Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy

Chương 11



18.

Nghe xong câu đó, sắc mặt phụ mẫu họ Lục đều trắng bệch!

Trưởng nữ bỗng nhiên than khóc kể lể, như thể cả thiên hạ đều bất công với mình!

Ở Lục phủ ngày nào cũng bị một đám nha hoàn vây quanh hầu hạ, thật sự chẳng có tự do gì cả!

Ngày nào cũng bị bắt học cầm kỳ thư họa, rồi lễ nghi quý tộc trong cung, mệt đến thở không ra hơi!

Ở phủ chỉ được ngồi những cỗ xe ngựa hoa lệ, trên đầu phải đeo những trâm vàng đá quý nặng trĩu, đè nặng đến mức sắp ngạt thở!

Đích tỷ nhìn An Tề Minh đầy tình ý: "Chỉ có An lang, chàng ấy mới có thể mang lại tự do cho con! Chàng ấy sẽ dùng rau dại nấu cho con một bát cháo nóng hổi, đó là hương vị đồng quê con chưa từng nếm qua!"

"Chỉ có chàng ấy chịu để con rửa bát giặt đồ, chỉ có chàng ấy không yêu cầu con phải giữ thể diện tiểu thư quý tộc mỗi ngày! Chỉ có bên chàng ấy, con mới cảm thấy mình hữu dụng, mới cảm thấy mình là chính mình!"

"Con ghét những cỗ xe ngựa đó! Con thà đi bộ trăm dặm với chàng ấy để ngắm hoa dại, đó mới là việc mà những đôi phu thê bình thường làm! Đó mới là cuộc sống bình dị con mong muốn! Chứ không phải ở trong lồ ng son Đông cung tuân thủ đủ loại quy tắc!"

Lục Dương Vân nhìn Thái tử nói: "Ta không cần cuộc sống xa hoa! Tình yêu chân thành còn hơn mọi vinh hoa phú quý! Có tình uống nước cũng no!"

Nói xong những lời đó, con d.a.o găm rơi khỏi tay Lục Dương Vân, đột nhiên trưởng tỷ lăn đùng ra đất ngất xỉu.

Thái tử vô thức tiến lên một bước định đỡ trưởng tỷ, nhưng kịp thời kiềm chế bản thân.

Ta nhìn thấy trong mắt hắn nỗi thất vọng và bất lực khó che giấu khi nhìn trưởng tỷ đang hôn mê.

Nhưng rất nhanh, nỗi thất vọng đó đã chuyển thành ngọn lửa giận dữ.

Bởi vì ta đã cho trưởng tỷ đang ngất xỉu uống thuốc - giả bào thai ba tháng!
Chương trước Chương tiếp