Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
CHƯƠNG 9: HÔN LỄ ĐỐI VỚI MẠC UYỂN KINH CHỈ LÀ LÀM CHO CÓ.
Cốc, cốc!
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ thôi mà có vẻ Trương Quốc đã hoàn thành công việc được giao. Anh cầm một tập tài liệu trên tay rồi đưa vào phòng cho Hách Liên Tử Mục xem.
Chỉ thấy nơi bờ môi của người đàn ông thoắt hiện một đường cong đầy tà mị mà có phần nguy hiểm rõ thấy. Đến cả Trương Quốc cũng phải run lên nhẹ một cái rồi nhanh chóng đi ra khỏi cái nơi ám sự lành lạnh đến tận xương kia.
………
Ít ngày sau, cuối cùng ngày lễ mà Mạc Uyển Kinh không mấy mong muốn kia cũng tới. Cô không ngờ cái việc gã cho một người mà mình có thể gửi gắm cuộc đời cho lại là một mối bàn giao qua lại có lợi.
Người ta thường nói con gái gã chồng, bố mẹ luôn là những trợ thủ bên cạnh vỗ về mà an ủi nhưng hiện thực của Mạc Uyển Kinh cô lại thật tàn khốc.
Năm mười hai tuổi mẹ cô bỏ nhà đi biệt tích mà không một lời từ biệt, bố cô sau đó cũng lấy vợ khác. Một nhà ba người ấm no, hạnh phúc giờ đây chỉ còn là mơ mộng và thứ đó thật xa xỉ mà chỉ thuộc về cô em gái cùng cha khác mẹ Mạc Uyển Yến.
"Tiểu thư, cô thật đẹp. Hôm nay là đám cưới của người đáng lẽ người phải vui chứ nhưng tại sao tôi lại thấy từ trong mắt người có chút thất vọng nhỉ? Tôi xin lỗi vì đã nhiều lời." Cô nhân viên được sắp xếp sửa soạn hôn phục cùng trang điểm chải chuốt cho Mạc Uyển Kinh đã để ý tâm trạng của cô dâu từ trước rồi nên liền tò mò hỏi.
Từ trước tới giờ ngoài Lạc Hương Mẫn và mẹ của cô ra thì đây có lẽ là người đầu tiên hiểu được cảm nhận của cô qua ánh mắt long lanh này. Cô cười nhưng nụ cười chan chứa bao nỗi niềm rồi chầm chậm nói "Cảm ơn cô vì đã lo lắng, cô thật khéo tay. Nhưng hôn lễ hôm nay của tôi cũng chỉ là một mối hôn nhân cho có thôi."
Vừa nói Mạc Uyển Kinh vừa đưa đôi bàn tay chạm nhẹ lên mái tóc mà cô gái kia vừa làm cho mình rồi khen ngợi.
Thấy cô dâu tâm trạng xuống hẳn, cô gái cũng không hỏi thêm nữa mà chăm chú làm hết phần việc còn lại của mình. Cánh cửa sau đó được đẩy ra, Mạc Nam Báu bước vào rồi lên tiếng "Nhanh lên, bố sẽ tiễn con ở đoạn đường này."
"Cô lấy giúp tôi một mảng khăn trùm đầu đi, rồi gắn giúp tôi với. Cảm ơn rất nhiều." Mạc Uyển Kinh nói rồi đứng dậy.
Chiếc váy trắng lấp lánh bởi những hạt kim cương đính trên nó, sáng chói càng tôn lên vẻ đẹp quý phái mà sang trọng, cao thượng của người con gái. Đến cả Mạc Nam Báu cũng không ngờ Hách Liên Tử Mục lại chi đến nhiều tiền mà mua hẳn cả chiếc váy cưới cho cô đến vậy.
Chiếc khăn được đính ở phần sau của tóc đã xong, Mạc Uyển Kinh liền vòng tay mình qua tay bố rồi bước ra lễ đường. Cứ ngỡ Hách Liên Tử Mục sẽ trốn chạy mối hôn sự này nhưng không, vã lại anh ta của hôm nay lại trông thật sự cao ngạo.
"Cô dâu cùng bố của cô ấy tiến vào lễ đường." Người MC thấy hai bố con bước ra từ sau cánh cửa được làm bằng hoa hồng đỏ.
Hách Liên Tử Mục của bây giờ mới nhận ra người phụ nữ trước mặt này không chỉ có bản lĩnh trên giường mà còn có một dung mạo đẹp đến chết người. Thật là muốn che đi cái khuôn mặt kia, cất giấu để riêng mình anh ngắm.
Song anh nhận ra cô ngay lập tức nhưng có vẻ Mạc Uyển Kinh lại chẳng nhận ra người đàn ông trước mặt này.
Hách Liên Hữu tuy lần đầu thấy nàng dâu út của mình nhưng dường như ông lại có một chút quen mắt. Nói không chừng là đã gặp ở đâu đó rồi.
Hôn lễ diễn ra một cách rất suôn sẻ, sau những lời tuyên thệ có chút hơi do dự của Mạc Uyển Kinh thì cuối cùng cũng đến lúc cao trào nhất.
Tất cả khách mời bên dưới đều đồng thanh mà hô hào "Hôn đi, hôn đi!" Nghe thấy mấy lời này Mạc Uyển Kinh có chút ngại nhưng rồi cô lại nhìn qua biểu cảm của Hách Liên Tử Mục mà bất giác nhớ đến điều gì đó.
Bỗng anh ghé sát tai cô mà thốt ra mấy lời lẽ trêu chọc "Tối nay tôi sẽ không tha cho cô như lần trước đâu, Mạc Uyển Kinh."
Xong rồi anh kéo cô lại gần mình mà giữ lấy phần sau gáy cô mà đặt bờ môi của mình lên nơi khuôn miệng ngọt ngào, căng bóng. Tất thảy người ở dưới khán đài đều vỗ tay rầm rộ mà chỉ riêng mấy đứa cháu của anh thì có chút ngỡ ngàng, ngã ngửa.
Trái lại trong đầu của người nào đó lúc này vẫn đang mơ màng 'Lần trước? Anh ta chính là người đàn ông đó...mình điên mất thôi.'
Chờ cho khách mời rời đi gần hết, Lam Nghiên cùng cô con gái cưng của mình mới tìm đến Mạc Uyển Kinh mà nịnh nọt "Lần này được gã vào nhà danh môn rồi, con nhớ phải chiều lòng người ta để Mạc gia còn được nhờ nha. Ta và tiểu Yến thật sự biết ơn con rất nhiều vì đã chịu gã thay nó."
"..."
Một người giúp việc vừa hay mang đồ lên phòng tân hôn cho tiểu phu nhân thay thì nghe được mấy lời này. Cô ta không ngờ rằng Mạc Uyển Kinh lại là người gã thay lại còn có mục đích khác với cậu chủ.
Cô ta liền rời đi đâu không rõ và cũng chính ngay lúc này Mạc Uyển Kinh mới thật sự lên tiếng "Tôi không nợ ân huệ gì với nhà họ Mạc và tôi cũng sẽ không lấy lòng người đàn ông kia để các người đạt được như mong muốn."
Chat!
"Mày dám...loại con bất hiếu. Tao sẽ nói chuyện này cho bố mày, mày đừng nghĩ mày gã cho Hách Liên Tử Mục rồi thì muốn làm gì thì làm không ai quản được mày." Lam Nghiên tức đến tái cả mặt rồi giáng một xuống khuôn mặt trắng nõn của Mạc Uyển Kinh một cái tát rõ mạnh.
Đến cả Mạc Uyển Yến đứng cạnh cũng lên giọng "Chị à, sao chị lại làm mẹ tức đến như vậy chứ? Chị nên nhớ rằng dù chị có gã cho ai đi nữa thì chị vẫn mãi mãi mang họ Mạc chứ không bao giờ đổi họ được."
Nghe đến đây Mạc Uyển Kinh có chút thất thần, đúng vậy, lời mà cô em gái kia nói quả là không sai lấy một chữ. Nhẫn nhịn cơn đau rát từ mặt mình Mạc Uyển Kinh liền luông lời "Cô đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây, cũng đừng gọi tôi bằng chị. Mạc Uyển Kinh tôi chưa từng có một đứa em gái nào như cô."
"..."
Hai người kia tức giận quá hóa thẹn mà rời đi chỉ để lại cho cô mấy lời châm chọc, chế giễu đến đau lòng.
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ thôi mà có vẻ Trương Quốc đã hoàn thành công việc được giao. Anh cầm một tập tài liệu trên tay rồi đưa vào phòng cho Hách Liên Tử Mục xem.
Chỉ thấy nơi bờ môi của người đàn ông thoắt hiện một đường cong đầy tà mị mà có phần nguy hiểm rõ thấy. Đến cả Trương Quốc cũng phải run lên nhẹ một cái rồi nhanh chóng đi ra khỏi cái nơi ám sự lành lạnh đến tận xương kia.
………
Ít ngày sau, cuối cùng ngày lễ mà Mạc Uyển Kinh không mấy mong muốn kia cũng tới. Cô không ngờ cái việc gã cho một người mà mình có thể gửi gắm cuộc đời cho lại là một mối bàn giao qua lại có lợi.
Người ta thường nói con gái gã chồng, bố mẹ luôn là những trợ thủ bên cạnh vỗ về mà an ủi nhưng hiện thực của Mạc Uyển Kinh cô lại thật tàn khốc.
Năm mười hai tuổi mẹ cô bỏ nhà đi biệt tích mà không một lời từ biệt, bố cô sau đó cũng lấy vợ khác. Một nhà ba người ấm no, hạnh phúc giờ đây chỉ còn là mơ mộng và thứ đó thật xa xỉ mà chỉ thuộc về cô em gái cùng cha khác mẹ Mạc Uyển Yến.
"Tiểu thư, cô thật đẹp. Hôm nay là đám cưới của người đáng lẽ người phải vui chứ nhưng tại sao tôi lại thấy từ trong mắt người có chút thất vọng nhỉ? Tôi xin lỗi vì đã nhiều lời." Cô nhân viên được sắp xếp sửa soạn hôn phục cùng trang điểm chải chuốt cho Mạc Uyển Kinh đã để ý tâm trạng của cô dâu từ trước rồi nên liền tò mò hỏi.
Từ trước tới giờ ngoài Lạc Hương Mẫn và mẹ của cô ra thì đây có lẽ là người đầu tiên hiểu được cảm nhận của cô qua ánh mắt long lanh này. Cô cười nhưng nụ cười chan chứa bao nỗi niềm rồi chầm chậm nói "Cảm ơn cô vì đã lo lắng, cô thật khéo tay. Nhưng hôn lễ hôm nay của tôi cũng chỉ là một mối hôn nhân cho có thôi."
Vừa nói Mạc Uyển Kinh vừa đưa đôi bàn tay chạm nhẹ lên mái tóc mà cô gái kia vừa làm cho mình rồi khen ngợi.
Thấy cô dâu tâm trạng xuống hẳn, cô gái cũng không hỏi thêm nữa mà chăm chú làm hết phần việc còn lại của mình. Cánh cửa sau đó được đẩy ra, Mạc Nam Báu bước vào rồi lên tiếng "Nhanh lên, bố sẽ tiễn con ở đoạn đường này."
"Cô lấy giúp tôi một mảng khăn trùm đầu đi, rồi gắn giúp tôi với. Cảm ơn rất nhiều." Mạc Uyển Kinh nói rồi đứng dậy.
Chiếc váy trắng lấp lánh bởi những hạt kim cương đính trên nó, sáng chói càng tôn lên vẻ đẹp quý phái mà sang trọng, cao thượng của người con gái. Đến cả Mạc Nam Báu cũng không ngờ Hách Liên Tử Mục lại chi đến nhiều tiền mà mua hẳn cả chiếc váy cưới cho cô đến vậy.
Chiếc khăn được đính ở phần sau của tóc đã xong, Mạc Uyển Kinh liền vòng tay mình qua tay bố rồi bước ra lễ đường. Cứ ngỡ Hách Liên Tử Mục sẽ trốn chạy mối hôn sự này nhưng không, vã lại anh ta của hôm nay lại trông thật sự cao ngạo.
"Cô dâu cùng bố của cô ấy tiến vào lễ đường." Người MC thấy hai bố con bước ra từ sau cánh cửa được làm bằng hoa hồng đỏ.
Hách Liên Tử Mục của bây giờ mới nhận ra người phụ nữ trước mặt này không chỉ có bản lĩnh trên giường mà còn có một dung mạo đẹp đến chết người. Thật là muốn che đi cái khuôn mặt kia, cất giấu để riêng mình anh ngắm.
Song anh nhận ra cô ngay lập tức nhưng có vẻ Mạc Uyển Kinh lại chẳng nhận ra người đàn ông trước mặt này.
Hách Liên Hữu tuy lần đầu thấy nàng dâu út của mình nhưng dường như ông lại có một chút quen mắt. Nói không chừng là đã gặp ở đâu đó rồi.
Hôn lễ diễn ra một cách rất suôn sẻ, sau những lời tuyên thệ có chút hơi do dự của Mạc Uyển Kinh thì cuối cùng cũng đến lúc cao trào nhất.
Tất cả khách mời bên dưới đều đồng thanh mà hô hào "Hôn đi, hôn đi!" Nghe thấy mấy lời này Mạc Uyển Kinh có chút ngại nhưng rồi cô lại nhìn qua biểu cảm của Hách Liên Tử Mục mà bất giác nhớ đến điều gì đó.
Bỗng anh ghé sát tai cô mà thốt ra mấy lời lẽ trêu chọc "Tối nay tôi sẽ không tha cho cô như lần trước đâu, Mạc Uyển Kinh."
Xong rồi anh kéo cô lại gần mình mà giữ lấy phần sau gáy cô mà đặt bờ môi của mình lên nơi khuôn miệng ngọt ngào, căng bóng. Tất thảy người ở dưới khán đài đều vỗ tay rầm rộ mà chỉ riêng mấy đứa cháu của anh thì có chút ngỡ ngàng, ngã ngửa.
Trái lại trong đầu của người nào đó lúc này vẫn đang mơ màng 'Lần trước? Anh ta chính là người đàn ông đó...mình điên mất thôi.'
Chờ cho khách mời rời đi gần hết, Lam Nghiên cùng cô con gái cưng của mình mới tìm đến Mạc Uyển Kinh mà nịnh nọt "Lần này được gã vào nhà danh môn rồi, con nhớ phải chiều lòng người ta để Mạc gia còn được nhờ nha. Ta và tiểu Yến thật sự biết ơn con rất nhiều vì đã chịu gã thay nó."
"..."
Một người giúp việc vừa hay mang đồ lên phòng tân hôn cho tiểu phu nhân thay thì nghe được mấy lời này. Cô ta không ngờ rằng Mạc Uyển Kinh lại là người gã thay lại còn có mục đích khác với cậu chủ.
Cô ta liền rời đi đâu không rõ và cũng chính ngay lúc này Mạc Uyển Kinh mới thật sự lên tiếng "Tôi không nợ ân huệ gì với nhà họ Mạc và tôi cũng sẽ không lấy lòng người đàn ông kia để các người đạt được như mong muốn."
Chat!
"Mày dám...loại con bất hiếu. Tao sẽ nói chuyện này cho bố mày, mày đừng nghĩ mày gã cho Hách Liên Tử Mục rồi thì muốn làm gì thì làm không ai quản được mày." Lam Nghiên tức đến tái cả mặt rồi giáng một xuống khuôn mặt trắng nõn của Mạc Uyển Kinh một cái tát rõ mạnh.
Đến cả Mạc Uyển Yến đứng cạnh cũng lên giọng "Chị à, sao chị lại làm mẹ tức đến như vậy chứ? Chị nên nhớ rằng dù chị có gã cho ai đi nữa thì chị vẫn mãi mãi mang họ Mạc chứ không bao giờ đổi họ được."
Nghe đến đây Mạc Uyển Kinh có chút thất thần, đúng vậy, lời mà cô em gái kia nói quả là không sai lấy một chữ. Nhẫn nhịn cơn đau rát từ mặt mình Mạc Uyển Kinh liền luông lời "Cô đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây, cũng đừng gọi tôi bằng chị. Mạc Uyển Kinh tôi chưa từng có một đứa em gái nào như cô."
"..."
Hai người kia tức giận quá hóa thẹn mà rời đi chỉ để lại cho cô mấy lời châm chọc, chế giễu đến đau lòng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương