Gặp Đông
Chương 21
Điểm thi Đại học của cô kém bảy điểm so với tuyến ba, lúc trước cô nói muốn học lại, Tiểu Dương Xuân ngày hôm sau chạy đi hỏi thăm hộ cô, cô Khúc cũng liên hệ hai vị đồng nghiệp cũ, cuối cùng đề nghị cô đi một trường nổi tiếng dạy học lại.
Tuy rằng trường này cực xa nhà, ở nơi vô cùng hẻo lánh, nhưng thực hành quản lý toàn bộ phong bế, học sinh vào đó ngoài học tập thì không làm gì hết, lực lượng giáo viên cũng tương đối hùng hậu, bởi vậy hàng năm tỷ lệ học lại đỗ rất cao, cha mẹ cả nước đều đưa con tới nơi này.
Cô Khúc và một giáo viên trong này là bạn cũ, lần này đưa cô đến trường, một là lo lắng cho cô, hai là muốn gặp lại bạn cũ, thuận tiện có thể nhắc nhở bạn cũ chăm sóc cô một chút.
Cho nên cô và cô Khúc hẹn ở ga tàu, cô còn mang theo rất nhiều quà, tất cả đều là cha mẹ cảm ơn cô Khúc.
Sau khi lên xe mở điều hòa, cô mát mẻ hơn không ít. Cô gạt tóc ra sau, từ trong túi lấy ra một hộp di động.
Tiểu Dương Xuân hỏi: "Cô mua?"
"Cha mẹ vừa mới mua cho tôi."
Cha mẹ đưa thật sự đột nhiên, có lẽ là muốn tạo ra niềm vui bất ngờ, cho nên trước khi cô lên tàu mới giao cho cô.
Cô cảm thấy rất thú vị, rõ ràng cô không đỗ đại học, còn phải tốn một năm thời gian và tiền bạc đi học lại, cha mẹ lại vui vẻ giống như cô thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, gần đây cả ngày biến đổi đa dạng tẩm bổ cho cô, mẹ còn kéo cô mua một đống quần áo váy đẹp.
Cô dùng Nokia 2G nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng đã đổi thành 4G.
Cha mẹ thật sự là hạ vốn gốc.
Cô vui vẻ mở hộp ra, nói với Tiểu Dương Xuân: "Vừa ở trên xe tôi muốn đổi di động, phát hiện sim di động không vừa."
"Mang kéo không?" Tiểu Dương Xuân hỏi.
"Không, có kìm bấm móng tay." Cô nói.
Tiểu Dương Xuân vừa mới chuẩn bị cầm lấy di động của cô, nghe vậy, tay cậu thay đổi phương hướng, nhặt lên nắp hộp, dí vào mặt cô, rồi bỏ di động lên đó.
Cô trợn tròn mẳt, tránh để ép lên hai má.
Xe đột nhiên dừng lại, Tiểu Dương Xuân cầm di động của cô hơi nghiêng về trước, cô hoảng hốt, may mà chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Tiểu Dương Xuân bình an ngồi ổn, di động cô bình yên vô sự.
Lái xe vươn đầu ra, nhìn người qua đường mắng một chút.
Cô chỉ trích Tiểu Dương Xuân: "Bảo cậu thắt dây an toàn không chịu!"
Tiểu Dương Xuân trả lại di động cho cô, vẫn không thắt dây an toàn.
Cô và Tiểu Dương Xuân tranh cãi ầm ĩ cả đường, khi lỗ tai cô Khúc sắp không chịu nổi, xe rốt cục đến nơi.
Vị trí trường học thật sự hoang vắng, ở vào bên cạnh trấn nhỏ, trước không thôn sau không cửa hàng, muốn lên phố chỉ có thể ngồi xe buýt nửa tiếng, đợi nửa tiếng mới có một chuyến xe buýt.
Trước kia cô chưa từng học trường nào như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên. Phòng ngủ sáu người, không gian nhỏ hẹp, rửa mặt cần đi phòng vệ sinh công cộng tầng một, ban công tường rất cao, phải đến bả vai cô, thổi lạnh xem cảnh không cần suy nghĩ, toàn bộ hoàn cảnh thoạt nhìn có vài phần chịu đựng gian khổ.
Cô Khúc đi tìm vị bạn cũ kia, cô hỏi bạn cùng phòng tương lai mượn kéo, sau đó bắt đầu sửa sang lại giường.
Tiểu Dương Xuân ngồi ở bàn học cắt sim di động cho cô, cô quỳ gối trải giường, dặn dò: "Cậu cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
Tiểu Dương Xuân cũng không ngẩng đầu chỉ cắt.
Cô trải xomg giường bắt đầu bao gối, lại ló ra: "Cắt xong chưa?"
Tiểu Dương Xuân không trả lời, cô bám vào thành giường, dịch nửa người xuống, Tiểu Dương Xuân bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy tóc cô rủ xuống.
Cô nghiêng đầu, Tiểu Dương Xuân đứng dậy, đối mặt với cô.
"Trải xong giường rồi?" Tiểu Dương Xuân khẽ ấn đỉnh đầu cô.
Cô xiết chặt thành giường: "Sắp."
Ngón tay cậu cách tóc cô, nhéo cổ cô, qua hai giây, tay kia của cậu hướng lên trên, di động dán sát mắt và mũi cô.
"Cô xem đi." Tiểu Dương Xuân nói xong mới đưa cho cô.
Cô cầm di động lui vào bên trong giường, dựa vào tường, cô mới bình tĩnh ấn di động.
Wechat đã đăng kí xong, tên và avatar đều tùy ý, lại nhìn người liên hệ, chỉ có một mình Tiểu Dương Xuân.
Avatar thoáng hiện lên màu đỏ "1".
Tiểu Dương Xuân: "Mau trải giường."
Đây là tin nhắn Wechat đầu tiên cô nhận được trong đời.
Cơm chiều ăn ở căn tin, căn tin chỉ có một cái, từng cửa sổ xếp hàng dài, đồ ăn không nhiều lắm, khẩu vị cũng thực bình thường, bởi vì không có cạnh tranh, cho nên ông chủ căn tin cũng không tốn công phu.
Cô ăn quen đồ cha và cô Khúc làm, ở phương diện ăn, cô không soi mói, nhưng chú ý khẩu vị, ăn bữa cơm này cô hơi lo lắng tương lai.
Cô Khúc tìm ưu điểm: "Cũng may nơi này tương đối vệ sinh."
Cô gật đầu.
Cơm chiều xong, cô Khúc mang theo Tiểu Dương Xuân rời đi.
Hiện giờ là cuối tháng tám, Tiểu Dương Xuân lúc trước nói với cha muốn ở thêm với bà ngoại, cho nên thời gian đi Anh chậm lại.
Phương Ninh Huyên lúc này cũng đi Anh học, bởi vì Tiểu Dương Xuân rời thời gian đi, hiện giờ cô ta cũng còn chưa đi.
Hôm nay Tiểu Dương Xuân trở về, lập tức chuẩn bị lên đường.
Những điều này đều là lúc ăn cơm cô Khúc nói.
Bốn phía giống như lập tức trở nên trống trơn, tiễn người xong, cô hơi mờ mịt đi quanh trường học một vòng, đi đến khi trăng lên, cô mới lê bước chân nặng trịch quay về phòng ngủ.
Ở trong trường này, không tồn tại chuyện ngoài học tập. Mùa hạ bình minh sớm, mỗi ngày sáng sớm vừa thấy mặt trời, cô phải thức dậy, tự học mười giờ chấm dứt, nhưng phòng ngủ trước mười hai giờ mới tắt đèn, sách vở còn đang soàn soạt lật mở.
Một ngày ba bữa cơm chỉ có thể ăn ở căn tin không đa dạng, không ra được trường học, xung quanh ít bán đồ, cũng không cho phép shipper vào trong, thỉnh thoảng có bạn học gọi đồ ngoài, chỉ có thể đi đến góc nào đó lén ăn.
Mới đầu vài ngày cô còn có thể thích ứng, sau một hai tuần, cô chỉ có thể thống khổ nhẫn nại. Bốc đồng sẽ theo thời gian trôi qua chậm rãi biến mất, tựa như một khinh khí cầu, bắt đầu thì căng phồng, sau đó rơi xuống.
Cô sợ sau đó không lâu một ngày nào đó, cô sẽ rơi xuống mặt đất, bị đánh quay về nguyên hình.
May mà cô mang đàn ghi-ta từ nhà đến, thỉnh thoảng có thể tranh thủ một chút thời gian, trộm ở chỗ không người đàn vài cái, mỗi lần âm nhạc cất ra từ đầu ngón tay, cô giống như vẫn còn nghe thấy tiếng sóng Hoàng Hà ở trấn Vu Tùng, trải qua hầm trú ẩn hiểm trở và tráng lệ, ngửi được mùi hoa quế quê nhà.
Tháng chín, cô ở trấn nhỏ xa lạ này không nhìn thấy một gốc hoa quế, Tiểu Dương Xuân cũng đã rời đi.
Cô ngây người, cố gắng duy trì dáng vẻ khí cầu tràn đầy.
Buổi trưa hôm nay cô đang ăn cơm ở căn tin với bạn, đột nhiên nhận được tin nhắn.
"Trường học của cô không để người ngoài vào?"
Cô nhìn avatar đối phương trả lời: "Đúng vậy, như thế nào?"
"Cô đi ra lấy đồ."
Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp.
"Cậu ở cửa trường học chúng tôi?"
"Ừ."
Cô cầm đũa đi ra ngoài.
Gió thu hiu quạnh, cô giẫm trên đống lá rụng tinh thần hăng hái chạy đến cửa, Tiểu Dương Xuân mặc áo phông ngắn tay và quần dài đứng ở ngoài cửa sắt, tầm mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô chạy tới gần, thở hổn hển, bám vào cửa sắt hỏi: "Không phải cậu đi rồi sao?"
"Ngày mốt đi."
"Vậy sao lại chạy tới nơi này?"
"Tôi nói với bà ngoại đi du lịch với bạn, du lịch xong sẽ bay đi Anh, hành lý đã gửi đi rồi." Tiểu Dương Xuân nói.
"À......"
Qua hai giây.
"Ăn cơm trưa chưa?" Tiểu Dương Xuân hỏi.
Cô lắc đầu: "Còn chưa."
"Tôi mua cơm cho cô." Tiểu Dương Xuân chỉ gói to trên tay.
Cô muốn vươn tay nhận, Tiểu Dương Xuân thu lại hỏi cô: "Tìm một chỗ ăn?"
Cô suy nghĩ, nói: "Bên kia cửa sau có hàng rào."
Tường vây cửa sau, dưới là gạch, trên là lưới sắt, bình thường shipper chỉ có thể đưa chút bánh rán trái cây linh tinh, bởi vì lưới sắt quá nhỏ, phần lớn thức ăn nhanh không nhét vào được, cũng không thể ném qua, trước tiên không nói liệu có vỡ thì hàng rào này rất cao.
Tiểu Dương Xuân mang đến cơm trưa, rất không may, tất cả đều là đồ không phù hợp.
Tiểu Dương Xuân làm nhỏ túi, thử đưa cặp lồng vào, còn thiếu một chút chiều rộng, đáng tiếc.
Bát canh lại khỏi nói, đường kính vừa thấy đã không thích hợp.
Cô nói mát: "Ý thức phòng bị của trường học rất cao."
"Vẫn là không đủ." Để cặp lồng sang bên, Tiểu Dương Xuân nói xong, mở nắp hộp, qua lưới sắt gắp đồ cho cô.
Cô ăn miếng đầu tiên mới cảm thấy trong khoảng thời gian này vị giác bị chèn ép đã khôi phục.
Tiểu Dương Xuân mua không ít đồ ăn, có tôm thịt kho tàu móng heo, hai dạng,đồ khác biệt, một phần rau trộn thêm cay thêm dấm chua, còn có một hộp canh rong biển.
Tiểu Dương Xuân không ăn cơm trưa, sau khi gắp xong cho cô mới ăn nốt chỗ còn lại.
"Một mình cậu tới?" Cô vừa ăn vừa hỏi.
Tiểu Dương Xuân gật đầu.
"Ở khách sạn à?"
"Nhà nghỉ." Tiểu Dương Xuân nói, "Trấn này không có khách sạn."
"Phương Ninh Huyên đâu?"
"Tuần trước đi rồi."
"Cậu đã mua vé máy bay?"
"Ừ." Tiểu Dương Xuân gắp sườn cho cô, lại hỏi, "Uống canh không?"
Cô cắn thịt, nhìn về phía canh nói: "Không uống được."
Tiểu Dương Xuân múc một muôi, từ hàng rào với vào: "Lại đây."
Cô liếc cậu, Tiểu Dương Xuân vẻ mặt như thường: "Không uống?"
Cô uống xong canh cậu đút, thật thơm.
Một lần quen thuộc, Tiểu Dương Xuân tiếp tục đút cho cô, cô uống xong nửa bát, còn lại đều bị Tiểu Dương Xuân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thu dọn hộp cơm, Tiểu Dương Xuân nói: "Buổi chiều tôi lại mang cơm đến."
Cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Năm giờ mười lăm bọn tôi tan học."
"Ừ, tôi ở chỗ này chờ cô."
Năm giờ mười lăm tan học, cô dùng hai phút chạy tới cửa sau, thời gian cơm chiều chỉ có bốn mươi phút, Tiểu Dương Xuân trước tiên gắp rau cho cô, lại hỏi học hành, chờ cô ăn tương đối, cậu mới ăn.
Ngày hôm sau, cô không đi căn tin mua bữa sáng, ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc, sau khi ăn xong bánh bao súp và sữa đậu nành Tiểu Dương Xuân mua, cô mới đi tự học buổi sáng.
Buổi trưa vẫn ở phía sau cửa ăn cơm.
Canh tối là bí đao cô yêu cầu, Tiểu Dương Xuân đút từng thìa cô, cô muốn hỏi cậu tại sao không mang theo ống hút, nói đến bên miệng, lại bị nhét bí đao.
Tiểu Dương Xuân nói: "Sáng mai tôi đi."
"Cậu đi sân bay như thế nào?" Cô hỏi.
Tiểu Dương Xuân nói: "Trước tiên ngồi tàu cao tốc, rồi đi xe buýt đến sân bay."
"Đã tính thời gian chưa? Đừng để chậm."
"Sẽ không." Tiểu Dương Xuân nói, "Còn có một chút canh."
Cậu múc một muôi cho cô.
Cô ngậm thìa, Tiểu Dương Xuân nói ở trên đỉnh đầu cô: "Chăm chỉ học tập."
Cô đang muốn nói đừng học cách mẹ cô nói chuyện, Tiểu Dương Xuân lại thấp giọng nói: "Tôi đợi thêm một năm nữa."
Muôi canh kia giống như bị kẹt trong cổ họng, cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu, cô bỗng nhiên mất hết ngôn ngữ.
Từ trước cô vẫn cho rằng, người nhà bọn họ không có thiên phú học tập.
Cha mẹ cô bằng cấp không cao, tuổi còn trẻ đã ra ngoài làm công, góp đủ tiền sau đó mở một tiệm cơm, từ vắng vẻ vô danh đến có chút danh tiếng ở địa phương, tốn mười mấy năm.
Trái ngược với nhà cô, cả nhà em họ đều là học bá, hai bác đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, làm phóng viên chính trị đương thời thường trú ở nước ngoài. Anh họ đã qua đời học phát thanh chuyên nghiệp ở đại học, thành tích ưu tú. Em họ cho dù không chăm chỉ nghe giảng bài, nước tới chân mới nhảy cũng có thể thuận lợi qua cửa.
Thỉnh thoảng cô sẽ trách thiên phú này nọ, nhưng thiên phú có số, cố gắng cũng có vô định số.
Vô định số có ý nghĩa ngàn vạn lần loại khả năng, cho nên anh là loại cô chờ mong nhất.
Sau đó, cô mỗi ngày năm rưỡi thức dậy, ban đêm sau 0 giờ mới ngủ, ăn cơm tranh thủ thời gian, đi WC đầu óc cũng chỉ có học, đi đường không nói chuyện, sấy tóc nhìn chằm chằm sách.
Đường phải do chính mình đi, cô không đi tắt cũng không có ai giúp đỡ, giày rách không thể ngừng, chân đau cũng chỉ có thể cắn răng, trên đời này phần lớn người bình thường đều là như vậy, phải trả giá bằng dũng khí và nghị lực.
Cô ép mình mỗi phút mỗi giây, thu qua đông đến, xuân về hoa nở, bốn mùa luân hồi, vạn vật sống lại, cô lại đi vào trường thi một năm trước.
Cuối tháng sáu, thành tích đã có, cô qua tuyến hai.
Cha mẹ không dám tin, mừng đến suýt chút nữa đóng tiệm, tính đãi tiệc ba ngày chúc mừng cô.
Cô vui mừng xong, quay về phòng ngủ nhắn tin cho Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân cả tháng sáu đều phải thi, sắp lấy được giấy chứng nhận, đầu tháng bảy mới có thể về nước.
Cô lướt vòng bạn bè của cậu, không có mấy nội dung, đa số đều liên quan đến trường học, có tấm ảnh chung cậu và mọi người mặc đồng phục bóng rổ kề vai sát cánh.
Cô lại nhìn vòng bạn bè của Phương Ninh Huyên, Phương Ninh Huyên đăng mới nhất chính là ảnh chụp tốt nghiệp vũ hội khóa dự bị đại học, có ảnh cô ta chụp chung với người khác, cũng có ảnh cô ta khiêu vũ với Tiểu Dương Xuân.
Cẩu Cường còn bình luận ở dưới, khen Phương Ninh Huyên lại đẹp thêm.
Tiểu Dương Xuân cuối cùng cũng trả lời cô: "Tôi phải đi Cam-pu-chia rồi mới về nước, mẹ tôi bị bệnh."
Cô nhắn lại.
"Cô bị bệnh gì, nghiêm trọng không?"
Tiểu Dương Xuân: "Phải tiểu phẫu."
Tài nguyên chữa bệnh Cam-pu-chia tương đối lạc hậu, Tiểu Dương Xuân lo lắng, cho nên cậu tạm thời chưa định ngày về.
Sau đó cô ở nhà vài ngày chơi đàn ghi-ta, lớp học lại tạo một nhóm chat, rủ cô cùng đi Thái Lan du lịch, không đi theo đoàn, đi bụi, thời gian một tuần, sẽ không mất nhiều tiền.
Một năm vùi đầu gian khổ đọc sách, cô lại có một khoản thu nhập bất ngờ. Cô không biết ca khúc mình đăng lên mạng, người khác nghe rồi tải xuống, cô lại nhận được tiền.
Khoản tiền này trước mắt quả là xa xỉ với cô, đủ để chi trả cho chuyến du lịch.
Bởi vậy cô đồng ý, tranh thủ thời gian làm hộ chiếu, hộ chiếu tới tay, tháng bảy cô xuất phát đi Bangkok Thái Lan, trước khi đi cha mẹ đưa mấy nghìn tệ, cô nói cô có đủ tiền, bọn họ cũng không nghe.
Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, khi lên khoảng không, cô nhìn tầng mây, giống như mở cửa có thể bước lên.
Cô lại nghĩ tới ngọn núi độc đáo bên Hoàng Hà.
Trên đời phong cảnh hàng vạn hàng nghìn, hiện giờ cô còn chưa nhìn đủ.
Bọn họ gồm năm nam ba nữ, trong đó hai nam là con mọt sách, một nam và nữ là tình nhân, còn lại hai nam tính cách hướng ngoại sáng sủa, là người tổ chức chuyến đi lần này.
Cô và bạn học nữ cùng nhau đi, mỗi ngày vui chơi khắp Bangkok.
Để đồ ở khách sạn, sau khi rửa mặt, buổi tối bọn họ đi chợ đêm.
Các cô gái ăn uống ít, thấy cái gì ngon đều mua một phần, chụp ảnh xong mới ăn.
Cô cũng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, đi mấy con đường, mấy người bọn họ mới về khách sạn.
Cô đi rửa mặt, lúc lau tóc đi ra, bạn cùng phòng nói: "Cậu có tin nhắn."
"Ừ."
Cô ngồi trên giường cầm lấy di động, trước tiên nhìn thấy mẹ gửi giọng nói, sau khi cô nghe xong, sau đó mới ấn vào khung trò chuyện với Tiểu Dương Xuân.
Tiểu Dương Xuân hỏi: "Ở nơi nào?"
Cô gạt tóc, bỏ khăn mặt, cô nằm úp sấp trên giường nhắn lại: "Thái Lan."
Tiểu Dương Xuân: "Không nói với tôi."
Cô đang nghĩ xem nên nhắn lại như thế nào, Tiểu Dương Xuân lại nhắn tới: "Đi với ai?"
Cô: "Bạn học."
Tiểu Dương Xuân: "Lớp học lại?"
Cô: "Ừ."
"Mấy người?"
"Tám."
"Theo đoàn sao?"
"Tự đi."
"Có nam có nữ?"
"Năm nam ba nữ."
Di động không có động tĩnh, tóc còn chưa lau khô, nước rơi xuống ga, trước ngực cô tích nước.
Cô lau tiếp, Wechat lại vang.
"Ở chỗ nào Thái Lan?" Tiểu Dương Xuân hỏi.
Cô nhắn lại: "Bangkok."
"Đã biết, đi ngủ sớm một chút."
Lúc sau không có tin tức.
Cô dọn dẹp xong khăn mặt, sau đó tựa vào đầu giường xem TV, chờ bạn cùng phòng tắm rửa xong đi ra, cô lại đi sấy tóc.
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, di động mới lại vang lên, là nam sinh thúc giục các cô rời giường ăn sáng.
Thời tiết Bangkok quá nóng, vừa đến trưa đã đổ đầy mồ hôi, buổi trưa bọn họ quay về khách sạn tắm rửa, điều chỉnh hành trình buổi chiều.
Cô ngủ một giấc, khi tỉnh lại còn chưa đến một giờ, có một tin nhắn chưa đọc, cô ấn mở ra.
Tiểu Dương Xuân: "Ở chỗ nào Bangkok?"
Cô gửi tên khách sạn cho cậu, không biết cậu hỏi cái này để làm gì.
Tiểu Dương Xuân: "Buổi tối trở về sớm một chút."
Cô suy nghĩ, không quá xác định nhắn lại: "Để làm gì?"
"Buổi tối tôi đến."
Cô ngẩn ra.
Hành trình buổi chiều cô không yên lòng, chỉ biết đi theo bọn họ, thỉnh thoảng chụp ảnh, ăn mấy miếng.
Trước khi bầu trời tối đen cô nhìn thời gian, trước tiên rời khỏi nhóm bạn, cô đón xe đi nhà ga.
Từ Siem Reap Cam-pu-chia đến Bangkok Thái Lan, đi xe buýt quốc tế chỉ mất khoảng bảy giờ, hôm nay cô mới biết.
Tới nhà ga, cô nhắn tin cho Tiểu Dương Xuân. Cô để túi về đằng trước, lấy ra lọ xịt côn trùng, sau đó càng không ngừng xịt chân, để ngừa muỗi đốt.
Xịt được một nửa, có người gọi tên cô.
"Dụ Kiến."
Cô quay đầu lại, giọng tự nhiên hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa." Tiểu Dương Xuân nói.
"Vậy cùng nhau ăn." Cô nói.
Tiểu Dương Xuân từ trong bóng tối đến gần, không biết có phải bởi vì ánh sáng, cô cảm thấy cậu phơi nắng đen đi không ít, so với một năm trước, một lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, cậu cao thêm.
Bọn họ không mất nhiều thời gian ở trong này, xe ôm chở khách, bọn họ kêu hai cái.
Tốc độ xe rất nhanh, hai xe ôm có khi đi song song, có khi một trước một sau, gió thổi loạn tóc cô, cô thỉnh thoảng thấy Tiểu Dương Xuân ở phía trước quay đầu lại.
Lại đi nhanh qua một đoạn đường, xe ôm phía trước đột nhiên ngừng ở ven đường, cô vỗ bả vai lái xe, lái xe cũng ngừng lại.
Lái xe hỏi đối phương bằng tiếng Thái, cô hỏi Tiểu Dương Xuân: "Làm sao vậy?"
Tiểu Dương Xuân nói: "Xe hỏng."
Chiếc xe ôm kia không khởi động được, lái xe khoa tay múa chân giải thích với Tiểu Dương Xuân.
"Không sao." Tiểu Dương Xuân thanh toán tiền, đi sang nói mấy câu với lái xe của cô, sau đó cậu bảo cô: "Cô ngồi dịch lên."
"Cậu cũng ngồi đây?" Cô vừa hỏi vừa dịch về phía trước.
"Dù sao chỉ còn chút đường." Tiểu Dương Xuân nói.
Tuy Tiểu Dương Xuân cao lớn, nhưng cô và lái xe đều khá gầy, một chiếc xe máy ngồi ba người cũng tạm được, chỉ là không biết quy định giao thông nơi này có nghiêm khắc hay không, nhưng ban ngày cô cũng bắt gặp hình ảnh một xe ba người, có lẽ không gặp phải cảnh sát sẽ không có chuyện.
Tiểu Dương Xuân ngồi lên, rõ ràng là không gian mở, cô lại cảm thấy khó thở, ngay cả hô hấp đều trở nên căng thẳng.
Xe máy khởi động, cô vững vàng bị kẹp ở bên trong.
Cô cầm lấy túi sách, nhìn chằm chằm gáy lái xe, gió lại thổi loạn tóc cô, cô cũng không thấy rõ.
Người phía sau chậm rãi ôm eo cô, sau đó gạt tóc cô ra sau.
"Mùi quýt." Tiểu Dương Xuân ở đỉnh đầu cô nói.
Cô nói: "Lúc xịt bị bắn lên."
"Cái gì?"
Gió quá lớn, cô vừa rồi nói nhỏ, cô lặp lại một lần: "Tôi xịt bị văng lên!"
"Ừm."
Có lẽ là nói "Ừm", cô nghe được loáng thoáng.
Sau đó, đỉnh đầu cô khẽ bị chạm vào.
Hơi ngứa, cô không dám xác định, vì thế nhìn về phía gương chiếu hậu xe máy.
Chiếu không được đầy đủ, nhưng cô thấy Tiểu Dương Xuân lại dán sát vào đỉnh đầu cô, vuốt hai cái, sau đó môi vẫn không rời đi.
Cổ cô cứng ngắc, giống bị vặn dây cót, căng thẳng không thể nhúc nhích, qua một lúc, người phía sau rời khỏi đỉnh đầu cô, dây cót buông lỏng, cổ cô giống như tự động chuyển về phía sau.
Cô ngửa đầu, ánh mắt không tìm đúng vị trí, cuối cùng môi chỉ đụng tới cằm cậu.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, hơi thở cũng ngừng lại, hình như cậu có râu.
Đang xuất thần, cô bỗng nhiên bị người xoay mặt.
Người phía sau một tay đỡ đầu cô, một tay xoay mặt cô, khi cô chưa thấy rõ gì, cậu trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Môi quá mềm, cậu liếm một chút sau đó mới xông vào khớp hàm của cô.
Trong nháy mắt chạm nhau, cơ thể xẹt điện, cô không hề chống đỡ, chỉ có thể ôm chặt túi xách.
Xe máy bay nhanh trong buổi tối ngựa xe như nước, hơi nóng Bangkok mãnh liệt.
Tuy rằng trường này cực xa nhà, ở nơi vô cùng hẻo lánh, nhưng thực hành quản lý toàn bộ phong bế, học sinh vào đó ngoài học tập thì không làm gì hết, lực lượng giáo viên cũng tương đối hùng hậu, bởi vậy hàng năm tỷ lệ học lại đỗ rất cao, cha mẹ cả nước đều đưa con tới nơi này.
Cô Khúc và một giáo viên trong này là bạn cũ, lần này đưa cô đến trường, một là lo lắng cho cô, hai là muốn gặp lại bạn cũ, thuận tiện có thể nhắc nhở bạn cũ chăm sóc cô một chút.
Cho nên cô và cô Khúc hẹn ở ga tàu, cô còn mang theo rất nhiều quà, tất cả đều là cha mẹ cảm ơn cô Khúc.
Sau khi lên xe mở điều hòa, cô mát mẻ hơn không ít. Cô gạt tóc ra sau, từ trong túi lấy ra một hộp di động.
Tiểu Dương Xuân hỏi: "Cô mua?"
"Cha mẹ vừa mới mua cho tôi."
Cha mẹ đưa thật sự đột nhiên, có lẽ là muốn tạo ra niềm vui bất ngờ, cho nên trước khi cô lên tàu mới giao cho cô.
Cô cảm thấy rất thú vị, rõ ràng cô không đỗ đại học, còn phải tốn một năm thời gian và tiền bạc đi học lại, cha mẹ lại vui vẻ giống như cô thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, gần đây cả ngày biến đổi đa dạng tẩm bổ cho cô, mẹ còn kéo cô mua một đống quần áo váy đẹp.
Cô dùng Nokia 2G nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng đã đổi thành 4G.
Cha mẹ thật sự là hạ vốn gốc.
Cô vui vẻ mở hộp ra, nói với Tiểu Dương Xuân: "Vừa ở trên xe tôi muốn đổi di động, phát hiện sim di động không vừa."
"Mang kéo không?" Tiểu Dương Xuân hỏi.
"Không, có kìm bấm móng tay." Cô nói.
Tiểu Dương Xuân vừa mới chuẩn bị cầm lấy di động của cô, nghe vậy, tay cậu thay đổi phương hướng, nhặt lên nắp hộp, dí vào mặt cô, rồi bỏ di động lên đó.
Cô trợn tròn mẳt, tránh để ép lên hai má.
Xe đột nhiên dừng lại, Tiểu Dương Xuân cầm di động của cô hơi nghiêng về trước, cô hoảng hốt, may mà chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Tiểu Dương Xuân bình an ngồi ổn, di động cô bình yên vô sự.
Lái xe vươn đầu ra, nhìn người qua đường mắng một chút.
Cô chỉ trích Tiểu Dương Xuân: "Bảo cậu thắt dây an toàn không chịu!"
Tiểu Dương Xuân trả lại di động cho cô, vẫn không thắt dây an toàn.
Cô và Tiểu Dương Xuân tranh cãi ầm ĩ cả đường, khi lỗ tai cô Khúc sắp không chịu nổi, xe rốt cục đến nơi.
Vị trí trường học thật sự hoang vắng, ở vào bên cạnh trấn nhỏ, trước không thôn sau không cửa hàng, muốn lên phố chỉ có thể ngồi xe buýt nửa tiếng, đợi nửa tiếng mới có một chuyến xe buýt.
Trước kia cô chưa từng học trường nào như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên. Phòng ngủ sáu người, không gian nhỏ hẹp, rửa mặt cần đi phòng vệ sinh công cộng tầng một, ban công tường rất cao, phải đến bả vai cô, thổi lạnh xem cảnh không cần suy nghĩ, toàn bộ hoàn cảnh thoạt nhìn có vài phần chịu đựng gian khổ.
Cô Khúc đi tìm vị bạn cũ kia, cô hỏi bạn cùng phòng tương lai mượn kéo, sau đó bắt đầu sửa sang lại giường.
Tiểu Dương Xuân ngồi ở bàn học cắt sim di động cho cô, cô quỳ gối trải giường, dặn dò: "Cậu cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
Tiểu Dương Xuân cũng không ngẩng đầu chỉ cắt.
Cô trải xomg giường bắt đầu bao gối, lại ló ra: "Cắt xong chưa?"
Tiểu Dương Xuân không trả lời, cô bám vào thành giường, dịch nửa người xuống, Tiểu Dương Xuân bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy tóc cô rủ xuống.
Cô nghiêng đầu, Tiểu Dương Xuân đứng dậy, đối mặt với cô.
"Trải xong giường rồi?" Tiểu Dương Xuân khẽ ấn đỉnh đầu cô.
Cô xiết chặt thành giường: "Sắp."
Ngón tay cậu cách tóc cô, nhéo cổ cô, qua hai giây, tay kia của cậu hướng lên trên, di động dán sát mắt và mũi cô.
"Cô xem đi." Tiểu Dương Xuân nói xong mới đưa cho cô.
Cô cầm di động lui vào bên trong giường, dựa vào tường, cô mới bình tĩnh ấn di động.
Wechat đã đăng kí xong, tên và avatar đều tùy ý, lại nhìn người liên hệ, chỉ có một mình Tiểu Dương Xuân.
Avatar thoáng hiện lên màu đỏ "1".
Tiểu Dương Xuân: "Mau trải giường."
Đây là tin nhắn Wechat đầu tiên cô nhận được trong đời.
Cơm chiều ăn ở căn tin, căn tin chỉ có một cái, từng cửa sổ xếp hàng dài, đồ ăn không nhiều lắm, khẩu vị cũng thực bình thường, bởi vì không có cạnh tranh, cho nên ông chủ căn tin cũng không tốn công phu.
Cô ăn quen đồ cha và cô Khúc làm, ở phương diện ăn, cô không soi mói, nhưng chú ý khẩu vị, ăn bữa cơm này cô hơi lo lắng tương lai.
Cô Khúc tìm ưu điểm: "Cũng may nơi này tương đối vệ sinh."
Cô gật đầu.
Cơm chiều xong, cô Khúc mang theo Tiểu Dương Xuân rời đi.
Hiện giờ là cuối tháng tám, Tiểu Dương Xuân lúc trước nói với cha muốn ở thêm với bà ngoại, cho nên thời gian đi Anh chậm lại.
Phương Ninh Huyên lúc này cũng đi Anh học, bởi vì Tiểu Dương Xuân rời thời gian đi, hiện giờ cô ta cũng còn chưa đi.
Hôm nay Tiểu Dương Xuân trở về, lập tức chuẩn bị lên đường.
Những điều này đều là lúc ăn cơm cô Khúc nói.
Bốn phía giống như lập tức trở nên trống trơn, tiễn người xong, cô hơi mờ mịt đi quanh trường học một vòng, đi đến khi trăng lên, cô mới lê bước chân nặng trịch quay về phòng ngủ.
Ở trong trường này, không tồn tại chuyện ngoài học tập. Mùa hạ bình minh sớm, mỗi ngày sáng sớm vừa thấy mặt trời, cô phải thức dậy, tự học mười giờ chấm dứt, nhưng phòng ngủ trước mười hai giờ mới tắt đèn, sách vở còn đang soàn soạt lật mở.
Một ngày ba bữa cơm chỉ có thể ăn ở căn tin không đa dạng, không ra được trường học, xung quanh ít bán đồ, cũng không cho phép shipper vào trong, thỉnh thoảng có bạn học gọi đồ ngoài, chỉ có thể đi đến góc nào đó lén ăn.
Mới đầu vài ngày cô còn có thể thích ứng, sau một hai tuần, cô chỉ có thể thống khổ nhẫn nại. Bốc đồng sẽ theo thời gian trôi qua chậm rãi biến mất, tựa như một khinh khí cầu, bắt đầu thì căng phồng, sau đó rơi xuống.
Cô sợ sau đó không lâu một ngày nào đó, cô sẽ rơi xuống mặt đất, bị đánh quay về nguyên hình.
May mà cô mang đàn ghi-ta từ nhà đến, thỉnh thoảng có thể tranh thủ một chút thời gian, trộm ở chỗ không người đàn vài cái, mỗi lần âm nhạc cất ra từ đầu ngón tay, cô giống như vẫn còn nghe thấy tiếng sóng Hoàng Hà ở trấn Vu Tùng, trải qua hầm trú ẩn hiểm trở và tráng lệ, ngửi được mùi hoa quế quê nhà.
Tháng chín, cô ở trấn nhỏ xa lạ này không nhìn thấy một gốc hoa quế, Tiểu Dương Xuân cũng đã rời đi.
Cô ngây người, cố gắng duy trì dáng vẻ khí cầu tràn đầy.
Buổi trưa hôm nay cô đang ăn cơm ở căn tin với bạn, đột nhiên nhận được tin nhắn.
"Trường học của cô không để người ngoài vào?"
Cô nhìn avatar đối phương trả lời: "Đúng vậy, như thế nào?"
"Cô đi ra lấy đồ."
Trái tim cô bắt đầu loạn nhịp.
"Cậu ở cửa trường học chúng tôi?"
"Ừ."
Cô cầm đũa đi ra ngoài.
Gió thu hiu quạnh, cô giẫm trên đống lá rụng tinh thần hăng hái chạy đến cửa, Tiểu Dương Xuân mặc áo phông ngắn tay và quần dài đứng ở ngoài cửa sắt, tầm mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô chạy tới gần, thở hổn hển, bám vào cửa sắt hỏi: "Không phải cậu đi rồi sao?"
"Ngày mốt đi."
"Vậy sao lại chạy tới nơi này?"
"Tôi nói với bà ngoại đi du lịch với bạn, du lịch xong sẽ bay đi Anh, hành lý đã gửi đi rồi." Tiểu Dương Xuân nói.
"À......"
Qua hai giây.
"Ăn cơm trưa chưa?" Tiểu Dương Xuân hỏi.
Cô lắc đầu: "Còn chưa."
"Tôi mua cơm cho cô." Tiểu Dương Xuân chỉ gói to trên tay.
Cô muốn vươn tay nhận, Tiểu Dương Xuân thu lại hỏi cô: "Tìm một chỗ ăn?"
Cô suy nghĩ, nói: "Bên kia cửa sau có hàng rào."
Tường vây cửa sau, dưới là gạch, trên là lưới sắt, bình thường shipper chỉ có thể đưa chút bánh rán trái cây linh tinh, bởi vì lưới sắt quá nhỏ, phần lớn thức ăn nhanh không nhét vào được, cũng không thể ném qua, trước tiên không nói liệu có vỡ thì hàng rào này rất cao.
Tiểu Dương Xuân mang đến cơm trưa, rất không may, tất cả đều là đồ không phù hợp.
Tiểu Dương Xuân làm nhỏ túi, thử đưa cặp lồng vào, còn thiếu một chút chiều rộng, đáng tiếc.
Bát canh lại khỏi nói, đường kính vừa thấy đã không thích hợp.
Cô nói mát: "Ý thức phòng bị của trường học rất cao."
"Vẫn là không đủ." Để cặp lồng sang bên, Tiểu Dương Xuân nói xong, mở nắp hộp, qua lưới sắt gắp đồ cho cô.
Cô ăn miếng đầu tiên mới cảm thấy trong khoảng thời gian này vị giác bị chèn ép đã khôi phục.
Tiểu Dương Xuân mua không ít đồ ăn, có tôm thịt kho tàu móng heo, hai dạng,đồ khác biệt, một phần rau trộn thêm cay thêm dấm chua, còn có một hộp canh rong biển.
Tiểu Dương Xuân không ăn cơm trưa, sau khi gắp xong cho cô mới ăn nốt chỗ còn lại.
"Một mình cậu tới?" Cô vừa ăn vừa hỏi.
Tiểu Dương Xuân gật đầu.
"Ở khách sạn à?"
"Nhà nghỉ." Tiểu Dương Xuân nói, "Trấn này không có khách sạn."
"Phương Ninh Huyên đâu?"
"Tuần trước đi rồi."
"Cậu đã mua vé máy bay?"
"Ừ." Tiểu Dương Xuân gắp sườn cho cô, lại hỏi, "Uống canh không?"
Cô cắn thịt, nhìn về phía canh nói: "Không uống được."
Tiểu Dương Xuân múc một muôi, từ hàng rào với vào: "Lại đây."
Cô liếc cậu, Tiểu Dương Xuân vẻ mặt như thường: "Không uống?"
Cô uống xong canh cậu đút, thật thơm.
Một lần quen thuộc, Tiểu Dương Xuân tiếp tục đút cho cô, cô uống xong nửa bát, còn lại đều bị Tiểu Dương Xuân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thu dọn hộp cơm, Tiểu Dương Xuân nói: "Buổi chiều tôi lại mang cơm đến."
Cô cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: "Năm giờ mười lăm bọn tôi tan học."
"Ừ, tôi ở chỗ này chờ cô."
Năm giờ mười lăm tan học, cô dùng hai phút chạy tới cửa sau, thời gian cơm chiều chỉ có bốn mươi phút, Tiểu Dương Xuân trước tiên gắp rau cho cô, lại hỏi học hành, chờ cô ăn tương đối, cậu mới ăn.
Ngày hôm sau, cô không đi căn tin mua bữa sáng, ngủ thẳng đến khi mặt trời mọc, sau khi ăn xong bánh bao súp và sữa đậu nành Tiểu Dương Xuân mua, cô mới đi tự học buổi sáng.
Buổi trưa vẫn ở phía sau cửa ăn cơm.
Canh tối là bí đao cô yêu cầu, Tiểu Dương Xuân đút từng thìa cô, cô muốn hỏi cậu tại sao không mang theo ống hút, nói đến bên miệng, lại bị nhét bí đao.
Tiểu Dương Xuân nói: "Sáng mai tôi đi."
"Cậu đi sân bay như thế nào?" Cô hỏi.
Tiểu Dương Xuân nói: "Trước tiên ngồi tàu cao tốc, rồi đi xe buýt đến sân bay."
"Đã tính thời gian chưa? Đừng để chậm."
"Sẽ không." Tiểu Dương Xuân nói, "Còn có một chút canh."
Cậu múc một muôi cho cô.
Cô ngậm thìa, Tiểu Dương Xuân nói ở trên đỉnh đầu cô: "Chăm chỉ học tập."
Cô đang muốn nói đừng học cách mẹ cô nói chuyện, Tiểu Dương Xuân lại thấp giọng nói: "Tôi đợi thêm một năm nữa."
Muôi canh kia giống như bị kẹt trong cổ họng, cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu, cô bỗng nhiên mất hết ngôn ngữ.
Từ trước cô vẫn cho rằng, người nhà bọn họ không có thiên phú học tập.
Cha mẹ cô bằng cấp không cao, tuổi còn trẻ đã ra ngoài làm công, góp đủ tiền sau đó mở một tiệm cơm, từ vắng vẻ vô danh đến có chút danh tiếng ở địa phương, tốn mười mấy năm.
Trái ngược với nhà cô, cả nhà em họ đều là học bá, hai bác đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, làm phóng viên chính trị đương thời thường trú ở nước ngoài. Anh họ đã qua đời học phát thanh chuyên nghiệp ở đại học, thành tích ưu tú. Em họ cho dù không chăm chỉ nghe giảng bài, nước tới chân mới nhảy cũng có thể thuận lợi qua cửa.
Thỉnh thoảng cô sẽ trách thiên phú này nọ, nhưng thiên phú có số, cố gắng cũng có vô định số.
Vô định số có ý nghĩa ngàn vạn lần loại khả năng, cho nên anh là loại cô chờ mong nhất.
Sau đó, cô mỗi ngày năm rưỡi thức dậy, ban đêm sau 0 giờ mới ngủ, ăn cơm tranh thủ thời gian, đi WC đầu óc cũng chỉ có học, đi đường không nói chuyện, sấy tóc nhìn chằm chằm sách.
Đường phải do chính mình đi, cô không đi tắt cũng không có ai giúp đỡ, giày rách không thể ngừng, chân đau cũng chỉ có thể cắn răng, trên đời này phần lớn người bình thường đều là như vậy, phải trả giá bằng dũng khí và nghị lực.
Cô ép mình mỗi phút mỗi giây, thu qua đông đến, xuân về hoa nở, bốn mùa luân hồi, vạn vật sống lại, cô lại đi vào trường thi một năm trước.
Cuối tháng sáu, thành tích đã có, cô qua tuyến hai.
Cha mẹ không dám tin, mừng đến suýt chút nữa đóng tiệm, tính đãi tiệc ba ngày chúc mừng cô.
Cô vui mừng xong, quay về phòng ngủ nhắn tin cho Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân cả tháng sáu đều phải thi, sắp lấy được giấy chứng nhận, đầu tháng bảy mới có thể về nước.
Cô lướt vòng bạn bè của cậu, không có mấy nội dung, đa số đều liên quan đến trường học, có tấm ảnh chung cậu và mọi người mặc đồng phục bóng rổ kề vai sát cánh.
Cô lại nhìn vòng bạn bè của Phương Ninh Huyên, Phương Ninh Huyên đăng mới nhất chính là ảnh chụp tốt nghiệp vũ hội khóa dự bị đại học, có ảnh cô ta chụp chung với người khác, cũng có ảnh cô ta khiêu vũ với Tiểu Dương Xuân.
Cẩu Cường còn bình luận ở dưới, khen Phương Ninh Huyên lại đẹp thêm.
Tiểu Dương Xuân cuối cùng cũng trả lời cô: "Tôi phải đi Cam-pu-chia rồi mới về nước, mẹ tôi bị bệnh."
Cô nhắn lại.
"Cô bị bệnh gì, nghiêm trọng không?"
Tiểu Dương Xuân: "Phải tiểu phẫu."
Tài nguyên chữa bệnh Cam-pu-chia tương đối lạc hậu, Tiểu Dương Xuân lo lắng, cho nên cậu tạm thời chưa định ngày về.
Sau đó cô ở nhà vài ngày chơi đàn ghi-ta, lớp học lại tạo một nhóm chat, rủ cô cùng đi Thái Lan du lịch, không đi theo đoàn, đi bụi, thời gian một tuần, sẽ không mất nhiều tiền.
Một năm vùi đầu gian khổ đọc sách, cô lại có một khoản thu nhập bất ngờ. Cô không biết ca khúc mình đăng lên mạng, người khác nghe rồi tải xuống, cô lại nhận được tiền.
Khoản tiền này trước mắt quả là xa xỉ với cô, đủ để chi trả cho chuyến du lịch.
Bởi vậy cô đồng ý, tranh thủ thời gian làm hộ chiếu, hộ chiếu tới tay, tháng bảy cô xuất phát đi Bangkok Thái Lan, trước khi đi cha mẹ đưa mấy nghìn tệ, cô nói cô có đủ tiền, bọn họ cũng không nghe.
Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, khi lên khoảng không, cô nhìn tầng mây, giống như mở cửa có thể bước lên.
Cô lại nghĩ tới ngọn núi độc đáo bên Hoàng Hà.
Trên đời phong cảnh hàng vạn hàng nghìn, hiện giờ cô còn chưa nhìn đủ.
Bọn họ gồm năm nam ba nữ, trong đó hai nam là con mọt sách, một nam và nữ là tình nhân, còn lại hai nam tính cách hướng ngoại sáng sủa, là người tổ chức chuyến đi lần này.
Cô và bạn học nữ cùng nhau đi, mỗi ngày vui chơi khắp Bangkok.
Để đồ ở khách sạn, sau khi rửa mặt, buổi tối bọn họ đi chợ đêm.
Các cô gái ăn uống ít, thấy cái gì ngon đều mua một phần, chụp ảnh xong mới ăn.
Cô cũng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, đi mấy con đường, mấy người bọn họ mới về khách sạn.
Cô đi rửa mặt, lúc lau tóc đi ra, bạn cùng phòng nói: "Cậu có tin nhắn."
"Ừ."
Cô ngồi trên giường cầm lấy di động, trước tiên nhìn thấy mẹ gửi giọng nói, sau khi cô nghe xong, sau đó mới ấn vào khung trò chuyện với Tiểu Dương Xuân.
Tiểu Dương Xuân hỏi: "Ở nơi nào?"
Cô gạt tóc, bỏ khăn mặt, cô nằm úp sấp trên giường nhắn lại: "Thái Lan."
Tiểu Dương Xuân: "Không nói với tôi."
Cô đang nghĩ xem nên nhắn lại như thế nào, Tiểu Dương Xuân lại nhắn tới: "Đi với ai?"
Cô: "Bạn học."
Tiểu Dương Xuân: "Lớp học lại?"
Cô: "Ừ."
"Mấy người?"
"Tám."
"Theo đoàn sao?"
"Tự đi."
"Có nam có nữ?"
"Năm nam ba nữ."
Di động không có động tĩnh, tóc còn chưa lau khô, nước rơi xuống ga, trước ngực cô tích nước.
Cô lau tiếp, Wechat lại vang.
"Ở chỗ nào Thái Lan?" Tiểu Dương Xuân hỏi.
Cô nhắn lại: "Bangkok."
"Đã biết, đi ngủ sớm một chút."
Lúc sau không có tin tức.
Cô dọn dẹp xong khăn mặt, sau đó tựa vào đầu giường xem TV, chờ bạn cùng phòng tắm rửa xong đi ra, cô lại đi sấy tóc.
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, di động mới lại vang lên, là nam sinh thúc giục các cô rời giường ăn sáng.
Thời tiết Bangkok quá nóng, vừa đến trưa đã đổ đầy mồ hôi, buổi trưa bọn họ quay về khách sạn tắm rửa, điều chỉnh hành trình buổi chiều.
Cô ngủ một giấc, khi tỉnh lại còn chưa đến một giờ, có một tin nhắn chưa đọc, cô ấn mở ra.
Tiểu Dương Xuân: "Ở chỗ nào Bangkok?"
Cô gửi tên khách sạn cho cậu, không biết cậu hỏi cái này để làm gì.
Tiểu Dương Xuân: "Buổi tối trở về sớm một chút."
Cô suy nghĩ, không quá xác định nhắn lại: "Để làm gì?"
"Buổi tối tôi đến."
Cô ngẩn ra.
Hành trình buổi chiều cô không yên lòng, chỉ biết đi theo bọn họ, thỉnh thoảng chụp ảnh, ăn mấy miếng.
Trước khi bầu trời tối đen cô nhìn thời gian, trước tiên rời khỏi nhóm bạn, cô đón xe đi nhà ga.
Từ Siem Reap Cam-pu-chia đến Bangkok Thái Lan, đi xe buýt quốc tế chỉ mất khoảng bảy giờ, hôm nay cô mới biết.
Tới nhà ga, cô nhắn tin cho Tiểu Dương Xuân. Cô để túi về đằng trước, lấy ra lọ xịt côn trùng, sau đó càng không ngừng xịt chân, để ngừa muỗi đốt.
Xịt được một nửa, có người gọi tên cô.
"Dụ Kiến."
Cô quay đầu lại, giọng tự nhiên hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa." Tiểu Dương Xuân nói.
"Vậy cùng nhau ăn." Cô nói.
Tiểu Dương Xuân từ trong bóng tối đến gần, không biết có phải bởi vì ánh sáng, cô cảm thấy cậu phơi nắng đen đi không ít, so với một năm trước, một lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, cậu cao thêm.
Bọn họ không mất nhiều thời gian ở trong này, xe ôm chở khách, bọn họ kêu hai cái.
Tốc độ xe rất nhanh, hai xe ôm có khi đi song song, có khi một trước một sau, gió thổi loạn tóc cô, cô thỉnh thoảng thấy Tiểu Dương Xuân ở phía trước quay đầu lại.
Lại đi nhanh qua một đoạn đường, xe ôm phía trước đột nhiên ngừng ở ven đường, cô vỗ bả vai lái xe, lái xe cũng ngừng lại.
Lái xe hỏi đối phương bằng tiếng Thái, cô hỏi Tiểu Dương Xuân: "Làm sao vậy?"
Tiểu Dương Xuân nói: "Xe hỏng."
Chiếc xe ôm kia không khởi động được, lái xe khoa tay múa chân giải thích với Tiểu Dương Xuân.
"Không sao." Tiểu Dương Xuân thanh toán tiền, đi sang nói mấy câu với lái xe của cô, sau đó cậu bảo cô: "Cô ngồi dịch lên."
"Cậu cũng ngồi đây?" Cô vừa hỏi vừa dịch về phía trước.
"Dù sao chỉ còn chút đường." Tiểu Dương Xuân nói.
Tuy Tiểu Dương Xuân cao lớn, nhưng cô và lái xe đều khá gầy, một chiếc xe máy ngồi ba người cũng tạm được, chỉ là không biết quy định giao thông nơi này có nghiêm khắc hay không, nhưng ban ngày cô cũng bắt gặp hình ảnh một xe ba người, có lẽ không gặp phải cảnh sát sẽ không có chuyện.
Tiểu Dương Xuân ngồi lên, rõ ràng là không gian mở, cô lại cảm thấy khó thở, ngay cả hô hấp đều trở nên căng thẳng.
Xe máy khởi động, cô vững vàng bị kẹp ở bên trong.
Cô cầm lấy túi sách, nhìn chằm chằm gáy lái xe, gió lại thổi loạn tóc cô, cô cũng không thấy rõ.
Người phía sau chậm rãi ôm eo cô, sau đó gạt tóc cô ra sau.
"Mùi quýt." Tiểu Dương Xuân ở đỉnh đầu cô nói.
Cô nói: "Lúc xịt bị bắn lên."
"Cái gì?"
Gió quá lớn, cô vừa rồi nói nhỏ, cô lặp lại một lần: "Tôi xịt bị văng lên!"
"Ừm."
Có lẽ là nói "Ừm", cô nghe được loáng thoáng.
Sau đó, đỉnh đầu cô khẽ bị chạm vào.
Hơi ngứa, cô không dám xác định, vì thế nhìn về phía gương chiếu hậu xe máy.
Chiếu không được đầy đủ, nhưng cô thấy Tiểu Dương Xuân lại dán sát vào đỉnh đầu cô, vuốt hai cái, sau đó môi vẫn không rời đi.
Cổ cô cứng ngắc, giống bị vặn dây cót, căng thẳng không thể nhúc nhích, qua một lúc, người phía sau rời khỏi đỉnh đầu cô, dây cót buông lỏng, cổ cô giống như tự động chuyển về phía sau.
Cô ngửa đầu, ánh mắt không tìm đúng vị trí, cuối cùng môi chỉ đụng tới cằm cậu.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, hơi thở cũng ngừng lại, hình như cậu có râu.
Đang xuất thần, cô bỗng nhiên bị người xoay mặt.
Người phía sau một tay đỡ đầu cô, một tay xoay mặt cô, khi cô chưa thấy rõ gì, cậu trực tiếp cúi đầu hôn xuống.
Môi quá mềm, cậu liếm một chút sau đó mới xông vào khớp hàm của cô.
Trong nháy mắt chạm nhau, cơ thể xẹt điện, cô không hề chống đỡ, chỉ có thể ôm chặt túi xách.
Xe máy bay nhanh trong buổi tối ngựa xe như nước, hơi nóng Bangkok mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương