Gả Vai Ác
Chương 39: Mộng cảnh
Hai đời, Ngu Linh Tê tự cao, trong sạch, thẳng thắn, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Ninh Ân.
Nàng nói với bản thân có thể không hận, không oán, nhưng không thể nào quên mình đã từng gặp phải chuyện gì.
Nhưng mà, một khi con người nhắc nhở lặp đi lặp lại những uất ức bản thân đã chịu thì sao có thể không để ý chút nào chứ?
Nàng xem như chuyện đương nhiên mà thu nhận Ninh Ân, xem hắn như ván nhảy che chở Ngu gia. Nàng khuyên nhủ bản thân không thể nối gót kiếp trước, có bất cứ tình cảm gì vượt ra ngoài "nhu cầu đôi bên"...
Nhưng kết quả, suy nghĩ cẩn thận, bản thân tuy là người bị hại, nhưng cũng là công cụ giết người. Kẻ thật sự không thẹn với lương tâm, trái lại chính là tên điên xấu xa một cách thản nhiên này.
Ngu Linh Tê biết lỗi không ở bản thân. Nàng chỉ cảm thấy châm chọc to lớn vì ếch ngồi đáy giếng và thành kiến trong nửa năm qua.
"Không có ai bắt nạt ta."
Chóp mũi của Ngu Linh Tê ửng đỏ, hốc mắt ướt đẫm nhìn hắn, nhếch môi nhỏ giọng bổ sung: "Sau này, sẽ không còn người nào bắt nạt chúng ta nữa."
Nàng nói là "chúng ta", trong mắt chứa đựng cảm xúc không nhìn thấu, không giống như trước kia.
Kỳ quái là, Ninh Ân cũng không hề chán ghét hai chữ này.
"Rốt cục tiểu thư đã nghe được chuyện gì từ chỗ Dược Lang vậy?" Hắn hỏi.
"Độc mà Triệu Ngọc Mính trúng, tên là "Bách Hoa Sát", chính là kỳ độc mà bộ tộc chịu đầu hàng thông qua "Mỹ nhân kế" để mưu hại Hoàng đế tiền triều." Ngu Linh Tê thuật lại một lần những lời Dược Lang đã nói, cố gắng bình phục thanh tuyến dao động của mình.
Ninh Ân có hứng thú với những đồ vật ác độc trong thiên hạ, nghe thấy vậy thì nói một tiếng: "Độc này, trái lại thú vị đó."
"Không hề thú vị chút nào."
Sắc mặt của Ngu Linh Tê nghiêm nghị, nắm chặt ngón tay, nói: "Lấy một người sống không biết chuyện gì cả làm mồi nhử để đi hạ độc một người khác, ác độc cực điểm."
Đương nhiên, độc ác nhất chính là người hạ độc kia.
Ninh Ân nhìn Ngu Linh Tê một lúc lâu, bàn tay nắm cằm Ngu Linh Tê dần buông lỏng, lòng bàn tay dời lên phía trên, lau vệt nước nơi khóe mắt của nàng.
Đốt ngón tay của nam nhân cứng cỏi, lực đạo không tính là quá dịu dàng nhưng lại cho người ta sự bình yên trước nay chưa từng có.
"Vậy, tại sao tiểu thư lại để ý đến loại độc này như thế?"
Mi mắt ướt át của Ngu Linh Tê khẽ chớp một cái.
Nếu như Ninh Ân biết kiếp trước nàng cũng là vật chứa của loại độc này, sau khi ở trên giường dây dưa xong thì nôn đầy máu lên người hắn... thì có lẽ sẽ bóp gãy cổ của nàng, ném vào trong mật thất rồi lại trần thi một lần nữa nhỉ?
Nàng lắc đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai kiếp không đứng đắn từng chảy vài giọt nước mắt, mỗi lần thất thố đều là ở trước mặt Ninh Ân.
Nàng lùi lại một bước, khịt mũi một cái rồi lại ngẩng đầu đã khôi phục được chút bình tĩnh.
Ninh Ân hoàn toàn không biết gì về kiếp trước, nhưng nàng không thể quên được. Có một số việc nhất định phải giải quyết.
"Triệu Ngọc Mính bị trúng độc trước khi tiến cung một ngày. Có lẽ có người muốn mượn nàng ta để mưu hại Thái tử?"
Trong lòng Ngu Linh Tê suy đoán một phen. Kiếp trước, Ninh Ân gây thù chuốc oán quá nhiều. Người muốn hắn chết nhiều như cá diếc sang sông, thật sự không thể loại trừ được."
Nhưng nếu như người hạ độc cũng là kình địch của Thái tử. Có thể có điểm giao nhau với ba nhà Ninh, Triệu, Ngu, vậy thì phạm vi loại trừ nhỏ hơn rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói trầm thấp, phân tán của Ninh Ân truyền đến: "Nếu như mục tiêu là Đông cung, thì sẽ không để cho nữ nhân kia chết bất đắc kỳ tử trước khi vào cung."
Ngu Linh Tê cảm thấy Ninh Ân nói có lý.
Có lẽ chỉ có "kẻ xấu", mới hiểu rõ suy nghĩ của kẻ xấu.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê nghiêng đầu, tiếng nói còn mang theo chút giọng mũi: "Ngươi nói xem, rốt cuộc Triệu Ngọc Mính đã làm gì mới có thể dẫn đến họa sát thân vậy?"
Ninh Ân không tim không phổi suy nghĩ: Giết người thì cần gì lý do?
Tâm trạng tốt thì giết người, tâm trạng không tốt thì lại giết người tiếp, không có gì to tát cả.
Nhưng vẻ mặt lúc này của Ngu Linh Tê quá mức nghiêm trọng, hoặc có lẽ dáng vẻ mang theo tiếng khóc nức nở của nàng lúc nãy quá trêu chọc người, Ninh Ân bỗng nuốt xuống những lời nói lạnh lùng vừa ra đến khóe miệng, chậm rãi nói: "Có lẽ nàng ta cản đường ai đó, hoặc là biết được bí mật gì đó không nên biết."
Ngu Linh Tê gật đầu. Có lẽ đáp án này chỉ có thể đợi đến lúc tra ra được trước khi chết, Triệu Ngọc Mính đã đi gặp ai, mới có thể công bố.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
"Tiểu thư!" Phía xa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Hồ Đào.
Ngu Linh Tê vội vàng nhấc tay áo lên, dụi mắt một cái, ổn định tâm trạng, quay người thì nhìn thấy Hồ Đào dẫn theo thị vệ từ dưới tường chùa tìm đến.
"Quay về thôi, Vệ Thất."
Ngu Linh Tê sợ người hầu sinh nghi, cất bước muốn đi gấp, lại bị nắm lấy tay áo.
Nàng thuận theo đốt ngón tay thon dài nhìn lên, rơi lên gương mặt tuấn mỹ, thâm thúy của Ninh Ân, khó hiểu nghiêng đầu.
Ninh Ân lấy lòng bàn tay hờ hững vân vê ống tay áo mềm mại, mỏng manh của nàng, tròng mắt đen nhánh nhìn không thấy đáy, hơi cúi người xuống đến gần.
"Tiểu thư đừng quên, Vệ Thất lúc nào cũng chờ đợi phân phó."
Gió nổi lên, giọng nói trầm thấp của hắn nương theo lá trúc nhẹ nhàng rơi vào bên tai, ở giữa lòng người, khơi lên một vòng gợn sóng.
...
"Chùa Kim Vân này có chút tà khí."
Trên xe ngựa, Hồ Đào vừa quạt gió thổi mát cho Ngu Linh Tê, vừa thở phì phò nói: "Nếu không thì tại sao mỗi lần tiểu thư đến đây thì đều sẽ đột nhiên trở nên là lạ chứ?"
Ngu Linh Tê không phản ứng với mấy lời lầm bầm của Hồ Đào, trong đầu đều là hai chú cá vàng đã chết và dược tính của "Bách Hoa Sát".
Nàng dứt khoát nhận lấy quạt lụa trong tay Hồ Đào, tự mình phẩy quạt, cố gắng đặt lực chú ý vào chuyện chính.
"Hồ Đào, ngươi kêu quản sự thăng hai cấp tiền tiêu hàng tháng của Vệ Thất đi. Rồi lấy thêm chút vải vóc thoải mái đưa cho hắn làm vài y phục mùa hè để thay đổi."
Ngu Linh Tê nghĩ, đây là thứ Ninh Ân nên có.
Hồ Đào lại suy nghĩ thành một chuyện khác.
Từ sau khi cái túi da tuấn mỹ này vào phủ, tiếu thư đã thu nhận hắn, đặt tên cho hắn, lại cho hắn sự tự do vượt qua cả thị vệ. Mấy lần tiểu thư biến mất không thấy tung tích, cuối cùng đều xuất hiện chung với người được gọi là "Vệ Thất" này.
Bây giờ, lại còn thăng tiền tiêu hàng tháng của hắn trên cả quan nước chư hầu, cực kỳ tin tưởng...
Có lẽ, tiểu thư thật sự xem trọng hắn rồi sao?
Hồ Đào có chút khó chịu.
Về tình, nàng thân là thị tỳ thiếp thân của tiểu thư, cho dù tiểu thư thích người như thế nào đi nữa thì nàng đều hết lòng ủng hộ.
Về lý, tiểu thư là quý nữ yêu kiều lớn lên trong lụa là gấm vóc. Nàng lại càng hi vọng tiểu thư có thể gả cho một phu quân môn đăng hộ đối, có thể bảo vệ cho nàng.
Tuy Vệ Thất kia trông rất dễ nhìn, nhưng rốt cuộc cũng là một tôi tớ không rõ lai lịch, không thể cho tiểu thư một cuộc sống đầy đủ, thoải mái!
Nếu chỉ nghèo khó một chút thì cũng không sao, chỉ sợ hắn mưu đồ không tốt, vì ham quyền thế của phủ Tướng quân nên mới mê hoặc tiểu thư...
Hồ Đào càng nghĩ càng càng lo lắng cho chủ nhân, muốn nói lại thôi.
Trở lại phủ Tướng quân, Ngu phu nhân đang kiểm tra những thứ cờ la, dù quạt mà quản gia mua về.
Hơn một tháng sau chính là hôn sự của Ngu Hoán Thần. Hắn còn đang cứu tế ở Lạc Châu. Những chuyện này đều do Ngu phu nhân giúp hắn.
Ngu Linh Tê đi về phía trước, giúp đỡ chọn kiểu dáng thiệp mời và tơ lụa thì thấy Ngu phu nhân dịu dàng xoa thái dương ẩm ướt của nàng, hỏi: "Sao mặt của Tuế Tuế lại đỏ như vậy? Đừng làm nữa, chỗ này có nương trấn ải rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Ngu Linh Tê đặt thiệp mời xuống, dùng mu bàn tay lau mặt, quả thật rất nóng.
Dường như bên tai lại vang lên câu nói "lúc nào cũng chờ đợi phân phó" của Ninh Ân.
Nàng biết Ninh Ân có ý gì: Ngày mai, chính là lần phát độc cuối cùng.
Không nhắc đến việc này còn tốt, nhắc đến thì hai gò má lại nóng lên, giữa sự xao động còn kèm theo chút cảm giác sợ hãi không diễn tả được bằng lời.
Nàng không biết bản thân đáng sợ hãi cái gì.
Ngay cả bữa tối cũng chẳng muốn ăn, Ngu Linh Tê quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Cây quạt trong tay càng phe phẩy càng nhanh. Suy nghĩ, Ngu Linh tê mở cửa kêu tiểu thị tỳ đang đợi bên ngoài phòng.
Tiếng nói nhẹ nhàng, không quá nhiều khí lực, dặn dò nói: "Dọn dẹp lãnh các một chút. Tối nay ta qua bên đó ngủ."
Thị tỳ có chút kinh ngạc. Bây giờ mới chỉ đầu tháng ba, giữa đêm còn có chút lạnh, sao tiểu thư lại muốn dọn đến lãnh các để ngủ chứ?
Nhưng mà vừa nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Ngu Linh Tê, thật sự là dáng vẻ đang vô cùng nóng, thị tỳ lập tức không khuyên nhủ gì nữa, vội vàng hành lễ, đi sắp xếp.
Ngu Linh Tê quyết tâm dọn đến lạnh các, là do có nguyên nhân.
Phòng ngủ của nàng kế bên Ngu Tân Lan, cách nhau rất gần. Nàng sợ buổi tối mất khống chế sẽ làm ra động tĩnh gì đó kinh động đến tỷ tỷ, khiến cho nàng ấy nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của mình.
Lãnh các rất nhanh đã được thu dọn xong. Trời vừa chập tối, Ngu Linh Tê đã cởi áo nằm lên giường.
Tiếng đồng hồ nước vang lên. Nàng có thể cảm nhận được có dòng nước ngầm cuồn cuộn trong cơ thể mình, chẳng biết lúc nào sẽ vỡ đê càn quấy.
Nằm một canh giờ, căn bản không ngủ được, nàng dứt khoát đứng dậy, mở hết toàn bộ cửa sổ của lãnh các, để cho gió đêm tràn vào, thổi tan sự khô nóng trên người.
Hồ Đào gõ gõ cửa phòng, nói: "Tiểu thư, canh an thần người dặn dò đã chuẩn bị xong rồi."
Ngu Linh Tê ôm lấy hai tay, chà xát, nhỏ giọng nói: "Đặt trước cửa đi, đêm nay không cần hầu hạ."
Hồ Đào "vâng" một tiếng, đặt cái khay cạnh cửa phòng.
Ngu Linh Tê kéo cửa ra, cầm canh an thần còn ấm trên mặt đất lên, cầm lấy, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Ngủ một giấc là được.
Chỉ cần ngủ thì sẽ không cảm thấy gì cả.
Nàng tự an ủi bản thân, đóng cửa, quay trở lại giường, yên tĩnh cuộn tròn thân thể, nhắm lại đôi mi uốn cong.
Ngu Linh Tê có một giấc mộng.
Trong mộng là tẩm điện to lớn của Nhiếp Chính vương ở kiếp trước. Tất cả đều giống như bao phủ trong một lớp sương mù. Ánh đèn nhánh hoa và bức trường lụa đỏ mềm mại phác họa ra sắc thái xa hoa.
Nàng đi chân đất bước trên mặt thảm Ba Tư mềm mại, đi đến gần nam nhân trên giường, lười nhác nghiêng người tựa vào đọc sách.
Mỗi một bước đi, lòng của nàng lại rung động một lần, đợi đến khi đi đến trước giường, nàng giơ tay cởi xuống chiếc áo ngủ mỏng manh trên người, chui vào chăn đệm.
Chăn đệm bằng tơ lụa dán chặt lấy da thịt non mềm, hấp thụ nhiệt độ ấm áp trên người nàng.
Đợi đến khi chăn đủ ấm, nàng cẩn thận nhích sang phía bên cạnh, nhường lại vị trí đã được làm ấm, duối đầu ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn ra nắm lấy vạt áo của nam nhân: "Vương gia..."
Nam nhân liếc đôi mắt tuấn mỹ, hơi nhíu lại qua, nhìn nàng một cái, đặt quyển sách trên tay xuống.
Khóe miệng của hắn hơi nhúc nhích, bàn tay tái nhợt nắm lấy một góc chăn.
Lười biếng vén lên, toàn bộ thân thể tuyết trắng, chập trùng của Ngu Linh Tê lập tức lộ ra trong không khí, lạnh đến mức nàng khẽ run rẩy.
Ổ chăn vừa được làm ấm xong lại lạnh, nhưng nam nhân cũng không thèm để ý, chỉ nửa buông thõng đôi mắt, hững hờ nhìn kỹ nàng.
Từ đầu đến chân, từng tấc từng tấc, dường như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Ngu Linh Tê cố hết sức nhịn xuống hàm răng run lên vì dụ.c vọng. Đuôi mắt nổi lên màu hồng xinh đẹp động lòng người. Mãi đến trước khi nàng bị đông cứng, một thân thể cực nóng phủ lên người nàng...
Khi Ngu Linh Tê bị đánh thức, giữ.a hai chân đang kẹp lấy chăn đệm.
Mộng cảnh lúc nãy và hành động trước mắt, trông mơ giải khát, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng mà nóng, vẫn rất nóng.
Khát vọng bị canh an thần đè nén lúc này lại càng phản phệ gấp bội, mãnh liệt như vỡ đê, xông đến mức khiến cho đầu óc nàng mê man, chân tay cũng mềm oặt, bất lực như sợi mỳ bị đun sôi.
Nàng biết, thời gian phát độc lần thứ ba rốt cuộc cũng đến rồi.
Không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác cứ phải là ngay lúc này.
Ý thức mơ mơ hồ hồ, cả người lắc lư chao đảo, Ngu Linh Tê không phân biệt được mình đang trong mơ hay là đã tỉnh.
Nàng khó chịu siết chặt chăn đệm, chăn thêu nước Thục thượng đẳng bị nàng nắm chặt dúm dó một mảnh. Nhưng vẫn vô dụng, thân thể của nàng đang run rẩy một cách mất khống chế. Mỗi một tấc da thịt đều đang kêu gào cần được trấn an.
Nàng nhớ đến Ninh Ân, muốn gặp hắn, như mê muội, muốn đuổi theo sự phóng túng, hoang đường trong giấc mộng.
Một khi kiềm chế thì thân thể như muốn nổ tung, so với cạo xương lóc thịt lại càng đau khổ hơn nhiều.
Ngu Linh Tê cầm ly trà lạnh đã chuẩn bị xong trên bàn trà, nhưng tay chân căn bản không còn chút sức, nước trà đổ hết ra ngoài.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay đến chảy máu, cắn góc chăn, lặn lộn một lúc lâu, cuối cùng lảo đảo xuống giường, mở cửa phòng ra.
Nàng nói với bản thân có thể không hận, không oán, nhưng không thể nào quên mình đã từng gặp phải chuyện gì.
Nhưng mà, một khi con người nhắc nhở lặp đi lặp lại những uất ức bản thân đã chịu thì sao có thể không để ý chút nào chứ?
Nàng xem như chuyện đương nhiên mà thu nhận Ninh Ân, xem hắn như ván nhảy che chở Ngu gia. Nàng khuyên nhủ bản thân không thể nối gót kiếp trước, có bất cứ tình cảm gì vượt ra ngoài "nhu cầu đôi bên"...
Nhưng kết quả, suy nghĩ cẩn thận, bản thân tuy là người bị hại, nhưng cũng là công cụ giết người. Kẻ thật sự không thẹn với lương tâm, trái lại chính là tên điên xấu xa một cách thản nhiên này.
Ngu Linh Tê biết lỗi không ở bản thân. Nàng chỉ cảm thấy châm chọc to lớn vì ếch ngồi đáy giếng và thành kiến trong nửa năm qua.
"Không có ai bắt nạt ta."
Chóp mũi của Ngu Linh Tê ửng đỏ, hốc mắt ướt đẫm nhìn hắn, nhếch môi nhỏ giọng bổ sung: "Sau này, sẽ không còn người nào bắt nạt chúng ta nữa."
Nàng nói là "chúng ta", trong mắt chứa đựng cảm xúc không nhìn thấu, không giống như trước kia.
Kỳ quái là, Ninh Ân cũng không hề chán ghét hai chữ này.
"Rốt cục tiểu thư đã nghe được chuyện gì từ chỗ Dược Lang vậy?" Hắn hỏi.
"Độc mà Triệu Ngọc Mính trúng, tên là "Bách Hoa Sát", chính là kỳ độc mà bộ tộc chịu đầu hàng thông qua "Mỹ nhân kế" để mưu hại Hoàng đế tiền triều." Ngu Linh Tê thuật lại một lần những lời Dược Lang đã nói, cố gắng bình phục thanh tuyến dao động của mình.
Ninh Ân có hứng thú với những đồ vật ác độc trong thiên hạ, nghe thấy vậy thì nói một tiếng: "Độc này, trái lại thú vị đó."
"Không hề thú vị chút nào."
Sắc mặt của Ngu Linh Tê nghiêm nghị, nắm chặt ngón tay, nói: "Lấy một người sống không biết chuyện gì cả làm mồi nhử để đi hạ độc một người khác, ác độc cực điểm."
Đương nhiên, độc ác nhất chính là người hạ độc kia.
Ninh Ân nhìn Ngu Linh Tê một lúc lâu, bàn tay nắm cằm Ngu Linh Tê dần buông lỏng, lòng bàn tay dời lên phía trên, lau vệt nước nơi khóe mắt của nàng.
Đốt ngón tay của nam nhân cứng cỏi, lực đạo không tính là quá dịu dàng nhưng lại cho người ta sự bình yên trước nay chưa từng có.
"Vậy, tại sao tiểu thư lại để ý đến loại độc này như thế?"
Mi mắt ướt át của Ngu Linh Tê khẽ chớp một cái.
Nếu như Ninh Ân biết kiếp trước nàng cũng là vật chứa của loại độc này, sau khi ở trên giường dây dưa xong thì nôn đầy máu lên người hắn... thì có lẽ sẽ bóp gãy cổ của nàng, ném vào trong mật thất rồi lại trần thi một lần nữa nhỉ?
Nàng lắc đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Hai kiếp không đứng đắn từng chảy vài giọt nước mắt, mỗi lần thất thố đều là ở trước mặt Ninh Ân.
Nàng lùi lại một bước, khịt mũi một cái rồi lại ngẩng đầu đã khôi phục được chút bình tĩnh.
Ninh Ân hoàn toàn không biết gì về kiếp trước, nhưng nàng không thể quên được. Có một số việc nhất định phải giải quyết.
"Triệu Ngọc Mính bị trúng độc trước khi tiến cung một ngày. Có lẽ có người muốn mượn nàng ta để mưu hại Thái tử?"
Trong lòng Ngu Linh Tê suy đoán một phen. Kiếp trước, Ninh Ân gây thù chuốc oán quá nhiều. Người muốn hắn chết nhiều như cá diếc sang sông, thật sự không thể loại trừ được."
Nhưng nếu như người hạ độc cũng là kình địch của Thái tử. Có thể có điểm giao nhau với ba nhà Ninh, Triệu, Ngu, vậy thì phạm vi loại trừ nhỏ hơn rất nhiều.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói trầm thấp, phân tán của Ninh Ân truyền đến: "Nếu như mục tiêu là Đông cung, thì sẽ không để cho nữ nhân kia chết bất đắc kỳ tử trước khi vào cung."
Ngu Linh Tê cảm thấy Ninh Ân nói có lý.
Có lẽ chỉ có "kẻ xấu", mới hiểu rõ suy nghĩ của kẻ xấu.
Nghĩ đến đây, Ngu Linh Tê nghiêng đầu, tiếng nói còn mang theo chút giọng mũi: "Ngươi nói xem, rốt cuộc Triệu Ngọc Mính đã làm gì mới có thể dẫn đến họa sát thân vậy?"
Ninh Ân không tim không phổi suy nghĩ: Giết người thì cần gì lý do?
Tâm trạng tốt thì giết người, tâm trạng không tốt thì lại giết người tiếp, không có gì to tát cả.
Nhưng vẻ mặt lúc này của Ngu Linh Tê quá mức nghiêm trọng, hoặc có lẽ dáng vẻ mang theo tiếng khóc nức nở của nàng lúc nãy quá trêu chọc người, Ninh Ân bỗng nuốt xuống những lời nói lạnh lùng vừa ra đến khóe miệng, chậm rãi nói: "Có lẽ nàng ta cản đường ai đó, hoặc là biết được bí mật gì đó không nên biết."
Ngu Linh Tê gật đầu. Có lẽ đáp án này chỉ có thể đợi đến lúc tra ra được trước khi chết, Triệu Ngọc Mính đã đi gặp ai, mới có thể công bố.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
"Tiểu thư!" Phía xa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Hồ Đào.
Ngu Linh Tê vội vàng nhấc tay áo lên, dụi mắt một cái, ổn định tâm trạng, quay người thì nhìn thấy Hồ Đào dẫn theo thị vệ từ dưới tường chùa tìm đến.
"Quay về thôi, Vệ Thất."
Ngu Linh Tê sợ người hầu sinh nghi, cất bước muốn đi gấp, lại bị nắm lấy tay áo.
Nàng thuận theo đốt ngón tay thon dài nhìn lên, rơi lên gương mặt tuấn mỹ, thâm thúy của Ninh Ân, khó hiểu nghiêng đầu.
Ninh Ân lấy lòng bàn tay hờ hững vân vê ống tay áo mềm mại, mỏng manh của nàng, tròng mắt đen nhánh nhìn không thấy đáy, hơi cúi người xuống đến gần.
"Tiểu thư đừng quên, Vệ Thất lúc nào cũng chờ đợi phân phó."
Gió nổi lên, giọng nói trầm thấp của hắn nương theo lá trúc nhẹ nhàng rơi vào bên tai, ở giữa lòng người, khơi lên một vòng gợn sóng.
...
"Chùa Kim Vân này có chút tà khí."
Trên xe ngựa, Hồ Đào vừa quạt gió thổi mát cho Ngu Linh Tê, vừa thở phì phò nói: "Nếu không thì tại sao mỗi lần tiểu thư đến đây thì đều sẽ đột nhiên trở nên là lạ chứ?"
Ngu Linh Tê không phản ứng với mấy lời lầm bầm của Hồ Đào, trong đầu đều là hai chú cá vàng đã chết và dược tính của "Bách Hoa Sát".
Nàng dứt khoát nhận lấy quạt lụa trong tay Hồ Đào, tự mình phẩy quạt, cố gắng đặt lực chú ý vào chuyện chính.
"Hồ Đào, ngươi kêu quản sự thăng hai cấp tiền tiêu hàng tháng của Vệ Thất đi. Rồi lấy thêm chút vải vóc thoải mái đưa cho hắn làm vài y phục mùa hè để thay đổi."
Ngu Linh Tê nghĩ, đây là thứ Ninh Ân nên có.
Hồ Đào lại suy nghĩ thành một chuyện khác.
Từ sau khi cái túi da tuấn mỹ này vào phủ, tiếu thư đã thu nhận hắn, đặt tên cho hắn, lại cho hắn sự tự do vượt qua cả thị vệ. Mấy lần tiểu thư biến mất không thấy tung tích, cuối cùng đều xuất hiện chung với người được gọi là "Vệ Thất" này.
Bây giờ, lại còn thăng tiền tiêu hàng tháng của hắn trên cả quan nước chư hầu, cực kỳ tin tưởng...
Có lẽ, tiểu thư thật sự xem trọng hắn rồi sao?
Hồ Đào có chút khó chịu.
Về tình, nàng thân là thị tỳ thiếp thân của tiểu thư, cho dù tiểu thư thích người như thế nào đi nữa thì nàng đều hết lòng ủng hộ.
Về lý, tiểu thư là quý nữ yêu kiều lớn lên trong lụa là gấm vóc. Nàng lại càng hi vọng tiểu thư có thể gả cho một phu quân môn đăng hộ đối, có thể bảo vệ cho nàng.
Tuy Vệ Thất kia trông rất dễ nhìn, nhưng rốt cuộc cũng là một tôi tớ không rõ lai lịch, không thể cho tiểu thư một cuộc sống đầy đủ, thoải mái!
Nếu chỉ nghèo khó một chút thì cũng không sao, chỉ sợ hắn mưu đồ không tốt, vì ham quyền thế của phủ Tướng quân nên mới mê hoặc tiểu thư...
Hồ Đào càng nghĩ càng càng lo lắng cho chủ nhân, muốn nói lại thôi.
Trở lại phủ Tướng quân, Ngu phu nhân đang kiểm tra những thứ cờ la, dù quạt mà quản gia mua về.
Hơn một tháng sau chính là hôn sự của Ngu Hoán Thần. Hắn còn đang cứu tế ở Lạc Châu. Những chuyện này đều do Ngu phu nhân giúp hắn.
Ngu Linh Tê đi về phía trước, giúp đỡ chọn kiểu dáng thiệp mời và tơ lụa thì thấy Ngu phu nhân dịu dàng xoa thái dương ẩm ướt của nàng, hỏi: "Sao mặt của Tuế Tuế lại đỏ như vậy? Đừng làm nữa, chỗ này có nương trấn ải rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Ngu Linh Tê đặt thiệp mời xuống, dùng mu bàn tay lau mặt, quả thật rất nóng.
Dường như bên tai lại vang lên câu nói "lúc nào cũng chờ đợi phân phó" của Ninh Ân.
Nàng biết Ninh Ân có ý gì: Ngày mai, chính là lần phát độc cuối cùng.
Không nhắc đến việc này còn tốt, nhắc đến thì hai gò má lại nóng lên, giữa sự xao động còn kèm theo chút cảm giác sợ hãi không diễn tả được bằng lời.
Nàng không biết bản thân đáng sợ hãi cái gì.
Ngay cả bữa tối cũng chẳng muốn ăn, Ngu Linh Tê quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Cây quạt trong tay càng phe phẩy càng nhanh. Suy nghĩ, Ngu Linh tê mở cửa kêu tiểu thị tỳ đang đợi bên ngoài phòng.
Tiếng nói nhẹ nhàng, không quá nhiều khí lực, dặn dò nói: "Dọn dẹp lãnh các một chút. Tối nay ta qua bên đó ngủ."
Thị tỳ có chút kinh ngạc. Bây giờ mới chỉ đầu tháng ba, giữa đêm còn có chút lạnh, sao tiểu thư lại muốn dọn đến lãnh các để ngủ chứ?
Nhưng mà vừa nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của Ngu Linh Tê, thật sự là dáng vẻ đang vô cùng nóng, thị tỳ lập tức không khuyên nhủ gì nữa, vội vàng hành lễ, đi sắp xếp.
Ngu Linh Tê quyết tâm dọn đến lạnh các, là do có nguyên nhân.
Phòng ngủ của nàng kế bên Ngu Tân Lan, cách nhau rất gần. Nàng sợ buổi tối mất khống chế sẽ làm ra động tĩnh gì đó kinh động đến tỷ tỷ, khiến cho nàng ấy nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của mình.
Lãnh các rất nhanh đã được thu dọn xong. Trời vừa chập tối, Ngu Linh Tê đã cởi áo nằm lên giường.
Tiếng đồng hồ nước vang lên. Nàng có thể cảm nhận được có dòng nước ngầm cuồn cuộn trong cơ thể mình, chẳng biết lúc nào sẽ vỡ đê càn quấy.
Nằm một canh giờ, căn bản không ngủ được, nàng dứt khoát đứng dậy, mở hết toàn bộ cửa sổ của lãnh các, để cho gió đêm tràn vào, thổi tan sự khô nóng trên người.
Hồ Đào gõ gõ cửa phòng, nói: "Tiểu thư, canh an thần người dặn dò đã chuẩn bị xong rồi."
Ngu Linh Tê ôm lấy hai tay, chà xát, nhỏ giọng nói: "Đặt trước cửa đi, đêm nay không cần hầu hạ."
Hồ Đào "vâng" một tiếng, đặt cái khay cạnh cửa phòng.
Ngu Linh Tê kéo cửa ra, cầm canh an thần còn ấm trên mặt đất lên, cầm lấy, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Ngủ một giấc là được.
Chỉ cần ngủ thì sẽ không cảm thấy gì cả.
Nàng tự an ủi bản thân, đóng cửa, quay trở lại giường, yên tĩnh cuộn tròn thân thể, nhắm lại đôi mi uốn cong.
Ngu Linh Tê có một giấc mộng.
Trong mộng là tẩm điện to lớn của Nhiếp Chính vương ở kiếp trước. Tất cả đều giống như bao phủ trong một lớp sương mù. Ánh đèn nhánh hoa và bức trường lụa đỏ mềm mại phác họa ra sắc thái xa hoa.
Nàng đi chân đất bước trên mặt thảm Ba Tư mềm mại, đi đến gần nam nhân trên giường, lười nhác nghiêng người tựa vào đọc sách.
Mỗi một bước đi, lòng của nàng lại rung động một lần, đợi đến khi đi đến trước giường, nàng giơ tay cởi xuống chiếc áo ngủ mỏng manh trên người, chui vào chăn đệm.
Chăn đệm bằng tơ lụa dán chặt lấy da thịt non mềm, hấp thụ nhiệt độ ấm áp trên người nàng.
Đợi đến khi chăn đủ ấm, nàng cẩn thận nhích sang phía bên cạnh, nhường lại vị trí đã được làm ấm, duối đầu ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn ra nắm lấy vạt áo của nam nhân: "Vương gia..."
Nam nhân liếc đôi mắt tuấn mỹ, hơi nhíu lại qua, nhìn nàng một cái, đặt quyển sách trên tay xuống.
Khóe miệng của hắn hơi nhúc nhích, bàn tay tái nhợt nắm lấy một góc chăn.
Lười biếng vén lên, toàn bộ thân thể tuyết trắng, chập trùng của Ngu Linh Tê lập tức lộ ra trong không khí, lạnh đến mức nàng khẽ run rẩy.
Ổ chăn vừa được làm ấm xong lại lạnh, nhưng nam nhân cũng không thèm để ý, chỉ nửa buông thõng đôi mắt, hững hờ nhìn kỹ nàng.
Từ đầu đến chân, từng tấc từng tấc, dường như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Ngu Linh Tê cố hết sức nhịn xuống hàm răng run lên vì dụ.c vọng. Đuôi mắt nổi lên màu hồng xinh đẹp động lòng người. Mãi đến trước khi nàng bị đông cứng, một thân thể cực nóng phủ lên người nàng...
Khi Ngu Linh Tê bị đánh thức, giữ.a hai chân đang kẹp lấy chăn đệm.
Mộng cảnh lúc nãy và hành động trước mắt, trông mơ giải khát, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng mà nóng, vẫn rất nóng.
Khát vọng bị canh an thần đè nén lúc này lại càng phản phệ gấp bội, mãnh liệt như vỡ đê, xông đến mức khiến cho đầu óc nàng mê man, chân tay cũng mềm oặt, bất lực như sợi mỳ bị đun sôi.
Nàng biết, thời gian phát độc lần thứ ba rốt cuộc cũng đến rồi.
Không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác cứ phải là ngay lúc này.
Ý thức mơ mơ hồ hồ, cả người lắc lư chao đảo, Ngu Linh Tê không phân biệt được mình đang trong mơ hay là đã tỉnh.
Nàng khó chịu siết chặt chăn đệm, chăn thêu nước Thục thượng đẳng bị nàng nắm chặt dúm dó một mảnh. Nhưng vẫn vô dụng, thân thể của nàng đang run rẩy một cách mất khống chế. Mỗi một tấc da thịt đều đang kêu gào cần được trấn an.
Nàng nhớ đến Ninh Ân, muốn gặp hắn, như mê muội, muốn đuổi theo sự phóng túng, hoang đường trong giấc mộng.
Một khi kiềm chế thì thân thể như muốn nổ tung, so với cạo xương lóc thịt lại càng đau khổ hơn nhiều.
Ngu Linh Tê cầm ly trà lạnh đã chuẩn bị xong trên bàn trà, nhưng tay chân căn bản không còn chút sức, nước trà đổ hết ra ngoài.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay đến chảy máu, cắn góc chăn, lặn lộn một lúc lâu, cuối cùng lảo đảo xuống giường, mở cửa phòng ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương