Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

CHƯƠNG 10: THÌ RA HAI NGƯỜI KHÁC NHAU LẠI CÓ CHUNG SỞ THÍCH.



Người giúp việc lúc nãy lấy làm ghen ghét với Mạc Uyển Yến nên cô ta liền chạy đi mách lẻo chuyện mà mình vừa nghe được cho cậu chủ.

Nhưng không ngờ cũng vì đó mà bản thân cô ta đã phạm vào điều kị nhất của anh. Và kết cục là "Hách gia không chứa kẻ nhiều chuyện, Hàn Phong, cho người đánh cô ta hai mươi roi theo gia pháp rồi đuổi cô ta ra khỏi Hách uyển cho tôi. Gọi tất cả đám người làm đến xem mà biết điều."

Xong chuyện Hách Liên Tử Mục liền rời đi, mặc cho cô gái kia có van xin khóc thét đến khản cổ anh cũng không ngoảnh mặt lại nhìn lấy một lần.

Ở một căn phòng nào đó ở tầng hai, tiếng nước chảy trong căn phòng dường như chỉ để làm lá chắn cho tiếng khóc ấm ức của người con gái.

Cạch!

Đẩy cửa đi vào nhưng không thấy Mạc Uyển Kinh, Hách Liên Tử Mục liền đi đến nơi có tiếng nước chảy mà cầm lấy ổ khóa mà đẩy cửa phòng tắm ra. Một dấu tay in lên khuôn mặt khiến vùng da ở đó đỏ ửng lên cùng đôi mắt tràn trề nước mắt, thật khiến người khác đau lòng thay.

Hách Liên Tử Mục chưa nhìn thấy điều đó mà đã tức giận quát lớn "Cô trốn ở đây làm gì, nhanh ra ngoài cho tôi."

Nhưng Mạc Uyển Kinh vẫn vậy, cô nghe nhưng không làm theo lời của người đàn ông mà ngày một nức nở hơn. Nước tràn ra khỏi buồn tắm khiến bàn chân trần cảm thấy lạnh hẳn, người cô bắt đầu run rẩy.

Hách Liên Tử Mục thấy cô cứng đầu như thế thì cũng bất lực, anh cúi người rồi bế cô lên. Đi ra khỏi phòng tắm anh đặt cô ngồi trên chiếc ghế cạnh đó. Lúc này hình như đôi mắt của anh đã nhìn thấy rõ được dấu tay trên má cô.

"Ai đánh?" Hách Liên Tử Mục gằn giọng.

"..." Cô làm sao mà mở lời đây, không lẽ cứ trực tiếp nói thẳng như vậy.

Anh thở dài rồi vơ lấy chiếc ao cạnh giường quỳ gối xuống sàn nhà mà lau đi vệt nước trên mu bàn chân nhỏ nhắn kia. Đi dép cho cô xong thì anh liền gọi lớn tên của Hàn Phong.

"Cậu đến nhà họ Mạc dạy dỗ mấy người kia cho tôi, không chừa một người nào." Hách Liên Tử Mục dùng giọng sắc lạnh đến nỗi Hàn Phong phải giật nảy mình, ông cảm thấy sóng lưng mình như có một dòng điện cao áp chạy qua có thể khiến người ta có giật lúc nào không hay vậy.

Đến cả Mạc Uyển Kinh cũng sợ hãi không dám nhìn thẳng người đàn ông mà bình ổn lại tâm trạng, cô ngập ngừng thốt lên "Anh...anh không cần phải làm thế đâu. Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện."

"Động đến người phụ nữ của tôi mà cho qua được à? Hách Liên Tử Mục tôi còn được gọi là ác ma đấy." Người đàn ông vừa nói vừa cố tình dọa sợ cô nhưng không ngờ lại bị cô tố lại.

"Tôi thấy anh cũng không giống ác ma lắm, dù gì tôi cũng không sợ." Mạc Uyển Kinh điềm tĩnh mà nói với giọng đầy chiến tích.

"..." Lời này của cô khiến anh vô thức mà im lặng không nói thêm nữa và cuối cùng đêm tân hôn hôm đó hai người đã chia giường ngủ.

………

Tại biệt thự riêng của Hách Liên Tử Mục.

"Cậu chủ, có cần gọi phu nhân dậy không?" Hàn Phong thấy Mạc Uyển Kinh tận bảy giờ sáng rồi còn chưa dậy ông lại cứ ngỡ cậu chủ của mình rất nghiêm khắc và đúng giờ nên liền hỏi.

Hách Liên Tử Mục đặt đôi đũa xuống bàn, anh đứng dậy rồi tiện tay cầm chiếc áo khoác của mình mà quay qua nhắc nhở "Không cần, cứ để cô ấy ngủ đến lúc nào dậy thì chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy. Nếu cô ấy muốn đi đâu thì gọi Châu Sơn đưa cô ấy đi."

"Vâng." Hàn Phong bàng hoàng, sốc ngang giữa chừng vì ông không thể ngờ rằng cậu chủ lại bỏ qua hết mọi quy định nghiêm khắc mà mình đặt ra đối với vị phu nhân mới cưới này.

Hách Liên Tử Mục rời đi được vài tiếng thì Mạc Uyển Kinh mới thức giấc. Cô vừa dậy còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì một nữ giúp việc phát gõ cửa.

"Phu nhân, cô đã dậy chưa? Cậu chủ bảo tôi mang quần áo mới cho cô." Âm thanh từ bên ngoài truyền vào trong căn phòng.

Mạc Uyển Kinh tóc tai lù xù mà đến mở cửa, nhận lấy đồ của mình cô đi thẳng vào một căn phòng khác mà vệ sinh cá nhân.

Bước xuống tầng với bộ đồ đơn giản, thật ra đây là đồ mà cô mang từ nhà mẹ đến chứ không phải chiếc váy mà Hách Liên Tử Mục chuẩn bị.

"Phu nhân, cô dậy rồi. Có muốn ăn một ít cháo không?" Hàn Phong đến gần mà hỏi han.

"Vâng, sao cũng được ạ." Mạc Uyển Kinh lễ phép, dù gì nhìn qua cô cũng nhận thấy được người đàn ông trước mặt còn lớn tuổi hơn của ông bố tồi kia của mình.

Ăn sáng xong tự dưng cô cũng thấy chán, dù gì sống trong cái căn biệt thự lớn này mà không làm việc thì chẳng phải ngứa tay ngứa chân lắm sao? Nói rồi cô liền đi dạo quanh biệt thự một lượt, thấy rằng phía sau khi vườn có một bãi hoa nở rộ thu hút ánh nhìn.

Mạc Uyển Kinh không do dự mà đi đến đó, đôi mắt chốc lát sáng lên nghĩ ngợi mà thầm lẩm nhẩm "Oa, ở đây còn có cả hoa nữa cơ đấy? Cái tên đàn ông kia trông cũng không đáng sợ như lời đồn, lại thêm sở thích trồng hoa lại có chút giống mình."

Loay hoay một lúc cô lại thấy thứ gì đó "Ơ, còn có cả chiếc cuốc nhỏ cùng chậu tưới nước nữa à? Thú vị thật."

Thế rồi người con gái liền hòa vào không gian đẹp đẽ đến mê người kia mà quên cả giờ giấc ăn trưa.
Chương trước Chương tiếp