Em Là Điều Bất Ngờ
Chương 10: Gây sự
Cả hai cùng nhau sánh đôi bước vào trong liền trở thành trung tâm tiêu điểm của bữa tiệc.
“ Đó không phải Chu tổng sao? Bên cạnh anh ta là ai vậy? ’’ mấy người phụ nữ cùng nhau đứng bàn tán.
“ Lần đầu tiên thấy Chu tổng dẫn theo nữ nhân đấy ’’
“ Đó giờ tôi thấy anh ấy rất trầm tính, ít nói cũng không gần nữ sắc thật không ngờ... ’’
“ Chắc là bạn gái hả? ’’
Mọi người trong bữa tiệc đều đang bàn tán vô cùng sôi nổi.
Những lời nói ấy đều lọt vào tai của Chu Minh Lãng nhưng anh không hề để tâm đến, họ muốn bàn tán gì thì bàn miễn không đi quá giới hạn là được.
Ai cũng biết trong giới thượng lưu thì làm sao tránh được cảnh bị người ta dòm ngó.
Ngược lại là Mộc Miên, bên ngoài cô làm như không quan tâm nhưng nội tâm bên trong lại bắt đầu gào thét.
Không biết sao nhưng nghe đến từ “ bạn gái ’’ lại làm Mộc Miên rất vui.
Cô cũng muốn nhanh chóng tóm được anh nha.
Nghĩ lại thì nếu người yêu cô là một anh chàng hoàn hảo là anh thì cũng không tệ lắm.
Ít nhất với tính nết của anh thì phương diện tiểu tam thì cô cũng không sợ chút nào.
Có khi không chờ đến cô xử lý mà anh đã ra tay trước rồi.
“ Hí hí ’’
“ Sao cô vui vậy? ’’ Chu Minh Lãng để ý thấy cô đang nghĩ ngợi gì đó rồi tự cười một mình.
“ Aaa tôi chỉ nghĩ bân quơ một chút thôi ’’ Mộc Miên sợ tâm tư nhỏ bé này của mình bị anh phát hiện.
“ Điều chỉnh lại tâm trạng đi, cùng tôi qua gặp ông Tần ’’
Ông Tần chính là chủ của bữa tiệc này.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ấy Tần Hạo Cảnh.
“ Chào chú Tần ’’
“ Minh Lãng đấy à, lâu quá không gặp con ’’ ông Tần thấy anh liền niềm nở hẳn ra.
“ Ba con đâu? Sao không đến? ’’ ông ngó ngang ngó dọc tìm kiếm.
“ Dạo rài ông ấy tái phát bệnh cũ nên không tiện đến ’’
Chu Minh Lãng lấy ra một hộp quà.
“ Đây là tấm lòng của ba cháu ạ ’’
“ Lão già chết tiệt này lại khách sáo rồi ’’ ông Tần vui vẻ nhận lấy.
Lại mở ra xem bên trong là miếng ngọc phỉ thúy mà ông đã tìm kiếm rất lâu rồi.
“ Đây là... ’’
“ Biết chú thích nên từ lâu ba cháu đã cho người tìm kiếm đó ạ ’’
Thật ra ông Chu và ông Tần là hai người bạn rất thân với nhau từ thời học cấp 3 cho đến tận bây giờ.
“ Thật biết cách khiến người ta bất ngờ mà ’’
“ Xem ra ta phải đi xem một chuyến coi lão ta bị bệnh gì mới được ’’ rồi ông đưa quà cho người giúp việc đem cất đi.
“ Vị này là...? ’’
Nãy giờ ông chỉ để ý đến quà cáp mà quên đi người lạ bên cạnh anh.
“ Thư ký cháu, Mộc Miên ’’ Chu Minh Lãng giới thiệu.
“ Chào Tần tổng ạ ’’ Mộc Miên cúi đầu chào.
“ Rất xinh đẹp nha, cô bé cứ gọi ta như Minh Lãng là được ’’ nhìn thoạt qua thì cô nhóc này còn rất nhỏ.
“ Dạ chú Tần ’’ Mộc Miên như muốn nhảy dựng lên vì vui sướng.
“ Hiếm khi thấy có nữ nhân bên cạnh Minh Lãng, chắc cô nhóc này đặc biệt hơn người thường chứ hả! ’’
Khi Mộc Miên đi kiếm gì đó ăn trả lại không gian cho hai người trò chuyện thì ông Tần liền hỏi.
“ Chú thật giống ba cháu ’’ Chu Minh Lãng cũng bó tay.
“ Thời gian sẽ chứng minh điều chú nói thôi ’’ ông tin vào mắt nhìn của mình haha.
“ Cô là...? ’’ một người trong đám người ở bữa tiệc đi đến bên cạnh cô.
“ Xin chào, tôi tên Mộc Miên ’’ Mộc Miên thấy người đi lại liền bỏ dĩa đồ ăn trên tay xuống.
“ Cô có thân phận gì mà đi với Chu tổng? ’’ người này có vẻ đến để gây sự rồi.
“ Sao tôi phải nói cho cô biết? Cô là ai? ’’
“ Tôi là ai? Dựa vào thân phận của cô mà cũng dám hỏi câu này ư? ’’ giọng điệu vô cùng đanh đá.
“ Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên tỉnh mộng đi. Còn trẻ như vậy đã học cách câu dẫn người khác, đúng là đỉa mà đòi đeo chân hạc mà ’’ lại bắt đầu sỉ nhục Mộc Miên rồi.
Mộc Miên thấy người khác sĩ nhục mình thì không thể nhịn được, nhưng cô lại phải cố nhịn bằng không lại gây ra rắc rối cho anh nữa.
“ Cô ra ngoài chưa súc miệng phải không? Thế thì nhanh về súc đi nhá ’’ rồi Mộc Miên xoay lưng bỏ đi.
Nhưng người phụ nữ này quyết gây chuyện với Mộc Miên.
Liền đuổi theo đạp tà váy của Mộc Miên còn cố tình đẩy cô một cái.
Với ý đồ làm Mộc Miên mất mặt đây mà.
Mộc Miên cũng chới với tay chân, không nghĩ ả ta lại dám gây sự ở bữa tiệc như vậy. Trong đầu nghĩ chuyến này chắc cô không xong rồi, mặt cô mà ập xuống đây thì chỉ có sưng vù lên như chân trâu mà thôi.
Nhưng may sau trải qua vài giây cô vẫn không có dấu hiệu ngã xuống, mà hình như có cánh tay ai đó đã đỡ kịp lấy cô.
Tư thế ôm eo, ngã người y như bạch mã hoàng tử cứu công chúa vậy.
“ Có sao không? ’’ Chu Minh Lãng lên tiếng.
Anh cảm thấy hơi mỏi tay rồi đó.
“ Tổng giám đốc, tôi không sao ’’ Mộc Miên nhận ra người đỡ mình là anh.
Liền trụ chân vững lại nhấc người mình đứng thẳng lên.
“ Cám ơn anh đã đỡ tôi ’’
Nếu không có anh thì gương mặt xinh đẹp này sẽ bị phá hủy mất.
“ Ai làm? ’’ Chu Minh Lãng hỏi.
“ Là cô ta ’’ Mộc Miên biết anh sẽ tìm lại công đạo cho cô.
Nên cô nhanh tay chỉ về hướng người phụ nữ vừa kiếm chuyện với mình.
“ Đó không phải Chu tổng sao? Bên cạnh anh ta là ai vậy? ’’ mấy người phụ nữ cùng nhau đứng bàn tán.
“ Lần đầu tiên thấy Chu tổng dẫn theo nữ nhân đấy ’’
“ Đó giờ tôi thấy anh ấy rất trầm tính, ít nói cũng không gần nữ sắc thật không ngờ... ’’
“ Chắc là bạn gái hả? ’’
Mọi người trong bữa tiệc đều đang bàn tán vô cùng sôi nổi.
Những lời nói ấy đều lọt vào tai của Chu Minh Lãng nhưng anh không hề để tâm đến, họ muốn bàn tán gì thì bàn miễn không đi quá giới hạn là được.
Ai cũng biết trong giới thượng lưu thì làm sao tránh được cảnh bị người ta dòm ngó.
Ngược lại là Mộc Miên, bên ngoài cô làm như không quan tâm nhưng nội tâm bên trong lại bắt đầu gào thét.
Không biết sao nhưng nghe đến từ “ bạn gái ’’ lại làm Mộc Miên rất vui.
Cô cũng muốn nhanh chóng tóm được anh nha.
Nghĩ lại thì nếu người yêu cô là một anh chàng hoàn hảo là anh thì cũng không tệ lắm.
Ít nhất với tính nết của anh thì phương diện tiểu tam thì cô cũng không sợ chút nào.
Có khi không chờ đến cô xử lý mà anh đã ra tay trước rồi.
“ Hí hí ’’
“ Sao cô vui vậy? ’’ Chu Minh Lãng để ý thấy cô đang nghĩ ngợi gì đó rồi tự cười một mình.
“ Aaa tôi chỉ nghĩ bân quơ một chút thôi ’’ Mộc Miên sợ tâm tư nhỏ bé này của mình bị anh phát hiện.
“ Điều chỉnh lại tâm trạng đi, cùng tôi qua gặp ông Tần ’’
Ông Tần chính là chủ của bữa tiệc này.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ấy Tần Hạo Cảnh.
“ Chào chú Tần ’’
“ Minh Lãng đấy à, lâu quá không gặp con ’’ ông Tần thấy anh liền niềm nở hẳn ra.
“ Ba con đâu? Sao không đến? ’’ ông ngó ngang ngó dọc tìm kiếm.
“ Dạo rài ông ấy tái phát bệnh cũ nên không tiện đến ’’
Chu Minh Lãng lấy ra một hộp quà.
“ Đây là tấm lòng của ba cháu ạ ’’
“ Lão già chết tiệt này lại khách sáo rồi ’’ ông Tần vui vẻ nhận lấy.
Lại mở ra xem bên trong là miếng ngọc phỉ thúy mà ông đã tìm kiếm rất lâu rồi.
“ Đây là... ’’
“ Biết chú thích nên từ lâu ba cháu đã cho người tìm kiếm đó ạ ’’
Thật ra ông Chu và ông Tần là hai người bạn rất thân với nhau từ thời học cấp 3 cho đến tận bây giờ.
“ Thật biết cách khiến người ta bất ngờ mà ’’
“ Xem ra ta phải đi xem một chuyến coi lão ta bị bệnh gì mới được ’’ rồi ông đưa quà cho người giúp việc đem cất đi.
“ Vị này là...? ’’
Nãy giờ ông chỉ để ý đến quà cáp mà quên đi người lạ bên cạnh anh.
“ Thư ký cháu, Mộc Miên ’’ Chu Minh Lãng giới thiệu.
“ Chào Tần tổng ạ ’’ Mộc Miên cúi đầu chào.
“ Rất xinh đẹp nha, cô bé cứ gọi ta như Minh Lãng là được ’’ nhìn thoạt qua thì cô nhóc này còn rất nhỏ.
“ Dạ chú Tần ’’ Mộc Miên như muốn nhảy dựng lên vì vui sướng.
“ Hiếm khi thấy có nữ nhân bên cạnh Minh Lãng, chắc cô nhóc này đặc biệt hơn người thường chứ hả! ’’
Khi Mộc Miên đi kiếm gì đó ăn trả lại không gian cho hai người trò chuyện thì ông Tần liền hỏi.
“ Chú thật giống ba cháu ’’ Chu Minh Lãng cũng bó tay.
“ Thời gian sẽ chứng minh điều chú nói thôi ’’ ông tin vào mắt nhìn của mình haha.
“ Cô là...? ’’ một người trong đám người ở bữa tiệc đi đến bên cạnh cô.
“ Xin chào, tôi tên Mộc Miên ’’ Mộc Miên thấy người đi lại liền bỏ dĩa đồ ăn trên tay xuống.
“ Cô có thân phận gì mà đi với Chu tổng? ’’ người này có vẻ đến để gây sự rồi.
“ Sao tôi phải nói cho cô biết? Cô là ai? ’’
“ Tôi là ai? Dựa vào thân phận của cô mà cũng dám hỏi câu này ư? ’’ giọng điệu vô cùng đanh đá.
“ Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên tỉnh mộng đi. Còn trẻ như vậy đã học cách câu dẫn người khác, đúng là đỉa mà đòi đeo chân hạc mà ’’ lại bắt đầu sỉ nhục Mộc Miên rồi.
Mộc Miên thấy người khác sĩ nhục mình thì không thể nhịn được, nhưng cô lại phải cố nhịn bằng không lại gây ra rắc rối cho anh nữa.
“ Cô ra ngoài chưa súc miệng phải không? Thế thì nhanh về súc đi nhá ’’ rồi Mộc Miên xoay lưng bỏ đi.
Nhưng người phụ nữ này quyết gây chuyện với Mộc Miên.
Liền đuổi theo đạp tà váy của Mộc Miên còn cố tình đẩy cô một cái.
Với ý đồ làm Mộc Miên mất mặt đây mà.
Mộc Miên cũng chới với tay chân, không nghĩ ả ta lại dám gây sự ở bữa tiệc như vậy. Trong đầu nghĩ chuyến này chắc cô không xong rồi, mặt cô mà ập xuống đây thì chỉ có sưng vù lên như chân trâu mà thôi.
Nhưng may sau trải qua vài giây cô vẫn không có dấu hiệu ngã xuống, mà hình như có cánh tay ai đó đã đỡ kịp lấy cô.
Tư thế ôm eo, ngã người y như bạch mã hoàng tử cứu công chúa vậy.
“ Có sao không? ’’ Chu Minh Lãng lên tiếng.
Anh cảm thấy hơi mỏi tay rồi đó.
“ Tổng giám đốc, tôi không sao ’’ Mộc Miên nhận ra người đỡ mình là anh.
Liền trụ chân vững lại nhấc người mình đứng thẳng lên.
“ Cám ơn anh đã đỡ tôi ’’
Nếu không có anh thì gương mặt xinh đẹp này sẽ bị phá hủy mất.
“ Ai làm? ’’ Chu Minh Lãng hỏi.
“ Là cô ta ’’ Mộc Miên biết anh sẽ tìm lại công đạo cho cô.
Nên cô nhanh tay chỉ về hướng người phụ nữ vừa kiếm chuyện với mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương