Em Là Điều Bất Ngờ
Chương 11: Ai anh cũng sẽ như vậy
Chu Minh Lãng tiến lại gần cho cô ta đang đứng, ánh mắt như thể sắp giết người đến nơi.
“ Chu tổng, tôi... tôi không cố ý ’’
Lúc này cô ta mới bắt đầu sợ hãi thì chắc đã muộn rồi.
“ Cô dám động đến người của tôi! ’’
Chu Minh Lãng gằn giọng, thể hiện sự tức giận.
Thư ký của anh mà cũng có người dám ức hiếp.
“ Tôi không có cố ý, xin anh hãy tha cho tôi lần này ’’
Cô ta cầu xin, chỉ sợ nếu đắc tội với Chu Minh Lãng thì đừng nói cô ta ngay cả gia đình cô ta chắc cũng không yên ổn mà sống ở nơi này nữa đâu.
“ Tránh ra ’’ anh né tránh cái đụng chạm của cô ta.
“ Chu tổng, cầu xin anh, tôi cầu xin anh mà ’’ một màn nước mắt giãy dụa.
“ Việc cô làm ngày hôm nay, sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh của Lê gia nhà cô ’’
Nói xong Chu Minh Lãng nắm tay dẫn Mộc Miên rời khỏi bữa tiệc.
Trong lúc đợi tài xế lái xe đến, sợ cô lạnh nên cởi áo vest của mình khoác lên cho cô.
“ Tôi xin lỗi, gây rắc rối cho anh nữa rồi ’’ Mộc Miên nói nhỏ
“ Không cần để tâm, tôi sẽ không để nhân viên của mình bị người khác coi thường ’’
Lời biện minh cho hành động tối nay của Chu Minh Lãng.
“ Nhân viên? ’’ vậy nếu đổi lại là người khác anh cũng sẽ như vậy sao.
Những điều này Mộc Miên chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Chu Minh Lãng đưa Mộc Miên về đến trước nhà họ Mộc xong rồi chạy xe đi mất.
Mộc Miên cũng chưa chào tạm biệt.
Sau khi Mộc Miên thay đồ xong thì nằm lăn trên chiếc giường ngủ trong phòng mình gọi điện cho cô bạn thân Na Na.
“ Ý cậu là cậu còn chưa cua đổ người ta mà lại có chút rung động rồi hả? ’’ Na Na cũng sốc trước lượng thông tin mà mình nghe được.
“ Ừm chắc là vậy ’’ Mộc Miên thở dài.
Cô đúng là không có số làm trap girl mà.
Ban đầu tiếp cận là để trả thù người yêu cũ, ngược lại bây giờ lại tự mình đưa mình vào bể khổ luôn.
“ Miên à, mình nói thật... ’’
“ Hay là cậu dừng lại đi, dù sao tên Chu Hành không xứng đang để cậu phải đem thân mình mạo hiểm như vậy ’’
“ Lỡ mà không may bị Chu Minh Lãng biết được cậu coi anh ta như món đồ thì không biết anh ta sẽ giải quyết cậu nhưu thế nào đâu ’’
Na Na thấy cô làm như vậy là quá nguy hiểm.
Cũng tại cái tên Chu Hành đó, tra nam gây ra vết thương lòng cho bạn cô bởi vậy sự việc mới thành ra như bây giờ.
“ Mình suy nghĩ rồi ’’
“ Mình sẽ từ bỏ, không trả thù nữa ’’
“ Nhưng thay vào đó mình sẽ nghiêm túc theo đuổi Chu Minh Lãng để anh ta từ từ thích lại mình ’’
Mộc Miên dõng dạc nói, cô còn cười mãn nguyên.
“ Ôi trời ơi, hết cứu mà ’’ Na Na bất lực ngao ngán.
Tưởng đâu cô thay đổi chủ ý ai dè có thay đổi nhưng mà không có đáng để nhắc đến.
Ngày hôm sau
Hôm nay là chủ nhật nên Mộc Miên không cần phải đi làm.
Dạo này đã bắt đầu đi làm nên Mộc Miễn cũng đã có thói quen dậy sớm, sáng sớm là cô đã có mặt ở dưới nhà để dọn đồ ăn sáng ra bàn.
“ Hôm nay chắc trời có bão rồi đây haha ’’ ba Mộc hiếm khi thấy con gái mình siêng năng dậy sớm như vậy.
“ Ba này kì quá à ’’ Mộc Miên bị ba chọc cũng giả bộ ngại ngùng.
Phải nói trước đây còn chưa đi làm là cô ngủ nướng tới 9 10h mới dậy, còn bây giờ mới 7h sáng là đã thấy được cô rồi, đúng là kì tích.
Đúng là bán mình cho tư bản cũng đã luyện được trình độ thức sớm của cô.
“ Nay con được nghỉ có hẹn với Na Na đi dạo phố ’’
“ Ừm, ba cũng có hẹn bạn đi đánh cờ ’’
Hai ba con cô tuy không có nhiều lời thể hiện tình cảm thắm thiết nhưng họ luôn biết cách làm cho đối phương hiểu được tình cảm của mình dành cho nhau.
Vì không muốn ba hay con gái mình lo lắng nên đi đâu cũng báo cho nhau một tiếng.
Mộc Miên cũng hiểu con người của ba mình, vốn là một người đàn ông kiệm lời nhưng từ lúc mẹ cô mất thì ba cô cũng đã thay đổi tính cách không ít. Một phần là để cho cô thấy nếu mẹ không còn nữa thì ba sẽ yêu thương cô nhiều hơn thay phần của mẹ, một phần nữa là không để cô bị ai chê cười hay khinh thường.
Nhưng mà Mộc Miên ở ngoài không bao giờ nói ra gia thế ở đằng sau mình, cô luôn tự thân mình để đối mặt với mọi chuyện.
Dường như càng lớn Mộc Miên lại càng hiểu chuyện, trưởng thành hơn nên không phải lúc nào cô cũng dựa vào ba mình.
Những chuyện nào mà cô có thể giải quyết ổn thỏa được thì cô sẽ tự mình làm cũng tránh làm ba cô lo lắng.
“ Tối nay mình ăn lẩu đi ba, con sẽ rủ Na Na qua ăn cùng ’’
Mộc Miên có một cơn thèm, lâu lâu thì cô sẽ thèm lẩu.
Nhưng phải là lẩu do ba cô nấu cô mới chịu ăn.
“ Được ’’ ba Mộc cũng nhanh chóng đồng ý.
Ông biết nguyên nhân cô hay thích ăn lẩu.
Bởi khi hai cha con cùng ngồi ăn lẩu với nhau thì gia đình nhỏ lại trở nên ấm áp vô cùng, cùng nhau trò chuyện, rồi gấp đồ ăn cho nhau hay cùng nhau nâng ly.
Không phải để chúc mừng việc gì đó mà chỉ đơn giản là họ đã dùng những điều đơn giản đó sưởi ấm lẫn nhau khi mà gia đình đã bị khuyết mất một vị trí.
“ Chu tổng, tôi... tôi không cố ý ’’
Lúc này cô ta mới bắt đầu sợ hãi thì chắc đã muộn rồi.
“ Cô dám động đến người của tôi! ’’
Chu Minh Lãng gằn giọng, thể hiện sự tức giận.
Thư ký của anh mà cũng có người dám ức hiếp.
“ Tôi không có cố ý, xin anh hãy tha cho tôi lần này ’’
Cô ta cầu xin, chỉ sợ nếu đắc tội với Chu Minh Lãng thì đừng nói cô ta ngay cả gia đình cô ta chắc cũng không yên ổn mà sống ở nơi này nữa đâu.
“ Tránh ra ’’ anh né tránh cái đụng chạm của cô ta.
“ Chu tổng, cầu xin anh, tôi cầu xin anh mà ’’ một màn nước mắt giãy dụa.
“ Việc cô làm ngày hôm nay, sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh của Lê gia nhà cô ’’
Nói xong Chu Minh Lãng nắm tay dẫn Mộc Miên rời khỏi bữa tiệc.
Trong lúc đợi tài xế lái xe đến, sợ cô lạnh nên cởi áo vest của mình khoác lên cho cô.
“ Tôi xin lỗi, gây rắc rối cho anh nữa rồi ’’ Mộc Miên nói nhỏ
“ Không cần để tâm, tôi sẽ không để nhân viên của mình bị người khác coi thường ’’
Lời biện minh cho hành động tối nay của Chu Minh Lãng.
“ Nhân viên? ’’ vậy nếu đổi lại là người khác anh cũng sẽ như vậy sao.
Những điều này Mộc Miên chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Chu Minh Lãng đưa Mộc Miên về đến trước nhà họ Mộc xong rồi chạy xe đi mất.
Mộc Miên cũng chưa chào tạm biệt.
Sau khi Mộc Miên thay đồ xong thì nằm lăn trên chiếc giường ngủ trong phòng mình gọi điện cho cô bạn thân Na Na.
“ Ý cậu là cậu còn chưa cua đổ người ta mà lại có chút rung động rồi hả? ’’ Na Na cũng sốc trước lượng thông tin mà mình nghe được.
“ Ừm chắc là vậy ’’ Mộc Miên thở dài.
Cô đúng là không có số làm trap girl mà.
Ban đầu tiếp cận là để trả thù người yêu cũ, ngược lại bây giờ lại tự mình đưa mình vào bể khổ luôn.
“ Miên à, mình nói thật... ’’
“ Hay là cậu dừng lại đi, dù sao tên Chu Hành không xứng đang để cậu phải đem thân mình mạo hiểm như vậy ’’
“ Lỡ mà không may bị Chu Minh Lãng biết được cậu coi anh ta như món đồ thì không biết anh ta sẽ giải quyết cậu nhưu thế nào đâu ’’
Na Na thấy cô làm như vậy là quá nguy hiểm.
Cũng tại cái tên Chu Hành đó, tra nam gây ra vết thương lòng cho bạn cô bởi vậy sự việc mới thành ra như bây giờ.
“ Mình suy nghĩ rồi ’’
“ Mình sẽ từ bỏ, không trả thù nữa ’’
“ Nhưng thay vào đó mình sẽ nghiêm túc theo đuổi Chu Minh Lãng để anh ta từ từ thích lại mình ’’
Mộc Miên dõng dạc nói, cô còn cười mãn nguyên.
“ Ôi trời ơi, hết cứu mà ’’ Na Na bất lực ngao ngán.
Tưởng đâu cô thay đổi chủ ý ai dè có thay đổi nhưng mà không có đáng để nhắc đến.
Ngày hôm sau
Hôm nay là chủ nhật nên Mộc Miên không cần phải đi làm.
Dạo này đã bắt đầu đi làm nên Mộc Miễn cũng đã có thói quen dậy sớm, sáng sớm là cô đã có mặt ở dưới nhà để dọn đồ ăn sáng ra bàn.
“ Hôm nay chắc trời có bão rồi đây haha ’’ ba Mộc hiếm khi thấy con gái mình siêng năng dậy sớm như vậy.
“ Ba này kì quá à ’’ Mộc Miên bị ba chọc cũng giả bộ ngại ngùng.
Phải nói trước đây còn chưa đi làm là cô ngủ nướng tới 9 10h mới dậy, còn bây giờ mới 7h sáng là đã thấy được cô rồi, đúng là kì tích.
Đúng là bán mình cho tư bản cũng đã luyện được trình độ thức sớm của cô.
“ Nay con được nghỉ có hẹn với Na Na đi dạo phố ’’
“ Ừm, ba cũng có hẹn bạn đi đánh cờ ’’
Hai ba con cô tuy không có nhiều lời thể hiện tình cảm thắm thiết nhưng họ luôn biết cách làm cho đối phương hiểu được tình cảm của mình dành cho nhau.
Vì không muốn ba hay con gái mình lo lắng nên đi đâu cũng báo cho nhau một tiếng.
Mộc Miên cũng hiểu con người của ba mình, vốn là một người đàn ông kiệm lời nhưng từ lúc mẹ cô mất thì ba cô cũng đã thay đổi tính cách không ít. Một phần là để cho cô thấy nếu mẹ không còn nữa thì ba sẽ yêu thương cô nhiều hơn thay phần của mẹ, một phần nữa là không để cô bị ai chê cười hay khinh thường.
Nhưng mà Mộc Miên ở ngoài không bao giờ nói ra gia thế ở đằng sau mình, cô luôn tự thân mình để đối mặt với mọi chuyện.
Dường như càng lớn Mộc Miên lại càng hiểu chuyện, trưởng thành hơn nên không phải lúc nào cô cũng dựa vào ba mình.
Những chuyện nào mà cô có thể giải quyết ổn thỏa được thì cô sẽ tự mình làm cũng tránh làm ba cô lo lắng.
“ Tối nay mình ăn lẩu đi ba, con sẽ rủ Na Na qua ăn cùng ’’
Mộc Miên có một cơn thèm, lâu lâu thì cô sẽ thèm lẩu.
Nhưng phải là lẩu do ba cô nấu cô mới chịu ăn.
“ Được ’’ ba Mộc cũng nhanh chóng đồng ý.
Ông biết nguyên nhân cô hay thích ăn lẩu.
Bởi khi hai cha con cùng ngồi ăn lẩu với nhau thì gia đình nhỏ lại trở nên ấm áp vô cùng, cùng nhau trò chuyện, rồi gấp đồ ăn cho nhau hay cùng nhau nâng ly.
Không phải để chúc mừng việc gì đó mà chỉ đơn giản là họ đã dùng những điều đơn giản đó sưởi ấm lẫn nhau khi mà gia đình đã bị khuyết mất một vị trí.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương