Gửi Cho Em Mùa Hạ
Chương 13: Hồi tưởng : Ngày chúng ta trưởng thành (3)
Đến một khách sạn nhỏ, nhận được chìa khóa phòng, anh liền không chần chừ mà vội kéo cô đi. Khi cánh cửa vừa đóng chặt, Duy Minh ngay lập tức giữ lấy cô. Vũ Phương không hề chống cự ngược lại còn rất nhu thuận theo anh. Cả hai đã thật sự chìm đắm vào giây phút ngọt ngào. Duy Minh ôm trọn cô vào lòng, gửi trao lên đôi môi nhỏ xinh ấy một nụ hôn ấm áp. Anh nhẹ nhàng, nâng niu, bàn tay nhè nhẹ sờ lên đôi gò má hồng hào của cô. Từng chút, từng chút phối hợp thật nhịp nhàng.
Vũ Phương hoàn toàn hòa vào dòng cảm xúc cùng với anh, tâm trí cô bây giờ như bị anh chiếm lấy. Nụ hôn nhẹ nhàng lại thật mê đắm, hơi rượu thoang thoảng xung quanh càng tạo nên cảm giác kích thích. Vũ Phương đón nhận mọi thứ mà anh mang lại.
Nụ hôn thật sâu khiến cô như không còn cảm nhận được gì ở xung quanh cho đến khi anh buông tha cho đôi môi nhỏ nhắn của cô. Vũ Phương hai mắt long lanh nhìn anh không rời, bàn tay cô bắt đầu sờ lên gương mặt anh. Duy Minh nhẹ nhàng luồn tay ra sau eo cô, kéo cô lại gần anh hơn một chút nữa.
Anh cúi đầu, thỏ thẻ bên tai cô: - Cậu đẹp lắm!
- Cậu cũng rất tuyệt, mình không nghĩ cậu cũng biết những chuyện này. – Vũ Phương cũng không hề kiêng dè mà thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Duy Minh khẽ cười, nhẹ nhàng bế cô trên tay, tiến đến phía giường. Anh cẩn thận đặt cô xuống, nhẹ nâng lấy bàn tay cô lên rồi gửi trao lên đó một nụ hôn: - Vì mình yêu cậu đấy. Mình sẵn lòng phục vụ cậu.
Vũ Phương mỉm cười, cô cũng không ngại ngùng mà đưa tay lên chạm vào cúc áo của anh, cẩn thận mở từng nút một. Cô lại đưa mắt anh nhìn một lần nữa: - Mình sẽ xem thành ý của cậu nhiều thế nào.
Anh không do dự nữa liền dứt khoác đưa tay vào thăm dò điều tuyệt vời bên trong lớp áo. Bàn tay nhẹ nhàng sờ lấy vật mềm mại đó, cảm giác mới mẻ làm cho anh không muốn buông tay.
- Duy Minh... Mình... – Cô khẽ gọi tên anh.
Lần đầu tiên, cơ thể cô có người khác chiếm dụng nên không tránh khỏi cảm giác e thẹn. Hai má cô đã bắt đầu ửng đỏ lên, cả người ngọ nguậy mỗi anh khi dùng lực tác động lên nơi ấy.
- Mình làm cậu đau sao?
- Không... Không phải... Chỉ là... Mình... – Cô ấp úng không nói được tròn câu.
Duy Minh hiểu cô đang cảm thấy thế nào, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, cẩn thận vuốt nhẹ vài sợi tóc con trên vầng trán của cô.
- Mình yêu cảm giác được bên cậu, nhất là lúc này đây. Bên trong mình hạnh phúc đến dâng trào. Nhưng mình không muốn làm cậu khó chịu đâu, mình luôn muốn cậu vui vẻ. Nếu không thể thì mình dừng lại, được không?
Vũ Phương hơi mím môi, trong đầu đầy những dòng suy nghĩ ngổn ngang đang lướt qua. Cô không thể không lo lắng, vì đây là lần đầu tiên của cô kia mà. Nhưng ngay lúc này, thứ tình cảm mà cô đã che giấu bằng tình bạn bè vốn luôn được khắc ghi sâu đậm trong tim bỗng trỗi dậy.
Cô cũng không biết từ khi nào bản thân lại có thứ tình cảm này với anh nữa. Cho đến khi cô nhận ra thì trái tim cô như đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Duy Minh dần trở thành một người quan trọng, rất quan trọng trong lòng cô. Có thể, trước kia, cô không biết rõ bản thân mình thích gì, biết gì, nhưng khi có anh, cô lại có động lực để phấn đấu hơn. Mỗi ngày bên anh, cô đều cảm thấy rất vui vẻ, khác xa ngôi nhà mà cô đang ở, vừa tẻ nhạt lại lắm những cuộc gây cãi.
Cô đã xem anh chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình. Vậy thì cô còn lo sợ gì ngay giây phút này nữa chứ? Vũ Phương tự hỏi lòng mình, đắn đo thật lâu dám mở lời với anh.
- Cậu thấy mình thế nào?
- Cậu hung dữ, nóng tính nhưng có trái tim rất ấm áp. Cậu như là ánh dương le lói trong tim mình vậy.
Anh gửi trao cho cô ánh mắt trìu mến, thật tình, thật yêu. Bàn tay xoa nhẹ trên đầu cô, anh khẽ cười rồi lại nói tiếp: - Cậu là người thân của mình. Mình nguyện dùng cả dời này dành tặng cho cậu, chờ đợi cậu, yêu thương cậu và cùng cậu bước đi qua bao chông gai thử thách.
Vũ Phương mỉm cười thật ngọt ngào, cô vươn tay vòng qua cổ anh, kéo nhẹ người anh xuống rồi liền tặng anh một nụ hôn. Duy Minh hơi bất ngờ trước hành động của cô, tạm thời vân chưa hiểu được nụ hôn này có ý nghĩa gì.
- Mình cho phép cậu sánh vai bên mình. – Cô thủ thỉ vào tai anh.
Và rồi, đêm hôm đó là một đêm thật nồng cháy và ngọt ngào. Tình yêu đã mang hai con người lại gần nhau hơn, từng cử chỉ nhẹ nhàng, từng nụ hôn nồng ấm dành cho nhau làm cho họ càng yêu giây phút này hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc này sẽ là những kí ức đẹp nhất trong thời thanh xuân của cả hai.
……
- Em có hối hận về ngày hôm đó không?
- Hối hận thì không, chỉ là bất ngờ và khó xử.
Vũ Phương nằm trong lòng anh mà thỏ thẻ. Nghĩ lại thì bây giờ cô cũng không hiểu được tại sao lúc đó cô lại đồng ý. Có thể là vì tuổi trẻ tò mò, có men trong người không làm chủ được suy nghĩ. Nhưng bây giờ nằm trong lòng anh, cảm nhận được hơi ấm mà cô đã thiếu vắng bấy lâu, thoáng chốc lại có chút xúc động. Người cô có thể tin tưởng lúc này chỉ có Duy Minh mà thôi vì cô biết anh sẽ không phản bội cô, bỏ rơi cô. Cô luôn đặt trọn niềm tin nơi anh. Dù là trước kia hay bây giờ, niềm tin ấy vẫn không thay đổi.
- Nếu mãi mãi không gặp lại em thì anh có yêu người khác không?
- Yêu thì có thể không, nhưng kết hôn chắc sẽ có. – Duy Minh thành thật trả lời.
Với cô, anh không có gì phải giấu diếm. Tình yêu nên được xây dựng bởi sự tin tưởng, thẳng thắn và thấu hiểu. Dù là ở quá khứ hay hiện tại, anh vẫn luôn thật lòng với cô, luôn không che giấu cô điều gì.
- Còn em?
- Em thì... chắc sẽ không kết hôn.
- Sao vậy?
- Không thích thôi. – Cô điềm nhiên đáp lại.
- Vậy với anh, em có thích không?
Vũ Phương nhìn trực diện anh vài giây, ngẫm nghĩ rồi mới đáp: - Với anh hả? Càng không.
- Em dám từ chối hả?
- Sao lại không? Lấy anh về khác gì em như phải như có một đứa con rồi phải luôn chăm bẵm nó mọi lúc. Em sẽ kiếm một anh nào đó, vừa đẹp trai, giàu có, ga lăng, lãng mạn và biết chiều em nữa. Chứ anh hả, chỉ biết mít ướt thôi.
Duy Minh biết là cô chỉ nói đùa nhưng trong lòng vẫn có chút giận dỗi. Anh buông cô ra, đặt cô dưới thân anh một lần nữa. Không nói không rằng liền cúi đầu xuống cắn mạnh vào môi của cô.
Vũ Phương cảm nhận được cơn đau liền ra sức giẫy giụa, hai tay cố gắng đẩy anh ra. Cái tên đầu đất này quá đáng lắm rồi!
- Đau mà, anh làm gì vậy?
- Cái mỏ hỗn của em chỉ biết nói những lời chanh chua thôi. Em nói em phải chăm bẵm tôi chứ gì, vậy hôm nay tôi cho em biết khi tôi chăm em thì sẽ thế nào.
Duy Minh nói rồi lại ra sức hôn cô ngấu nghiến, cổ tay cô đã bị anh khống chế nên không thể làm được gì. Cô bị anh tấn công điên cuồng đến mức sắp không thở được.
- Duy Minh... Thả em ra... Hôm nay vậy... đủ rồi mà...
- Không đủ, cả vốn lẫn lãi suốt chín năm nay, tôi phải đòi lại không xót miếng nào. Em đừng hòng thoát!
Vũ Phương hoàn toàn hòa vào dòng cảm xúc cùng với anh, tâm trí cô bây giờ như bị anh chiếm lấy. Nụ hôn nhẹ nhàng lại thật mê đắm, hơi rượu thoang thoảng xung quanh càng tạo nên cảm giác kích thích. Vũ Phương đón nhận mọi thứ mà anh mang lại.
Nụ hôn thật sâu khiến cô như không còn cảm nhận được gì ở xung quanh cho đến khi anh buông tha cho đôi môi nhỏ nhắn của cô. Vũ Phương hai mắt long lanh nhìn anh không rời, bàn tay cô bắt đầu sờ lên gương mặt anh. Duy Minh nhẹ nhàng luồn tay ra sau eo cô, kéo cô lại gần anh hơn một chút nữa.
Anh cúi đầu, thỏ thẻ bên tai cô: - Cậu đẹp lắm!
- Cậu cũng rất tuyệt, mình không nghĩ cậu cũng biết những chuyện này. – Vũ Phương cũng không hề kiêng dè mà thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Duy Minh khẽ cười, nhẹ nhàng bế cô trên tay, tiến đến phía giường. Anh cẩn thận đặt cô xuống, nhẹ nâng lấy bàn tay cô lên rồi gửi trao lên đó một nụ hôn: - Vì mình yêu cậu đấy. Mình sẵn lòng phục vụ cậu.
Vũ Phương mỉm cười, cô cũng không ngại ngùng mà đưa tay lên chạm vào cúc áo của anh, cẩn thận mở từng nút một. Cô lại đưa mắt anh nhìn một lần nữa: - Mình sẽ xem thành ý của cậu nhiều thế nào.
Anh không do dự nữa liền dứt khoác đưa tay vào thăm dò điều tuyệt vời bên trong lớp áo. Bàn tay nhẹ nhàng sờ lấy vật mềm mại đó, cảm giác mới mẻ làm cho anh không muốn buông tay.
- Duy Minh... Mình... – Cô khẽ gọi tên anh.
Lần đầu tiên, cơ thể cô có người khác chiếm dụng nên không tránh khỏi cảm giác e thẹn. Hai má cô đã bắt đầu ửng đỏ lên, cả người ngọ nguậy mỗi anh khi dùng lực tác động lên nơi ấy.
- Mình làm cậu đau sao?
- Không... Không phải... Chỉ là... Mình... – Cô ấp úng không nói được tròn câu.
Duy Minh hiểu cô đang cảm thấy thế nào, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, cẩn thận vuốt nhẹ vài sợi tóc con trên vầng trán của cô.
- Mình yêu cảm giác được bên cậu, nhất là lúc này đây. Bên trong mình hạnh phúc đến dâng trào. Nhưng mình không muốn làm cậu khó chịu đâu, mình luôn muốn cậu vui vẻ. Nếu không thể thì mình dừng lại, được không?
Vũ Phương hơi mím môi, trong đầu đầy những dòng suy nghĩ ngổn ngang đang lướt qua. Cô không thể không lo lắng, vì đây là lần đầu tiên của cô kia mà. Nhưng ngay lúc này, thứ tình cảm mà cô đã che giấu bằng tình bạn bè vốn luôn được khắc ghi sâu đậm trong tim bỗng trỗi dậy.
Cô cũng không biết từ khi nào bản thân lại có thứ tình cảm này với anh nữa. Cho đến khi cô nhận ra thì trái tim cô như đã không còn nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Duy Minh dần trở thành một người quan trọng, rất quan trọng trong lòng cô. Có thể, trước kia, cô không biết rõ bản thân mình thích gì, biết gì, nhưng khi có anh, cô lại có động lực để phấn đấu hơn. Mỗi ngày bên anh, cô đều cảm thấy rất vui vẻ, khác xa ngôi nhà mà cô đang ở, vừa tẻ nhạt lại lắm những cuộc gây cãi.
Cô đã xem anh chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình. Vậy thì cô còn lo sợ gì ngay giây phút này nữa chứ? Vũ Phương tự hỏi lòng mình, đắn đo thật lâu dám mở lời với anh.
- Cậu thấy mình thế nào?
- Cậu hung dữ, nóng tính nhưng có trái tim rất ấm áp. Cậu như là ánh dương le lói trong tim mình vậy.
Anh gửi trao cho cô ánh mắt trìu mến, thật tình, thật yêu. Bàn tay xoa nhẹ trên đầu cô, anh khẽ cười rồi lại nói tiếp: - Cậu là người thân của mình. Mình nguyện dùng cả dời này dành tặng cho cậu, chờ đợi cậu, yêu thương cậu và cùng cậu bước đi qua bao chông gai thử thách.
Vũ Phương mỉm cười thật ngọt ngào, cô vươn tay vòng qua cổ anh, kéo nhẹ người anh xuống rồi liền tặng anh một nụ hôn. Duy Minh hơi bất ngờ trước hành động của cô, tạm thời vân chưa hiểu được nụ hôn này có ý nghĩa gì.
- Mình cho phép cậu sánh vai bên mình. – Cô thủ thỉ vào tai anh.
Và rồi, đêm hôm đó là một đêm thật nồng cháy và ngọt ngào. Tình yêu đã mang hai con người lại gần nhau hơn, từng cử chỉ nhẹ nhàng, từng nụ hôn nồng ấm dành cho nhau làm cho họ càng yêu giây phút này hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc này sẽ là những kí ức đẹp nhất trong thời thanh xuân của cả hai.
……
- Em có hối hận về ngày hôm đó không?
- Hối hận thì không, chỉ là bất ngờ và khó xử.
Vũ Phương nằm trong lòng anh mà thỏ thẻ. Nghĩ lại thì bây giờ cô cũng không hiểu được tại sao lúc đó cô lại đồng ý. Có thể là vì tuổi trẻ tò mò, có men trong người không làm chủ được suy nghĩ. Nhưng bây giờ nằm trong lòng anh, cảm nhận được hơi ấm mà cô đã thiếu vắng bấy lâu, thoáng chốc lại có chút xúc động. Người cô có thể tin tưởng lúc này chỉ có Duy Minh mà thôi vì cô biết anh sẽ không phản bội cô, bỏ rơi cô. Cô luôn đặt trọn niềm tin nơi anh. Dù là trước kia hay bây giờ, niềm tin ấy vẫn không thay đổi.
- Nếu mãi mãi không gặp lại em thì anh có yêu người khác không?
- Yêu thì có thể không, nhưng kết hôn chắc sẽ có. – Duy Minh thành thật trả lời.
Với cô, anh không có gì phải giấu diếm. Tình yêu nên được xây dựng bởi sự tin tưởng, thẳng thắn và thấu hiểu. Dù là ở quá khứ hay hiện tại, anh vẫn luôn thật lòng với cô, luôn không che giấu cô điều gì.
- Còn em?
- Em thì... chắc sẽ không kết hôn.
- Sao vậy?
- Không thích thôi. – Cô điềm nhiên đáp lại.
- Vậy với anh, em có thích không?
Vũ Phương nhìn trực diện anh vài giây, ngẫm nghĩ rồi mới đáp: - Với anh hả? Càng không.
- Em dám từ chối hả?
- Sao lại không? Lấy anh về khác gì em như phải như có một đứa con rồi phải luôn chăm bẵm nó mọi lúc. Em sẽ kiếm một anh nào đó, vừa đẹp trai, giàu có, ga lăng, lãng mạn và biết chiều em nữa. Chứ anh hả, chỉ biết mít ướt thôi.
Duy Minh biết là cô chỉ nói đùa nhưng trong lòng vẫn có chút giận dỗi. Anh buông cô ra, đặt cô dưới thân anh một lần nữa. Không nói không rằng liền cúi đầu xuống cắn mạnh vào môi của cô.
Vũ Phương cảm nhận được cơn đau liền ra sức giẫy giụa, hai tay cố gắng đẩy anh ra. Cái tên đầu đất này quá đáng lắm rồi!
- Đau mà, anh làm gì vậy?
- Cái mỏ hỗn của em chỉ biết nói những lời chanh chua thôi. Em nói em phải chăm bẵm tôi chứ gì, vậy hôm nay tôi cho em biết khi tôi chăm em thì sẽ thế nào.
Duy Minh nói rồi lại ra sức hôn cô ngấu nghiến, cổ tay cô đã bị anh khống chế nên không thể làm được gì. Cô bị anh tấn công điên cuồng đến mức sắp không thở được.
- Duy Minh... Thả em ra... Hôm nay vậy... đủ rồi mà...
- Không đủ, cả vốn lẫn lãi suốt chín năm nay, tôi phải đòi lại không xót miếng nào. Em đừng hòng thoát!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương