Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 35: [Hẹn gặp lại.]



Lạc Minh Sơn giơ súng lên.

Nụ cười ngả ngớn của người đàn ông cứng đờ.

“Đùng!”

Ngay khi tiếng súng vang thì anh ta lập tức bung cách bay lên không trung, tuy có hơi loạng choạng nhưng cuối cùng vẫn đáp lên tảng đá ven hồ, thoát khỏi đòn công kích. Dù đang cười nhưng do đá dưới chân trơn trượt nên trông khá bất ổn.

Anh ta nói: “Tôi đâu có làm gì sai, sao đối xử với tôi như thế?”

Lạc Minh Sơn cất súng, cậu đứng thẳng lên nhìn anh ta: “Thử chút thôi, thân thủ cũng không tệ.”

Người đàn ông: “…”

Anh ta thở dài: “Hẳn là cậu cũng cảm giác hơi thở trên người tôi khá giống cậu, tôi đâu có ác ý.”

Lạc Minh Sơn khinh miệt cười mỉa: “Thì sao? Nó có ảnh hưởng gì đến chuyện tôi không thích anh đâu?”

Anh ta: “…”

Từ từ.

Sau địa linh nhỏ này không trong video nhỉ? Hôm qua anh ta xem livestream, khi địa linh nhỏ này đi theo F101, tuy động tác hung hãn và ít nói nhưng vẫn thấy cậu rất ngoan. Rõ ràng cậu lợi hại hơn F101 lại chấp nhận trở thành cây đao của F101, miệng bảo hai người là đồng đội nhưng mọi chuyện cậu luôn làm theo ý F101 như chấp hành mệnh lệnh.

Thiết lập giống y chang địa linh trong truyền thuyết: Xinh đẹp, ngoan ngoãn, ngây thơ.

Hoàn toàn khác so với hiện tại.

Người đàn ông không dám ngả ngớn nữa, điều chỉnh lại thái độ rồi đưa danh thiếp màu đen ánh kim cho Lạc Minh Sơn: “Xin chào, xin giới thiệu tôi là Yuleith, nhà đầu tư của game F101.”

Lạc Minh Sơn nhận danh thiếp, không nói gì.

Yuleith nói: “Chúc phúc thánh xanh lam của F101 là do cậu cho, đúng không?”

Lạc Minh Sơn ngẩng đầu liếc anh ta, ánh mắt vừa cảnh giác vừa hung ác.

Yuleith thở dài: “Một địa linh chưa thành niên vậy mà dám cho người ta chúc phúc thánh xanh lam… Cậu đúng là không sợ chết.”

Anh ta ngừng khoảng 2s rồi thò mặt tới, tò mò: “Cậu cho tên kia chúc phúc thánh xanh lam khi nào thế? Tặng xong có gì lạ không? Sao sống được vậy?”

Thật ra nếu không phải ở trên phi hành thuyền coi livestream thì Lạc Minh Sơn cũng không biết mình từng tặng chúc phúc thánh xanh lam cho Triệu Hành.

Thậm chí cậu còn không biết mình là “dân Lam Tinh”.

Quá khứ của Lạc Minh Sơn rất đơn giản. Trước 5 tuổi cậu là một đứa nhỏ bình thường, luôn được anh A Hành che chở. Sau 6 tuổi cậu mới biết hóa ra mình không phải con người, mà năm 6 tuổi đối với cậu thật sự là cơn ác mộng.

Vu oan Triệu Hành đẩy mình xuống cầu thang là chuyện ngu xuẩn nhất mà Lạc Minh Sơn từng làm.

Sau khi cậu nói dối, Triệu Hành ở lại nhưng hắn không để ý đến cậu nữa.

Trên đường Triệu Hành bị mẹ đưa đến “phòng giáo dục trẻ em”, Lạc Minh Sơn vui vẻ đến gần, muốn chào hỏi hắn.

Triệu Hành lại lụm đá ném cậu, mắt hắn đỏ au hệt như sói con: “Cút đi!”

Ban đầu Lạc Minh Sơn không biết vì sao anh A Hành lại không để ý đến mình nữa, còn ném đá mình. Mãi cho đến một ngày cậu lén đến phòng giáo dục trẻ em. Thông qua một khớp cửa bị hỏng, cậu nhìn thấy Triệu Hành đang thẳng lưng, khóc nức nở.

“Mẹ ơi, con sai rồi, con không nên đẩy Lạc Minh Sơn, con biết sai rồi!”

“Chát!” Một cây thước điện khẽ thật mạnh lên tay của Triệu Hành, hắn đau đến run rẩy nhưng vẫn phải lớn tiếng đọc lời thề…



“Tôi là người Trái Đất, là sinh mệnh cao quý nhất, tôi phải có được linh hồn mặt trời đầy lộng lẫy. Tôi nhớ kỹ sứ mệnh của người Trái Đất, tôi không nên tàn hại đồng bào của mình, tôi biết sai rồi.”

Từ giây phút ấy, Lạc Minh Sơn cuối cùng cũng hiểu ra mình làm sai cái gì.

Cậu đứng ở ngoài cửa, nước mắt rơi như mưa.

Cả người cậu run lẩy bẩy, cảm giác đau đớn ăn mòn từ xương tủy, còn đau đớn hơn khi đắm mình vào bóng tối.

Khi thước điện lại hạ xuống, sắp chạm vào bàn tay của Triệu Hành thì Lạc Minh Sơn siết chặt cửa phòng, nội tâm không ngừng kêu gào: Dừng lại! Dừng lại đi!

Một loại năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ cơ thể cậu, sau đó toàn bộ đèn trong phòng giáo dục trẻ em, trên hành lang, thậm chí cả lầu đều tắt ngúm. Nó lan dần đến cả toàn nhà, khu vực, rồi toàn bộ khu K13.

Ngày đó, hệ thống điện của khu K13 hoàn toàn tê liệt.

Mà Lạc Minh Sơn cũng cảm giác được cơn đau như vỡ toạc ở bên trong bóng tối. Cả người cậu như chìm xuống, trầm mình vào nền đất, hòa vào bóng tối rồi mất đi ý thức.

Khi Lạc Minh Sơn tỉnh dậy, cậu đang ở trong một hang động dưới nền đất. Nơi này không có đèn dầu, nhưng Lạc Minh Sơn không hề thấy đau vì cơ thể mỏng manh đến mức phát sáng. Cùng lúc đó, cậu nhận được một chút ký ức truyền thừa.

Thì ra, cậu không phải con người.

Cậu chỉ là một con quái vật sinh trưởng dưới lòng đất, không tên không tuổi.

Chỉ khi hoàn toàn chìm trong bóng tối thì cậu mới có thể trưởng thành, mới mạnh hơn.

Chỉ khi đủ mạnh cậu mới có thể rời khỏi lòng đất.

Chẳng qua khi cậu còn chưa trưởng thành thì cậu đã bị một đội thi công của con người quấy rầy. Cậu không thể tiếp tục trưởng thành, mà biến thành một đứa bé loài người, tập tễnh bước vào ngục giam của khu K13.

Thì ra sau mỗi lần cúp điện, cơ thể cậu đau đớn như thế là vì cậu đang “phát triển”, cũng là tín hiệu bảo cậu nên quay về bóng tối.

Lạc Minh Sơn thử vận dụng khả năng của mình, trở lại mặt đất rồi gặp Triệu Hành.

Cậu đã “hôn mê” gần một năm, lúc này Triệu Hành sắp đi rồi.

Sau khi nhận được ký ức truyền thừa thì Lạc Minh Sơn thông minh hơn một chút. Cậu chẳng những biết chuyện ngày xưa mình làm ngu dốt đến nhường nào, mà còn biết mình đủ mạnh để rời khỏi nơi này cùng với Triệu Hành.

Nhưng cậu không làm thế.

Cậu không có lý do cũng không có lập trường. Quan trọng nhất là, Triệu Hành không thích.

Cậu đứng trong góc, nhìn Triệu Hành rời đi.

Cậu nỗ lực suy nghĩ, mình nên đưa gì cho anh A Hành đây?

Một giọng nói vang lên trong đầu cậu – chúc phúc!

Cậu nhắm mắt lại, thành kính chúc phúc cho Triệu Hành.

Anh A Hành, chúc anh… chúc anh đời này không gặp kẻ ngu dốt như em, bởi vì loại người như em chỉ biết hại anh.

Anh A Hành, chúc anh… chúc anh ngày càng mạnh hơn, sẽ không bị ai đánh bại, cũng không ai có thể làm anh bị thương.

Anh A Hành, chúc anh… chúc anh luôn khỏe mạnh, sống thật lâu, không ốm đau bệnh tật, em nguyện dùng toàn bộ khả năng của quái vật, dâng hiến cho anh…

Lạc Minh Sơn không hoàn thành được lời chúc phúc cuối cùng.

Bởi vì cậu có thể cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ trong người mình bị rút mất giống như bị thứ gì đó hút hết ba hồn bảy phách.

Cảm giác đau đớn như bị xé rách ập đến, cậu lại chìm vào lòng đất, rơi vào bóng tối vô biên.





Thì ra, đó chính là Chúc phúc thánh xanh lam.

Do lúc ấy Lạc Minh Sơn ra đời chưa bao lâu, sức mạnh chưa hoàn thiện nên cậu không thể giúp Triệu Hành không đau ốm bệnh tật, mạnh mẽ ngay tức thì, không bị ai bắt nạt, càng không thể giúp Triệu Hành sở hữu năng lực của quái vật như cậu.

Chỉ có thể miễn cưỡng giúp Triệu Hành miễn dịch với thuốc mê và khói độc.

Lạc Minh Sơn nghĩ đến một điều – nếu cậu mạnh hơn thì cậu có thể giúp Triệu Hành mạnh hơn, chúc phúc cũng cao cấp hơn không?

“Sao cậu sống sót được? Ba mẹ giúp đỡ à? Chắc hẳn bố mẹ cậu lợi hại lắm nhỉ, thuộc chi nhánh của Vương tộc hả?”

Yuleith tò mò biết mấy, ý đồ hít drama muốn tràn khỏi mắt.

“Ba mẹ có biết cậu chưa thành niên đã chạy ra lòng đất không? Bọn họ có biết cậu…” Yuleith dừng lại, nhìn hai tay Lạc Minh Sơn: “Cả người đầy vết thương.”

“Anh nói nhiều quá.” Lạc Minh Sơn liếc anh ta, thẳng thừng mỉa mai: “Chim đều thích kêu quang quác thế à?”

Yuleith: “…”

Anh ta lắc đầu thở dài: “Địa linh nhỏ à, cậu thật là…”

Tờ danh thiếp màu đen ánh kim lúc nãy bị ném trở lại, chính xác văng vào miệng anh ta. Trên tấm danh thiếp bằng kim loại còn mang theo tia điện khiến bờ môi anh ta giật giật tê dại.

“Lạc Minh Sơn, đó là tên tôi.” Lạc Minh Sơn lạnh lùng, gắt gỏng: “Còn gọi lung tung nữa tôi giết anh.”

Triệu Hành gọi thế nào Lạc Minh Sơn cũng thích, bất kể “nô lệ nhỏ” hay “cún con”.

Còn Yuleith gọi cậu là “địa linh nhỏ”, nghe rất tởm.

Yuleith: “…”

Anh ta nghiến răng, cầm tấm danh thiếp trên miệng mình rồi cười: “Tôi khuyên cậu đừng tùy ý dùng năng lực nữa. Một địa linh chưa thành niên mà dám chạy lên mặt đất, năng lực sẽ ngày càng yếu. Nếu cậu còn dùng linh tinh thì chẳng biết tại sao mình chết đâu.”

Anh ta uyển chuyển nói: “Nhưng nếu cậu dẫn tôi đi gặp ba mẹ cậu thì tôi sẽ suy nghĩ đến việc tìm đồ cho cậu bồi bổ, giúp cậu nhanh chóng thành niên…”

Tuy Lạc Mình Sơn không biết mình có phải ‘địa linh’ mà Yuleith đang nói không, nhưng từ khi lên mặt đất đúng là cậu hơi yếu, dễ mệt mỏi buồn ngủ nữa, khi sử dụng năng lực cậu thấy hơi mệt tim, giống như tất cả cơ quan trong cơ thể đang kêu gào cậu quay về lòng đất đi.

Trong lúc suy tư, bỗng Lạc Minh Sơn cảm thấy ngón tay mình có chút tê dại.

Cậu cúi đầu, thấy phần cơ thể lộ ra giữa ống tay áo và bao tay đã dần trở nên trong suốt, không còn là da thịt như nhân loại nữa mà giống một đám sương trắng, hễ gió thổi qua là cậu sẽ hòa vào đất trời.

Không thể như thế.

… Nếu cậu dùng thân thể thế này đi theo Triệu Hành thì không những không bảo vệ được hắn mà còn trở thành gánh nặng.

Cậu ngẩng đầu nhìn Yuleith, hơi suy tư: “Anh vừa mới nói, anh là nhà đầu tư của “F101”?”

Triệu Hành thức dậy lúc tờ mờ sáng.

Hắn ngáp một cái, phát hiện trong động chỉ có một mình mình. Triệu Hành sửng sốt sờ cỏ khô bên cạnh, lạnh tanh.

Hắn vội đứng dậy đánh giá xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bữa sáng được đặt trên hòn đá cách đó không xa.

Bên trên bữa sáng còn có một tấm thẻ, viết ba chữ…

[Hẹn gặp lại.]

Tên người ghi: D066.
Chương trước Chương tiếp