Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy
Chương 12
19.
Lúc này đến lượt Thái tử bị tức đến ngất đi.
Thái tử lại được đỡ vào Noãn Các trong Lục phủ nghỉ ngơi, ta nấu thuốc cho hắn.
Khi Thái tử tỉnh lại, đau khổ dùng tay xoa trán, trăm mối không tìm ra lời giải: "Trong mắt Dương Vân, tên thư sinh nghèo khó không thi đỗ kia còn hơn cả ta - vị Thái tử tôn quý nhất thiên hạ!"
Ta để chén thuốc ấm xuống một bên, đợi cho nguội dần: "Điện hạ là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, chỉ sau Hoàng thượng."
"Trưởng tỷ bây giờ như vậy, không phải lỗi của Điện hạ, chỉ là tỷ ấy nhất thời bị mê hoặc, lạc lối, nô tỳ có cách khiến trưởng tỷ hối hận về những gì đã làm hôm nay."
Thái tử nhìn ta: "Cách gì?"
"Trưởng tỷ như vậy là vì quá say mê tên thư sinh kia, giờ lại mang thai, nếu ép phá thai, trưởng tỷ nhất định sẽ oán hận Điện hạ, càng ngăn cản, tỷ ấy càng cho rằng mình và An Tề Minh là trời sinh một đôi, tình cảm càng sâu đậm."
Thái tử nhíu mày.
"Thả cũng không được, bắt cũng chẳng xong, chi bằng Điện hạ cứ để tỷ ấy trốn đi với tên thư sinh, thành toàn cho họ."
"Tỷ ấy không thích cuộc sống xa hoa sao? Điện hạ cứ để tỷ ấy cởi bỏ trâm vàng áo gấm, để tỷ ấy đi sống cuộc sống vợ chồng bình dân mà tỷ ấy ao ước với tên thư sinh đó."
"Để tỷ ấy ăn thêm mấy bát cháo rau dại, giúp tên thư sinh đó giặt đồ rửa bát thêm mấy lần, cuộc sống như vậy, với một tiểu thư khuê các, mấy ngày đầu là trải nghiệm mới mẻ, đợi mấy tháng sau thì tình cảm đậm sâu tới đâu cũng khó chịu đựng tiếp, chứ đừng nói là mấy năm."
Thái tử hiểu ý ta, hắn hơi do dự, hắn rất thích trưởng tỷ, thích đến mức dù đầu có mọc cả một "rừng xanh" cũng không nỡ buông tay, g.i.ế.c thì không đành lòng giết, thả thì không cam tâm thả.
Thuốc nguội vừa phải, ta cầm một cây kim bạc, trước mặt Thái tử tự châm vào đầu ngón tay mình, sau đó nhỏ một giọt m.á.u vào thuốc, hai tay nâng chén thuốc dâng cho Thái tử: "Điện hạ hãy uống thuốc hôm nay trước, sức khỏe là quan trọng nhất."
Thái tử cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của ta, quả thật rất giống với trưởng tỷ, tính tình cũng tương tự, chỉ là so với trưởng tỷ thì ta ôn thuận hơn, thấu tình đạt lý hơn, cũng biết cư xử hơn.
Thái tử đột nhiên nâng cằm ta lên: "Ta muốn nàng làm dược dẫn cho ta cả đời này."
Nghĩa là muốn ta làm Thái tử phi?
Ngoài dự liệu, ta giả vờ thụ sủng nhược kinh: "Điện hạ, nhưng nô tỳ chỉ là một thứ nữ mà thôi."
"Thứ nữ thì sao? Trưởng tỷ của nàng tuy thân phận cao quý, nhưng lại giả ch tư thông, mang thai vụng trộm, làm những chuyện vô liêm sỉ liên lụy cửu tộc mà vẫn dám làm."
"Lục Dương Vân dám phản bội ta tìm nam nhân khác, ta tất nhiên cũng có thể cưới nữ nhân khác."
Thái tử đang giận dỗi với Lục Dương Vân, không giống như kiếp trước, ta chỉ là một quân cờ trong trò chơi tình ái của hai người họ.
Nhưng kiếp này, ta cũng có thể trở thành người cầm quân cờ!
Ta chủ động dựa vào lòng Thái tử, dựa theo kinh nghiệm chung sống kiếp trước, ta cũng tạm coi là hiểu rõ nam nhân này, biết hắn thích nữ tử thuận theo ngưỡng mộ hắn.
Vì vậy ta bày ra dáng vẻ Thái tử yêu thích, nũng nịu nói: "Vậy điện hạ hãy hết mực sủng ái nô tỳ, chỉ như vậy mới có thể cho trưởng tỷ biết, mất đi điện hạ là một sai lầm lớn đến mức nào."
Lúc này đến lượt Thái tử bị tức đến ngất đi.
Thái tử lại được đỡ vào Noãn Các trong Lục phủ nghỉ ngơi, ta nấu thuốc cho hắn.
Khi Thái tử tỉnh lại, đau khổ dùng tay xoa trán, trăm mối không tìm ra lời giải: "Trong mắt Dương Vân, tên thư sinh nghèo khó không thi đỗ kia còn hơn cả ta - vị Thái tử tôn quý nhất thiên hạ!"
Ta để chén thuốc ấm xuống một bên, đợi cho nguội dần: "Điện hạ là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, chỉ sau Hoàng thượng."
"Trưởng tỷ bây giờ như vậy, không phải lỗi của Điện hạ, chỉ là tỷ ấy nhất thời bị mê hoặc, lạc lối, nô tỳ có cách khiến trưởng tỷ hối hận về những gì đã làm hôm nay."
Thái tử nhìn ta: "Cách gì?"
"Trưởng tỷ như vậy là vì quá say mê tên thư sinh kia, giờ lại mang thai, nếu ép phá thai, trưởng tỷ nhất định sẽ oán hận Điện hạ, càng ngăn cản, tỷ ấy càng cho rằng mình và An Tề Minh là trời sinh một đôi, tình cảm càng sâu đậm."
Thái tử nhíu mày.
"Thả cũng không được, bắt cũng chẳng xong, chi bằng Điện hạ cứ để tỷ ấy trốn đi với tên thư sinh, thành toàn cho họ."
"Tỷ ấy không thích cuộc sống xa hoa sao? Điện hạ cứ để tỷ ấy cởi bỏ trâm vàng áo gấm, để tỷ ấy đi sống cuộc sống vợ chồng bình dân mà tỷ ấy ao ước với tên thư sinh đó."
"Để tỷ ấy ăn thêm mấy bát cháo rau dại, giúp tên thư sinh đó giặt đồ rửa bát thêm mấy lần, cuộc sống như vậy, với một tiểu thư khuê các, mấy ngày đầu là trải nghiệm mới mẻ, đợi mấy tháng sau thì tình cảm đậm sâu tới đâu cũng khó chịu đựng tiếp, chứ đừng nói là mấy năm."
Thái tử hiểu ý ta, hắn hơi do dự, hắn rất thích trưởng tỷ, thích đến mức dù đầu có mọc cả một "rừng xanh" cũng không nỡ buông tay, g.i.ế.c thì không đành lòng giết, thả thì không cam tâm thả.
Thuốc nguội vừa phải, ta cầm một cây kim bạc, trước mặt Thái tử tự châm vào đầu ngón tay mình, sau đó nhỏ một giọt m.á.u vào thuốc, hai tay nâng chén thuốc dâng cho Thái tử: "Điện hạ hãy uống thuốc hôm nay trước, sức khỏe là quan trọng nhất."
Thái tử cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của ta, quả thật rất giống với trưởng tỷ, tính tình cũng tương tự, chỉ là so với trưởng tỷ thì ta ôn thuận hơn, thấu tình đạt lý hơn, cũng biết cư xử hơn.
Thái tử đột nhiên nâng cằm ta lên: "Ta muốn nàng làm dược dẫn cho ta cả đời này."
Nghĩa là muốn ta làm Thái tử phi?
Ngoài dự liệu, ta giả vờ thụ sủng nhược kinh: "Điện hạ, nhưng nô tỳ chỉ là một thứ nữ mà thôi."
"Thứ nữ thì sao? Trưởng tỷ của nàng tuy thân phận cao quý, nhưng lại giả ch tư thông, mang thai vụng trộm, làm những chuyện vô liêm sỉ liên lụy cửu tộc mà vẫn dám làm."
"Lục Dương Vân dám phản bội ta tìm nam nhân khác, ta tất nhiên cũng có thể cưới nữ nhân khác."
Thái tử đang giận dỗi với Lục Dương Vân, không giống như kiếp trước, ta chỉ là một quân cờ trong trò chơi tình ái của hai người họ.
Nhưng kiếp này, ta cũng có thể trở thành người cầm quân cờ!
Ta chủ động dựa vào lòng Thái tử, dựa theo kinh nghiệm chung sống kiếp trước, ta cũng tạm coi là hiểu rõ nam nhân này, biết hắn thích nữ tử thuận theo ngưỡng mộ hắn.
Vì vậy ta bày ra dáng vẻ Thái tử yêu thích, nũng nịu nói: "Vậy điện hạ hãy hết mực sủng ái nô tỳ, chỉ như vậy mới có thể cho trưởng tỷ biết, mất đi điện hạ là một sai lầm lớn đến mức nào."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương