Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 11: Chồng chưa cưới đụng độ crush
Sáng ngày hôm sau, từ sáng sớm tôi đã dậy chuẩn bị, chọn cho mình một chiếc váy trắng, nhớ lại hôm qua anh nói tôi buộc tóc hai bên trông đáng yêu nên quyết định buộc chúng lên, đi đôi giày hôm qua Huy Anh tặng, đeo đồng hồ của bố, lắc tay của Quỳnh Nhiên, Uyển Hân, đeo túi xách mẹ tặng, đánh một chút son, ngắm bản thân mình trong gương, nhìn hơi trẻ trâu nhưng cũng dễ thương lắm.
“Ông ơi, con đi chơi với Huy Anh ạ.” Tôi chạy xuống nhà thấy ông đang tưới cây.
“Nay dậy sớm thế, đi cẩn thận nha con.”
“Dạ.”
Vừa đúng lúc Huy Anh đến, tôi chạy ra.
“Chờ tớ lâu không?”
“Tớ cũng vừa mới đến thôi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Huy Anh nhẹ nhàng mở cửa xe cho tôi, tôi nhớ không lầm đây là chiếc xe hôm trước chở chúng tôi đến bệnh viện.
Tôi đang định bước lên, tiếng tít còi phía sau khiến tôi giật mình quay lại.
Anh từ trên xe đi bước xuống, đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi đen và quần âu, dáng đi mạnh mẽ trực tiếp tiến thẳng về chỗ tôi, kéo người tôi về phía sau, đứng đối diện với Huy Anh.
“Sao anh lại ở đây?” Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, tôi lên tiếng.
“Nay anh được nghỉ, anh đến đón em đi chơi.”
“Cậu ấy đi với em rồi ạ.” Huy Anh lịch sự trả lời, kéo tôi về phía mình nhưng anh đã nhanh chóng ngăn lại.
“Vậy chắc em không phiền khi anh đi cùng chứ.”
“Phiền ạ.” Huy Anh trả lời thẳng thắn, dứt khoát không một chút khiêng dè.
“Khả Tiên, em muốn đi với ai?” Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt hình viên đạn làm tôi khiếp sợ, bây giờ mà tôi đi cùng Huy Anh chắc chắn anh sẽ nổi giận mà vứt tôi vào sọt rác. Nhưng tôi đâu thể bỏ Huy Anh mà đi với anh được.
“Ba người định đâu mà không có tôi vậy?” Trời ơi, vị cứu tinh của cuộc đời tôi đến rồi, Quỳnh Nhiên xuất hiện phía sau tôi.
“Em đi với Quỳnh Nhiên.”
Tôi bỏ tay anh ra, chạy về phía đứa bạn thân mình.
“Chuyện gì vậy?” Quỳnh Nhiên quay sang hỏi tôi.
“Hai cái xe, mày không hiểu à?”
“Là sao? Hai người này muốn tranh giành vịt xấu xí hả?”
Quỳnh Nhiên nói một câu mà tôi muốn đá bay nó vào chuồng gà, được cơ hội là chê tôi.
“Nhưng mà hai cái xe này xịn nha, một chiếc Bugatti Veyron, một chiếc Rolls-Royce, mày thấy chiếc nào đẹp hơn?”
“Mày im cái coi.”
“Mọi người cứ tranh giành nhau làm gì, sao không đi chung với nhau cho vui.” Không biết Quỳnh Nhiên đến để giải vây hay đến để phá đám nữa.
“Mày nói cái gì vậy?” Tôi véo tay Quỳnh Nhiên.
“Xe Bugatti Veyron của anh có hai chỗ nên chắc không chở được 4 người rồi, hay là anh với Huy Anh đi một xe, em với Quỳnh Nhiên đi xe này cũng được.”
“Em đi với anh.” Anh cố gắng kéo tôi nhưng không thành.
Ông tôi thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mở cửa đi ra.
“Mấy đứa chưa đi à?”
“Cháu chào ông ạ.” Mấy người họ lên tiếng chào.
“Sao thế?”
“Hai chàng trai và một cô gái ông ạ.” Quỳnh Nhiên chạy đến chỗ ông.
“Bốn đứa thì đi chung một xe cũng được. Để xe của Đạt ở nhà ông trông cho. Đi xe của nhà Huy Anh đủ 4 chỗ. Bác tài xế vào uống nước với ông cho đỡ buồn.”
Bác tài xế xuống xe đưa chìa khoá cho anh Đạt, anh mở cửa xe cho tôi không quên dùng tay chắn để đầu tôi không bị đập vào cạnh xe.
Tôi ngồi trên, Huy Anh và Quỳnh Nhiên ngồi dưới, anh lên xe nghiêng người về phía tôi, từ từ kéo dây an toàn thắt giúp tôi. Khoảng cách của tôi và anh gần đến mức chỉ cần tôi cúi xuống một chút thôi là có thể thơm má anh rồi.
“Mấy đứa muốn đi đâu.”
“Khả Tiên nó muốn đi Thiên đường Bảo Sơn.”
Tôi quay lại nhìn Quỳnh Nhiên, là nó muốn chứ có phải tôi muốn đâu.
Anh bắt đầu lái xe. Tốc độ lái rất bình thường, không nhanh cũng không chậm, Quỳnh Nhiên mở nhạc nhẹ chill khiến tôi buồn ngủ. Mắt tôi bắt đầu nhắm, đầu nghiêng về một bên, anh quay sang nhìn tôi:
“Buồn ngủ à?”
Tôi gật đầu. Anh dừng lại từ tự hạ thấp ghế xuống để tôi tựa đầu.
“Thấy thoải mái hơn chưa?”
“Dạ.”
Điều chỉnh điều hoà trong xe để tôi có thể thoải mái ngủ, không quên cởi áo khoác ngoài ra đưa cho tôi.
“Mặc vào.”
“Em không lạnh.”
“Em muốn tự mặc hay anh mặc cho em.”
“Bọn em ở dưới, hai người đừng tình cảm nữa được không? Em không chịu nổi nữa rồi.” Quỳnh Nhiên ngồi nãy giờ mới lên tiếng, tôi nhanh chóng lấy chiếc áo trên tay anh ngoan ngoãn mặc vào.
“Đúng là cái đồ gia trưởng.” Tôi quay sang lườm anh.
“Gia trưởng mới lo được cho em.”
Anh lái xe chậm hơn lúc nãy, có lẽ để tôi có thể yên tâm ngủ. Mất hơn 2 tiếng cuối cùng cũng đến Thiên đường Bảo Sơn. Tôi tỉnh dậy thấy Quỳnh Nhiên dựa vào vai Huy Anh ngủ, anh vươn tay, quay sang nhìn tôi:
“Dậy rồi à?”
“Vâng.”
“Sao anh không đánh thức em.”
“Nhìn em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức.”
“Để em gọi hai đứa kia dậy.”
Tôi giơ tay định đánh thức hai người kia nhưng anh ngăn cản.
“Đừng phá giấc ngủ của họ, để họ trên xe đi, anh dẫn em đi chơi.”
Anh tháo dây an toàn của mình, sau đó vòng tay tháo dây an toàn cho tôi. Mùi nước hoa trên cơ thể anh toả ra, mùi hổ phách cộng thêm mùi hương ngọt ngào của nhục đậu khấu và rượu rum, âm tức hương, đậu tonka và gỗ guaiac khiến tôi cảm nhận rõ được đây là một loại nước hoa nam cực kỳ quyến rũ.
Anh xuống xe, mở cửa giúp tôi. Hai đứa tôi vừa rời đi, Quỳnh Nhiên mở cửa nói vọng ra:
“Hai người tính đánh lẻ hả?”
“Tại thấy hai người ngủ say quá không nỡ đánh thức.” Tôi chạy lại giải thích còn anh đút tay túi quần nhìn theo tôi.
“Hmm, được lắm.”
“Thôi nào, chúng ta đi chơi, Quỳnh Nhiên của chúng ta thích chơi trò gì nào?”
“Hay đi nhà ma.”
“Mày bị điên à?”
Tôi hất tay Quỳnh Nhiên ra.
Một đứa sợ chơi mấy trò trời tối như tôi sao có thể chơi trò này được nhưng không kịp nữa rồi Quỳnh Nhiên đã kéo tay tôi đến nhà ma.
Mới bước vào thôi tôi đã nghe thấy tiếng la hét của mọi người. Tôi sợ sệt lùi về phía sau, anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi:
“Không sao, anh ở bảo vệ em.”
Anh nắm tay tôi, kéo tôi lại sát người mình, đột nhiên đằng sau có con ma xuất hiện, tôi sợ quá ôm lấy anh. Tim tôi đập kịch liệt rất nhanh như muốn phá tung lồng ngực mà ra.
“Có anh ở đây.”
Tôi sợ đến mức khóc không thành tiếng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống dỗ dành tôi.
“Đừng khóc, anh xin lỗi. Anh đưa em ra khỏi đây. Mấy con ma giả chết tiệt làm bé nhà anh khóc.”
Anh tìm đường đưa tôi rồi khỏi đó. Tôi vẫn không ngừng khóc, anh lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt đang lăn trên gò má tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi quay mặt đi chỗ khác không muốn anh nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình khi khóc.
“Ngoan nào, nghe lời anh.”
“Hức, hức.”
Quỳnh Nhiên, Huy Anh cuối cùng cũng đã chơi xong, mặt cô ấy hớn hở lắm, trò cô ấy thích mà. Vừa ra tới nơi, nhìn thấy tôi khóc, cô ấy vội vàng chạy lại đẩy anh ra không thương tiếc.
“Sao thế? Sao lại khóc như này rồi.”
“Hức hức.”
“Là anh làm nhỏ bạn thân của em khóc đúng không?” Quỳnh Nhiên quay người lại trách móc anh.
“Không phải anh ấy, là mấy con ma trong kia bắt nạt tao.” Tôi vừa khóc, vừa mếu máo trả lời.
Quỳnh Nhiên không nhịn được cười, cô ấy mỗi lúc cười to như đang chế giễu tôi.
“Mày còn cười được nữa.” Tôi khóc to hơn nữa.
“Được rồi, được rồi, tao xin lỗi, là lỗi của tao, mày đừng khóc nữa, lớn rồi ai còn khóc, mấy em bé nhìn thấy lại cười cho.”
Một lúc sau tôi ngừng khóc, anh đưa chai nước đã được mở nắp về phía tôi.
“Uống nước đi.”
Tôi giơ tay cầm lấy.
“Mọi người chơi đi, em không chơi nữa đâu, em ra xe chờ mọi người nhé.”
“Không chơi mấy trò mạo hiểm nữa, đi dạo quanh đây thôi.” Anh lên tiếng, một tay kéo tôi lại.
Tôi nghe lời anh quay lại, chúng tôi đi ngắm thuỷ cung, xem xiếc cá voi, chơi đu quanh, tham quan sở thú,...
Thấy nhiều cảnh đẹp, Quỳnh Nhiên mượn điện thoại tôi:
“Ê cho mượn điện thoại chụp hình, điện thoại tao hết dung lượng rồi.”
Tôi lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Quỳnh Nhiên.
“Mật khẩu là gì ấy nhỉ?”
Tôi chưa kịp trả lời, Quỳnh Nhiên đã nói:
“À là sinh nhật Huy Anh.”
Quỳnh Nhiên đúng là hại tôi rồi, sao lại nói mấy lời này trước mặt anh cơ chứ. Tôi chắc chắn anh đã nghe thấy, ánh mắt hơi híp lại, trán bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, gương mặt khó chịu hiện ra.
“Chúng ta chụp một bức hình kỷ niệm đi.”
Quỳnh Nhiên giơ máy về phía trước, anh kéo tôi lại chỗ mình, tay anh đặt lên eo tôi như đánh dấu chủ quyền. Tôi bất ngờ ngước lên nhìn anh, định đẩy anh ra nhưng không kịp nữa rồi, Quỳnh Nhiên đã chụp xong.
“Khả Tiên, chúng ta chụp chung một bức đi.” Huy Anh từ nãy đến giờ mới chịu lên tiếng.
Tôi nhấc tay anh ra khỏi eo mình, đến lại gần Huy Anh. Chúng tôi bắt đầu đứng tạo dáng:
“Hai đứa đứng tự nhiên lên nào, chúng mày là người chứ có phải rôbot đâu.”
Tôi giơ hai ngón tay lên rồi cười mà không biết rằng đằng sau có một gương mặt cau có đang theo dõi từng cử chỉ của tôi.
“Được rồi, đẹp lắm.”
“Chúng ta đi chơi tiếp thôi.” Lần này là tôi chủ động kéo tay anh.
Đi qua khu tàu lượn siêu tốc, Quỳnh Nhiên lại nổi hứng muốn chơi.
“Chúng ta chơi cái này đi.”
“Tao không chơi, mày đi mà chơi. Nhà ma lúc nãy đủ làm nhục tao rồi.”
“Mày không chơi thì thôi vậy.”
“Mọi người chơi đi, tao ở dưới đợi.”
“Hai đứa chơi đi, anh ở dưới đợi với Khả Tiên.”
“Thôi anh chơi đi, hay là anh sợ độ cao?”
Thấy tôi có vẻ khinh thường, anh cởi áo ngoài đưa cho tôi, bước đi rất nhanh. Thời tiết hôm nay có vẻ nóng hơn mọi ngày, sắp đến giữa trưa, mặt trời lên trên đỉnh núi, tôi có thể cảm nhận được rõ cái nắng của mùa hè đang đến gần. Tôi lấy áo anh đưa che nắng. Đang ngồi nghịch điện thoại thì một bé trai tầm 3 tuổi chạy đến chỗ tôi:
“Bé con, em bị lạc à? Sao lại chạy tới đây? Ba mẹ em đâu?”
Đứa bé không nói gì lao vào người tôi khóc.
“Ngoan nào, có phải em đi lạc không? Chị dẫn em đi tìm bố mẹ nhé. Chị cho em kẹo mút này, đừng khóc nữa.”
Tôi mở túi xách của mình ra, lấy một cây kẹo đưa cho em, bế đứa bé trên tay nhìn xung quanh xem có ai đang đi tìm con không nhưng ở đây vắng tanh không thấy người nào cả. Đứa bé cứ khóc mãi thôi, tôi không có cách nào dỗ dành.
Ba người kia cuối cùng cũng chơi xong, ai nấy đi xuống đều loạng choạng, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, thở không ra hơi. Tôi với chai nước gần đó đưa cho ba người.
“Ai đây?” Quỳnh Nhiên nhìn thấy tôi bế đứa em trai trên tay nên lên tiếng hỏi.
“Tao không biết, em bé đi lạc.”
“Tao tưởng đâu tao mới đi chơi một tý mày đã có em rồi.”
“Bậy nào.”
Chúng tôi đang nói chuyện, từ phía xa có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng chạy lại:
“Tuấn Phong.” Người phụ nữ đó gọi, cậu bé trên tay tôi quay người lại.
“Mami.” Giọng nói cậu bé cất lên, tôi để cậu xuống dưới, ngay lập tức cậu chạy về phía mẹ mình.
“Cảm ơn các cháu nha, may mà có các cháu không thì cô không biết Tuấn Phong sẽ ra sao nữa.”
“Lần sau cô nhớ chú ý đến bé nhiều hơn nha, trẻ con tuổi này thích chạy lung tung lắm.”
“Cô biết rồi. Cảm ơn mấy cháu nhé.”
Mấy người chúng tôi cũng đã thấm mệt nên quyết định đi về. Anh đi ra lấy xe còn chúng tôi đợi ngoài cổng.
Anh tập trung lái xe còn ba đứa mệt quá nên ngủ rất ngon. Đi được nửa đường tôi bất ngờ tỉnh dậy, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Gương mặt đẹp trai quá mức cho phép, sống mũi cao, mái tóc đen nháy, đôi lông mày dày, rậm. Những tia nắng bên ngoài chiếu vào càng khiến anh trở nên anh tuấn, ngầu hơn với chiếc kính râm đen.
“Có phải nhìn anh rất mê không?”
Giọng nói anh cất lên khiến tôi giật mình thu lại ánh mắt “mê trai” vừa nãy.
“Không phải.”
“Em cứ ngắm đi, anh có thu phí em đâu mà lo.”
Tôi không nói với anh nữa, lấy kẹo mút trong túi ra:
“Em tính ăn một mình thế hả?”
Tôi tìm trong túi một cây kẹo khác đưa về phía anh, anh làm biếng:
“Bóc cho anh.”
Tôi miễn cưỡng bóc vỏ, tôi quay sang đưa cho anh nhưng anh há miệng để tôi đút viên kẹo vào. Anh vui vẻ như một đứa trẻ vừa được nhận kẹo, giơ tay về phía tôi, dịu dàng xoa đầu.
“Ông ơi, con đi chơi với Huy Anh ạ.” Tôi chạy xuống nhà thấy ông đang tưới cây.
“Nay dậy sớm thế, đi cẩn thận nha con.”
“Dạ.”
Vừa đúng lúc Huy Anh đến, tôi chạy ra.
“Chờ tớ lâu không?”
“Tớ cũng vừa mới đến thôi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Huy Anh nhẹ nhàng mở cửa xe cho tôi, tôi nhớ không lầm đây là chiếc xe hôm trước chở chúng tôi đến bệnh viện.
Tôi đang định bước lên, tiếng tít còi phía sau khiến tôi giật mình quay lại.
Anh từ trên xe đi bước xuống, đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi đen và quần âu, dáng đi mạnh mẽ trực tiếp tiến thẳng về chỗ tôi, kéo người tôi về phía sau, đứng đối diện với Huy Anh.
“Sao anh lại ở đây?” Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, tôi lên tiếng.
“Nay anh được nghỉ, anh đến đón em đi chơi.”
“Cậu ấy đi với em rồi ạ.” Huy Anh lịch sự trả lời, kéo tôi về phía mình nhưng anh đã nhanh chóng ngăn lại.
“Vậy chắc em không phiền khi anh đi cùng chứ.”
“Phiền ạ.” Huy Anh trả lời thẳng thắn, dứt khoát không một chút khiêng dè.
“Khả Tiên, em muốn đi với ai?” Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt hình viên đạn làm tôi khiếp sợ, bây giờ mà tôi đi cùng Huy Anh chắc chắn anh sẽ nổi giận mà vứt tôi vào sọt rác. Nhưng tôi đâu thể bỏ Huy Anh mà đi với anh được.
“Ba người định đâu mà không có tôi vậy?” Trời ơi, vị cứu tinh của cuộc đời tôi đến rồi, Quỳnh Nhiên xuất hiện phía sau tôi.
“Em đi với Quỳnh Nhiên.”
Tôi bỏ tay anh ra, chạy về phía đứa bạn thân mình.
“Chuyện gì vậy?” Quỳnh Nhiên quay sang hỏi tôi.
“Hai cái xe, mày không hiểu à?”
“Là sao? Hai người này muốn tranh giành vịt xấu xí hả?”
Quỳnh Nhiên nói một câu mà tôi muốn đá bay nó vào chuồng gà, được cơ hội là chê tôi.
“Nhưng mà hai cái xe này xịn nha, một chiếc Bugatti Veyron, một chiếc Rolls-Royce, mày thấy chiếc nào đẹp hơn?”
“Mày im cái coi.”
“Mọi người cứ tranh giành nhau làm gì, sao không đi chung với nhau cho vui.” Không biết Quỳnh Nhiên đến để giải vây hay đến để phá đám nữa.
“Mày nói cái gì vậy?” Tôi véo tay Quỳnh Nhiên.
“Xe Bugatti Veyron của anh có hai chỗ nên chắc không chở được 4 người rồi, hay là anh với Huy Anh đi một xe, em với Quỳnh Nhiên đi xe này cũng được.”
“Em đi với anh.” Anh cố gắng kéo tôi nhưng không thành.
Ông tôi thấy tiếng ồn ào bên ngoài, mở cửa đi ra.
“Mấy đứa chưa đi à?”
“Cháu chào ông ạ.” Mấy người họ lên tiếng chào.
“Sao thế?”
“Hai chàng trai và một cô gái ông ạ.” Quỳnh Nhiên chạy đến chỗ ông.
“Bốn đứa thì đi chung một xe cũng được. Để xe của Đạt ở nhà ông trông cho. Đi xe của nhà Huy Anh đủ 4 chỗ. Bác tài xế vào uống nước với ông cho đỡ buồn.”
Bác tài xế xuống xe đưa chìa khoá cho anh Đạt, anh mở cửa xe cho tôi không quên dùng tay chắn để đầu tôi không bị đập vào cạnh xe.
Tôi ngồi trên, Huy Anh và Quỳnh Nhiên ngồi dưới, anh lên xe nghiêng người về phía tôi, từ từ kéo dây an toàn thắt giúp tôi. Khoảng cách của tôi và anh gần đến mức chỉ cần tôi cúi xuống một chút thôi là có thể thơm má anh rồi.
“Mấy đứa muốn đi đâu.”
“Khả Tiên nó muốn đi Thiên đường Bảo Sơn.”
Tôi quay lại nhìn Quỳnh Nhiên, là nó muốn chứ có phải tôi muốn đâu.
Anh bắt đầu lái xe. Tốc độ lái rất bình thường, không nhanh cũng không chậm, Quỳnh Nhiên mở nhạc nhẹ chill khiến tôi buồn ngủ. Mắt tôi bắt đầu nhắm, đầu nghiêng về một bên, anh quay sang nhìn tôi:
“Buồn ngủ à?”
Tôi gật đầu. Anh dừng lại từ tự hạ thấp ghế xuống để tôi tựa đầu.
“Thấy thoải mái hơn chưa?”
“Dạ.”
Điều chỉnh điều hoà trong xe để tôi có thể thoải mái ngủ, không quên cởi áo khoác ngoài ra đưa cho tôi.
“Mặc vào.”
“Em không lạnh.”
“Em muốn tự mặc hay anh mặc cho em.”
“Bọn em ở dưới, hai người đừng tình cảm nữa được không? Em không chịu nổi nữa rồi.” Quỳnh Nhiên ngồi nãy giờ mới lên tiếng, tôi nhanh chóng lấy chiếc áo trên tay anh ngoan ngoãn mặc vào.
“Đúng là cái đồ gia trưởng.” Tôi quay sang lườm anh.
“Gia trưởng mới lo được cho em.”
Anh lái xe chậm hơn lúc nãy, có lẽ để tôi có thể yên tâm ngủ. Mất hơn 2 tiếng cuối cùng cũng đến Thiên đường Bảo Sơn. Tôi tỉnh dậy thấy Quỳnh Nhiên dựa vào vai Huy Anh ngủ, anh vươn tay, quay sang nhìn tôi:
“Dậy rồi à?”
“Vâng.”
“Sao anh không đánh thức em.”
“Nhìn em ngủ ngon quá không nỡ đánh thức.”
“Để em gọi hai đứa kia dậy.”
Tôi giơ tay định đánh thức hai người kia nhưng anh ngăn cản.
“Đừng phá giấc ngủ của họ, để họ trên xe đi, anh dẫn em đi chơi.”
Anh tháo dây an toàn của mình, sau đó vòng tay tháo dây an toàn cho tôi. Mùi nước hoa trên cơ thể anh toả ra, mùi hổ phách cộng thêm mùi hương ngọt ngào của nhục đậu khấu và rượu rum, âm tức hương, đậu tonka và gỗ guaiac khiến tôi cảm nhận rõ được đây là một loại nước hoa nam cực kỳ quyến rũ.
Anh xuống xe, mở cửa giúp tôi. Hai đứa tôi vừa rời đi, Quỳnh Nhiên mở cửa nói vọng ra:
“Hai người tính đánh lẻ hả?”
“Tại thấy hai người ngủ say quá không nỡ đánh thức.” Tôi chạy lại giải thích còn anh đút tay túi quần nhìn theo tôi.
“Hmm, được lắm.”
“Thôi nào, chúng ta đi chơi, Quỳnh Nhiên của chúng ta thích chơi trò gì nào?”
“Hay đi nhà ma.”
“Mày bị điên à?”
Tôi hất tay Quỳnh Nhiên ra.
Một đứa sợ chơi mấy trò trời tối như tôi sao có thể chơi trò này được nhưng không kịp nữa rồi Quỳnh Nhiên đã kéo tay tôi đến nhà ma.
Mới bước vào thôi tôi đã nghe thấy tiếng la hét của mọi người. Tôi sợ sệt lùi về phía sau, anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi:
“Không sao, anh ở bảo vệ em.”
Anh nắm tay tôi, kéo tôi lại sát người mình, đột nhiên đằng sau có con ma xuất hiện, tôi sợ quá ôm lấy anh. Tim tôi đập kịch liệt rất nhanh như muốn phá tung lồng ngực mà ra.
“Có anh ở đây.”
Tôi sợ đến mức khóc không thành tiếng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống dỗ dành tôi.
“Đừng khóc, anh xin lỗi. Anh đưa em ra khỏi đây. Mấy con ma giả chết tiệt làm bé nhà anh khóc.”
Anh tìm đường đưa tôi rồi khỏi đó. Tôi vẫn không ngừng khóc, anh lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt đang lăn trên gò má tôi, vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi quay mặt đi chỗ khác không muốn anh nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình khi khóc.
“Ngoan nào, nghe lời anh.”
“Hức, hức.”
Quỳnh Nhiên, Huy Anh cuối cùng cũng đã chơi xong, mặt cô ấy hớn hở lắm, trò cô ấy thích mà. Vừa ra tới nơi, nhìn thấy tôi khóc, cô ấy vội vàng chạy lại đẩy anh ra không thương tiếc.
“Sao thế? Sao lại khóc như này rồi.”
“Hức hức.”
“Là anh làm nhỏ bạn thân của em khóc đúng không?” Quỳnh Nhiên quay người lại trách móc anh.
“Không phải anh ấy, là mấy con ma trong kia bắt nạt tao.” Tôi vừa khóc, vừa mếu máo trả lời.
Quỳnh Nhiên không nhịn được cười, cô ấy mỗi lúc cười to như đang chế giễu tôi.
“Mày còn cười được nữa.” Tôi khóc to hơn nữa.
“Được rồi, được rồi, tao xin lỗi, là lỗi của tao, mày đừng khóc nữa, lớn rồi ai còn khóc, mấy em bé nhìn thấy lại cười cho.”
Một lúc sau tôi ngừng khóc, anh đưa chai nước đã được mở nắp về phía tôi.
“Uống nước đi.”
Tôi giơ tay cầm lấy.
“Mọi người chơi đi, em không chơi nữa đâu, em ra xe chờ mọi người nhé.”
“Không chơi mấy trò mạo hiểm nữa, đi dạo quanh đây thôi.” Anh lên tiếng, một tay kéo tôi lại.
Tôi nghe lời anh quay lại, chúng tôi đi ngắm thuỷ cung, xem xiếc cá voi, chơi đu quanh, tham quan sở thú,...
Thấy nhiều cảnh đẹp, Quỳnh Nhiên mượn điện thoại tôi:
“Ê cho mượn điện thoại chụp hình, điện thoại tao hết dung lượng rồi.”
Tôi lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Quỳnh Nhiên.
“Mật khẩu là gì ấy nhỉ?”
Tôi chưa kịp trả lời, Quỳnh Nhiên đã nói:
“À là sinh nhật Huy Anh.”
Quỳnh Nhiên đúng là hại tôi rồi, sao lại nói mấy lời này trước mặt anh cơ chứ. Tôi chắc chắn anh đã nghe thấy, ánh mắt hơi híp lại, trán bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, gương mặt khó chịu hiện ra.
“Chúng ta chụp một bức hình kỷ niệm đi.”
Quỳnh Nhiên giơ máy về phía trước, anh kéo tôi lại chỗ mình, tay anh đặt lên eo tôi như đánh dấu chủ quyền. Tôi bất ngờ ngước lên nhìn anh, định đẩy anh ra nhưng không kịp nữa rồi, Quỳnh Nhiên đã chụp xong.
“Khả Tiên, chúng ta chụp chung một bức đi.” Huy Anh từ nãy đến giờ mới chịu lên tiếng.
Tôi nhấc tay anh ra khỏi eo mình, đến lại gần Huy Anh. Chúng tôi bắt đầu đứng tạo dáng:
“Hai đứa đứng tự nhiên lên nào, chúng mày là người chứ có phải rôbot đâu.”
Tôi giơ hai ngón tay lên rồi cười mà không biết rằng đằng sau có một gương mặt cau có đang theo dõi từng cử chỉ của tôi.
“Được rồi, đẹp lắm.”
“Chúng ta đi chơi tiếp thôi.” Lần này là tôi chủ động kéo tay anh.
Đi qua khu tàu lượn siêu tốc, Quỳnh Nhiên lại nổi hứng muốn chơi.
“Chúng ta chơi cái này đi.”
“Tao không chơi, mày đi mà chơi. Nhà ma lúc nãy đủ làm nhục tao rồi.”
“Mày không chơi thì thôi vậy.”
“Mọi người chơi đi, tao ở dưới đợi.”
“Hai đứa chơi đi, anh ở dưới đợi với Khả Tiên.”
“Thôi anh chơi đi, hay là anh sợ độ cao?”
Thấy tôi có vẻ khinh thường, anh cởi áo ngoài đưa cho tôi, bước đi rất nhanh. Thời tiết hôm nay có vẻ nóng hơn mọi ngày, sắp đến giữa trưa, mặt trời lên trên đỉnh núi, tôi có thể cảm nhận được rõ cái nắng của mùa hè đang đến gần. Tôi lấy áo anh đưa che nắng. Đang ngồi nghịch điện thoại thì một bé trai tầm 3 tuổi chạy đến chỗ tôi:
“Bé con, em bị lạc à? Sao lại chạy tới đây? Ba mẹ em đâu?”
Đứa bé không nói gì lao vào người tôi khóc.
“Ngoan nào, có phải em đi lạc không? Chị dẫn em đi tìm bố mẹ nhé. Chị cho em kẹo mút này, đừng khóc nữa.”
Tôi mở túi xách của mình ra, lấy một cây kẹo đưa cho em, bế đứa bé trên tay nhìn xung quanh xem có ai đang đi tìm con không nhưng ở đây vắng tanh không thấy người nào cả. Đứa bé cứ khóc mãi thôi, tôi không có cách nào dỗ dành.
Ba người kia cuối cùng cũng chơi xong, ai nấy đi xuống đều loạng choạng, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, thở không ra hơi. Tôi với chai nước gần đó đưa cho ba người.
“Ai đây?” Quỳnh Nhiên nhìn thấy tôi bế đứa em trai trên tay nên lên tiếng hỏi.
“Tao không biết, em bé đi lạc.”
“Tao tưởng đâu tao mới đi chơi một tý mày đã có em rồi.”
“Bậy nào.”
Chúng tôi đang nói chuyện, từ phía xa có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng chạy lại:
“Tuấn Phong.” Người phụ nữ đó gọi, cậu bé trên tay tôi quay người lại.
“Mami.” Giọng nói cậu bé cất lên, tôi để cậu xuống dưới, ngay lập tức cậu chạy về phía mẹ mình.
“Cảm ơn các cháu nha, may mà có các cháu không thì cô không biết Tuấn Phong sẽ ra sao nữa.”
“Lần sau cô nhớ chú ý đến bé nhiều hơn nha, trẻ con tuổi này thích chạy lung tung lắm.”
“Cô biết rồi. Cảm ơn mấy cháu nhé.”
Mấy người chúng tôi cũng đã thấm mệt nên quyết định đi về. Anh đi ra lấy xe còn chúng tôi đợi ngoài cổng.
Anh tập trung lái xe còn ba đứa mệt quá nên ngủ rất ngon. Đi được nửa đường tôi bất ngờ tỉnh dậy, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Gương mặt đẹp trai quá mức cho phép, sống mũi cao, mái tóc đen nháy, đôi lông mày dày, rậm. Những tia nắng bên ngoài chiếu vào càng khiến anh trở nên anh tuấn, ngầu hơn với chiếc kính râm đen.
“Có phải nhìn anh rất mê không?”
Giọng nói anh cất lên khiến tôi giật mình thu lại ánh mắt “mê trai” vừa nãy.
“Không phải.”
“Em cứ ngắm đi, anh có thu phí em đâu mà lo.”
Tôi không nói với anh nữa, lấy kẹo mút trong túi ra:
“Em tính ăn một mình thế hả?”
Tôi tìm trong túi một cây kẹo khác đưa về phía anh, anh làm biếng:
“Bóc cho anh.”
Tôi miễn cưỡng bóc vỏ, tôi quay sang đưa cho anh nhưng anh há miệng để tôi đút viên kẹo vào. Anh vui vẻ như một đứa trẻ vừa được nhận kẹo, giơ tay về phía tôi, dịu dàng xoa đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương