hai tay ôm chặt lấy đôi chân trắng. Cốc Thanh Chì …
Thanh Chì không run rẩy, không sợ hãi …cô chỉ lạnh cái lạnh của lòng người đâm thẳng vào tim xâm nhập các bộ phận cơ thể cô.
“ bọn họ sợ chết sao còn đến đây chứ! …”
Bất ngờ, cánh cửa phòng mở ra bốn tên đàn ông to lớn mặc bộ đồ đen bước vào kéo các cô gái trong phòng ra ngoài một cách thô bạo.
- Đừng …mà…tôi không đi.
- Tôi …xin …xin các anh…đừng bắt chúng tôi đi…
Aaaaaaa
- CÂM MỒM! Muốn sống thì nghe lời đi.
Thanh Chì cười khổ, chết đối với cô quá đỗi dễ dàng, nhưng cô không thể ích kỉ bỏ lại Dì được… Cô ngay sau đó cũng bị bọn họ cầm tóc kéo lê đi.
- …m…m…
Mái tóc dày mượt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những nút rối, bù xù và bết. Nay lại bị bọn họ kéo lê cô hòa toàn hết sức phản kháng…
- -------------
Tầng này có lẽ là tầng trên của căn tòa thành này. Thanh Chì và các cô gái khác bị bịt chật miệng di chuyển trên tầng hai …tiếng ồn ào của tiếng khách mời nói cười, tiếng nhạc bên dưới đã khiến bọn họ chú ý.
Ưm…ưm…um…
- Câm mồm, mày muốn chết sao!.
Tên đàn ông tàn nhẫn đấm thẳng xuống bụng cô gái da trắng trước mặt Thanh Chì, ánh mắt cô run run. Nỗi sợ kí ức năm ba cô bị bắt lại quay về, cái nỗi sợ kinh hoàng cô luôn cất giấu không thể xóa hết.
Bọn họ đẩy những cô gái đó vào những căn phòng khác nhau. Mỗi một người là một gian phòng khác nhau trên tầng hai của Tòa Thành.
Thanh Chì như biết gì đó cô vùng khỏi đám đàn ông đó định bỏ chạy vậy mà bọn họ lại đánh ngất cô ném cô vào căn phòng cuối cùng của dãy phòng trống.
- -------
Nhà riêng của Lâm Tư lúc này anh và Lâm Bạch đều đứng ngồi không yên. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến kế hoạch ban đầu của bọn họ hoàn toàn bị sai lệch hết.
Ngữ Âm đi mấy ngày không về nay lại chỉ có một mình Nhị về báo tin bọn họ lại càng lo cho sự an nguy của cô hơn …
- Anh họ, em phải đến tổ chức một chuyến…
- Bạch! Em quên lời anh nói rồi sao?
- Quáng Quang chắc chắn đến Tòa Thành của Fritz, đây là cơ hội tốt. Anh, em phải nắm bắt cơ hội này.
Cảnh Nhị đứng một bên chẳng chút lo lắng nhìn Lâm Bạch cuống cuồng lên muốn đi cứu Ngữ Âm bằng được.
- Cứu cô ta cũng không về đâu mà đi, lãng phí thời gian.
- …
Lâm Bạch nghe xong như phát điên lao đến túm cổ áo Cảnh Nhị, ánh mắt căm phẫn đến cực hạn.
- Mẹ kiếp! Cậu thử nói lại lần nữa.
Cảnh Nhị cười nhạt anh tung cước đấm thẳng vào má trái của Lâm Bạch. Anh ta vừa chao đảo, anh lại xông tới đấm liên tiếp vào má còn lại. Lâm Bạch cũng không thua kém, anh kịp thời đánh trả lại Cảnh Nhị khi anh không để ý.
- Hai người đừng đánh nữa. Loạn hết rồi sao.
- Tôi nói cho cậu biết. Người hy sinh vì cậu, cậu không trân trọng. Người thờ ơ với cậu, cậu lại trân trọng hết lòng. Đừng để mất đi rồi mới tiếc.
…
- Tôi là người có suy nghĩ trước khi làm không như cậu, điên cuồng làm việc không não. Như thế phế lắm đấy. Nói thẳng, không xứng với Tô Ngữ Âm đâu.
- …
Cảnh Nhị nói xong liền quay người rời đi. Cái tên không não này làm tốn rất nhiều thời gian cản trở biết bao việc của anh. Yêu mù quáng đúng thật đáng sợ.
- Sếp!
- -------
- Vâng! Tôi rõ rồi. Tôi làm ngay đây.
Lâm Tư cầm hộp y tế vội vàng bước lại sơ cứu cho Lâm Bạch. Sự phiền não đều thể hiện rõ trên mặt.
- Không sao chứ?.
- Em không lo lắng cho Chì sao?
Bạch lưỡng lự lắc đầu, cau mày nhìn hộp thuốc dưới tay Lâm Tư mà thở dài.
- Thanh Chì bị đưa đến Tòa Đốc Quân, em có định cứu con bé không?
- Cô ấy không phải chỉ bị đe dọa thôi sao …
Lâm Tư tức giận nhìn Bạch, anh dùng lực ấn mạnh băng gạt lên mặt Lâm Bạch.
- Dì Mẫn bị bọn chúng hành hạ ở Cốc Gia, Thanh Chì bị đưa đến Tòa Đốc Quân chỉ e là sảy ra chuyện lớn…
Lâm Bạch lập tức đứng dậy, anh vội vàng băng lại chiếc băng gâu lên mặt rồi quay người rời đi.
- Ở đấy nguy hiểm, anh đi với em.
- .ừ
Lâm Bạch kéo chiếc áo phía bên ghế rồi cùng Lâm Tư lên xe phóng khỏi nhà riêng. Thanh Chì vì anh lên mới xảy ra chuyện như hôm nay …
Anh đạp hết chân ga chỉ mong đến Tòa Thành nhanh nhất có thể …
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương