Gả Vai Ác
Chương 38: Giải độc
Ngu Linh Tê luôn cảm thấy, Ninh Ân là người tự cao tự đại như thế, sẽ không có tim.
Cho dù là người miệng lưỡi lươn lẹo, trong lòng ít nhất cũng có mình.
Nhưng trong lòng Ninh Ân, ngay cả bản thân hắn cũng không có.
Nhưng khi Ninh Ân kéo tay Ngu Linh Tê ấn ở ngực, hỏi nàng: “Chỗ này của ta chứa bao nhiêu người”, Ngu Linh Tê lại không trả lời được.
Nàng chỉ biết, ít nhất vào thời điểm đó cúi người đến gần, trong con mắt hắn đen lạnh như lồng giam vậy, chỉ khóa một mình nàng.
Tối nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, sau khi trở về sương phòng, trằn trọc chưa ngủ được.
Ngủ thiếp đi không đến hai canh giờ, trong mơ lúc là cha và huynh trưởng bị tống vào ngục, lúc thì là ánh mắt Ninh Ân tối sầm đến gần. Kỳ lạ, dường như muốn xé cả người nàng thành hai phần vậy.
Khi tỉnh lại trời mới hơi sáng, tỷ ra ngoài theo dõi còn chưa trở về.
Ngu Linh Tê không ngủ được, khoác áo choàng ngồi đến khi hừng đông, mới thấy một tên thị vệ ra roi thúc ngựa trở về, đưa cho Ngu Linh Tê một bức thư.
Bức thư do Tân Di viết sơ sài.
Nàng ấy nói giờ Dần nửa đêm, quả nhiên chặn được mật thư từ chim bồ câu của phủ Vương Thị lang đưa ra, đã tra được manh mối về lương thực cứu tế, đang ra roi thúc ngựa đi điều tra.
Mãi đến vào đêm ngày thứ ba, bức gia thư thứ hai của Ngu Tân Di mới được đưa đến phủ.
Ngu Linh Tê bóc thư quá nóng vội, bị giấy sắc cắt vào ngón tay. Phía trên chỉ có mấy câu hả lòng hả dạ: 【Xong việc, lương thực cứu tế đã thuận lợi đến bốn huyện Lạc Châu; bắt sống hai nội gián đảng phái Đông cung, ít ngày nữa áp giải về kinh. 】
Ngu Linh Tê đọc mấy lần, bàn tay nắm chặt thư chậm rãi buông xuống đầu gối, cuối cùng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Không, bây giờ vẫn không phải là lúc hoàn toàn thoải mái.
Còn nhớ kiếp trước, tỷ một mình đi lên phía Bắc điều tra chân tướng sự việc cha và huynh bị hại, cũng là trên đường mang chứng cứ trở về gặp chuyện ngoài ý muốn, ngay cả người dẫn ngựa rơi xuống vực sâu, hài cốt cũng không còn.
Đời này, tuyệt đối không thể đi theo vết xe kiếp trước.
Nghĩ đến đậy, Ngu Linh Tê mở cửa gọi thân vệ đang làm nhiệm vụ trong đình: “Thanh Lam, ngươi đi lấy bản đồ địa hình từ kinh thành đến Lạc Châu, rồi tập hợp tất cả thị vệ đang làm nhiệm vụ, chờ căn dặn.”
Sắp xếp xong, nàng mới để ý ngón tay ướt và dính, hơi đau.
Cúi đầu nhìn, thì ra là ngón trỏ bị giấy viết thư cắt một đường máu, giọt máu đông lại ở đầu ngón tay như băng tuyết, sau đó rơi xuống đất.
Đồng thời, kinh thành cách đó năm mươi dặm về phía Đông, con đường chính duy nhất dẫn đến Lạc Châu ngoằn ngoèo vào sâu trong núi rừng.
Mây che mặt trăng, rừng rậm yểm hộ tốt nhất, thích hợp mai phục ám sát.
Sương mù xanh thẫm vấn vít, cuối đường chính xuất hiện một thân ảnh thon dài cao thẳng từ từ đi tới, giống như dạo đêm ngắm cảnh nhàn nhã, không vội không chậm.
Thủ lĩnh thích khách nheo mắt lại, giơ tay ra hiệu cho người bắn cung chuẩn bị bắn.
Nhưng lúc chờ bóng người kia đi đến phạm vi tầm bắn, hắn ta mới phát hiện không phải người Ngu gia áp giải nhân chứng, mà là một thiếu niên mặc y phục đen không nhìn rõ mặt.
Tay giơ lên dừng lại giữa không trung, mồ hôi trên đầu tên thích khách theo thái dương rơi xuống, thấm vào trong khăn tam giác che mặt.
Thiếu niên kia lại đứng yên bất động, trong bóng đêm sương mù mờ mịt, thân ảnh hắn đứng chắp tay sau lưng lộ ra một loại tĩnh mịch gian trá.
Một lát sau, hắn quay mặt lại, đôi mắt lạnh lùng như thể xuyên thủng bóng tối bao phủ, chuẩn xác đối diện tầm mắt của thủ lĩnh thích khách.
“Giữ lại hai người sống,”
Thiếu niên mỉm cười tao nhã: “Còn lại giết hết.”
Hàn quang của lưỡi dao chợt hiện ra, kinh động chim trong rừng.
Máu tươi bắn tung tóe trong bụi cây, trong bóng đêm ngưng tụ thành màu tím đậm, lúc đám thích khách đó chết, thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu.
Chỉ còn lại thủ lĩnh thích khách còn sống, đôi mắt đỏ thẫm của hắn ta nhìn về phía thiếu niên kia.
Đây đâu phải là công tử dạo đêm gì, rõ ràng là Diêm Vương đòi mạng!
Bắt giặc bắt vua trước, thủ lĩnh thích khách cầm kiếm lao ra khỏi rừng rậm, đâm về phía thiếu niên ——
Đây là số mệnh của hắn ta thân là tử sĩ Đông cung, chết không đến một khắc, tuyệt đối không lùi bước khuất phục!
“A!”
Cùng với tiếng gãy tay giòn giã, đao kiếm rơi xuống đất, thích khách bị bóp cổ họng.
Hắn ta mở to hai mắt, đưa tay xoa cánh tay như kìm sắt của thiếu niên, lại nắm lấy dải lụa màu trắng hạnh quấn quanh cổ tay hắn.
Dải lụa trơn lỏng lẻo rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, phiêu đãng bay lên không trung, bị thiếu niên kịp thời há miệng cắn, mím chặt răng.
Cảnh tượng cuối cùng tên thích khách nhìn thấy, là thiếu niên mím dải màu trắng hạnh đó, mái tóc đen lòa xòa trong gió, khôi ngô như một vị thần tôn kính, tàn nhẫn như Tu La.
Thi thể của thủ lĩnh thích khách bị ném trên mặt đất, dưới thân rất nhanh xuất hiện một vũng máu đặc màu tím sẫm.
Ninh Ân lau tay sạch sẽ bước về phía trước, ánh mắt dừng ở trên tay thích khách chạm vào dải kia, khẽ cau mày.
Nhấc giày dẫm lên bàn tay đó, ghì chặt, dùng sức nghiền nát.
Cho đến khi xương cốt nghiền thành bột máu thịt lẫn lộn, hắn mới cắn một đầu dải quấn lên cánh tay trái, thắt một nút.
“Đưa những tên này về, xử lý sạch sẽ.” Hắn ra lệnh.
Lập tức có thuộc hạ lên tiếng trả lời nhảy ra, kéo thi thể thủ lĩnh thích khách vào sâu trong rừng rậm.
Mây bay tản ra, trăng tròn phản chiếu trong vũng đặc, bị nhuộm thành màu tím đỏ rực rỡ.
Một đêm yên tĩnh trong kinh thành.
Ngày hôm sau, thị vệ Ngu Linh Tê phái đi thuận lợi tiếp ứng cho Ngu Tân Di.
Nhân chứng trộm lương thực bị bắt cùng với mật thư bị chặn đưa đến Đại lý tự, chứng cứ chỉ thẳng Đông cung Thái tử, nhất thời triều đình xôn xao.
Chưa kể đó là lương thực cứu tính mạng người, ba vạn thạch lương thực đủ nuôi sống một đội quân tạo phản bức vua thoái vị, Thái tử tuổi còn trẻ kết bè kết cánh, đây đối với Hoàng đế đa nghi cao tuổi mà nói chắc chắn là đụng phải nghịch lân.
Thái tử bị giam ở Đông cung, Hoàng hậu xõa tóc đi chân đất, quỳ bên ngoài điện Thừa Đức cả buổi chiều.
Cục diện trong triều như thế nào, Ngu Linh Tê đã không rảnh bận tâm.
Việc điều tra chứng thực lần này tỷ đã quá thuận lợi, nếu không phải vận khí kinh người, cũng chỉ có thể là có người âm thầm giúp đỡ.
Có năng lực và mưu sách này, Ngu Linh Tê chỉ có thể nghĩ đến một người.
Đầu hạ, côn trùng kêu vo ve, Ngu Linh Tê chỉ mặc y phục mỏng mùa hè, nhưng vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.
Loại nhiệt này không giống như cái nóng bên ngoài, càng giống như là sự nóng nảy bất an sinh ra từ trong cơ thể, cho dù chỉ ngồi, hai má cũng nóng bừng.
Mấy ngày trước lương thực cứu tế do huynh trưởng vận chuyển gặp sự cố, lòng nàng căng thẳng, không quan tâm đến việc khác, bây giờ thả lỏng, mới phát hiện cơ thể có chút khác thường.
Ngu Linh Tê tính ngày sau, cách chất độc phát tác lần thứ ba, chỉ có hai ngày cuối cùng.
Không khỏi giật mình, không biết phải làm gì mới tốt.
Thuận theo như lần trước không?
Nhưng như thế, Ninh Ân coi là gì đây? Nàng ở trong mắt Ninh Ân, được coi là gì?
“Tiểu thư, mặt người bị sao vậy?” Hồ Đào bưng nước trà vào cửa, quan sát sắc mặt đỏ ửng của nàng.
“Không có gì đáng ngại.”
Ngu Linh Tê vỗ vỗ hai má tỉnh táo, đứng dậy nói: “Trong phòng quá khó chịu, ta đi dạo trong viện một chút.”
Gió đêm tạt vào mặt, cuối cùng cũng giảm bớt khô nóng.
“Tiểu thư gần đây, dường như rất thích phong cảnh hậu viện.” Hồ Đào ở một bên nâng đèn dẫn đường, vô tình nói.
Ngu Linh Tê hoàn hồn, mới phát hiện bản thân lại bất tri bất giác đi đến nhà sau hậu viện.
Cũng không biết có phải do dược tính hay không, số lần nàng nhớ tới Ninh Ân rõ ràng tăng lên, thậm chí đi đến mức công tư bất phân, đây cũng không phải là điềm lành gì.
Ngu Linh Tê mím môi xoay người, đang muốn đổi đường đi, lại nghe thấy tiếng mở cửa cót két ở dãy nhà sau.
Ninh Ân giống như nhận ra được sự đấu tranh của nàng, ngẩng đầu lên sau cửa, gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp trong trẻo của hắn, chân Ngu Linh Tê giống như là mọc rễ không nghe sai khiến, dừng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, nàng cam chịu nhắm mắt khẽ thở dài.
Bảo thị tỳ lui, nàng xoay người nhìn thiếu niên mặc y phục đen chậm rãi bước xuống bậc, nhẹ giọng nói: “Đêm nay trăng tròn, Vệ Thất đi dạo với người.”
Thời kỳ ra hoa của cây hoa ngọc lan đã qua, bóng đổ xiên ngang, cắt ánh trăng thành vô số khối màu loang lổ.
Hai người một trước một sau đi qua hành lang, đi về phía vườn hoa nhà thủy tạ.
“Tỷ bình an về kinh, nhân chứng và chứng cứ đánh tráo lương thực cứu tế đều đã giao cho Đại Lý tự.”
Ngu Linh Tê đi trước lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, đôi mắt ẩm ướt nhẹ nhàng chuyển hướng nhìn Ninh Ân phía sau: “Suốt chặng đường đi đều rất thuận lợi, có thể thấy có quý nhân che chở.”
Ninh Ân nghe ra ý của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ngoài cuộc: “Tiểu thư không cần nói xa nói gần, ta là vì chính mình.”
Hắn muốn làm cho lão hỗn đản và nhi tử của ông ta chém giết lẫn nhau, nếu Ngu Tân Di chết, chứng cứ không được đưa đến trước mặt Hoàng đế, thì trận cục này không có ý nghĩa rồi.
Ngu Linh Tê “ồ” một tiếng, mỉm cười nói: “Bất kể vì ai, mục đích đều giống nhau.”
Đêm nay nàng nói chuyện khác với ngày trước, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mại, âm cuối trêu ngươi như câu dẫn vậy.
Ninh Ân nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, hiểu được cái gì đó, hỏi: “Khó chịu?”
Ngu Linh Tê dừng bước, nhìn đôi mắt đen u ám của hắn, xen lẫn sự chua xót không kìm được dâng lên, cảm xúc lẫn lộn.
Một lúc lâu sau, nàng rũ mắt gật đầu: “Có chút.”
Vừa dứt lời, cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Ninh Ân kéo nàng vào bóng râm của hòn non bộ, giữ chặt mạch tượng của nàng.
Ngón tay hơi lạnh làm dịu đi sự khô nóng của nàng như trung hòa với dòng suối mát.
Ngu Linh Tê sinh ra tham luyến, muốn móc vào đầu ngón tay hắn, đòi hỏi thêm.
Quả thực nàng cũng đã làm như vậy, chạm vào mu bàn tay gân cốt nhô lên của hắn, mới giật mình thu lại ngón tay.
Ninh Ân nhướng mày, nhìn đầu ngón tay nàng rụt về nói: “Đã khó chịu, vì sao phải nhịn?”
Nhớ tới cái gì, hắn cười ha hả một tiếng: “Cũng đúng, Vệ Thất xếp sau mèo, sợ là ngay cả tư cách làm đồ vật cho tiểu thư cũng chưa đủ.”
Ngu Linh Tê khẽ cau mày: “Ngươi là người sống sờ sờ, ta chưa bao giờ coi ngươi là đồ vật.”
Thật sự là có lẽ mỗi lần nàng muốn làm ra hành động vượt ranh giới, đều nhớ tới người hầu không cùng cấp bậc trước đây, cùng với thi thể trơ trọi bị nhốt trong mật thất.
Bởi vì hiểu được cảm giác làm “đồ vật” là như thế nào, cho nên nàng mới không muốn người khác trở thành “đồ vật” của nàng.
Cho dù người đó là Ninh Ân mà nàng từng sợ, từng oán hận.
Thị vệ đi tuần cầm đen từ xa đi qua, ánh trăng chiếu lên con đường rải sỏi trắng xóa, bên cạnh hồ nhà thủy tạ mở ra ánh sáng vụn như vảy bạc.
“Trăng đêm nay rất đẹp.”
Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cố gắng hết sức để không nghĩ về vấn đề nan giải mà nàng phải đối mặt hai ngày sau.
Không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề, tốt hơn là tận hưởng sự yên tĩnh tươi đẹp của thời điểm hiện tại.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: “Vệ Thất, mặt trăng đẹp nhất ngươi từng thấy, là lúc nào?”
Ninh Ân dựa vào hòn non bộ đá lởm chởm, một lúc lâu sau, liếc nhìn nàng nói: “Lần đầu tiên giết người.”
Ngu Linh Tê kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Ninh Ân giống như nhớ lại quá khứ xa xôi, gương mặt dưới ánh trăng thanh lãnh đặc biệt tĩnh mịch, chậm rãi miêu tả cho nàng: “Máu tươi nóng bắn tung tóe trong mắt, mặt trăng chuyển sang màu đỏ.”
Hắn cười một lúc, giọng nói thản nhiên trầm thấp: “Rất đẹp.”
Ngu Linh Tê cười không nổi.
Lần đầu tiên, nàng cam chịu khi còn tỉnh táo khuất phục dược tính, do dự, móc tay Ninh Ân.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Bàn tay của hắn hơi lạnh, so với ánh trăng còn lạnh hơn.
Trong ký ức của hắn cái loại máu tươi nóng này, cũng không thể sưởi ấm những đốt ngón tay lạnh lẽo của hắn.
Ninh Ân từ từ ngừng cười, nghiêng đầu nhìn nàng, bàn tay buông thõng bên cạnh, mặc cho nàng nắm, không đáp lại cũng không rũ bỏ.
Hồi lâu, hắn không nhẹ không nặng vê ngón tay út của nàng, lại nói một đề tài không liên quan chút nào.
“Ngày mai, tiểu thư đến chùa Kim Vân một chuyến.”
Vừa nhắc tới chùa Kim Vân, Ngu Linh Tê không thể khống chế nhớ tới sự hoang đường trong mật thất ngày đó.
Nàng không khỏi nghi ngờ nghĩ: chẳng lẽ Ninh Ân biết gần đến ngày đó, cố ý dẫn nàng đến mật thất chùa Kim Vân ôn lại lần trước?
“Tiểu thư đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo, Ninh Ân cực chậm chớp mắt nặng nề: “Tiểu thư, thuốc độc người bảo ta tra, đã tra được rồi.”
….
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, khắp nơi kinh thành đều bay đủ loại diều giấy.
Chùa Kim Vân có rất nhiều khách hành hương, Ninh Ân quen thuộc dẫn Ngu Linh Tê đi vào sảnh phụ.
Tất cả điện Phật chỗ khác đều rộng mở cửa lớn, độ khổ nạn tứ phương, chỉ có chỗ này đóng cửa.
Ngu Linh Tê biết, đáp án nàng muốn ở bên trong.
Ngu Linh Tê bảo thị vệ và Hồ Đào đợi ở ngoài đình, đi về phía trước vài bước.
Thấy Ninh Ân chắp tay sau lưng không nhúc nhích, nàng dừng chân xoay người lại, tò mò hỏi: “Ngươi không theo ta đi vào sao?”
Ninh Ân nhìn theo nàng, thản nhiên nói: “Đó là đáp án tiểu thư muốn, ta cũng không có hứng thú.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được.”
Nàng lấy lại tinh thần chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi, mới đẩy cửa điện nặng nề ra.
Đàn hương lượn lờ, trong điện tối om, cũng không thờ cúng Bồ Tát, tượng Phật, chỉ có một vị Dược Lang gầy gò.
Nửa bên gương mặt Dược Lang đó thanh tú gầy yếu, nhưng mà khi hắn chuyển qua nửa mặt còn lại đã bị thiêu rụi, so với tượng kim cương ở một bên trừng mắt còn dữ tợn hơn.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, hắn nắm tay ho khan, khàn giọng nửa sống nửa chết nói: “Dục Giới Tiên Đô đều chia cắt, hồi lâu không thấy.”
Cửa điện đóng lại, cản bớt ánh nắng ngoài đình.
Một khắc sau, mật thất dưới thiện phòng.
Đèn dầu mờ nhạt, trên bức tường phản chiếu hai bóng xác người treo giữa không trung, từ từ lượn qua lượn lại như xích đu.
“Trên đường chính mai phục ám sát Ngu đại cô nương, quả là tử sĩ dưới trướng Thôi Ám nuôi dưỡng, miệng cực kỳ kín. Thuộc hạ dùng chút thủ đoạn, nên dùng cũng đã dùng rồi.”
Chiết Kích quỳ một gối xuống đất, hai tay cầm bản danh sách dính máu đặt qua đỉnh đầu.
Ninh Ân dựa vào giường ngồi, cầm bản danh sách liếc nhìn ngẫu nhiên.
“Điện hạ bảo thuộc hạ điều tra Cực Lạc hương, cũng có kết quả.”
Chiết Kích đặt bình bạch ngọc lên bàn, thấy Ninh Ân không nhúc nhích, mới tiếp tục nói: “Trong cung bên kia không ngoài dự liệu của điện hạ, Hoàng đế đã nghi ngờ Thái tử, tối qua Huệ tần thuận lợi sinh hạ Hoàng tử, thế lực trong triều chắc chắn sẽ xáo trộn lần nữa.”
“Ngọn lửa này còn chưa đủ mạnh, đốt lên không có ý nghĩa.”
Nhớ tới cái gì, Ninh Ân khép lại bản danh sách, chống khuỷu tay lên đầu gối nghiêng người về phía trước nói: “Chuyện bí mật hơn hai mươi năm trước, cũng nên có người nhắc lại.”
Đến lúc đó, cha nghi kị con, con giết nương, đó mới gọi là thú vị.
Sau khi Ninh Ân ghi lại tên, đốt bản danh sách trên đèn dầu.
Hắn thản nhiên chuyển động ngón tay, đợi lửa sắp cháy đến đầu ngón tay, lúc này mới ném bản danh sách lên giường, đốt chăn.
“Đốt sạch sẽ nơi này.”
Trong mắt Ninh Ân phản chiếu ánh lửa nhảy nhót, ôn hòa mà lại điên cuồng, đứng dậy nói: “Sau này, có lẽ không cần dùng đến.”
Sảnh phụ.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ nghiêng chiếu vào, mạ lên bụi bặm trong không khí.
Ngu Linh Tê nhìn Dược Lang trẻ tuổi bị hủy dung kia, hỏi: “Tiên sinh quả thật tra ra độc kia?”
“Tiểu nương tử mời xem.”
Dược Lang bước tới hai lọ hoa súng bên cạnh, ý bảo Ngu Linh Tê nhìn hai con cá vàng bơi lội bên trong.
Hắn lấy ra một bình thuốc, đổ nửa bình vào trong một bình sứ khác, chất lỏng màu xanh rất nhanh hòa vào trong nước sạch, biến mất không còn tăm tích.
Chờ đến thời gian một tách trà, con cá vàng nhàn nhã bơi lội kia không thoải mái giãy giụa, khuấy bể nước kêu róc rách.
Thời gian một tách trà nữa, cá vàng suy nhược lật bụng, chỉ chốc lát sau, hai má thấm ra máu đen.
“Tại hạ được người ta ủy thác mở quan tài khám nghiệm tử thi, nữ tử đó nôn ra máu mà chết, trâm bạc đâm xuống lại không thay đổi sắc mặt, ngược lại khiến ta nhớ ra một loại kỳ độc.”
Dược Lang nói: “Lúc đầu người trúng độc cũng không có triệu chứng gì, sau đó mệt mỏi, đợi đến khi phát hiện đau bụng, đã hết cách cứu vãn…. Nhưng có phải vậy không?”
“Chính là như thế.”
Tận tai nghe thấy chính mình đã từng chết, Ngu Linh Tê không kìm nén được sự dao động, nhận bình trong tay Dược Lang ngửi ngửi.
Sự chua xót mà quen thuộc, lòng nàng khó chịu, siết chặt chiếc bình nói: “Không sai, là mùi này.”
“Thuốc này có một cái tên cực đẹp, gọi là ‘Bách Hoa Sái’, vốn là kỳ độc của bộ lạc Mạc Bắc chịu đầu hàng mang vào Trung Nguyên. Thuốc này ngoài việc không thể kiểm chứng được, còn có một đặc tính.”
Dược Lang vớt con cá vàng chết bất đắc kỳ tử kia ra, đặt ở trong một cái vại khác chưa tẩm độc, làm dáng vẻ “mời xem”.
Con cá sống chưa từng hạ độc lia há miệng nuốt máu đen thấm ra trên thân con cá chết, không qua hai tách trà, cũng không có sức lật bụng lên.
“Đây là….”
Ngu Linh Tê mơ hồ có điềm xấu.
“Thuốc này nếu dùng trên người, ước chừng sáu đến mười hai giờ, sẽ phát tác. Người trúng độc dung hợp với xương máu người khác, thì người kia cũng sẽ nhiễm độc này.”
Dược Lang ngâm tẩm thảo dược nhiều năm, nói đến sự kỳ diệu của độc này, trên mặt tái nhợt lộ ra vẻ hưng phấn, nói liên miên: “Cao Tông triều đại trước chinh phạt Mạc Bắc, bộ lạc chịu đầu hàng để cho mỹ nhân uống độc này, lại dâng tặng cho Cao Tông triều đại trước. Chưa mấy ngày Cao Tông băng hà, mọi người đều cho rằng Cao Tông chết vì bệnh đột ngột, thực ra không phải vậy.”
Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.
Ngu Linh Tê mím môi một lúc lâu, khó khăn nói: “Ý người là….”
Dược Lang nói: “Không sai, độc này là được chế tạo đặc biệt chuyên để ám sát, không chỉ ngự y tra không ra, còn có thể thông qua giao-hợp trên giường giết chết một người khác.”
Ám sát, giao-hợp….
Trong đầu Ngu Linh Tê ong ong, giống như giáng một gậy vào đầu.
“Tiên sinh….. người chắc chắn chứ?”
Nàng nghe thấy giọng mình hơi nghẹn.
Dược Lang thay đổi sắc mặt: “Tiểu nương tử nếu nghi ngờ năng lực của ta, thì không nên tới tìm ta.”
Cả người Ngu Linh Tê lạnh lẽo, lạnh đến đầu ngón tay.
Nhớ tới vết máu đen phun lên vạt y phục Ninh Ân trước khi chết ở kiếp trước, nàng chỉ cảm thấy long trời lở đất.
Thì ra là vậy, cuối cùng là như thế.
Nàng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc Mính vì Tiết Sầm mà hạ độc nàng, nàng mới mơ hồ đoán được, kiếp trước Triệu gia cũng chỉ là một quân cờ thủ phạm sau màn.
Ngu Linh Tê suy nghĩ rất lâu, nàng ở kiếp trước không thân không thích, một thân một mình, nàng thực sự không nghĩ ra cái vận mệnh thối nát không đáng tiền này, vì sao đáng để kẻ thù dốc hết tâm tư mưu tính….
Nhưng thì ra, mục đích của người đó ngay từ đầu không phải nàng.
Nàng từ đầu đến cuối, chỉ là công cụ tốt để người khác tính kế, dùng để ám sát Ninh Ân.
Dù cho Ninh Ân kháng thuốc khác với người bình thường, cũng không che giấu được sự thật hèn hạ rằng nàng trở thành vật hy sinh và “đồng lõa”.
Ngu Linh Tê ngơ ngác nhìn mười đầu ngón tay run rẩy của mình, trong bụng bất giác quặn đau, không khỏi buồn nôn.
Ngực giống như là tảng đá lớn đè nặng, ngay cả không khí cũng loãng như thế.
Nàng không biết mình đi ra khỏi sảng phụ bằng cách nào.
Ánh mặt trời chiếu khắp người, khiến nàng nhức cả mắt.
Hồ Đào nghênh đón đi lên nói gì đó, nàng hoàn toàn không nghe thấy, hơi nước trong mắt mờ nhạt, trong lỗ tai tất cả đều là tiếng xì xào sắc bén như thủy triều.
Ngu Linh Tê đi thẳng qua Hồ Đào, bước đi nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ hết thảy sự gò bó chạy băng băng.
Đi qua cửa động, đi qua hậu viện, gió tràn ngập hai tay y phục nàng, phổi đau đến mức như nổ tung, nàng lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Nàng muốn nhìn thấy Ninh Ân, lập tức.
Trên đường tre có một người chậm rãi đi tới, Ngu Linh Tê dừng bước, giống như bị chết đuối thở hồng hộc.
Gió thổi qua, lá tre xào xạc.
Ninh Ân nhìn thấy nàng, rất kinh ngạc: “Tiểu thư….”
Tầm mắt đối diện, trong mắt Ngu Linh Tê lóe lên tia sáng nhỏ, phản ứng như cỗ máy lâu năm không tu sửa, không quan tâm nhào về phía hắn.
Ninh Ân giang hai tay ra theo bản năng, ôm nàng vào lòng.
Làn váy tung ra, mái tóc dài mềm mại bay lên như mây lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong ngực run rẩy như lá trúc, bàn tay dừng lại giữa không trung cuối cùng từ từ hạ xuống, do dự, ôm lấy ót nàng ấn vào trong ngực.
Hắn suy nghĩ một chút, cười nói: “Không nên, hôm nay mới là ngày thứ chín.”
“Vệ Thất…..”
Giọng nói run rẩy của Ngu Linh Tê truyền đến từ trong ngực hắn, khóc nức nở.
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, cười đùa nhạt đi.
Hắn giơ tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, nhìn chằm chằm vệt nước mắt đầy mặt nàng hồi lâu, hỏi: “Bị ai bắt nạt?”
Cho dù là người miệng lưỡi lươn lẹo, trong lòng ít nhất cũng có mình.
Nhưng trong lòng Ninh Ân, ngay cả bản thân hắn cũng không có.
Nhưng khi Ninh Ân kéo tay Ngu Linh Tê ấn ở ngực, hỏi nàng: “Chỗ này của ta chứa bao nhiêu người”, Ngu Linh Tê lại không trả lời được.
Nàng chỉ biết, ít nhất vào thời điểm đó cúi người đến gần, trong con mắt hắn đen lạnh như lồng giam vậy, chỉ khóa một mình nàng.
Tối nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, sau khi trở về sương phòng, trằn trọc chưa ngủ được.
Ngủ thiếp đi không đến hai canh giờ, trong mơ lúc là cha và huynh trưởng bị tống vào ngục, lúc thì là ánh mắt Ninh Ân tối sầm đến gần. Kỳ lạ, dường như muốn xé cả người nàng thành hai phần vậy.
Khi tỉnh lại trời mới hơi sáng, tỷ ra ngoài theo dõi còn chưa trở về.
Ngu Linh Tê không ngủ được, khoác áo choàng ngồi đến khi hừng đông, mới thấy một tên thị vệ ra roi thúc ngựa trở về, đưa cho Ngu Linh Tê một bức thư.
Bức thư do Tân Di viết sơ sài.
Nàng ấy nói giờ Dần nửa đêm, quả nhiên chặn được mật thư từ chim bồ câu của phủ Vương Thị lang đưa ra, đã tra được manh mối về lương thực cứu tế, đang ra roi thúc ngựa đi điều tra.
Mãi đến vào đêm ngày thứ ba, bức gia thư thứ hai của Ngu Tân Di mới được đưa đến phủ.
Ngu Linh Tê bóc thư quá nóng vội, bị giấy sắc cắt vào ngón tay. Phía trên chỉ có mấy câu hả lòng hả dạ: 【Xong việc, lương thực cứu tế đã thuận lợi đến bốn huyện Lạc Châu; bắt sống hai nội gián đảng phái Đông cung, ít ngày nữa áp giải về kinh. 】
Ngu Linh Tê đọc mấy lần, bàn tay nắm chặt thư chậm rãi buông xuống đầu gối, cuối cùng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Không, bây giờ vẫn không phải là lúc hoàn toàn thoải mái.
Còn nhớ kiếp trước, tỷ một mình đi lên phía Bắc điều tra chân tướng sự việc cha và huynh bị hại, cũng là trên đường mang chứng cứ trở về gặp chuyện ngoài ý muốn, ngay cả người dẫn ngựa rơi xuống vực sâu, hài cốt cũng không còn.
Đời này, tuyệt đối không thể đi theo vết xe kiếp trước.
Nghĩ đến đậy, Ngu Linh Tê mở cửa gọi thân vệ đang làm nhiệm vụ trong đình: “Thanh Lam, ngươi đi lấy bản đồ địa hình từ kinh thành đến Lạc Châu, rồi tập hợp tất cả thị vệ đang làm nhiệm vụ, chờ căn dặn.”
Sắp xếp xong, nàng mới để ý ngón tay ướt và dính, hơi đau.
Cúi đầu nhìn, thì ra là ngón trỏ bị giấy viết thư cắt một đường máu, giọt máu đông lại ở đầu ngón tay như băng tuyết, sau đó rơi xuống đất.
Đồng thời, kinh thành cách đó năm mươi dặm về phía Đông, con đường chính duy nhất dẫn đến Lạc Châu ngoằn ngoèo vào sâu trong núi rừng.
Mây che mặt trăng, rừng rậm yểm hộ tốt nhất, thích hợp mai phục ám sát.
Sương mù xanh thẫm vấn vít, cuối đường chính xuất hiện một thân ảnh thon dài cao thẳng từ từ đi tới, giống như dạo đêm ngắm cảnh nhàn nhã, không vội không chậm.
Thủ lĩnh thích khách nheo mắt lại, giơ tay ra hiệu cho người bắn cung chuẩn bị bắn.
Nhưng lúc chờ bóng người kia đi đến phạm vi tầm bắn, hắn ta mới phát hiện không phải người Ngu gia áp giải nhân chứng, mà là một thiếu niên mặc y phục đen không nhìn rõ mặt.
Tay giơ lên dừng lại giữa không trung, mồ hôi trên đầu tên thích khách theo thái dương rơi xuống, thấm vào trong khăn tam giác che mặt.
Thiếu niên kia lại đứng yên bất động, trong bóng đêm sương mù mờ mịt, thân ảnh hắn đứng chắp tay sau lưng lộ ra một loại tĩnh mịch gian trá.
Một lát sau, hắn quay mặt lại, đôi mắt lạnh lùng như thể xuyên thủng bóng tối bao phủ, chuẩn xác đối diện tầm mắt của thủ lĩnh thích khách.
“Giữ lại hai người sống,”
Thiếu niên mỉm cười tao nhã: “Còn lại giết hết.”
Hàn quang của lưỡi dao chợt hiện ra, kinh động chim trong rừng.
Máu tươi bắn tung tóe trong bụi cây, trong bóng đêm ngưng tụ thành màu tím đậm, lúc đám thích khách đó chết, thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu.
Chỉ còn lại thủ lĩnh thích khách còn sống, đôi mắt đỏ thẫm của hắn ta nhìn về phía thiếu niên kia.
Đây đâu phải là công tử dạo đêm gì, rõ ràng là Diêm Vương đòi mạng!
Bắt giặc bắt vua trước, thủ lĩnh thích khách cầm kiếm lao ra khỏi rừng rậm, đâm về phía thiếu niên ——
Đây là số mệnh của hắn ta thân là tử sĩ Đông cung, chết không đến một khắc, tuyệt đối không lùi bước khuất phục!
“A!”
Cùng với tiếng gãy tay giòn giã, đao kiếm rơi xuống đất, thích khách bị bóp cổ họng.
Hắn ta mở to hai mắt, đưa tay xoa cánh tay như kìm sắt của thiếu niên, lại nắm lấy dải lụa màu trắng hạnh quấn quanh cổ tay hắn.
Dải lụa trơn lỏng lẻo rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, phiêu đãng bay lên không trung, bị thiếu niên kịp thời há miệng cắn, mím chặt răng.
Cảnh tượng cuối cùng tên thích khách nhìn thấy, là thiếu niên mím dải màu trắng hạnh đó, mái tóc đen lòa xòa trong gió, khôi ngô như một vị thần tôn kính, tàn nhẫn như Tu La.
Thi thể của thủ lĩnh thích khách bị ném trên mặt đất, dưới thân rất nhanh xuất hiện một vũng máu đặc màu tím sẫm.
Ninh Ân lau tay sạch sẽ bước về phía trước, ánh mắt dừng ở trên tay thích khách chạm vào dải kia, khẽ cau mày.
Nhấc giày dẫm lên bàn tay đó, ghì chặt, dùng sức nghiền nát.
Cho đến khi xương cốt nghiền thành bột máu thịt lẫn lộn, hắn mới cắn một đầu dải quấn lên cánh tay trái, thắt một nút.
“Đưa những tên này về, xử lý sạch sẽ.” Hắn ra lệnh.
Lập tức có thuộc hạ lên tiếng trả lời nhảy ra, kéo thi thể thủ lĩnh thích khách vào sâu trong rừng rậm.
Mây bay tản ra, trăng tròn phản chiếu trong vũng đặc, bị nhuộm thành màu tím đỏ rực rỡ.
Một đêm yên tĩnh trong kinh thành.
Ngày hôm sau, thị vệ Ngu Linh Tê phái đi thuận lợi tiếp ứng cho Ngu Tân Di.
Nhân chứng trộm lương thực bị bắt cùng với mật thư bị chặn đưa đến Đại lý tự, chứng cứ chỉ thẳng Đông cung Thái tử, nhất thời triều đình xôn xao.
Chưa kể đó là lương thực cứu tính mạng người, ba vạn thạch lương thực đủ nuôi sống một đội quân tạo phản bức vua thoái vị, Thái tử tuổi còn trẻ kết bè kết cánh, đây đối với Hoàng đế đa nghi cao tuổi mà nói chắc chắn là đụng phải nghịch lân.
Thái tử bị giam ở Đông cung, Hoàng hậu xõa tóc đi chân đất, quỳ bên ngoài điện Thừa Đức cả buổi chiều.
Cục diện trong triều như thế nào, Ngu Linh Tê đã không rảnh bận tâm.
Việc điều tra chứng thực lần này tỷ đã quá thuận lợi, nếu không phải vận khí kinh người, cũng chỉ có thể là có người âm thầm giúp đỡ.
Có năng lực và mưu sách này, Ngu Linh Tê chỉ có thể nghĩ đến một người.
Đầu hạ, côn trùng kêu vo ve, Ngu Linh Tê chỉ mặc y phục mỏng mùa hè, nhưng vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.
Loại nhiệt này không giống như cái nóng bên ngoài, càng giống như là sự nóng nảy bất an sinh ra từ trong cơ thể, cho dù chỉ ngồi, hai má cũng nóng bừng.
Mấy ngày trước lương thực cứu tế do huynh trưởng vận chuyển gặp sự cố, lòng nàng căng thẳng, không quan tâm đến việc khác, bây giờ thả lỏng, mới phát hiện cơ thể có chút khác thường.
Ngu Linh Tê tính ngày sau, cách chất độc phát tác lần thứ ba, chỉ có hai ngày cuối cùng.
Không khỏi giật mình, không biết phải làm gì mới tốt.
Thuận theo như lần trước không?
Nhưng như thế, Ninh Ân coi là gì đây? Nàng ở trong mắt Ninh Ân, được coi là gì?
“Tiểu thư, mặt người bị sao vậy?” Hồ Đào bưng nước trà vào cửa, quan sát sắc mặt đỏ ửng của nàng.
“Không có gì đáng ngại.”
Ngu Linh Tê vỗ vỗ hai má tỉnh táo, đứng dậy nói: “Trong phòng quá khó chịu, ta đi dạo trong viện một chút.”
Gió đêm tạt vào mặt, cuối cùng cũng giảm bớt khô nóng.
“Tiểu thư gần đây, dường như rất thích phong cảnh hậu viện.” Hồ Đào ở một bên nâng đèn dẫn đường, vô tình nói.
Ngu Linh Tê hoàn hồn, mới phát hiện bản thân lại bất tri bất giác đi đến nhà sau hậu viện.
Cũng không biết có phải do dược tính hay không, số lần nàng nhớ tới Ninh Ân rõ ràng tăng lên, thậm chí đi đến mức công tư bất phân, đây cũng không phải là điềm lành gì.
Ngu Linh Tê mím môi xoay người, đang muốn đổi đường đi, lại nghe thấy tiếng mở cửa cót két ở dãy nhà sau.
Ninh Ân giống như nhận ra được sự đấu tranh của nàng, ngẩng đầu lên sau cửa, gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp trong trẻo của hắn, chân Ngu Linh Tê giống như là mọc rễ không nghe sai khiến, dừng tại chỗ.
Một lúc lâu sau, nàng cam chịu nhắm mắt khẽ thở dài.
Bảo thị tỳ lui, nàng xoay người nhìn thiếu niên mặc y phục đen chậm rãi bước xuống bậc, nhẹ giọng nói: “Đêm nay trăng tròn, Vệ Thất đi dạo với người.”
Thời kỳ ra hoa của cây hoa ngọc lan đã qua, bóng đổ xiên ngang, cắt ánh trăng thành vô số khối màu loang lổ.
Hai người một trước một sau đi qua hành lang, đi về phía vườn hoa nhà thủy tạ.
“Tỷ bình an về kinh, nhân chứng và chứng cứ đánh tráo lương thực cứu tế đều đã giao cho Đại Lý tự.”
Ngu Linh Tê đi trước lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, đôi mắt ẩm ướt nhẹ nhàng chuyển hướng nhìn Ninh Ân phía sau: “Suốt chặng đường đi đều rất thuận lợi, có thể thấy có quý nhân che chở.”
Ninh Ân nghe ra ý của nàng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ngoài cuộc: “Tiểu thư không cần nói xa nói gần, ta là vì chính mình.”
Hắn muốn làm cho lão hỗn đản và nhi tử của ông ta chém giết lẫn nhau, nếu Ngu Tân Di chết, chứng cứ không được đưa đến trước mặt Hoàng đế, thì trận cục này không có ý nghĩa rồi.
Ngu Linh Tê “ồ” một tiếng, mỉm cười nói: “Bất kể vì ai, mục đích đều giống nhau.”
Đêm nay nàng nói chuyện khác với ngày trước, giọng nói vừa ngọt vừa mềm mại, âm cuối trêu ngươi như câu dẫn vậy.
Ninh Ân nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, hiểu được cái gì đó, hỏi: “Khó chịu?”
Ngu Linh Tê dừng bước, nhìn đôi mắt đen u ám của hắn, xen lẫn sự chua xót không kìm được dâng lên, cảm xúc lẫn lộn.
Một lúc lâu sau, nàng rũ mắt gật đầu: “Có chút.”
Vừa dứt lời, cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Ninh Ân kéo nàng vào bóng râm của hòn non bộ, giữ chặt mạch tượng của nàng.
Ngón tay hơi lạnh làm dịu đi sự khô nóng của nàng như trung hòa với dòng suối mát.
Ngu Linh Tê sinh ra tham luyến, muốn móc vào đầu ngón tay hắn, đòi hỏi thêm.
Quả thực nàng cũng đã làm như vậy, chạm vào mu bàn tay gân cốt nhô lên của hắn, mới giật mình thu lại ngón tay.
Ninh Ân nhướng mày, nhìn đầu ngón tay nàng rụt về nói: “Đã khó chịu, vì sao phải nhịn?”
Nhớ tới cái gì, hắn cười ha hả một tiếng: “Cũng đúng, Vệ Thất xếp sau mèo, sợ là ngay cả tư cách làm đồ vật cho tiểu thư cũng chưa đủ.”
Ngu Linh Tê khẽ cau mày: “Ngươi là người sống sờ sờ, ta chưa bao giờ coi ngươi là đồ vật.”
Thật sự là có lẽ mỗi lần nàng muốn làm ra hành động vượt ranh giới, đều nhớ tới người hầu không cùng cấp bậc trước đây, cùng với thi thể trơ trọi bị nhốt trong mật thất.
Bởi vì hiểu được cảm giác làm “đồ vật” là như thế nào, cho nên nàng mới không muốn người khác trở thành “đồ vật” của nàng.
Cho dù người đó là Ninh Ân mà nàng từng sợ, từng oán hận.
Thị vệ đi tuần cầm đen từ xa đi qua, ánh trăng chiếu lên con đường rải sỏi trắng xóa, bên cạnh hồ nhà thủy tạ mở ra ánh sáng vụn như vảy bạc.
“Trăng đêm nay rất đẹp.”
Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cố gắng hết sức để không nghĩ về vấn đề nan giải mà nàng phải đối mặt hai ngày sau.
Không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề, tốt hơn là tận hưởng sự yên tĩnh tươi đẹp của thời điểm hiện tại.
Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: “Vệ Thất, mặt trăng đẹp nhất ngươi từng thấy, là lúc nào?”
Ninh Ân dựa vào hòn non bộ đá lởm chởm, một lúc lâu sau, liếc nhìn nàng nói: “Lần đầu tiên giết người.”
Ngu Linh Tê kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Ninh Ân giống như nhớ lại quá khứ xa xôi, gương mặt dưới ánh trăng thanh lãnh đặc biệt tĩnh mịch, chậm rãi miêu tả cho nàng: “Máu tươi nóng bắn tung tóe trong mắt, mặt trăng chuyển sang màu đỏ.”
Hắn cười một lúc, giọng nói thản nhiên trầm thấp: “Rất đẹp.”
Ngu Linh Tê cười không nổi.
Lần đầu tiên, nàng cam chịu khi còn tỉnh táo khuất phục dược tính, do dự, móc tay Ninh Ân.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Bàn tay của hắn hơi lạnh, so với ánh trăng còn lạnh hơn.
Trong ký ức của hắn cái loại máu tươi nóng này, cũng không thể sưởi ấm những đốt ngón tay lạnh lẽo của hắn.
Ninh Ân từ từ ngừng cười, nghiêng đầu nhìn nàng, bàn tay buông thõng bên cạnh, mặc cho nàng nắm, không đáp lại cũng không rũ bỏ.
Hồi lâu, hắn không nhẹ không nặng vê ngón tay út của nàng, lại nói một đề tài không liên quan chút nào.
“Ngày mai, tiểu thư đến chùa Kim Vân một chuyến.”
Vừa nhắc tới chùa Kim Vân, Ngu Linh Tê không thể khống chế nhớ tới sự hoang đường trong mật thất ngày đó.
Nàng không khỏi nghi ngờ nghĩ: chẳng lẽ Ninh Ân biết gần đến ngày đó, cố ý dẫn nàng đến mật thất chùa Kim Vân ôn lại lần trước?
“Tiểu thư đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo, Ninh Ân cực chậm chớp mắt nặng nề: “Tiểu thư, thuốc độc người bảo ta tra, đã tra được rồi.”
….
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, khắp nơi kinh thành đều bay đủ loại diều giấy.
Chùa Kim Vân có rất nhiều khách hành hương, Ninh Ân quen thuộc dẫn Ngu Linh Tê đi vào sảnh phụ.
Tất cả điện Phật chỗ khác đều rộng mở cửa lớn, độ khổ nạn tứ phương, chỉ có chỗ này đóng cửa.
Ngu Linh Tê biết, đáp án nàng muốn ở bên trong.
Ngu Linh Tê bảo thị vệ và Hồ Đào đợi ở ngoài đình, đi về phía trước vài bước.
Thấy Ninh Ân chắp tay sau lưng không nhúc nhích, nàng dừng chân xoay người lại, tò mò hỏi: “Ngươi không theo ta đi vào sao?”
Ninh Ân nhìn theo nàng, thản nhiên nói: “Đó là đáp án tiểu thư muốn, ta cũng không có hứng thú.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được.”
Nàng lấy lại tinh thần chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi, mới đẩy cửa điện nặng nề ra.
Đàn hương lượn lờ, trong điện tối om, cũng không thờ cúng Bồ Tát, tượng Phật, chỉ có một vị Dược Lang gầy gò.
Nửa bên gương mặt Dược Lang đó thanh tú gầy yếu, nhưng mà khi hắn chuyển qua nửa mặt còn lại đã bị thiêu rụi, so với tượng kim cương ở một bên trừng mắt còn dữ tợn hơn.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, hắn nắm tay ho khan, khàn giọng nửa sống nửa chết nói: “Dục Giới Tiên Đô đều chia cắt, hồi lâu không thấy.”
Cửa điện đóng lại, cản bớt ánh nắng ngoài đình.
Một khắc sau, mật thất dưới thiện phòng.
Đèn dầu mờ nhạt, trên bức tường phản chiếu hai bóng xác người treo giữa không trung, từ từ lượn qua lượn lại như xích đu.
“Trên đường chính mai phục ám sát Ngu đại cô nương, quả là tử sĩ dưới trướng Thôi Ám nuôi dưỡng, miệng cực kỳ kín. Thuộc hạ dùng chút thủ đoạn, nên dùng cũng đã dùng rồi.”
Chiết Kích quỳ một gối xuống đất, hai tay cầm bản danh sách dính máu đặt qua đỉnh đầu.
Ninh Ân dựa vào giường ngồi, cầm bản danh sách liếc nhìn ngẫu nhiên.
“Điện hạ bảo thuộc hạ điều tra Cực Lạc hương, cũng có kết quả.”
Chiết Kích đặt bình bạch ngọc lên bàn, thấy Ninh Ân không nhúc nhích, mới tiếp tục nói: “Trong cung bên kia không ngoài dự liệu của điện hạ, Hoàng đế đã nghi ngờ Thái tử, tối qua Huệ tần thuận lợi sinh hạ Hoàng tử, thế lực trong triều chắc chắn sẽ xáo trộn lần nữa.”
“Ngọn lửa này còn chưa đủ mạnh, đốt lên không có ý nghĩa.”
Nhớ tới cái gì, Ninh Ân khép lại bản danh sách, chống khuỷu tay lên đầu gối nghiêng người về phía trước nói: “Chuyện bí mật hơn hai mươi năm trước, cũng nên có người nhắc lại.”
Đến lúc đó, cha nghi kị con, con giết nương, đó mới gọi là thú vị.
Sau khi Ninh Ân ghi lại tên, đốt bản danh sách trên đèn dầu.
Hắn thản nhiên chuyển động ngón tay, đợi lửa sắp cháy đến đầu ngón tay, lúc này mới ném bản danh sách lên giường, đốt chăn.
“Đốt sạch sẽ nơi này.”
Trong mắt Ninh Ân phản chiếu ánh lửa nhảy nhót, ôn hòa mà lại điên cuồng, đứng dậy nói: “Sau này, có lẽ không cần dùng đến.”
Sảnh phụ.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ nghiêng chiếu vào, mạ lên bụi bặm trong không khí.
Ngu Linh Tê nhìn Dược Lang trẻ tuổi bị hủy dung kia, hỏi: “Tiên sinh quả thật tra ra độc kia?”
“Tiểu nương tử mời xem.”
Dược Lang bước tới hai lọ hoa súng bên cạnh, ý bảo Ngu Linh Tê nhìn hai con cá vàng bơi lội bên trong.
Hắn lấy ra một bình thuốc, đổ nửa bình vào trong một bình sứ khác, chất lỏng màu xanh rất nhanh hòa vào trong nước sạch, biến mất không còn tăm tích.
Chờ đến thời gian một tách trà, con cá vàng nhàn nhã bơi lội kia không thoải mái giãy giụa, khuấy bể nước kêu róc rách.
Thời gian một tách trà nữa, cá vàng suy nhược lật bụng, chỉ chốc lát sau, hai má thấm ra máu đen.
“Tại hạ được người ta ủy thác mở quan tài khám nghiệm tử thi, nữ tử đó nôn ra máu mà chết, trâm bạc đâm xuống lại không thay đổi sắc mặt, ngược lại khiến ta nhớ ra một loại kỳ độc.”
Dược Lang nói: “Lúc đầu người trúng độc cũng không có triệu chứng gì, sau đó mệt mỏi, đợi đến khi phát hiện đau bụng, đã hết cách cứu vãn…. Nhưng có phải vậy không?”
“Chính là như thế.”
Tận tai nghe thấy chính mình đã từng chết, Ngu Linh Tê không kìm nén được sự dao động, nhận bình trong tay Dược Lang ngửi ngửi.
Sự chua xót mà quen thuộc, lòng nàng khó chịu, siết chặt chiếc bình nói: “Không sai, là mùi này.”
“Thuốc này có một cái tên cực đẹp, gọi là ‘Bách Hoa Sái’, vốn là kỳ độc của bộ lạc Mạc Bắc chịu đầu hàng mang vào Trung Nguyên. Thuốc này ngoài việc không thể kiểm chứng được, còn có một đặc tính.”
Dược Lang vớt con cá vàng chết bất đắc kỳ tử kia ra, đặt ở trong một cái vại khác chưa tẩm độc, làm dáng vẻ “mời xem”.
Con cá sống chưa từng hạ độc lia há miệng nuốt máu đen thấm ra trên thân con cá chết, không qua hai tách trà, cũng không có sức lật bụng lên.
“Đây là….”
Ngu Linh Tê mơ hồ có điềm xấu.
“Thuốc này nếu dùng trên người, ước chừng sáu đến mười hai giờ, sẽ phát tác. Người trúng độc dung hợp với xương máu người khác, thì người kia cũng sẽ nhiễm độc này.”
Dược Lang ngâm tẩm thảo dược nhiều năm, nói đến sự kỳ diệu của độc này, trên mặt tái nhợt lộ ra vẻ hưng phấn, nói liên miên: “Cao Tông triều đại trước chinh phạt Mạc Bắc, bộ lạc chịu đầu hàng để cho mỹ nhân uống độc này, lại dâng tặng cho Cao Tông triều đại trước. Chưa mấy ngày Cao Tông băng hà, mọi người đều cho rằng Cao Tông chết vì bệnh đột ngột, thực ra không phải vậy.”
Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.
Ngu Linh Tê mím môi một lúc lâu, khó khăn nói: “Ý người là….”
Dược Lang nói: “Không sai, độc này là được chế tạo đặc biệt chuyên để ám sát, không chỉ ngự y tra không ra, còn có thể thông qua giao-hợp trên giường giết chết một người khác.”
Ám sát, giao-hợp….
Trong đầu Ngu Linh Tê ong ong, giống như giáng một gậy vào đầu.
“Tiên sinh….. người chắc chắn chứ?”
Nàng nghe thấy giọng mình hơi nghẹn.
Dược Lang thay đổi sắc mặt: “Tiểu nương tử nếu nghi ngờ năng lực của ta, thì không nên tới tìm ta.”
Cả người Ngu Linh Tê lạnh lẽo, lạnh đến đầu ngón tay.
Nhớ tới vết máu đen phun lên vạt y phục Ninh Ân trước khi chết ở kiếp trước, nàng chỉ cảm thấy long trời lở đất.
Thì ra là vậy, cuối cùng là như thế.
Nàng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc Mính vì Tiết Sầm mà hạ độc nàng, nàng mới mơ hồ đoán được, kiếp trước Triệu gia cũng chỉ là một quân cờ thủ phạm sau màn.
Ngu Linh Tê suy nghĩ rất lâu, nàng ở kiếp trước không thân không thích, một thân một mình, nàng thực sự không nghĩ ra cái vận mệnh thối nát không đáng tiền này, vì sao đáng để kẻ thù dốc hết tâm tư mưu tính….
Nhưng thì ra, mục đích của người đó ngay từ đầu không phải nàng.
Nàng từ đầu đến cuối, chỉ là công cụ tốt để người khác tính kế, dùng để ám sát Ninh Ân.
Dù cho Ninh Ân kháng thuốc khác với người bình thường, cũng không che giấu được sự thật hèn hạ rằng nàng trở thành vật hy sinh và “đồng lõa”.
Ngu Linh Tê ngơ ngác nhìn mười đầu ngón tay run rẩy của mình, trong bụng bất giác quặn đau, không khỏi buồn nôn.
Ngực giống như là tảng đá lớn đè nặng, ngay cả không khí cũng loãng như thế.
Nàng không biết mình đi ra khỏi sảng phụ bằng cách nào.
Ánh mặt trời chiếu khắp người, khiến nàng nhức cả mắt.
Hồ Đào nghênh đón đi lên nói gì đó, nàng hoàn toàn không nghe thấy, hơi nước trong mắt mờ nhạt, trong lỗ tai tất cả đều là tiếng xì xào sắc bén như thủy triều.
Ngu Linh Tê đi thẳng qua Hồ Đào, bước đi nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ hết thảy sự gò bó chạy băng băng.
Đi qua cửa động, đi qua hậu viện, gió tràn ngập hai tay y phục nàng, phổi đau đến mức như nổ tung, nàng lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Nàng muốn nhìn thấy Ninh Ân, lập tức.
Trên đường tre có một người chậm rãi đi tới, Ngu Linh Tê dừng bước, giống như bị chết đuối thở hồng hộc.
Gió thổi qua, lá tre xào xạc.
Ninh Ân nhìn thấy nàng, rất kinh ngạc: “Tiểu thư….”
Tầm mắt đối diện, trong mắt Ngu Linh Tê lóe lên tia sáng nhỏ, phản ứng như cỗ máy lâu năm không tu sửa, không quan tâm nhào về phía hắn.
Ninh Ân giang hai tay ra theo bản năng, ôm nàng vào lòng.
Làn váy tung ra, mái tóc dài mềm mại bay lên như mây lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong ngực run rẩy như lá trúc, bàn tay dừng lại giữa không trung cuối cùng từ từ hạ xuống, do dự, ôm lấy ót nàng ấn vào trong ngực.
Hắn suy nghĩ một chút, cười nói: “Không nên, hôm nay mới là ngày thứ chín.”
“Vệ Thất…..”
Giọng nói run rẩy của Ngu Linh Tê truyền đến từ trong ngực hắn, khóc nức nở.
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, cười đùa nhạt đi.
Hắn giơ tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, nhìn chằm chằm vệt nước mắt đầy mặt nàng hồi lâu, hỏi: “Bị ai bắt nạt?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương