Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!
Chương 34: “Địa linh nhỏ à, nhóc bò từ đâu ra thế?”
Triệu Hành chả sợ ma cỏ gì đâu, thật đó!
Thậm chí hắn còn từng bao cả rạp cho đám đàn em coi phim kinh dị nữa cơ, ai cũng sợ la ó ầm ĩ còn hắn thì rất thong dong. Tuy thi thoảng bị vài cảnh giật gân hù nhưng nói chung hắn khá bình tĩnh. Bảo vệ hoàn hảo hình tượng đại ca Triệu ngầu lòi của mình, đám đàn em cũng phục hắn sát đất.
Triệu Hành còn cười nhạo: “Có gì đáng sợ? Trên đời làm gì có ma quỷ, nếu có quỷ thì chúng ta đang sống dưới mặt đất, chẳng phải là đang chiếm mười tám tầng địa ngục của tụi nó à?”
Đương nhiên.
Điều kiện để Triệu Hành không sợ quỷ chính là… Hắn có một niềm tin không lung lay rằng trên đời không có quỷ, nhưng bây giờ lòng tin của hắn bị đả kích rồi.
Đầu óc Triệu Hành trống rỗng, lần đầu tiên trong đời trốn trong lồng ngực người khác làm đà điểu. Hắn nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đây nhưng qua thật lâu xung quanh vẫn hết sức yên tĩnh, không có tiếng động nào khiến hắn nghi ngờ.
Triệu Hành dè dặt ngẩng đầu, hé một con mắt ra.
Nữ quỷ trước mặt hắn đâu rồi?
Trong động trống không chỉ còn mình hắn và D066.
Trái tim đang đập điên cuồng cũng dần bình ổn lại, lòng bàn tay vẫn còn ướt mồ hôi nhưng không sao cả. Triệu Hành ho nhẹ, làm bộ như không có chuyện gì mà chui khỏi ngực của D066, căng thẳng hỏi cậu: “… Quỷ đâu rồi?”
D066 sửa lời: “Là linh hồn u tối.”
“Là quỷ.” Triệu Hành cãi: “Cái thứ mặc váy trắng, tóc dài, còn bay bay rồi xuất hiện trong đêm… là quỷ đó! Là một con nữ quỷ!”
D066: “… Quỷ, đã chết.”
Quỷ… cũng chết nữa hả? Chết sao ta?
Có điều hắn không hỏi, vì không cần thiết.
Bất thình lình, một thứ hệt như linh hồn u tối bỗng chui vào trong hang động cười dữ tợn nhào về phía Triệu Hành!
Triệu Hành đứng hình, còn chưa kịp phản ứng thì D066 đã duỗi tay bóp cổ linh hồn u tối.
Triệu Hành tận mắt nhìn thấy linh hồn u tối giãy dụa sợ hãi trong tay D066, rồi nó dần yên tĩnh biến thành trong suốt, cuối cùng tan biến.
D066 bỏ tay xuống, cậu đã cố kiềm chế không phát ra ánh sáng trắng, nhưng mà… D066 quay đầu nhìn Triệu Hành, im lặng.
Triệu Hành cũng im lặng, hắn đơ người luôn rồi. Khoảng chừng 30s sau hắn mới giật mình nhìn chằm chằm vào tay phải của D066, mắt sáng như đèn pha, buột miệng hỏi: “Cái bao tay… cậu mua ở đâu thế?”
D066: “?”
Triệu Hành không nhịn được mà vươn tay, cẩn thận chạm vào tay phải D066, quan sát chiếc bao tay kim loại thật tỉ mỉ.
D066 căng thẳng, cậu cong đầu ngón tay. Thật ra bao tay của D066 rất bình thường, dù quan sát bao lâu cũng không thấy có gì lạ.
Điểm đặc biệt duy nhất là chiếc bao tay bao trọn lấy ngón tay thon dài đẹp đẽ của D066. Chắc bên trong có công nghệ “đen” gì đó mà Triệu Hành không biết, thứ này tiêu diệt quỷ bằng đòn tấn công vật lý cơ mà.
Bỗng Triệu Hành cảm thấy quỷ không còn đáng sợ nữa.
Không đúng.
Là linh hồn u tối.
Thứ bị một chiếc bao tay tiêu diệt thì không xứng gọi là quỷ.
Có chiếc bao tay mang bug của D066, Triệu Hành an tâm hơn hẳn.
Mà sau khi giết thêm hai linh hồn u tối nữa, Triệu Hành sực nhớ một chuyện, nghiêm túc nhìn D066: “Bao tay của cậu có dùng điện không?”
D066 trầm mặc rồi gật đầu.
Nói thật mới đầu còn ổn nhưng giết tới linh hồn u tối thứ ba, cậu có hơi mệt.
Triệu Hành căng thẳng hỏi: “Sạc thế nào? Đừng nói cũng biến thái như súng laser của Tô Diệp nha?”
D066 do dự vài giây, gật đầu.
Không khác mấy, đều là cơ thể cần nghỉ ngơi để hồi sức.
Lòng Triệu Hành trầm xuống.
Sao mà không lo cho được.
Chờ đến khi D066 chịu không nổi nữa, bao tay hết điện thì hai người cũng xong đời. Đúng lúc này, lại một linh hồn u tối mang theo vẻ mặt hưng phấn chui vào động tìm chết.
Ngay khi D066 chuẩn bị vươn tay giải quyết nó như mấy lần trước thì Triệu Hành vội cản: “Đừng! Cậu thử xem có bắt nó được không, đừng giết nữa.”
Đầu ngón tay của D066 vừa đụng vào cổ của linh hồn u tối, nghe thấy lời này thì cậu lập tức thu tay. Nhưng dù chỉ mới tiếp xúc linh hồn kia cũng hoảng sợ, nó điên cuồng bỏ chạy nhưng bị D066 kéo đến trước mặt Triệu Hành.
Linh hồn u tối nhìn D066, kinh hoàng lắp bắp: “Mày… mày là ai, mày là…”
“Không được hỏi.” D066 lạnh lùng ngắt lời nó.
Linh hồn u tối run lẩy bẩy, nó ngậm miệng không dám phát ra chút âm thanh nào.
D066 quay đầu nhìn Triệu Hành, giọng dịu dàng khác hẳn: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn tìm hiểu thứ này một chút.” Triệu Hành nóng lòng muốn thử: “Đâu thể cứ dựa vào cậu giết địch được.”
Một lý do quan trọng là bao tay kia dùng điện, từ bé đến giờ Triệu Hành chưa từng được ai bảo vệ nên hắn không thích cảm giác này lắm.
Triệu Hành đi đến trước mặt linh hồn u tối, thò tay ra muốn đụng vào nó nhưng ngón tay hắn lại xuyên qua nó.
Không chỉ tay hắn, dù dây thừng, dao găm hay hòn đá cũng thế. Thứ duy nhất có thể chạm vào nó là bao tay D066 đang đeo.
Triệu Hành liếc mắt ra hiệu với D066, để cậu đè linh hồn u tối quỳ trên đất, còn hắn thì ngồi xuống tảng đá đối diện, lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ trước mặt: “Từ bây giờ, tao hỏi mày đáp, hiểu không?”
Linh hồn u tối run lẩy bẩy gật đầu.
Sau mười mấy phút dò hỏi, Triệu Hành cũng hiểu rõ linh hồn u tối là thứ gì. Thật ra không thể trách Triệu Hành nhầm linh hồn u tối thành quỷ, bởi vì thứ này có liên quan tới quỷ.
Linh hồn u tối là sinh vật bản địa của Lam Tinh, dựa vào việc hút “trí tuệ” của sinh vật mà sống. Những sinh vật bị nó hút hết “trí tuệ” sẽ trở nên điên điên khùng khùng, đánh mất lý trí.
Bản thể của chúng nó là một đám màu xám bạc bay bồng bềnh, nhưng chúng có thể tùy ý biến hóa hình thái. Bọn chúng lớn lên không giống nhau, hình thù quái đản, trông rất kỳ lạ. Mãi đến khoảng ba mươi năm trước, con người xuất hiện ở Lam Tinh, cũng mang phim ma đến…
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành trúc trắc hỏi: “Cho nên tụi mày thấy mình có hơi giống quỷ, nhưng quỷ nhìn thời thượng hơn nên tụi mày bắt chước theo hả?”
Linh hồn u tối gật đầu.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành cắn răng: “Biến trở về!”
“Nữ quỷ” bị D066 ấn trên mặt đất “xẹt” một tiếng, biến về bản thể…
Một thứ hình bầu dục có cái miệng dài trên đỉnh đầu xuất hiện.
Giống như khinh khí cầu.
Triệu Hành: “…”
Hắn bị thứ này dọa sợ đến bổ nhào vào ngực của người ta?
Triệu Hành nhắm mắt lại.
Muốn quên cái lịch sử đen tối này quá.
Triệu Hành lại hỏi: “Có cách nào chạm vào tụi mày không?”
Linh hồn u tối vặn vẹo cơ thể rồi không tình nguyện mở miệng: “…Dùng phấn hoa Nguyệt Tán.”
Tất cả nhân loại trên mặt đất đều biết, phấn hoa Nguyệt Tán có thể giúp người chạm vào linh hồn u tối.
Ở bên ngoài, linh hồn u tối sao dám càn rỡ như thế, ngoài kia rất dễ mua phấn hoa Nguyệt Tán. Mà trò “F101” vì muốn nâng cao hiệu quả nên đã đặt ra quy định cứng nhắc: Nghiêm cấm tất cả thành viên tổ ABCD mang theo phấn hoa Nguyệt Tán lên đảo, nên cả đám đành nương náu trong tháp Trắng.
Triệu Hành không tự chủ mà nhìn bao tay của D066, bao tay cậu ta không thoa phấn hoa Nguyệt Tán mà dùng công nghệ cao khác. Có điều hắn nhìn ra D066 không muốn nói đến bao tay mình nữa, chắc là đồ vật cá nhân hoặc gia truyền gì đó.
Triệu Hành biết điều, không hỏi cậu nữa.
Triệu Hành: “Trên đảo có phấn hoa Nguyệt Tán không?”
Linh hồn u tối nhỏ giọng: “Hoa Nguyệt Tán chỉ sống ở bán cầu Nam, ở đây là bán cầu Bắc mà.”
Triệu Hành thấy thứ này khi nói chuyện cứ ấp a ấp úng, biết chắc nó đang giấu diếm, hắn mất kiên nhẫn gắt giọng: “Rốt cuộc có hay không?”
D066 cũng rất phối hợp mà tăng lực siết.
Linh hồn u tối: “Có… có! Tôi mang hai người đi liền!”
Linh hồn u tối dẫn hai người đi hơn một tiếng mới đến nơi.
Nhìn một đám hoa màu lam trong hang động, linh hồn u tối hoảng loạn không dám bay vào trong: “Ở, ở ngay đây. Trên đảo chỉ có chỗ này có phấn hoa Nguyệt Tán, vì vị trí kín đáo nên không ai biết.”
D066 khống chế linh hồn u tối còn Triệu Hành thì đi vào hang.
Sau khi đi ra, trên tay, dao găm, viên đạn… của Triệu Hành đều được bôi một lớp phấn hoa Nguyệt Tán thật dày.
Thậm chí Triệu Hành còn lấy riêng mấy băng đạn chứa phấn hoa.
Triệu Hành chia cho D066 hai cái băng đạn: “Cậu cũng dùng cái này đi, đừng lãng phí điện trong bao tay, không tốt cho cơ thể.”
D066 gật đầu.
Triệu Hành chộp linh hồn u tối trong tay cậu để thử công dụng của phấn hoa Nguyệt Tán. Quả nhiên là nó không lừa hắn, Triệu Hành rất vừa lòng. Sau đó hắn móc sợi dây có thoa phấn Nguyệt Tán trói linh hồn u tối, còn mình thì nắm đầu dây còn lại.
Ừm, bản thể của linh hồn u tối bay lơ lửng cùng với sợi dây càng giống khí cầu hơn.
Triệu Hành vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan, mày cứ ngoan ngoãn làm khinh khí cầu đi, đến hừng đông tao sẽ tha cho mày.”
Dọc đường Triệu Hành phát hiện, hễ bắt một linh hồn u tối thì những con khác sẽ không tới gây sự nữa, hai người cũng thoải mái hơn, D066 bớt mệt nhọc.
Linh hồn u tối ‘hức’ một tiếng, không dám nói gì.
D066 cúi đầu, trong tay là phấn hoa Nguyệt Tán, động tác cậu có hơi chậm và khá im lặng.
Triệu Hành nhìn cậu: “Mệt lắm hả?”
Giọng D066 hơi khàn: “Ừm… có một chút.”
Triệu Hành cau mày nhìn xung quanh, phát hiện hang động có hoa Nguyệt Tán là nơi duy nhất an toàn. Triệu Hành trói linh hồn u tối ngoài cửa động rồi tìm ít cỏ khô trải dưới đất, sau đó kéo D066 ngồi xuống.
Triệu Hành: “Ở tạm một đêm vậy, cậu ngủ trước đi, tôi gác đêm.”
Trông D066 thật sự rất mệt, cậu không nói lời nào mà trực tiếp dựa vào vai Triệu Hành, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Triệu Hành sửng sốt, đẩy nhẹ D066: “Cậu nằm xuống đi, ngủ ngồi như thế sao mà thoải mái được?”
D066 không bị hắn đẩy tỉnh, cậu cọ cọ vào cổ Triệu Hành rồi tiếp tục ngủ say.
Có lẽ thân thể tiêu hao quá độ, bị thương rồi. Triệu Hành lo lắng cau mày, nhưng hắn không dám quấy rầy cậu ngủ.
Triệu Hành tính canh đến nửa đêm rồi gọi D066 dậy thay ca nhưng hắn đã không ngủ suốt hai ngày, cả ngày hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh xa lạ đầy nguy hiểm. Hiện tại xung quanh yên tĩnh khiến cảm giác mệt mỏi ập đến, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Triệu Hành miễn cưỡng canh hơn hai tiếng thì không chống đỡ được nữa, hắn khép mắt, ngủ mất.
D066 giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, phát hiện mình và Triệu Hành đang nằm dưới đất.
Triệu Hành nằm dang hai tay hai chân, mày hơi nhíu, dù đang ngủ cũng không mất đi khí thế. Còn cậu thì đang nằm nghiêng cạnh hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, mặt thì dán sát cổ hắn.
D066 sửng sốt rồi không nhịn được mà sáp tới, cọ cọ mặt Triệu Hành. Đến khi không cảm nhận được da thịt kề cận thì D066 nhíu mày nhớ ra mình đang mang mặt nạ phòng hộ.
Cậu giơ tay muốn tháo mặt nạ xuống, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào ót mình thì ngừng lại. D066 quay đầu liếc mái tóc vừa cắt ngắn của mình lại dài ra.
Mái tóc đen mượt mềm mại lặng lẽ nằm trên lưng cậu.
D066, hay Lạc Minh Sơn, cau mày. Cậu cẩn thận đi khỏi chỗ Triệu Hành đang nằm, chuẩn bị ra ngoài hang động để cắt đống lông tóc này.
…
Thành Du là nhân viên công tác của “F101”, sau khi Lạc Minh Sơn bắt cóc gã thì cậu lợi dụng thân phận của gã để đột nhập vào hòn đảo này, Lạc Minh Sơn còn phá hủy mấy cái camera, giết chết D066 đang mơ ước mình rồi cắt tóc, trộm thân phận của tên kia.
Sau đó cậu chạy đi tìm Triệu Hành.
Ban đầu Lạc Minh Sơn không muốn dùng thân phận này để gặp Triệu Hành. Cậu thích làm “Lạc Minh Sơn” hơn, muốn quang minh chính đại đi bên cạnh anh A Hành. Cậu định sẽ lén đi theo Triệu Hành, đảm bảo an toàn cho hắn, tốt nhất là làm mấy việc trong tối để bảo vệ hắn, không cho hắn phát hiện.
Ai mà ngờ được khi cậu tìm thấy Triệu Hành thì hắn đang rơi vào nguy hiểm. Thậm chí có kẻ dùng súng laser chỉ vào Triệu Hành.
Lạc Minh Sơn không thể không xuất hiện mà giết chết đám người đó. Giờ đã ra mặt, Triệu Hành cũng không nhận ra cậu nên cậu tuỳ cơ ứng biến, trở thành đồng đội của Triệu Hành…
…
Lạc Minh Sơn ra ngoài hang động, linh hồn u tối bị trói căng thẳng gọi: “Anh… Anh ơi!”
Lạc Minh Sơn dừng chân, im lặng nhìn nó.
Linh hồn u tối không ngu, nó đương nhiên biết Lạc Minh Sơn cấm mình hỏi là vì không muốn bại lộ thân phận không phải con người trước mặt tên kia. Bây giờ nhân loại không ở đây, nó lớn gan hơn, vội cung kính hỏi: “Anh gì ơi, có thể nói cho tôi biết, anh… anh sống thế nào vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy ai khiến tôi kính sợ từ đáy lòng như thế…”
Lạc Minh Sơn cúi đầu: “Nếu tôi nói… tôi cũng không biết thì sao?”
Linh hồn u tối: “Hả?”
Lạc Minh Sơn không nói chuyện với nó nữa mà cầm dao găm, chuẩn bị đi chỗ khác cắt tóc của mình. Toàn bộ camera bên ngoài tháp Trắng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông sau khi mặt trời lặn nên Lạc Minh Sơn không cần lo gì cả, cậu ngồi ở bên hồ, cởi mặt nạ ra.
Nhưng mà cậu vừa tháo mặt nạ thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nói.
“Chà, bị tôi phát hiện rồi.”
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ai, ra đây!”
Loạt âm thanh truyền đến, một bóng người nhảy khỏi nhánh cây.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với đôi cánh dài, anh ta mặc tây trang không giống tuyển thủ khác, cũng không có số thứ tự.
Anh ta đáp đất nhẹ nhàng, thu cánh lại bước đến gần Lạc Minh Sơn, giọng ngả ngớn:
“Địa linh nhỏ à, nhóc bò từ đâu ra thế?”
Rồi anh ta thở dài, trông rất lo lắng…
“Trên mặt đất nguy hiểm lắm, nhóc chưa thành niên, còn bị thương, nếu chết thì biết làm sao?”
Thậm chí hắn còn từng bao cả rạp cho đám đàn em coi phim kinh dị nữa cơ, ai cũng sợ la ó ầm ĩ còn hắn thì rất thong dong. Tuy thi thoảng bị vài cảnh giật gân hù nhưng nói chung hắn khá bình tĩnh. Bảo vệ hoàn hảo hình tượng đại ca Triệu ngầu lòi của mình, đám đàn em cũng phục hắn sát đất.
Triệu Hành còn cười nhạo: “Có gì đáng sợ? Trên đời làm gì có ma quỷ, nếu có quỷ thì chúng ta đang sống dưới mặt đất, chẳng phải là đang chiếm mười tám tầng địa ngục của tụi nó à?”
Đương nhiên.
Điều kiện để Triệu Hành không sợ quỷ chính là… Hắn có một niềm tin không lung lay rằng trên đời không có quỷ, nhưng bây giờ lòng tin của hắn bị đả kích rồi.
Đầu óc Triệu Hành trống rỗng, lần đầu tiên trong đời trốn trong lồng ngực người khác làm đà điểu. Hắn nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đây nhưng qua thật lâu xung quanh vẫn hết sức yên tĩnh, không có tiếng động nào khiến hắn nghi ngờ.
Triệu Hành dè dặt ngẩng đầu, hé một con mắt ra.
Nữ quỷ trước mặt hắn đâu rồi?
Trong động trống không chỉ còn mình hắn và D066.
Trái tim đang đập điên cuồng cũng dần bình ổn lại, lòng bàn tay vẫn còn ướt mồ hôi nhưng không sao cả. Triệu Hành ho nhẹ, làm bộ như không có chuyện gì mà chui khỏi ngực của D066, căng thẳng hỏi cậu: “… Quỷ đâu rồi?”
D066 sửa lời: “Là linh hồn u tối.”
“Là quỷ.” Triệu Hành cãi: “Cái thứ mặc váy trắng, tóc dài, còn bay bay rồi xuất hiện trong đêm… là quỷ đó! Là một con nữ quỷ!”
D066: “… Quỷ, đã chết.”
Quỷ… cũng chết nữa hả? Chết sao ta?
Có điều hắn không hỏi, vì không cần thiết.
Bất thình lình, một thứ hệt như linh hồn u tối bỗng chui vào trong hang động cười dữ tợn nhào về phía Triệu Hành!
Triệu Hành đứng hình, còn chưa kịp phản ứng thì D066 đã duỗi tay bóp cổ linh hồn u tối.
Triệu Hành tận mắt nhìn thấy linh hồn u tối giãy dụa sợ hãi trong tay D066, rồi nó dần yên tĩnh biến thành trong suốt, cuối cùng tan biến.
D066 bỏ tay xuống, cậu đã cố kiềm chế không phát ra ánh sáng trắng, nhưng mà… D066 quay đầu nhìn Triệu Hành, im lặng.
Triệu Hành cũng im lặng, hắn đơ người luôn rồi. Khoảng chừng 30s sau hắn mới giật mình nhìn chằm chằm vào tay phải của D066, mắt sáng như đèn pha, buột miệng hỏi: “Cái bao tay… cậu mua ở đâu thế?”
D066: “?”
Triệu Hành không nhịn được mà vươn tay, cẩn thận chạm vào tay phải D066, quan sát chiếc bao tay kim loại thật tỉ mỉ.
D066 căng thẳng, cậu cong đầu ngón tay. Thật ra bao tay của D066 rất bình thường, dù quan sát bao lâu cũng không thấy có gì lạ.
Điểm đặc biệt duy nhất là chiếc bao tay bao trọn lấy ngón tay thon dài đẹp đẽ của D066. Chắc bên trong có công nghệ “đen” gì đó mà Triệu Hành không biết, thứ này tiêu diệt quỷ bằng đòn tấn công vật lý cơ mà.
Bỗng Triệu Hành cảm thấy quỷ không còn đáng sợ nữa.
Không đúng.
Là linh hồn u tối.
Thứ bị một chiếc bao tay tiêu diệt thì không xứng gọi là quỷ.
Có chiếc bao tay mang bug của D066, Triệu Hành an tâm hơn hẳn.
Mà sau khi giết thêm hai linh hồn u tối nữa, Triệu Hành sực nhớ một chuyện, nghiêm túc nhìn D066: “Bao tay của cậu có dùng điện không?”
D066 trầm mặc rồi gật đầu.
Nói thật mới đầu còn ổn nhưng giết tới linh hồn u tối thứ ba, cậu có hơi mệt.
Triệu Hành căng thẳng hỏi: “Sạc thế nào? Đừng nói cũng biến thái như súng laser của Tô Diệp nha?”
D066 do dự vài giây, gật đầu.
Không khác mấy, đều là cơ thể cần nghỉ ngơi để hồi sức.
Lòng Triệu Hành trầm xuống.
Sao mà không lo cho được.
Chờ đến khi D066 chịu không nổi nữa, bao tay hết điện thì hai người cũng xong đời. Đúng lúc này, lại một linh hồn u tối mang theo vẻ mặt hưng phấn chui vào động tìm chết.
Ngay khi D066 chuẩn bị vươn tay giải quyết nó như mấy lần trước thì Triệu Hành vội cản: “Đừng! Cậu thử xem có bắt nó được không, đừng giết nữa.”
Đầu ngón tay của D066 vừa đụng vào cổ của linh hồn u tối, nghe thấy lời này thì cậu lập tức thu tay. Nhưng dù chỉ mới tiếp xúc linh hồn kia cũng hoảng sợ, nó điên cuồng bỏ chạy nhưng bị D066 kéo đến trước mặt Triệu Hành.
Linh hồn u tối nhìn D066, kinh hoàng lắp bắp: “Mày… mày là ai, mày là…”
“Không được hỏi.” D066 lạnh lùng ngắt lời nó.
Linh hồn u tối run lẩy bẩy, nó ngậm miệng không dám phát ra chút âm thanh nào.
D066 quay đầu nhìn Triệu Hành, giọng dịu dàng khác hẳn: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn tìm hiểu thứ này một chút.” Triệu Hành nóng lòng muốn thử: “Đâu thể cứ dựa vào cậu giết địch được.”
Một lý do quan trọng là bao tay kia dùng điện, từ bé đến giờ Triệu Hành chưa từng được ai bảo vệ nên hắn không thích cảm giác này lắm.
Triệu Hành đi đến trước mặt linh hồn u tối, thò tay ra muốn đụng vào nó nhưng ngón tay hắn lại xuyên qua nó.
Không chỉ tay hắn, dù dây thừng, dao găm hay hòn đá cũng thế. Thứ duy nhất có thể chạm vào nó là bao tay D066 đang đeo.
Triệu Hành liếc mắt ra hiệu với D066, để cậu đè linh hồn u tối quỳ trên đất, còn hắn thì ngồi xuống tảng đá đối diện, lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ trước mặt: “Từ bây giờ, tao hỏi mày đáp, hiểu không?”
Linh hồn u tối run lẩy bẩy gật đầu.
Sau mười mấy phút dò hỏi, Triệu Hành cũng hiểu rõ linh hồn u tối là thứ gì. Thật ra không thể trách Triệu Hành nhầm linh hồn u tối thành quỷ, bởi vì thứ này có liên quan tới quỷ.
Linh hồn u tối là sinh vật bản địa của Lam Tinh, dựa vào việc hút “trí tuệ” của sinh vật mà sống. Những sinh vật bị nó hút hết “trí tuệ” sẽ trở nên điên điên khùng khùng, đánh mất lý trí.
Bản thể của chúng nó là một đám màu xám bạc bay bồng bềnh, nhưng chúng có thể tùy ý biến hóa hình thái. Bọn chúng lớn lên không giống nhau, hình thù quái đản, trông rất kỳ lạ. Mãi đến khoảng ba mươi năm trước, con người xuất hiện ở Lam Tinh, cũng mang phim ma đến…
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành trúc trắc hỏi: “Cho nên tụi mày thấy mình có hơi giống quỷ, nhưng quỷ nhìn thời thượng hơn nên tụi mày bắt chước theo hả?”
Linh hồn u tối gật đầu.
Triệu Hành: “…”
Triệu Hành cắn răng: “Biến trở về!”
“Nữ quỷ” bị D066 ấn trên mặt đất “xẹt” một tiếng, biến về bản thể…
Một thứ hình bầu dục có cái miệng dài trên đỉnh đầu xuất hiện.
Giống như khinh khí cầu.
Triệu Hành: “…”
Hắn bị thứ này dọa sợ đến bổ nhào vào ngực của người ta?
Triệu Hành nhắm mắt lại.
Muốn quên cái lịch sử đen tối này quá.
Triệu Hành lại hỏi: “Có cách nào chạm vào tụi mày không?”
Linh hồn u tối vặn vẹo cơ thể rồi không tình nguyện mở miệng: “…Dùng phấn hoa Nguyệt Tán.”
Tất cả nhân loại trên mặt đất đều biết, phấn hoa Nguyệt Tán có thể giúp người chạm vào linh hồn u tối.
Ở bên ngoài, linh hồn u tối sao dám càn rỡ như thế, ngoài kia rất dễ mua phấn hoa Nguyệt Tán. Mà trò “F101” vì muốn nâng cao hiệu quả nên đã đặt ra quy định cứng nhắc: Nghiêm cấm tất cả thành viên tổ ABCD mang theo phấn hoa Nguyệt Tán lên đảo, nên cả đám đành nương náu trong tháp Trắng.
Triệu Hành không tự chủ mà nhìn bao tay của D066, bao tay cậu ta không thoa phấn hoa Nguyệt Tán mà dùng công nghệ cao khác. Có điều hắn nhìn ra D066 không muốn nói đến bao tay mình nữa, chắc là đồ vật cá nhân hoặc gia truyền gì đó.
Triệu Hành biết điều, không hỏi cậu nữa.
Triệu Hành: “Trên đảo có phấn hoa Nguyệt Tán không?”
Linh hồn u tối nhỏ giọng: “Hoa Nguyệt Tán chỉ sống ở bán cầu Nam, ở đây là bán cầu Bắc mà.”
Triệu Hành thấy thứ này khi nói chuyện cứ ấp a ấp úng, biết chắc nó đang giấu diếm, hắn mất kiên nhẫn gắt giọng: “Rốt cuộc có hay không?”
D066 cũng rất phối hợp mà tăng lực siết.
Linh hồn u tối: “Có… có! Tôi mang hai người đi liền!”
Linh hồn u tối dẫn hai người đi hơn một tiếng mới đến nơi.
Nhìn một đám hoa màu lam trong hang động, linh hồn u tối hoảng loạn không dám bay vào trong: “Ở, ở ngay đây. Trên đảo chỉ có chỗ này có phấn hoa Nguyệt Tán, vì vị trí kín đáo nên không ai biết.”
D066 khống chế linh hồn u tối còn Triệu Hành thì đi vào hang.
Sau khi đi ra, trên tay, dao găm, viên đạn… của Triệu Hành đều được bôi một lớp phấn hoa Nguyệt Tán thật dày.
Thậm chí Triệu Hành còn lấy riêng mấy băng đạn chứa phấn hoa.
Triệu Hành chia cho D066 hai cái băng đạn: “Cậu cũng dùng cái này đi, đừng lãng phí điện trong bao tay, không tốt cho cơ thể.”
D066 gật đầu.
Triệu Hành chộp linh hồn u tối trong tay cậu để thử công dụng của phấn hoa Nguyệt Tán. Quả nhiên là nó không lừa hắn, Triệu Hành rất vừa lòng. Sau đó hắn móc sợi dây có thoa phấn Nguyệt Tán trói linh hồn u tối, còn mình thì nắm đầu dây còn lại.
Ừm, bản thể của linh hồn u tối bay lơ lửng cùng với sợi dây càng giống khí cầu hơn.
Triệu Hành vỗ vỗ đầu nó: “Ngoan, mày cứ ngoan ngoãn làm khinh khí cầu đi, đến hừng đông tao sẽ tha cho mày.”
Dọc đường Triệu Hành phát hiện, hễ bắt một linh hồn u tối thì những con khác sẽ không tới gây sự nữa, hai người cũng thoải mái hơn, D066 bớt mệt nhọc.
Linh hồn u tối ‘hức’ một tiếng, không dám nói gì.
D066 cúi đầu, trong tay là phấn hoa Nguyệt Tán, động tác cậu có hơi chậm và khá im lặng.
Triệu Hành nhìn cậu: “Mệt lắm hả?”
Giọng D066 hơi khàn: “Ừm… có một chút.”
Triệu Hành cau mày nhìn xung quanh, phát hiện hang động có hoa Nguyệt Tán là nơi duy nhất an toàn. Triệu Hành trói linh hồn u tối ngoài cửa động rồi tìm ít cỏ khô trải dưới đất, sau đó kéo D066 ngồi xuống.
Triệu Hành: “Ở tạm một đêm vậy, cậu ngủ trước đi, tôi gác đêm.”
Trông D066 thật sự rất mệt, cậu không nói lời nào mà trực tiếp dựa vào vai Triệu Hành, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Triệu Hành sửng sốt, đẩy nhẹ D066: “Cậu nằm xuống đi, ngủ ngồi như thế sao mà thoải mái được?”
D066 không bị hắn đẩy tỉnh, cậu cọ cọ vào cổ Triệu Hành rồi tiếp tục ngủ say.
Có lẽ thân thể tiêu hao quá độ, bị thương rồi. Triệu Hành lo lắng cau mày, nhưng hắn không dám quấy rầy cậu ngủ.
Triệu Hành tính canh đến nửa đêm rồi gọi D066 dậy thay ca nhưng hắn đã không ngủ suốt hai ngày, cả ngày hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh xa lạ đầy nguy hiểm. Hiện tại xung quanh yên tĩnh khiến cảm giác mệt mỏi ập đến, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Triệu Hành miễn cưỡng canh hơn hai tiếng thì không chống đỡ được nữa, hắn khép mắt, ngủ mất.
D066 giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, phát hiện mình và Triệu Hành đang nằm dưới đất.
Triệu Hành nằm dang hai tay hai chân, mày hơi nhíu, dù đang ngủ cũng không mất đi khí thế. Còn cậu thì đang nằm nghiêng cạnh hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, mặt thì dán sát cổ hắn.
D066 sửng sốt rồi không nhịn được mà sáp tới, cọ cọ mặt Triệu Hành. Đến khi không cảm nhận được da thịt kề cận thì D066 nhíu mày nhớ ra mình đang mang mặt nạ phòng hộ.
Cậu giơ tay muốn tháo mặt nạ xuống, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào ót mình thì ngừng lại. D066 quay đầu liếc mái tóc vừa cắt ngắn của mình lại dài ra.
Mái tóc đen mượt mềm mại lặng lẽ nằm trên lưng cậu.
D066, hay Lạc Minh Sơn, cau mày. Cậu cẩn thận đi khỏi chỗ Triệu Hành đang nằm, chuẩn bị ra ngoài hang động để cắt đống lông tóc này.
…
Thành Du là nhân viên công tác của “F101”, sau khi Lạc Minh Sơn bắt cóc gã thì cậu lợi dụng thân phận của gã để đột nhập vào hòn đảo này, Lạc Minh Sơn còn phá hủy mấy cái camera, giết chết D066 đang mơ ước mình rồi cắt tóc, trộm thân phận của tên kia.
Sau đó cậu chạy đi tìm Triệu Hành.
Ban đầu Lạc Minh Sơn không muốn dùng thân phận này để gặp Triệu Hành. Cậu thích làm “Lạc Minh Sơn” hơn, muốn quang minh chính đại đi bên cạnh anh A Hành. Cậu định sẽ lén đi theo Triệu Hành, đảm bảo an toàn cho hắn, tốt nhất là làm mấy việc trong tối để bảo vệ hắn, không cho hắn phát hiện.
Ai mà ngờ được khi cậu tìm thấy Triệu Hành thì hắn đang rơi vào nguy hiểm. Thậm chí có kẻ dùng súng laser chỉ vào Triệu Hành.
Lạc Minh Sơn không thể không xuất hiện mà giết chết đám người đó. Giờ đã ra mặt, Triệu Hành cũng không nhận ra cậu nên cậu tuỳ cơ ứng biến, trở thành đồng đội của Triệu Hành…
…
Lạc Minh Sơn ra ngoài hang động, linh hồn u tối bị trói căng thẳng gọi: “Anh… Anh ơi!”
Lạc Minh Sơn dừng chân, im lặng nhìn nó.
Linh hồn u tối không ngu, nó đương nhiên biết Lạc Minh Sơn cấm mình hỏi là vì không muốn bại lộ thân phận không phải con người trước mặt tên kia. Bây giờ nhân loại không ở đây, nó lớn gan hơn, vội cung kính hỏi: “Anh gì ơi, có thể nói cho tôi biết, anh… anh sống thế nào vậy? Tôi chưa từng nhìn thấy ai khiến tôi kính sợ từ đáy lòng như thế…”
Lạc Minh Sơn cúi đầu: “Nếu tôi nói… tôi cũng không biết thì sao?”
Linh hồn u tối: “Hả?”
Lạc Minh Sơn không nói chuyện với nó nữa mà cầm dao găm, chuẩn bị đi chỗ khác cắt tóc của mình. Toàn bộ camera bên ngoài tháp Trắng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông sau khi mặt trời lặn nên Lạc Minh Sơn không cần lo gì cả, cậu ngồi ở bên hồ, cởi mặt nạ ra.
Nhưng mà cậu vừa tháo mặt nạ thì trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nói.
“Chà, bị tôi phát hiện rồi.”
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ai, ra đây!”
Loạt âm thanh truyền đến, một bóng người nhảy khỏi nhánh cây.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi với đôi cánh dài, anh ta mặc tây trang không giống tuyển thủ khác, cũng không có số thứ tự.
Anh ta đáp đất nhẹ nhàng, thu cánh lại bước đến gần Lạc Minh Sơn, giọng ngả ngớn:
“Địa linh nhỏ à, nhóc bò từ đâu ra thế?”
Rồi anh ta thở dài, trông rất lo lắng…
“Trên mặt đất nguy hiểm lắm, nhóc chưa thành niên, còn bị thương, nếu chết thì biết làm sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương