Em Đừng Hòng Chạy

Chương 47: Chỉ còn lại đau thương .



[ Phía Tổ Chức CJC ]

- Hoa Hồng!

Một giọng nói nhỏ xuyên qua khe cửa phòng Ngữ Âm, cô từ từ mở mắt liếc nhìn quan sát một lát rồi mới dứng dậy tiến về phía trước.

Chân trái cô ê ẩm khiến cô di chuyển rất chậm thậm chí là khập khiễng

- Đến giờ chưa?

- Rồi.

Nói xong, Bạc mở cửa phòng cô cẩn thận cầm chặt lấy cánh tay Ngữ Âm giúp cô di chuyện dễ dàng hơn.

Anh dìu cô đến cửa sau của tổ chức, gật đầu ra hiệu với đồng bọn đánh lạc hướng người của Quáng Quang.

- Đám người Quáng Quang chắc cũng sắp về rồi. Cô cầm cái này rồi mau đi đi. Đám Quạ Đen để tôi.

- …cảm ơn cậu, Ngô Bạc.

- Được rồi, đi mau đi.

Ngữ Âm gật đầu rồi quay lưng khập khiễng đi về phía ngã tư.

- --

Cô vừa đi không lâu thì căn phòng lưu giữ tài liệu mật của Quáng Quang bất giác phát nổ …tiếng nổ long trời cùng đám cháy lớn khiến đám người trong tổ chức bàng hoàng.

- Hoa Hồng, coi như cô thông minh.

Ngô Bạc bó tay với cô gái này rồi, đã giúp cô trốn mà cô vẫn không chịu im lặng. Chơi lựu mìn công khai như này trong tổ chức cũng chỉ có mình cô mới dám có cái lá gan đấy.

Ngữ Âm bên này nở nụ cười đắc ý nhìn đám cháy lớn cùng tiếng hò hét từ phía xa. Không giết ông ta thì cô phải cho ông ta sống tàn, thù giết chị gái ông ta có phần không ít đó thôi.

Đang mải đắc ý dáng người quen thuộc cùng đôi chân dài tựa người vào cửa xe hút thuốc mờ ám. Nụ cười trên môi cô vụt tắt …

“ kia là…”

- còn không mau qua đây?

Cô mặc kín như vậy mà hắn vẫn nhận ra sao …coi như khẩu trang với mũ của Ngô Bạc chỉ để làm màu.

Ánh mắt hắn như con dao sắc xuyên thẳng qua người cô, khiến cô rùng mình nhìn xuống chiếc chân đau cô chỉ biết thở dài …

- chân?

- tôi ngã cầu thang …

Hắn cau mày kéo tay cô nhào vào lồng ngực mình. Vứt bỏ chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu cô xuống, chiếc khẩu trang cũng không ngoại lệ …hành động của hắn nhanh đến mức cô phải tròn mắt nhìn.

- Ai đánh em?

- tôi luyện với đội viên.Cậu ta chỉ là lỡ tay…

Ưmmmmm

Hắn ghì cô vào cửa xe, điên cuồng hôn cô. Hắn đã nhịn bao nhiêu ngày rồi mới thành ra như này đây… Hắn chiến hữu cô, ôm chặt Ngữ Âm khiến cô rất khó chịu.

“ hắn…ta bị gì thế này “

Cô chưa thấy hắn như vậy bao giờ, chẳng lẽ đây mới là bản chất thật của hắn. Giọng nói lẫn gương mặt đều lạnh lẽo y cái nết của chủ nó …

- Em không nói thật tôi đốt sạch cái tổ chức rác đấy.

- …

Cô thở dài, kiễng chân ôm lấy cổ hắn gì hắn xuống mà hôn đáp trả. Một nụ hôn nhẹ của cô khiến hắn đờ người ngay tại chỗ.

- Nhớ anh nên tôi mới đánh nhau với bọn họ đấy.

Hắn mở cửa xe từ phía sai cô, lạnh lùng đẩy cô ngã vào trong khoang xe. Chưa kịp cho hắn một tràng văn hai con người Cảnh Nhất, Kỳ dơ tay vẫy chào cô khiến cô cứng họng…

- Cô Tô!

- Thỏ trắng!

…” mẹ nó tên Lục Cảnh Thành lại cài mình “



Ngữ Âm cúi thấp người quay đi, né tránh mặt hai người Cảnh Ngũ kia. Cô rút điếu thuốc từ trong túi áo Ngô Bạc vừa châm lửa chưa kịp đưa lên miệng đã bị đối phương giật lấy.

- Bé ngoan, em dám hút tôi dám bẻ họng em làm đôi.

- …

Môi Ngữ Âm giật giật, thằng cha này lại bắt đầu cấm đoán cô rồi đấy … Cô mở kính xe quăng cả hộp thuốc trong túi áo và điếu trên tay ra ngoài, kiềm chế kéo múi che khuất mắt nhắm tịt mắt lơ Lục Cảnh Thành.

- Em lơ tôi?

- Về tôi nói chuyện với em sau.

Cô mặc kệ hắn, bình thản nhắm mắt ngủ một giấc. Cãi nhau với hắn chỉ khiến cô tốn nước bọt, im lặng thì vẫn hơn.

- -----------

[ Tòa Thành FT ]

Xe Lâm Bạch và Lâm Tư lúc này cũng đã đến nơi, hai người khoong giảm ga trước cổng tòa thành mà thẳng thắn đâm vào cửa tòa thành đang sắp đóng.

- Này, này.

- Có người đột nhập …

- dừng xe lại …

Chiếc xe phanh bất chợt, hai người hơi ngả người về phía trước, Tư thấy thế liền gật đầu nhìn Bạch.Lâm Bạch liếc mắt nhìn về phía bọn họ, anh bước xuống xe với một tâm thái vô cùng bình tĩnh.

- tao không được vào sao?

- Anh Lâm??

Đám đàn em hốt hoảng đuổi theo có chút ngỡ ngàng, như chết đứng tại chỗ …

- Là tao.

Lâm Tư cũng chầm chậm bước ra từ trong khoang xe. Anh vuốt ngược phần tóc che mắt ngược về phía sau để lộ đôi mắt lạnh hiếm thấy.

- Anh Lâm Bạch, anh Lâm Tư bọn em không có ý đó …hoàn toàn không có.

- Fritz đâu?

Đám đàn em nghe thấy lên lão đại mình thì hứng hở nói hắn đang vui vẻ với gái trên phòng. Vui vẻ mời hai người vào trong.

- Có gái không? Cho bọn tao thử.

- Có chứ, có chứ anh …anh đi theo em.

Tên đàn em cất khẩu súng vào trong hông rồi dẫn đường cho hai người lên tầng hai căn tòa thành.Vừa đi miệng không ngừng lải nhải về những cô gái tốt số với vào được đây …

Dãy hành lang sáng rực cả một khu, không một bóng người, không một tiếng động là cảm giác nó mang lại.

Đống hỗn lộn vừa nãy cũng chỉ có một vài người hầu dọn dẹp khiến Lâm Bạch rất bất mãn. Anh liến nhìn những căn phòng đi qua để tìm kiếm dáng người ấy…nhưng lại chẳng có một chút manh mối gì về cô ấy cả.

- Có người trên nóc tòa tháp…người đâu …mau lên

- Mau lên …có người trên nóc tòa tháp.

- Anh Trân, Đốc Quân, Đốc Quân…

Tên cận vệ đứng cạnh Lâm Bạch không kiên nhẫn được mà quát lên

- bình tĩnh nói tao xem nào.

- Cô …cô gái đưa về hôm trước muốn…muốn kéo Đốc Quân cùng chết…

- Mẹ kiếp! Con đ* này.

Lâm Tư quay lại nhìn Bạch, hai người lo lắng đi về phía đám người đang cùng nhau chạy nháo nhào lại.

“ không phải cô ấy…chắc chắn không phải cô ấy …cô ấy sẽ không …

Cánh cửa nóc tòa tháp mở toang hoang, đám người hầu và Đốc Quân hoàn toàn cách xa nhau. Dáng người nhỏ bé cùng chiếc váy trắng tinh khôi bị xé rách đến thảm thương. Từ mái tóc bết đến đôi chân trần hoàn toàn có thể nhận ra cái dáng người cái tên người đó …

- Bỏ Đốc Quân xuống.



- Thanh Chì!!!

- Cốc tiểu thư.

- Cô gái kia buông Đốc Quân ra.

Cô đứng trơ trụi một mình phía trước kà đám người hại cô phía sau là chết chóc. Thanh Chì đì chiếc kéo nhỏ lên cổ Fritz đang ngất đi,rướm máu,…đầu hắn ta bị vật cứng va chạm máu loang lổ khắp chiếc váy Thanh Chì.gương mặt xinh xắn, đáng yêu giờ lại trở lên bầm tím, xưng tấy lên vì bạo hành…

Nhìn dáng vẻ đẫm máu của cô cũng biết bọn họ đã sảy ra những gì trước khi cô thành ra như thế này.

- Thanh Chì! Là …anh …Lâm Bạch …Lâm Bạch…

Thanh Chì lắc đầu nhìn Lâm Bạch, môi cô run rẩy không nói lên lời, bọn họ cứ bước một bước cô sẽ lùi một bước khiến Lâm Bạch vô cùng hoảng loạn.

- Cốc tiểu thư! Bình tĩnh, quay lại đây với chúng tôi …

Đổi lại những câu khuyên ngăn Thanh Chì chỉ lắc đầu lờ đi, cô còn gì nữa chứ…chẳng còn gì cả. Một tiếng trước nghe tin Dì Mẫn tự sát…cô chẳng còn thiết sống nữa, cô hoàn toàn sụp đổ rồi.

- Chì Chì, em qua đấy với anh được không …? Chì Chì …

- A Bạch…

- Hắn ta …cưỡng hiếp …em …

Giọng Thanh Chì run lẩy bẩy, cổ họng cô ghẹn xương không phát ra tiếng. Tâm lý và lời nói đều không kiểm soát được …hai mắt cô đẫm lệ, nước mặt cứ thế chảy ra không ngừng …

Nghe được câu nói của Thanh Chì, Lâm Bạch như chết lặng, cô ấy bị người ta cưỡng hiếp không phải do anh sao? Anh làm gì cô ấy thế này, anh phá hoại cuộc đời cô ấy, hại cô ấy đến bước đường này là do anh,…chính anh tất cả là tại anh …

- Thanh Chì, xin lỗi em …anh đến muộn…

Thanh Chì cắn môi lắc đầu nhìn anh. Ánh mắt sợ hãi của anh cô biết nhưng cô không thể lại đó được …không thể trở về như trước được nữa rồi.

- A Bạch …không phải lỗi của anh mà …đáng lẽ anh không nên đến đây. Không nên …nhìn thấy con người bẩn thỉu này …em không xứng để anh thương …hại …anh về đi …em muốn hắn ta phải trả giá. …A Bạch, anh đừng qua đây.

Thanh Chì gào khóc thảm thiết lùi lại phía sau, Lâm Bạch không thể để cô chết được. Anh phải bảo vệ người con gái này …nếu không sẽ hối hận mất…

- Anh không qua, em quay về đi. Anh ở đây với em …được không?

- cô gái, bình tĩnh.

Khung cảnh thật sự rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều nháo nhào lên người lo lắng cho cô gái, người lại lo lắng cho Fritz, nói đúng hơn là lo cho công việc của bọn họ…không có Fritz bọn họ đều bị đuổi ra đường không phải sao.

- Nếu có kiếp sau …A Bạch vẫn sẽ để em giúp anh tìm hạnh phúc anh nhé.

- Được, anh nghe em. Em…

Thanh Chì mỉm cười thật tươi, rồi nhẹ nhàng kéo theo Fritz rơi xuống từ tòa tháp xuống.

- THANH CHÌ!!!

“ A Bạch, anh phải thật hạnh phúc nhé “

Lâm Bạch hoảng loạn chạy về phía trước cúi người nhìn xuống, Thanh Chì đã nằm im dưới mặt đất lạnh lẽo …anh vội vàng lao xuống tầng dưới một cách điên cuồng.

Từng bậc thang từng cảm giác ân hận, tội lỗi đè nặng trong anh…anh phải nhanh hơn, phải nhanh hơn mới có thể có hy vọng cho cô ấy …cô ấy sẽ không chết …sẽ không chết đâu…

________

Lần này anh suy sụp thật rồi. Thanh Chì và Fritz khắp người toàn máu mỗi người một nơi nằm bất động trên mặt đất …

- Thanh Chì, Thanh Chì. …Thanh Chì, anh đưa em về…đưa em về…được không…

Lâm Bạch sợ hãi run rẩy chạy lại cởi áo của mình choàng lên người cô. Nước mắt anh rơi lã chã xuống chiếc áo khoác trên người Thanh Chì …

- Thanh Chì, em nghe anh nói không…Thanh. … Chì …anh đưa em đến bệnh viện … Được không…đưa em đến bệnh viện …sẽ ổn thôi …sẽ ổn thôi

Anh quay người bế cô dậy, vừa đi được hai bước Lâm Tư đã chặn anh lại. Vẻ mặt tối sầm nhìn Lâm Bạch …

- Bạch! Con bé mất rồi!.

- Anh … Em không thể để cô ấy chết được… Em còm nợ cô ấy rất nhiều nữa …em phải đưa cô ấy đến bệnh viện…đưa cô ấy …

- BẠCH! Con bé MẤT rồi.

Lâm Bạch khụy xuống, anh ôm chặt Thanh Chì vào lòng bật khóc nức nở như một đưa trẻ. Anh lại làm hại một người vô tội nữa rồi.

- Tại sao! Tại sao ông trời lại bất công như vậy …TẠI SAO!!!
Chương trước Chương tiếp