Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Chương 18: Nhan sắc có một không hai



'Vương gia, người về rồi!'

“Nàng ấy đâu rồi?”

Điền Lang nhíu mày “người muốn hỏi Lệ quý phi sao?”

“Từ đây về sau, không được nhắc đến ba chữ...Lệ quý phi!”

'Thuộc hạ tuân lệnh Vương gia!'

“Nàng ấy là Giản Thuệ“.

'Thuộc hạ đã rõ!'

Tiêu Thần không nói gì, chỉ đi thẳng về phòng.

…………

Cốc...cốc...

Cốc...cốc...

“Vào đi!”

'Vương gia, thuộc hạ thấy người như có tâm sự...sau khi trở về từ hoàng cung'.

Tiêu Thần thở dài “Thái hậu có ý chỉ, ban hôn cho ta“.

'Thái hậu ban hôn là một chuyện tốt, sao Vương gia có vẻ như không được vui vậy?'

“Thái hậu ban hôn con gái của Lưu Thừa tướng“.

Điền Lang nghe xong thì hiểu vì sao Vương gia của mình lại buồn.

'Vậy Vương gia định thế nào?'

“Đó vẫn không phải là vấn đề chủ chốt!”

'Vậy vấn đề chủ chốt là ở đâu?'

“Hoàng đế hạ lệnh ta ra vùng Đông bắc để cứu tế“.

Điền Lang nhíu mày nhưng không dám nói gì thêm.

//Truyền khẩu vụ của Thái hậu...đón Giản tiểu thư vào cung một chuyến.

“Khi nào thì khởi hành?”

Tiểu Lý Tử cười cười “Bẩm Vương gia...ngay bây giờ!”

Tiêu Thần lạnh mặt “mình vừa từ chỗ Thái hậu trở về, cũng đã nửa đêm...lại cho người đến đưa Giản Thuệ vào cung. Phải chăng là sắp có chuyện xảy ra rồi không?”

'Làm thế nào đây Vương Gia?'

Tiêu Thần lo lắng không yên, chuyện mình thành thân cùng Giản Thuệ không nên để kéo dài...”e là đêm dài sẽ lắm mộng“.

“Bảo Giản Thuệ chuẩn bị tiến cung, ta sẽ đi cùng nàng ấy!”

//Vương gia thông cảm, Thái hậu chỉ mời Giản tiểu thư.

“Ta không an tâm cho nàng ấy đi đường một mình trong đêm vắng“.

//Chuyện này...

“Người đâu, truyền lệnh xuống...giúp Vương phi thay y phục“.

//Tuân lệnh Vương gia.

Tiểu Lý Tử cười lạnh “tên Đông Thân vương này đúng là âm hồn không tan mà!”

Tiêu Thần quan sát và thu hết biểu cảm trên gương mặt Tiểu Lý Tử “tên Thái giám này rõ ràng là có vấn đề!”

“Bổn Vương cũng phải đi thay y phục đã“.

//Mong Vương gia đừng làm trễ nải giờ xuất phát là được.

“Bổn Vương tự biết phân biệt nặng nhẹ, một tên Thái giám như ngươi không đủ tư cách để nhắc nhở bổn Vương phải hành xử thế nào“.



//Nô tài không dám.

………

'Vương gia, tôi thấy chuyện này giống như có âm mưu gì đó rất tài đình!'

“Ngươi lén chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác để hộ tống Giản Thuệ an toàn vào cung“.

'Thuộc hạ tuân lệnh!'

………

Giữa đêm khuya thanh vắng, vạn vật như đã chìm sâu trong giấc ngủ êm đềm, không gian yên tĩnh đến lạ thường, hoa lá cỏ cây đang tắm mình trong sương đêm mát mẻ, đâu đó là tiếng của những loài côn trùng réo gọi nhau...hoà nhịp cùng âm thanh của tiếng xe ngựa lọc cọc trên đường.

Tiêu Thần ngồi tựa đầu vào nắm tay, âm thanh tiếng xe ngựa văng vẳng bên tai, từng tiếng một vọng đến bên tai khiến người nghe có thể đếm được rõ ràng từng nhịp bước.

Đoạn đường từ phủ Thân Vương đến cung, đêm nay sao như có vẻ dài hơn rất nhiều.

Keng...

Keng...

//Bảo vệ Vương gia...

'Vương gia, người sao rồi?'

“Bổn Vương không sao!”

Một đám thích khách áo đen, mặt mũi che kín mít tiến thẳng về phía xe ngựa của Tiêu Thần.

'Vương gia cẩn thận!'

Nhưng lạ thay...đám thích khách không tấn công Đông Thân vương mà chỉ tấn công người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Á...á...

Tiêu Thần lạnh mặt “quả nhiên...”

//Rút lui!

Rất nhanh người phụ nữ ngã xuống chân Tiêu Thần.

Phịch...

Tên thích khách còn chưa kịp quay lưng đã bị đánh nằm xuống đất.

“Để bọn chúng sống và đưa về phủ xét xử!”

'Tuân lệnh!'

Khụ...khụ...

'Bẩm Vương gia, hắn đã tự kết liễu bản thân mình rồi!'

“Thích chết thì cho bọn chúng chết!”

Keng...

Tiêu Thần rút thanh kiếm sắc bén của mình ra và chia tên thích khách ra làm đôi theo chiều dọc.

Lúc bấy giờ, Tiêu Thần mới đứng lên và ung dung bước xuống xe ngựa...

'Bẩm Vương gia, bọn họ đều chết cả rồi!'

Tiêu Thần nhìn quanh, thấy người của mình cũng đã chết sạch...đám sát thủ thân cận của mình cũng đều trọng thương. Tiêu Thần thở dài rồi nhảy lên ngựa...

“Mang sát bọn chúng treo trước ngọ môn!”

'Thuộc hạ tuân lệnh Vương gia!'

……………

//Đông Thân vương đến....

Đông Thái hậu cười tươi như hoa “Đông Hoang, con đến rồi“.

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”



'Con ngồi đi'

“Tạ mẫu hậu!”

'Đông Hoang đi đường xa mệt mỏi rồi'

//Giản tiểu thư đến...

Cạch...

Đông Thái hậu giật mình đánh rơi tách trà.

“Mẫu hậu không sao chứ?”

'Ừm...ai gia không sao'

- Dân nữ bái kiến Thái hậu nương nương.

Đông Thái hậu lạnh lùng nhìn người thiếu nữ đang quỳ trước mặt mình, nhìn thật lâu nhưng không lên tiếng.

Giản Thuệ nhíu mày, chân cô đã mỏi lắm rồi.

- Hừ...mụ già đáng ghét này...

“Mẫu hậu!”

'À...ngươi đứng lên'.

- Tạ Thái hậu!

'Đến đây ngồi cạnh ai gia nào'.

- Bẩm Thái hậu nương nương, dân nữ không dám.

'Tên của khanh phải gọi như thế nào đây?'

- Bẩm Thái hậu, dân nữ tên họ Giản Thuệ.

'Giản Thuệ...ừm, tên của ngươi rất hay! Ai gia rất thích cái tên này'.

- Tạ Thái hậu nương nương.

'Ngươi có thể tháo bỏ tấm khăn che mặt không?'

Giản Thuệ nhanh tay tháo khăn che mặt xuống.

Tiêu Thần không kịp ngăn lại.

Và rồi tất cả mọi người có mặt đều phải kinh ngạc.

''Khụ...khụ...''

Tiêu Thần bỗng dưng ho sặc sụa!

Đông Thái hậu bàng hoàng trước nhan sắc có một không hai của Giản Thuệ.

'Đông nhi...con có chắc chắn Giản tiểu thư đây là chọn lựa cuối cùng của con không?'

“Bẩm mẫu hậu, thần nhi khẳng định mình đã chọn đúng người“.

Đông Thái hậu thở dài “ai gia không muốn xen vào chuyện tình cảm của Đông nhi, nhưng ai gia chỉ muốn nhắc nhở con một điều...”

“Mẫu hậu cứ dạy bảo...nhi thần xin lắng nghe!”

Đông Thái hậu nhìn Giản Thuệ thêm một lần nữa rồi chợt nhíu mày, bà cảm thấy khẩu vị của con trai mình quá nặng nên mới chọn người phụ nữ có nhan sắc đáng kinh ngạc đến như thế này “mặt thì năm bảy nốt ruồi to, hai cánh môi to như hai chiếc bánh xếp“.

Nhìn thôi đã thấy xúc phạm đến người nhìn, bà không thể hiểu nổi mắt thẩm mỹ của con trai mình thế nào mà chọn kiểu phụ nữ này làm vợ. Đã thế còn khoác lên người bộ y phục đáng giá nhìn lượng vàng, còn có đến vô số loại trang sức đắt nhất thế gian.

“Mẫu hậu!”

Đông Thái hậu phất tay “thôi! Ai gia mệt rồi, muốn được nghỉ ngơi“.

“Để nhi thần đưa mẫu hậu về cung”

'Không cần đâu, con đưa ả ta trở về phủ đi. Sau này đừng cho ả ta đặt chân vào cung'.

“Nhi thần xin nghe theo ý chỉ của mẫu hậu“.
Chương trước Chương tiếp