Gặp Đông

Chương 22



Đây là một quốc gia xa lạ, dưới ánh trăng là gương mặt Đông Nam Á, nói ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu, bọn họ không biết người đi trên đường, cũng không ai nhận ra bọn họ, cho nên cậu mới dám phóng túng như vậy.

Cô hoảng hốt nghĩ.

Cô cưỡi trong gió nóng, lỗ tai giống như bị một đôi tay che, ánh mắt bất giác nhắm lại, cơ thể sau khi bị điện giật chết lặng mà không thể điều khiển tự động, ý thức nhẹ nhàng, rồi lại đứt quãng tỉnh táo.

Đây là một hồi mạo hiểm kích thích, giống như chân cô thật sự dẫm lên mây, ngồi trên máy bay cưỡi mây lướt gió.

Cô không thể tự kềm chế, từ cứng ngắc bị động dần biến thành đón ý nói hùa.

Cho đến khi xe máy đột nhiên dừng lại, cô mới tỉnh lại, hai người không hề do dự tách ra, cô mới phát hiện ánh mắt mình cũng nong nóng ướt sũng.

Đã tới khách sạn.

Trái tim cô loạn nhịp, mu bàn tay lau khóe miệng, người phía sau xuống xe máy trước.

Cô bỗng nhiên quên chân phải giẫm xuống, đạp hai cái vào khoảng không, Tiểu Dương Xuân bế thẳng cô xuống.

Cô dán vào ngực cậu, cậu khẽ mổ lên đỉnh đầu cô.

Hai chân rơi xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn đối phương, phát hiện cổ cậu đỏ sậm, hầu kết lăn lộn, hai bên sườn cũng căng thẳng, như là vừa mới bị bắt rời khỏi chiến trường, ước số chiến đấu còn kêu gào hò hét ở trong máu cậu.

Tiểu Dương Xuân thanh toán tiền, khi nói chuyện giọng khàn đặc, cậu nhìn về phía cô: "Là nơi này?"

Cô liếc cửa khách sạn, gật đầu: "Ừ."

Lái xe thân thiết tạm biệt bọn họ, cô bình tĩnh tự nhiên chắp tay nói "Sawadika", tay còn không hạ xuống, đã bị Tiểu Dương Xuân bắt lấy.

"Đi thôi." Tiểu Dương Xuân nắm cô đi về phía khách sạn, vào đặt phòng.

Cô thấy trên gương mặt mình hiện lên dấu đỏ qua bục bạc ở quầy lễ tân, là bị Tiểu Dương Xuân nhéo, cô bất giác xoa mặt.

Tiểu Dương Xuân lấy xong thẻ phòng, nghiêng đầu liếc cô, im ắng lôi kéo cô đi vào thang máy, lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tiểu Dương Xuân hôn lên vết đỏ trên mặt cô, hơi thở cậu nóng bỏng lại nặng nề, cô cũng say theo.

Một đường này, ngoài "Là nơi này", "Ừ", "Đi thôi", bọn họ không có đối thoại khác, sau khi im lặng đi vào phòng Tiểu Dương Xuân, tay cô đã bị nắm đau.

Đóng cửa lại, Tiểu Dương Xuân bỏ túi xuống, kéo thẳng cô vào trong lòng cậu.

Thật ra cô có dự cảm, từ khi ở trên xe máy nhìn thấy Tiểu Dương Xuân nổi lên gân xanh, cổ đỏ sậm.

Nụ hôn dần dần không khống chế được, ga giường màu trắng lún sâu xuống.

Buổi đêm Bangkok nhiệt đới, tất cả miêu tả giống như đều là hơi nóng, mồ hôi, say người, cùng với không khống chế được.

Bọn họ bức thiết nôn nóng, tâm nóng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, lần đầu sau khi lỗ mãng, bản năng con người rất nhanh dạy bọn họ vô sự tự thông, cô cảm nhận được sự chênh lệch hình thể giữa cô và đối phương, cô khóc như muốn trút ra, rồi lại có một loại cảm động ngay cả chính cô cũng không thể hiểu được.

Tiếng chuông di động vang lên, là bạn cùng phòng hỏi cô đi đâu, trên người cô đầy mồ hôi, lọt vào trong mắt cô, nóng bỏng đau đớn, tầm mắt cô mơ hồ không rõ, ý thức ở trong đầu bùng nổ, sau đó là di động nặng nề.

Trước kia cô từng hỏi Tiểu Dương Xuân, qua sông Hoàng Hà rốt cuộc có nguy hiểm không, Tiểu Dương Xuân nói: "Cô ở trên bờ, có đôi khi nhìn thấy sóng giống như không lớn, nhưng khi cô tiến vào bên trong Hoàng Hà, sẽ phát hiện cô bị sóng đẩy đi, không khống chế được. Hoàng Hà thực biết nuốt người, khắp nơi toàn là xoáy nước, cuốn lấy cô, cô đừng nghĩ đến chuyện trở lên bờ." Huống chi là khi sóng to gió lớn.

Cô ở bên Hoàng Hà ba năm, mùa hè hàng năm đều thấy cư dân gần đó lớn mật bước vào Hoàng Hà, cô cũng không dám thử.

Tối nay cô nghĩ, hóa ra toàn thân bị cuốn vào sóng to gió lớn, thực sự thân bất do kỷ, khó có thể tự cứu, đồng thời trầm luân hãm sâu.

Cuối cùng, khi cô sắp hít thở không thông thì được vớt lên bờ.

Cô đổ mồ hôi đầm đìa, vẫn không nhúc nhích ngủ, hơi thở dần vững vàng, một lát sau, cảm giác có người đang nhìn, cô mở mắt ra.

Quả nhiên Tiểu Dương Xuân gối lên cánh tay, nằm ở bên cạnh cô, không hề chớp mắt nhìn cô.

Cô nghĩ sợi dây kéo căng rồi sẽ đứt, khí cầu thổi quá độ sẽ vỡ ra, khi sóng lớn có thể nuốt hết sinh linh, chuyện gì kìm nén lâu, một khi lơi lỏng, sẽ đi theo hướng không khống chế được.

Từ mùa đông lớp 11 kia, khi cậu đẩy chàng trai tên Hứa Hướng Dương kia, vẫn luôn nhẫn nhịn.

Cô còn nhớ rõ tháng chín năm ngoái, câu cậu nói trước khi rời đi, cậu nói"Tôi đợi thêm một năm nữa ".

Cậu đợi nhiều thêm một năm này, bọn họ cũng một năm không gặp, đêm nay cậu không khắc chế, từ khi nhìn thấy cô, ánh mắt đã làm càn chưa từng có.

Còn cô làm sao không phải chứ, bọn họ còn chưa bắt đầu yêu đương, vậy mà đã đi đến bước này.

Cô không biết câu đầu tiên nên nói như thế nào, là muốn giả vờ đáng thương đau đớn mệt mỏi, hay là mắng cậu dã man không phải người?

Có lẽ cô nên thẹn thùng, nhắm mắt lại.

Vì thế cô vừa muốn nhắm mắt, trước khi mắt cô nhắm lại, Tiểu Dương Xuân lại bắt đầu hôn cô.

Mười mấy năm này cô trải nghiệm đủ loại vui vẻ, nhưng chưa từng trải qua cảm giác khó có thể nói thành lời, bọn họ lại ôm nhau, đều mê muội đối với loại cảm giác thân mật này không thôi.

Căn phòng oi bức, trên người bọn họ toàn là mồ hôi, cảm giác dính dớp cũng không thoải mái, nhưng Tiểu Dương Xuân vẫn ôm cô không buông.

Cô nằm ở trong lòng Tiểu Dương Xuân, nghe thấy tiếng di động lại vang, cô đá cậu một cái: "Điện thoại." Giọng cô hơi khàn.



Tiểu Dương Xuân khép nửa mắt, cắn cô một cái, đi xuống lấy túi lên.

Cô bỗng nhiên không mở mắt, hai tay che lại mắt mình.

Tiểu Dương Xuân khẽ cười ở trên đỉnh đầu cô, tiếp đó lục túi, tiếng chuông di động gần sát lỗ tai cô.

"Nghe điện thoại." Tiểu Dương Xuân nói.

Cô lại mở to mắt, nghe điện thoại bạn cùng phòng, Tiểu Dương Xuân lại ở trên giường, nệm lún xuống.

"Trời ạ, cuối cùng cậu đã nghe điện thoại, cậu đi đâu thế?" Bạn cùng phòng cám ơn trời đất.

Cô khẽ ho mới nói: "Ở bên ngoài."

"Có biết tớ nhắn bao nhiêu tin không, một cái cậu cũng không trả lời, gọi điện thoại lại không nghe, tớ sợ cậu gặp chuyện không may, nơi này là Thái Lan đấy!" Bạn cùng phòng lải nhải.

Cô vội ngắt lời: "Xin lỗi, tớ không nghe thấy."

"Một mình cậu chạy đi đâu, còn không quay về khách sạn? Hiện tại quá muộn, cậu nhanh chóng trở về, nếu không chúng tớ đi đón cậu, hiện tại cậu ở đâu?"

Cô đành phải nói: "Tớ gặp được một người bạn."

"Bạn?" Bạn cùng phòng kinh ngạc, "Cậu có bạn ở Bangkok?"

Cô hiếm khi chột dạ, bảo bạn cùng phòng không cần chờ cô, trên thực tế cô ở ngay tầng dưới.

Cúp điện thoại, cô nhìn màn hình di động dính một tầng hơi nước, hỏi Tiểu Dương Xuân: "Cậu không cảm thấy căn phòng này rất nóng?"

Tiểu Dương Xuân mồ hôi ướt đẫm, cánh tay chạm vào cô, mặt nằm úp sấp nói: "Rất nóng."

Chăn sớm ném xuống mặt đất, ga dưới người bọn họ ướt đẫm.

Một lát sau, hai người chậm rãi quay đầu, nhìn về phía điều hòa, không có tiếng, cũng không có gió.

Hóa ra hai giờ này, điều hòa vẫn không bật.

Cô không nói gì đá cậu, Tiểu Dương Xuân cười ôm lấy cô: "Đi tắm rửa." Sau đó bật điều hòa.

Cô rất không thoải mái đi tắm rửa, tắm rửa xong chịu bẩn, cô vây khăn tắm khách sạn đi ra ngoài.

Trên mặt đất quần áo đã được nhặt lên để ở trên giường, Tiểu Dương Xuân nói: "Ngủ nhé." Bên cạnh còn có tấm ga giường mới.

Vách tường không cách âm, cô cầm lấy khăn tắm, ngồi ở mép giường nghe dòng nước ào ào vang lên, giao chiến hai phút, cô vẫn quyết định về phòng mình.

Nếu ngủ chung giường với Tiểu Dương Xuân cả đêm, cô vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, sự thẹn thùng này dường như đến hơi muộn.

Cô cởi khăn tắm, đổi quần áo, đi đến ngoài cửa phòng tắm, nói vào trong: "Tôi ở phòng 3012, tôi đi xuống, sáng ngày mai......"

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng tắm đã mở ra, Tiểu Dương Xuân cả người trần như nhộng dính nước túm cô vào.

Cô bị dọa nhảy dựng, máu nóng bốc lên: "Sao da mặt cậu dày như vậy!"

Tiểu Dương Xuân nói: "Da mặt cô mỏng khi nào chứ?"

"Tôi đương nhiên không dày bằng cậu!"

"À, vậy cảm ơn."

Tiểu Dương Xuân bắt cô đứng dưới vòi hoa sen, cô bị ướt từ đầu đến chân, giày xăng-̣đan không có việc gì, nhưng bộ quần áo trên người cô tự nhiên không có cách nào mặc ra cửa.

Cô giống con vịt, lại bị lăn qua lộn lại tắm một lần.

Tiểu Dương Xuân mang theo hai bộ quần áo tắm rửa, cậu ném áo phông còn lại cho cô. Cô đẩy cậu rời đi, mặc xong quần áo lấy máy sấy tóc, sau đó cô đi ra khỏi phòng tắm, thấy Tiểu Dương Xuân mặc quần cộc, ngồi ở sô pha, đang cầm bát cơm ăn như sói đói.

Khách sạn vừa mới đưa cơm lên không bao lâu, bát cậu đã chỉ còn một nửa, cô hỏi: "Bao lâu cậu không ăn?"

"Sau khi lên xe đến bây giờ."

Vậy là rất lâu, cô lấy phần mình, nói: "Chia phần tôi cho cậu nhé?"

Tiểu Dương Xuân đưa bát qua, cô không nhúc nhích: "Ăn thừa rồi cho cậu."

Tiểu Dương Xuân nhếch khóe miệng, chẳng hề để ý thu lại bát, tiếp tục ăn phần mình.

Cô cảm thấy mình mềm lòng, cô vẫn chia một nửa cho cậu rồi mới bắt đầu ăn.

Khách sạn giường đơn rất nhỏ, ngủ hai người thật sự chật, nhưng đêm nay bọn họ ai cũng không oán giận, mặt đối mặt nói chuyện.

"Mùng một chín tháng khai giảng." Tiểu Dương Xuân nói.

"Trường tôi mùng một tháng chín khai giảng, một tuần sau khai giảng là huấn luyện quân sự." Cô nói.

"Gửi cho tôi tấm ảnh khóc."



"Cậu xem thường ai thế?"

"Không phải hồi lớp 10 cô khóc sao?"

"Tôi chỉ cố ý khóc hai tiếng." Chuyện ngây thơ như vậy về sau cô cũng chưa từng làm.

Tiểu Dương Xuân cười, bất giác lại ôm cô hôn.

Đến khi lưỡi cô đau mới ngủ, cô ngủ cực sâu, cơ thể giống như mỏi mệt sau khi chạy xong Ma-ra-tông, ngày hôm sau mí mắt cô không mở ra được, rèm cửa hé ra tia sáng mới nhắc nhở cô thời gian.

Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, cô quên trước đó khi nửa ngủ nửa mê đã gọi cho bạn cùng phòng, cô ghé vào gối lại nhắn tin cho bạn cùng phòng, bạn cùng phòng đang đi chơi, nhắn lại: "Đã biết đã biết, trở về cậu nói thật cho tớ!"

Đáng tiếc cô tạm thời không thể quay về, người đàn ông hai mươi tuổi không biết thoả mãn, cô lại ngây người ở trong phòng một ngày.

Ngày thứ ba, cuối cùng cô đã được mặc lại bộ quần áo bị vòi hoa sen xối ướt, nhân lúc bạn học đều đi ra ngoài, cô đi xuống lầu thay đổi quần áo, cô không cho Tiểu Dương Xuân vào phòng, dù sao phòng này không phải của một mình cô.

Đổi xong quần áo, cô và Tiểu Dương Xuân dưới nắng hè chói chang đi ra ngoài chơi, buổi trưa tìm một nhà hàng trong trung tâm thương mại ăn cơm, nhà hàng ở tầng ba, tay vịn thang máy không chuyển động, không biết có phải bị hỏng, cũng không dấu hiệu gì, có người đi bộ luôn.

Tầng ba rất gần, Tiểu Dương Xuân đang muốn kéo cô đi lên trên, cô kéo lấy cánh tay cậu nói: "Đi thang máy."

Tiểu Dương Xuân nói: "Có người lười như vậy?"

"Không phải hiện tại cậu đã gặp được."

Kết quả tìm được thang máy thì lại đang sửa, không dùng được.

Mặt cô dán lên cánh tay Tiểu Dương Xuân, Tiểu Dương Xuân nói: "Nhanh lên, như thế này không kịp ăn."

Cô nhận mệnh quay lại, nói: "Nếu không phải nhà này rất nổi trên mạng, tôi đã muốn đổi nhà khác!"

Cô vừa mới bước lên, cổ áo lại bị Tiểu Dương Xuân túm.

"Làm gì?" Cô kéo lại cổ áo.

Tiểu Dương Xuân để cô ra sau, sau đó xoay người, cầm hai chân cô, cõng cô, kinh ngạc qua đi cô lập tức nghe lời, ôm cổ Tiểu Dương Xuân, ghé vào lỗ tai cậu hôn một cái.

Tiểu Dương Xuân đi nhanh, trong nháy mắt đã cõng cô lên tầng ba.

Buổi chiều, Tiểu Dương Xuân dựa theo kế hoạch sớm định ra phải chạy về Cam-pu-chia, cậu chỉ mang theo hai bộ quần áo, vốn cũng chỉ có thể ở bên cô hai ngày, mẹ cậu còn ở Siem Reap chờ cậu.

Cô rất muốn bảo Tiểu Dương Xuân đừng đi, đến lúc đó cùng cô về nước, nhưng cô lại cảm thấy nói ra loại lời này rất làm nũng, hơn nữa có vẻ cô quá thèm thuồng cậu, huống chi cho dù về nước, cậu cũng phải quay về trấn Vu Tùng, còn cô phải về nhà.

Cô không muốn làm loại chuyện bám người này, cho nên tiêu sái hôn tạm biệt cậu.

Sau đó đi đến Chiangmai, bốn ngày sau, bọn họ kết thúc chuyến du lịch, thuận lợi trở về nước.

Cô và Tiểu Dương Xuân mỗi ngày đều nhắn tin trò chuyện, thỉnh thoảng gọi video, cha mẹ tặng cô chiếc di động này bộ chứa nhỏ, hiện giờ hệ thống thường xuyên cần xóa sạch không gian, cô xóa sạch tin nhắn với những người khác, chỉ để lại của cô và Tiểu Dương Xuân, ngay cả một dấu chấm câu cô cũng không ngừng xem lại.

Cô nhớ cậu cũng sẽ nói cho cậu, nhưng cũng không nói yêu quá sâu, cậu cũng vậy, lúc nói nhớ cô giống như đang nói thời tiết thật tốt.

Sau khi Tiểu Dương Xuân quay về trấn Vu Tùng, cô lướt vòng bạn bè của Phương Ninh Huyên và Cẩu Cường, ba người bọn họ lại cùng nhau tụ tập, có khi ăn cơm có khi đi chơi, cô cách màn hình nhìn cuộc sống của cậu, phóng đại ảnh chụp, từ trên mặt cậu bắt giữ tâm tình của cậu.

Hôm nay đã đến tuần giữa tháng tám, cô nhận được cuộc gọi xa lạ, đối phương tự xưng là người chế tác âm nhạc, cô hoài nghi bị lừa đảo, sau khi cúp điện thoại cô nhắn tin cho Tiểu Dương Xuân.

Tiểu Dương Xuân không nhắn lại, cậu gọi điện thoại tới. Cô nghe thấy bên cậu có người hỏi: "Căn phòng này thế nào?"

Tiểu Dương Xuân nói với đối phương: "Chờ chút."

Cô tò mò: "Cậu ở đâu? Xem nhà?"

"Ừ."

"Cậu xem nhà gì thế?"

"Hiện tại tôi ở gần trường cô."

Cô bất ngờ: "Gần trường tôi? Trung học Vu Tùng?"

"Đại học Bách khoa tỉnh Y."

Cô sửng sốt.

Tiểu Dương Xuân dường như đang nói gì đó với người khác, nói hai câu, cậu đi đến một nơi yên tĩnh.

Cậu nói: "Cuối tháng chín tôi mới khai giảng, cho nên tính ở gần trường đại học cô thuê phòng ở, thuê một tháng." Sau đó lại thấp giọng nói, "Như vậy có thể ở thêm hai mươi ngày."

Tiệm ăn nhà cô ở ngay dưới lầu, cô hít sâu, chạy xuống lầu, vòng qua tiểu khu rẽ thẳng đến tiệm ăn, xuyên qua tiếng người ồn ào, cô nhìn quầy thu ngân nói: "Mẹ, con muốn đi đến trường trước để thích ứng hoàn cảnh!"

Hai ngày sau, cô kéo hai vali, đầu đổ đầy mồ hôi đến tỉnh Y, Tiểu Dương Xuân gạt tóc cô, nhận lấy vali của cô.
Chương trước Chương tiếp