Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 33: Kẻ ngu ngốc như Lạc Minh Sơn, trên đời một người là đủ rồi!



Giọng thiếu niên truyền từ sau lớp mặt nạ phòng hộ đặc chế, nên âm giọng có chút sai lệch.

Không hiểu sao Triệu Hành lại hơi nôn nao, quay đầu nhìn người đang đi đến.

Làn da trắng nõn sau cổ và mái tóc đen nhánh mềm mại đập vào mắt của hắn. Cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia lập tức biến mất. Chả rõ vì đâu hắn lại thấy người này rất quen, khi tỉnh táo Triệu Hành cũng không nhớ nổi mình vừa nghĩ đến người nào.

… Dù sao những người hắn quen, không có ai giết người như ngoé thế này cả.

Đạn khói tan hết, những kẻ uy hiếp Triệu Hành đã chạy mất dạng, chỉ còn bốn cái xác nằm trên đất.

Triệu Hành lách sang một bên, lòng hắn ngổn ngang, ánh mắt nghiêm túc đánh giá thanh niên đột nhiên xuất hiện cứu hắn trong lúc dầu sôi lửa bỏng. Người này mang số D066, toàn thân trùm kín mít, đồ bảo hộ, áo khoác, giày bó, ngay cả mặt nạ phòng hộ cũng là dạng khăn trùm nửa đầu, chỉ khi cúi xuống mới nhìn thấy làn da trắng nhợt sau cổ.

Không sợ nóng chết à.

Mà dáng người cậu ta cũng rất đẹp, vai rộng eo thon, chân dài săn chắc, cao cỡ 1m9, cao hơn Triệu Hành 2cm. Cậu ta cầm khẩu súng lục màu đen, đứng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng giống như một sát thủ lão luyện, không muốn chủ động nói chuyện.

Triệu Hành giật giật tay phải mình, nhắc nhở: “Cậu định nắm mãi thế à?”

Lúc này D066 mới buông tay Triệu Hành. Cậu lui về sau, giải thích: “Ban nãy định dẫn anh chạy.”

Giọng cậu ta rất trầm, nghe thật kỹ sẽ thấy sự căng thẳng trong đó. Còn Triệu Hành thì để ý vế sau.

Định dẫn mình bỏ chạy, sau đó cảm thấy không cần thiết vì nhóm người này quá yếu ha…

Triệu Hành nhướng mày.

Chậc, người này trông khiêm tốn nhưng thật ra ngông cuồng lắm nha. Cũng đúng thôi, người ta có bản lĩnh để ngông cuồng mà.

Triệu Hành nhìn mặt nạ phòng hộ màu đen của cậu ta, dùng hết từ ngữ để biểu đạt lòng biết ơn của mình: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi, nếu không có cậu thì không chừng tôi đã bị trói lên giá, xẻ làm ngàn mảnh rồi.”

D066 không nói gì, cũng không làm bất cứ hành động gì.

Nhưng không hiểu sao Triệu Hành lại cảm thấy cậu đang tức giận.

Hắn nhìn thanh niên trước mặt, hỏi: “Nhưng… sao lại cứu tôi? Vì chúc phúc thánh xanh lam à?”

Ban đầu Triệu Hành nghĩ người này cứu mình là vì muốn độc chiếm phần thưởng của nhiệm vụ chúc phúc thánh xanh lam.

Nhưng ngẫm kỹ thấy không đúng lắm.

Nhiệm vụ thánh chúc phúc xanh lam chỉ có 50 điểm thôi, mà ban nãy D066 thẳng tay giết chết bốn người, bị trừ 160 điểm tích lũy. Vì phần thưởng mà làm vậy thì quá lỗ rồi.

Trừ phi người này không phải vì nhiệm vụ, mà là vì chúc phúc thánh xanh lam.

Triệu Hành thở dài, giọng vừa bất đắc dĩ vừa tiếc nuối: “Xin lỗi, tôi cũng không biết là tôi nhận được chúc phúc thánh xanh lam khi nào, ở đâu. Tôi ở tổ F, đến từ thế giới dưới lòng đất, trước kia tôi cũng chẳng biết chúc phúc thánh xanh lam là gì… Nếu sau này tôi biết được thì sẽ báo với cậu nhé?”

Hắn cân nhắc rồi nói: “Nếu cậu biết cách di chuyển chúc phúc thánh xanh lam thì cứ nói. Tôi đồng ý đem ánh sáng chúc phúc trên người mình chuyển sang cho cậu.”

Chúc phúc thánh xanh lam là buff xịn nhưng Triệu Hành không thích nợ ơn người ta, nhất là ơn cứu mạng sâu nặng như vậy.

Mà D066 trầm ngâm xong đáp: “Em không cần.”

“Cậu không cần chúc phúc thánh xanh lam?” Triệu Hành hơi bất ngờ: “Vậy cậu muốn gì?”

D066: “Anh.”

Triệu Hành sửng sốt.

D066: “Em cần đồng đội.”

D066 nói chuyện rất ngắn gọn, Triệu Hành không hiểu ý cậu ta nên hỏi lại: “Cậu muốn tôi làm động đội của cậu sao?”

D066 gật đầu.

Triệu Hành: “Lý do?”

D066: “Vì anh rất mạnh.”

Cậu ta khen hắn một cách trắng trợn, không thèm dùng thêm từ ngữ dư thừa nào. Tim Triệu Hành đập thình thịch, sướng lâng lâng.

Ừm, mắt nhóc này tốt đấy.

D066 nhìn hắn.

Mặt nạ phòng hộ của cậu đen tuyền, đen đến mức Triệu Hành chẳng xác định mắt của cậu ở vị trí nào, ấy vậy mà hắn lại cảm nhận được cảm xúc nghiêm túc dưới lớp mặt nạ ấy.

D066 hỏi hắn: “Anh đồng ý không?”

Sao lại không đồng ý chứ?

Chưa nói đến việc D066 cứu hắn một mạng, chỉ cần nhìn cái vẻ cao nhân lánh đời của D066 cũng đủ thuyết phục hắn rồi. Kỹ năng dùng súng cực chuẩn, ánh mắt tốt, giết người không chớp mắt, trong túi có tiền.

Còn chủ động yêu cầu làm đồng đội với Triệu Hành.

Ngu sao từ chối.

Triệu Hành hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Tôi đồng ý.”

Dứt câu, Triệu Hành thấy có gì có là lạ.

Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc vang lên từ bảng điện tử.

[Người xem <Không ai có thể ngăn tui đẩy thuyền cp của F101> tặng F101 một pháo hoa hẹn ước, mời F101 nhìn lên bầu trời.]

Cái quỷ gì vậy?

Triệu Hành theo bản năng ngẩng đầu lên. Giữa không trung u ám, một đóa hoa điện tử màu hồng nhạt nở rộ.

Sau đó, trên bầu trời xuất hiện mấy chữ…

[Chúc F101 và D066 trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc.]

Triệu Hành: “…”

Triệu Hành quay đầu nhìn bảng điện tử, lúc này mới phát hiện trên đó đầy thứ linh tinh.

[Oimeoi, ‘Em muốn anh’, ‘tôi đồng ý’, đoạn đối thoại ma quỷ gì vậy nè!”

[Chúc 99 (trường trường cửu cửu)!]

[Khóc điên, hai người sánh vai đẹp như tranh vẽ ấy, xứng đôi vcl, có ai thấy vậy hông?]

[Xứng thiệt nhưng… đừng nói chuyện yêu đương cạnh thi thể chứ…]

[Em trai L tặng quà sai người rồi, chắc giờ đang trốn trong góc khóc huhu…]

[D066 đẹp trai quá xá! Dù quấn kín mít nhưng tui vẫn thấy đẹp trai !]

[Quỳ, trên người F101 có bùa gì dạ, sao đứng với ai cũng xứng đôi hết vậy? Dù em trai L simp lỏ hay D066 như thần binh giáng thế đều xứng…]

Triệu Hành dùng vẻ mặt cạn lời mà nhìn trời.

Cái gì đấy???

Chắc chắn khu bình luận này có thù với hắn, chứ sao tự dưng hắn thành gay rồi? Cũng may D066 chỉ liếc khu bình luận một cái rồi thôi, trông có vẻ không thèm quan tâm.

Biểu hiện của một thẳng nam sắt thép.

Triệu Hành yên tâm rồi.

Triệu Hành vươn tay về phía D066: “Xin chào đồng đội mới, làm quen chút nhé! Tôi tên Triệu Hành, cậu cứ gọi tôi là được.”

D066 do dự rồi mới nắm lấy tay Triệu Hành, giọng hơi run: “Sau này em sẽ nói anh biết tên của em.”

Triệu Hành tỏ vẻ tôi hiểu mà.

Một sát thủ hàng đầu lạnh lùng vô tình, trầm mặc ít nói, chắc chắn có rất nhiều kẻ thù, không tiện nói tên cũng bình thường.

D066 bắt tay với Triệu Hành rất nhẹ, cũng rất cẩn thận, nhưng khi buông ra thì rất chậm, giống như là lưu luyến vậy.

Triệu Hành không để ý hành động nhỏ này.

Hắn xoay người, cười nhìn bốn cái xác dưới đất.

Năm phút sau, tất cả vũ khí và trang bị trên bốn thi thể kia đều bị Triệu Hành cướp sạch.

Triệu Hành nhìn đống trang bị cấp cao khiến người ta thèm thuồng, bắt đầu chia của với D066: “Cậu chọn trước đi.”

D066 cầm lấy hộp đạn rồi thôi.

Triệu Hành ngẩn người: “… Còn nhiều thứ tốt vậy mà, cậu không thèm à?”

D066: “Cho anh hết đấy.”

Triệu Hành: “…”

Đồng đội khiêm nhường thế này khiến hắn không biết nên làm sao cho phải. Nhưng ngẫm lại, D066 phất tay một cái là bay hết 160 điểm, chắc chả hiếm lạ gì mấy món này.

Thế là Triệu Hành bắt đầu nghiêm túc chọn, bổ sung vũ khí mới cho mình. Hắn thích cây súng laser của Tô Diệp nhất, ban nãy cây súng này làm hắn khá rén nhưng giờ thành của mình rồi thì lại thấy hết sức hài lòng.

Chỉ là…

Triệu Hành phát hiện cây súng laser mỏng manh đang lập lòe ánh sáng màu đỏ do sắp hết pin.

Triệu Hành lầu bầu: “Thứ đồ chơi này phải sạc sao đây?”

Nói xong hắn mò mẫm đai lưng của Tô Diệp, xem thử bên trong có đồ sạc pin hay không nhưng chẳng tìm được thứ gì.

D066 cũng ngồi xổm cạnh hắn.

“Không cần tìm, trên người cô ta không có.” Giọng Triệu Hành khá tiếc.

Cây súng laser rất xịn nhưng là hàng dùng một lần.

D066 không nói gì, cậu sờ cánh tay Tô Diệp. Bao tay của D066 làm bằng kim loại màu đen, lòng bàn tay khảm kim loại mềm, chúng bao quanh ngón tay của D066 để lộ những đường cong xinh đẹp.



Lúc này, những ngón tay thon gọn ấy nắm lấy cổ tay của Tô Diệp. D066 nhặt dao găm trên đất lên rồi cắt cánh tay của Tô Diệp, từ bên trong máu thịt moi ra quả cầu kim loại. Quả cầu này còn có tám cái xúc tua hệt như bạch tuộc, khi bị lôi ra ngoài, chúng nó héo rũ như mất đi chất dinh dưỡng.

D066 dùng khăn tay lau khô quả cầu kim loại, đưa cho Triệu Hành xem.

Triệu Hành hỏi ngay: “Đây là đồ sạc?”

D066 gật đầu.

Triệu Hành cầm lấy “đồ sạc”, cuối cùng cũng hiểu tác dụng của nó. Nhét thứ này vào cơ thể, có lẽ sẽ cải tạo được chút ít. Những cái xúc tua hấp thụ năng lượng từ máu thịt con người truyền vào quả cầu kim loại, rồi chuyển hóa thành “điện” cho súng laser sử dụng.

Bình thường hễ Tô Diệp cầm súng thì nó sẽ nhận được năng lượng cuồn cuộn.

Triệu Hành ghét bỏ ném quả cầu kim loại xuống, nghĩ một chút rồi vứt luôn cây súng laser vô dụng kia.

Thật biến thái, đúng là người trên mặt đất. Vì để bản thân mạnh hơn mà làm ra chuyện thế này.

Triệu Hành gom các vũ khí xài được, nhìn bờ cát: “Đi thôi, đã đến đây rồi thì đi xem trụ nạp điện của người máy sinh học đi.”

Triệu Hành bước hai bước, phát hiện D066 không đi theo.

Mặt nạ phòng hộ che hết gương mặt của D066, chỉ có thể nhìn thấy đầu của cậu đang nhìn về hướng của Tô Diệp.

Triệu Hành gọi một tiếng: “66, nghĩ gì đó? Hoàn hồn!”

D066 sửng sốt rồi mới hay Triệu Hành đang gọi mình, cậu vội chạy theo hắn rồi nói: “Đang nghĩ về súng laser.”

“Nghĩ về nó làm gì? Cậu cũng muốn à?”

D066 gật đầu: “Muốn đưa cho anh.”

Suýt chút Triệu Hành vấp cọc gỗ dưới chân, té sấp mặt.

Má, hắn có vấn đề hay D066 có vấn đề nhỉ? Cứ thấy đoạn đối thoại này sặc mùi gay thế nào ấy?

Triệu Hành quay đầu dòm, quả nhiên khu bình luận trên bảng điện tử toàn là một dàn “chúc 99”.

Triệu Hành: “…”

Hắn bất đắc dĩ nhìn D066, nếu không biết chắc D066 không phải người như vậy thì hắn đã nghi cậu cố tình bán hủ để câu view.

Triệu Hành: “Tâm ý của cậu tôi nhận, nhưng không cần đâu. Từ trước đến nay, Triệu Hành tôi muốn thứ gì thì sẽ tự mình lấy.”

Phần thưởng của nhiệm vụ chính đầu tiên là một khẩu súng laser.



Triệu Hành đi tới bờ cát, nghiêm túc quan sát trụ nạp điện. Nói thật, Triệu Hành chưa soi ra được manh mối nào từ cái trụ nạp điện này. Nó cao tầm 20cm, bên trên có dây điện dài, so sánh với những yêu cầu kỹ thuật của người máy hiện tại thì nó khá bình thường.

Điều đặc biệt duy nhất là xung quanh trụ nạp điện đã bị người khác đào rỗng, lắp rất nhiều camera mini để người trong tháp Trắng có thể theo dõi từ xa.

Hiện tại không có tin tức nào hữu dụng, Triệu Hành nhìn mặt trời đang dần neo về tây, nheo mắt: “Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta mau đến tháp Trắng thôi.” Hắn cau mày: “Nghe nói sau khi mặt trời lặn sẽ có linh hồn u tối xuất hiện, không biết chúng là thứ gì?”

Theo lý thì D066 – đồng đội kiến thức rộng rãi, biết đủ mọi thứ của Triệu Hành sẽ tiếp lời giải đáp thắc mắc, nhưng anh chàng đẹp trai ngầu lòi ít nói D066 hễ được im lặng là tuyệt đối không chịu mở miệng, cậu cứ thế đứng cạnh Triệu Hành hệt như bức tượng điêu khắc màu đen.

Triệu Hành ngó ngó thanh niên còn ngầu hơn mình, vỗ vai cậu: “Đi thôi người anh em.”

Để tránh trường hợp ngoài ý muốn xuất hiện, hai người bước rất nhanh, gần như là chạy.

Càng đến gần tháp Trắng thì càng thấy nhiều tuyển thủ đang chạy về đó. Có người cụt chân phải cũng liều mạng nhảy lò cò về phía tháp Trắng.

Triệu Hành quay đầu nhìn thấy, một nửa mặt trời đã khuất núi. Bị bầu không khí trốn chạy của những tuyển thủ kia ảnh hưởng, Triệu Hành căng thẳng vội kéo tay D066 chạy như bay vào tháp Trắng.

Hai người đều cao ráo, chân dài nên chạy lâu cũng không thấy mệt, mới năm sáu phút đã đến đích.

Tháp Trắng có một cửa lớn, ba cửa nhỏ, phải xếp hàng mới được vào, mà thời gian xếp hàng rất nhanh khoảng tầm 1s một người, cứ đưa thẻ phòng là ok hết.

“F101, vào.”

Người máy giữa cửa mở cửa kính ra, cho Triệu Hành đi vào thì nhìn về phía D066.

D066 tìm trong đai lưng của mình một lúc mới tìm được thẻ phòng.

Là thẻ loại một phòng sáu người.

Triệu Hành hơi bất ngờ.

Hắn cho rằng kẻ giết người không chớp mắt như D066 vào game thì sẽ sống sung sướng như đại gia, không ngờ cậu lại chọn phòng rẻ nhất.

Mua nhầm à?

Không sao, đợi D066 vào tháp Trắng, Triệu Hành sẽ mời cậu qua ở chung trong phòng đơn xa hoa kia.

Nhưng điều kỳ lạ là người máy giữ cửa không có nhận thẻ phòng của cậu mà rà soát tin tức, tra cứu thông tin xong thì nó bình thản hỏi: “D066, hôm nay anh giết bốn tuyển thủ, bị trừ 160 điểm, có việc này không?”

D066: “Có.”

Người: “Hiện tại điểm tích lũy của anh là âm 158 điểm, anh có biết không?”

Triệu Hành sửng sốt.

Người này… lúc giết chết bốn người kia là không đủ điểm tích lũy để trừ à?

Vậy sao cậu ta dám?

Không chỉ Triệu Hành, mà những tuyển thủ đang xếp hàng khác cũng khiếp sợ.

Khu bình luận trên bảng điện tử cũng spam như điên, ai cũng kinh hoàng khó hiểu.

Người máy bắt đầu đọc quy định với giọng vô cảm: “Trò chơi “F101” là trò được xây dựng dưới mục đích thúc tiến hai tộc chung sống hòa bình, hỗ trợ lẫn nhau. Bên trong trò chơi, nếu gây ảnh hưởng đến tính mạng người chơi sẽ bị trừ điểm tích lũy, điểm tích lũy âm sẽ nhận trừng phạt tương ứng. Trừng phạt thứ nhất, bị lưu đày, đuổi ra khỏi tháp Trắng. Trừng phạt thứ hai, bị người toàn đảo đuổi giết.”

Người máy lấy ra một cái huy hiệu đỏ tươi ấn lên áo khoác được đánh số của D066.

Giây tiếp theo, tiếng thông báo lại vang lên toàn đảo.

[Thông báo toàn đảo, D066 giết người quá nhiều, hiện đang âm điểm, giá trị tội ác là 158, bị trục xuất khỏi đội ngũ dũng sĩ, mời các tuyển thủ khác thay trời hành đạo, đuổi giết kẻ này. Phần thưởng khen ngợi: 158 điểm tích lũy…]

Các tuyển thủ đang xếp hàng phía sau trở nên hưng phấn, có người đã giơ súng ngắn ra ngắm ngay trán D066.

Tiếng thông báo vẫn tiếp tục: [Thời gian bắt đầu nhiệm vụ: sau khi mặt trời mọc ngày mai.]

Không ít người thất vọng buông súng xuống.

Triệu Hành còn nghe thấy tiếng bàn tán.

“Cậu kích động làm gì? Không để ý mấy trò lần trước à? Phải nuôi linh hồn u tối rồi mới tới lượt chúng ta.”

“158 điểm lận đó! Tôi kích động xíu thôi…”

Ngón tay Triệu Hành miết dọc theo khung cửa, ngơ ngác nhìn D066. D066 vẫn mặc bộ đồ đen nhánh ấy, huy chương đỏ trước ngực hết sức chói mắt.

Huy chương kia in chữ – “Tội”.

D066 ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, cậu đứng đó khoảng 3s rồi xoay người rời đi.

Ngay cả mấy chữ “hẹn gặp lại” cũng không nói với Triệu Hành.



Triệu Hành vỗ vỗ cửa kính, gọi số của cậu thật lớn nhưng D066 không hề quay đầu. Cậu chạy vào rừng cây gần đấy, không còn tung tích.

Mặt trời đã lặn.

Người cuối cùng xếp hàng cũng vào trong tháp Trắng.

Cửa kính biến thành màu đen.

Triệu Hành siết chặt tấm thẻ phòng, khuôn mặt u ám bước vào thang máy đến phòng mình.

Triệu Hành sống trong căn phòng đơn sang quý nhất ở tầng thứ bảy.

Một căn phòng có giá 20 điểm/đêm, rộng khoảng 100 m2, một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh. Trong bếp có tủ lạnh đầy ấp rau dưa và trái cây tươi mới. Phòng ngủ thì nối thẳng ra ban công.

Nhưng Triệu Hành không có tâm trạng thưởng thức chỗ xa hoa này.

Sau khi hắn đi vào thì đóng sầm cửa, đá cái ghế ngã cái rầm.

Mẹ nó!

Ngầu cái gì mà ngầu, giàu cái gì, cao nhân cái gì!

Mẹ nó, D066 rõ là tên ngu mà!

Ngu ngốc y hệt Lạc Minh Sơn!

Triệu Hành không biết vì sao mình lại mắng D066 chung với Lạc Minh Sơn.

Rõ ràng đó là hai người hoàn toàn khác nhau.

Một người thì trầm mặc ít nói, mọi người thì lảm nhảm nhiều đến mức Triệu Hành phải ra quy tắc cấm ngôn để xử lý.

Một kẻ giết bốn người không chớp mắt, kẻ kia thì nhát gan nhu nhược.

Nhưng khi hắn biết chuyện D066 không có điểm mà vẫn thẳng tay xử bốn tên giúp mình thì trong đầu lại xuất hiện cảnh Lạc Minh Sơn cho mình một trăm triệu, còn bản thân vì không có điểm hối cải mà bị đưa đến phòng giật điện.

Triệu Hành không hiểu…

Sao hắn cứ gặp trúng loại ngu ngốc này mãi thế?

Ngốc đến ấn tượng.

Triệu Hành bực bội gãi đầu, tức đến muốn giết người.

Đúng lúc này, một ngọn gió nhẹ nhàng thổi đến, quấy rối suy nghĩ của Triệu Hành.



Triệu Hành ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn theo hướng gió thổi, thì ra căn phòng này còn có ban công.

Đây là dạng ban công nửa kín, phía trên có vài lỗ tròn để lỗ thông gió chừng nắm tay.

Triệu Hành bước ra ban công, nhìn phía bên ngoài.

Tốc độ mặt trời lặn nhanh hơn so với hắn tưởng tượng. Lúc nãy vẫn còn ánh chiều tà xinh đẹp, giờ mặt trời đã khuất bóng chỉ còn chút ửng đỏ đằng tây, xung quanh dần chìm trong màu đen thẳm.

Thật kỳ lạ.

Sắc trời u ám như thế, ấy vậy mà Triệu Hành liếc mắt cái đã nhìn thấy D066.

Cậu đứng dưới tán cây ở lầu một, ngửa đầu nhìn hắn. Tuy gương mặt bị mặt nạ màu đen che đi nhưng Triệu Hành vẫn tin rằng người kia đang nhìn hắn.

Bốn mắt chạm nhau, D066 bỗng cúi đầu. Nhưng chưa được một giây, cậu lại ngẩng đầu nhìn Triệu Hành. Gió thổi bay vài sợi tóc của cậu, ánh đèn hắt hiu rọi ra cái bóng dài thườn thượt.

Triệu Hành không thấy rõ mặt D066, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy mặt người kia.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm nhận được…

Người kia, đang cười rất khoái chí.

“Đùng!”

Triệu Hành thình lình rút súng ra, bắn nát bức tường kính trước mặt.

Thủy tinh nứt toạc, một nửa rơi vào trong phòng, nửa còn lại rơi lả tả xuống đất.

D066 không lui về sau mà còn tiến thêm một bước.

Triệu Hành càn quét đồ đạc trong phòng, sau đó vớ lấy chiếc dù nén dành cho độ cao thấp, hắn đeo dù xong thì nhắm mắt, nhảy từ trên ban công xuống!

Độ cao từ 7 tầng lầu không thấp, gió lớn gào rít bên tai, rất nhanh đã đến gần mặt đất. Triệu Hành run rẩy bung dù nhảy ra, lực cản của không khí miễn cưỡng làm chậm tốc độ rơi của hắn, nhưng vẫn chưa đủ…

“Ầm!”

Triệu Hành ngã vào một lồng ngực vừa cứng vừa lạnh.

Do va đập mạnh nên người kia ôm lấy hắn, ngã lăn quay trên đất.

Đại ca ngầu lòi không nói hơn mười chữ cuối cùng cũng lo đến mức suýt OOC*: “Sao anh lại dám nhảy từ độ cao như thế…”

*OOC là viết tắt của “Out of Character”, có nghĩa là khi một nhân vật thực hiện một hành động hoặc có một phản ứng mà không phù hợp với tính cách hay hành vi của họ như đã được thiết lập trước đó.

“À.”

Triệu Hành chen ngang lời cậu ta. Hắn đứng dậy, vỗ bụi đất trên người rồi nhìn D066, nhướng mày cười nói: “Tôi cảm thấy đồng đội của mình nhất định sẽ đón được tôi.”

D066 ngửa đầu nhìn hắn, trông có hơi đờ đẫn.

Lát sau D066 mới quay về vẻ bình tĩnh ít nói. Cậu đứng dậy phủi bụi trên quần áo, hỏi Triệu Hành: “Sao anh lại ra đây?”

“Đi cùng cậu đó.” Triệu Hành đáp, cũng cắt ngang lời D066 định nói: “Bây giờ tôi hỏi cậu. Tên quỷ nghèo chỉ có 2 điểm tích lũy như cậu sao lại dám giết người cứu tôi?”

D066 im lặng chốc lát, đáp lí nhí: “Em quên mất.”

Cậu vừa thấy Triệu Hành là quên hết mọi thứ.

Triệu Hành: “Quên cái gì? Quên rằng giết người sẽ bị trừ điểm hay quên âm điểm sẽ chịu phạt?”

D066: “Cả hai.”

Không hiểu sao Triệu Hành lại âm thầm thở phào. Hoá ra do cậu ta không rành quy tắc trò chơi nên mới phạm sai lầm.

Cũng phải, kẻ ngu ngốc như Lạc Minh Sơn, trên đời chỉ cần một người là đủ rồi.

Triệu Hành: “Một người trên mặt đất như cậu sao lại quên chuyện quan trọng như thế? Cậu chưa từng xem game “F101” à?

D066 lắc đầu.

Triệu Hành: “…”

Triệu Hành: “Đừng bảo… cậu cũng không biết linh hồn u tối là gì nha?”

D066 tiếp tục lắc đầu.

Triệu Hành: “…”

Làm ơn đi, sát thủ lão luyện tàn nhẫn ít nói hồi mới gặp đâu rồi?

Sao tự dưng hắn có cảm giác người trước mặt có hơi khờ khạo vậy nè!

Triệu Hành hít sâu: “Tôi cũng không biết. Nhưng cậu đừng sợ, dù nó có là gì thì tôi cũng sát cánh với cậu.”

D066 rơi vào kết cục vừa bị lưu đày vừa bị đuổi giết này, đều do cứu Triệu Hành.

Triệu Hành không thể mặc kệ cậu được.

D066 bỗng nhiên bước lên một bước.

Cậu hơi dang tay, trông có vẻ như muốn ôm Triệu Hành một cái nhưng nghĩ đến gì đó, tay cậu sững lại.

Triệu Hành tỏ vẻ mình hiểu.

Hắn cười, dang hai tay ôm D066 rồi nói: “Không cần cảm ơn, sau này chúng ta là anh em, nên chân thành với nhau.”

D066 không nói gì, cậu im lặng ôm chặt Triệu Hành, cũng gác cằm lên vai hắn.

Một giây.

Năm giây.

Rồi ba mươi giây.

Từ từ, hình như ôm hơi lâu rồi ha?

Nhưng D066 vẫn ôm hắn rất chặt, không có biểu hiện muốn buông tay.

Triệu Hành đẩy cậu ra, sau đó rút từ trong ngực ra một cây súng ngắn, cười bảo: “Đi thôi! Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, tiện thể xem thử linh hồn u tối là yêu ma quỷ quái gì.”

D066 cúi đầu đi theo hắn.

Hai người ra khỏi khu vực của tháp Trắng, len vào rừng cây, chẳng mấy chốc đã thấy một hồ nước lóng lánh xinh đẹp. Bên cạnh là một sơn động, nơi nghỉ chân khá lý tưởng.

“Vào sơn động thử xem.”

Triệu Hành vừa nói vừa móc đèn pin từ túi trước ngực, mà mình thó được trong phòng đơn.

Người thế giới ngầm như Triệu Hành, đèn pin là vật bất ly thân, dù đang ở mặt đất hắn vẫn không bỏ được thói quen này.

Ánh sáng đèn pin chỉ tương đối, nhưng vẫn soi sáng sơn động.

Ừm, khá sạch. Nhặt thêm ít cỏ lót bên dưới là miễn cưỡng có thể ngủ cả đêm. Khá giống mấy thứ trong phim tài liệu về người Trái Đất cổ.

Triệu Hành thấy mới lạ, cũng rất vừa lòng.

Ánh đèn pin di chuyển từ trái sang phải.

Bỗng nhiên Triệu Hành cảm giác được có thứ gì đó lướt ngang mặt mình.

Hắn đơ một lúc rồi rọi ánh đèn vào giữa sơn động.

Sau đó…

Hắn nhìn thấy một “người phụ nữ” váy trắng tóc đen đang bay giữa không trung. Người phụ nữ kia ngẩng đầu, đôi môi đỏ như máu hơi động đậy rồi từ từ cong thành nụ cười. Bỗng nhiên khóe môi của cô ta nứt toạc lộ ra một loạt răng sắc nhọn còn dính tơ máu. Triệu Hành còn chưa định thần thì cô ta đã nhào về phía hắn.

Tim Triệu Hành như ngừng đập!

A!

Quỷ kìa!

Triệu Hành điên cuồng xả súng, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy viên đạn xuyên qua cơ thể người phụ nữ rồi đâm vào vách tường đằng sau.

Còn người phụ nữ kia thì cười nắc nẻ, cô ta há cái miệng đỏ tươi như bồn máu, chuẩn bị cắn đầu Triệu Hành.

Triệu Hành xoay người nhắm mắt, theo bản năng ôm chặt lấy D066.

A a a!

Quỷ!

Linh hồn u tối hoá ra là quỷ!

Trong lúc kinh hoảng, Triệu Hành cảm nhận được đầu mình bị ấn vào lồng ngực của D066. Còn cậu ta thì ngẩng đầu nhìn cái thứ màu trắng đang bay bay kia.

D066 một tay ôm Triệu Hành, tay còn lại thì vươn về phía linh hồn u tối.

Tóm được thứ kia.

Linh hồn u tối bị bóp cổ, đồng tử cô ta giãn to, cả người run rẩy trông có vẻ rất khiếp sợ.

Đúng lúc này, toàn thân D066 phát sáng, ánh sáng trắng tỏa ra lung linh kỳ ảo hệt như thần tiên.

Mà linh hồn u tối cũng không giãy dụa nữa.

Rõ ràng D066 không dùng sức, nhưng linh hồn u tối trong tay cậu như bị rút cạn sức sống. Cô ta dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một tia sáng màu xám rồi hòa mình vào đất trời.

D066 nhìn bàn tay trong rỗng của mình, hơi nghiêng đầu.

Hửm?

Đây là thứ nguy hiểm trên mặt đất à?

Hình như không đáng sợ cho lắm.
Chương trước Chương tiếp