Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới

CHƯƠNG 8: BIẾT ĐƯỢC THÂN THẾ CỦA VƯƠNG MẶC BẮC



Lạc gia.

"Con...con lại trốn đi chơi qua đêm. Hự, lại về cùng Vương thiếu, con đúng là làm ta tức chết con ơi." Lạc Sâm vừa nói vừa ho, ông tức đến nỗi sắp ngất đến nơi luôn rồi. Ông không ngờ rằng con gái mình lại dính líu đến cậu chủ nhà họ Vương kia.

Lâm Kim Hằng nhìn chồng mình như thế thì mới mến tiếng giải thích sự tình cho Lạc Hương Mẫn hiểu "Mẹ hỏi thật con có biết cậu ta không?"

'Ơ, mình quên mất chuyện này rồi...tính ra đến giờ mình vẫn chưa biết anh ta là ai? Không lẽ bố mẹ biết người đàn ông kia?' Đầu cô bỗng nhảy số rồi quay qua nhìn mẹ mình với vẻ mặt tò mò.

Biết ngay con gái mình ngây thơ, Lâm Kim Hằng bất lực nói "Cậu ta là Vương Mặc Bắc, nhị thiếu gia nhà họ Vương có tiếng mà mọi người hay nói đó."

Nghe đến đây mà tim Lạc Hương Mẫn như chậm đi một nhịp, cô liền xin phép bố mẹ mà chạy về phòng. Vừa đi cô vừa thất thần.

"Vương...Vương Mặc Bắc? Mình...không, anh ta chắc hẳn không nhỏ mọn mà tìm mình tính sổ đâu nhỉ? Sao lúc đó mình không hỏi để còn biết đường mà bớt tạo nghiệp cơ chứ!" Lẩm bẩm một lúc rồi quay qua tìm chiếc điện thoại từ trong túi xách ra bấm số gọi cho Mạc Uyển Kinh.

Chờ cho đầu dây bên kia vừa bắt máy cô đã liền hốt hoảng nói "Tớ xong đời rồi Uyển Kinh, cậu mau cứu tớ với."

"Khoan đã, có gì cứ từ từ mà nói. Cậu cứ như vậy mình cũng thấy bất an quá." Mạc Uyển Kinh vừa về đến trước cửa nhà còn chưa kịp đi vào đã bị cô bạn kia dọa cho hồn phách bay bổng rồi.

Bước vào nhà, đang nghe máy giữa chừng thì một chiếc ly bỗng bay về hướng này. May mà cô kịp né nên không bị thương.

Choang!

Sau tiếng vỡ ly đó là một giọng nói khác vang lên "Mày đi đâu cả đêm không về hả? Mày đừng nghĩ cứ lấy cái hôn sự kia ra mà đe dọa tao, Lạc Nam Báu tao là bố mày chứ không phải con mày mà mặc mày trèo lên đầu lên cổ ngồi rồi phán hết mọi chuyện."

"Mẫn Mẫn, mình cúp máy một lát tí gọi lại nha." Mạc Uyển Kinh nói xong thì liền tắt máy mà bỏ vào túi xách.

Cô không sợ mà trái lại vẫn thờ ơ đáp trả, vì đã quá thất vọng trước mấy cái người tự cho là gia chủ của nhà này rồi thích oai hùm thì mạnh bạo đập đánh cô rồi.

"Tôi đi đâu chẳng lẽ ông không biết? Hôn sự kia dù gì tôi cũng chấp nhận rồi, giờ ông mà đánh tôi bầm dập thử xem lúc tổ chức hôn lễ tôi có khoe ra cho bàn dân thiên hạ cùng thấy không? Đây chỉ là lời nói nhẹ nhàng thôi, khi tôi còn tôn trọng các người thì đừng nên động vào tôi." Với lời lẽ đanh thép, Mạc Uyển Kinh chẳng sợ sệt như trước nữa mà cô nói xong thì liền đi thẳng về phòng của mình.

Để lại hai vợ chồng kia bực tức mà chẳng làm được gì cô.

…………

Cạch!

Dựa người ra phía sau chiếc ghế mà khép đôi hàng mi chưa đầy mười phút thì đã bị tiếng mở cửa làm cho giật mình. Hách Liên Tử Mục nhíu mày, đôi mắt tràn đầy sát khí nhìn thẳng Hách Liên Tuấn.

Thấy chú nhỏ của mình có chút đáng sợ, cậu tính chuồn lẹ nhưng lại chợt nghĩ đến chuyện hôm qua chưa báo cáo với lại sự tò mò về cô gái ngày hôm qua nên cậu đành ở lại.

Cốc, cốc!

"Vào đi." Hách Liên Tử Mục khàn giọng.

Nhận thấy CEO có chút mệt mỏi, Trương Quốc liền đặt vội bản thảo lên bàn rồi quay qua hỏi nhỏ người đàn ông "Ngài không sao chứ? Tôi pha cho ngài một ly cà phê đen đá nha?"

"Ừ." Đúng là một người thư kí hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết CEO của mình khó chịu trong người liền chứ đâu như tên cháu nào đó chứ.

Chẳng thèm đoái hoài gì đến Hách Liên Tuấn, anh vẫn như thế mắt nhắm hờ rồi cố hít lấy không khí trong lành mà giãn ngay mấy dây thần kinh đang căng.

"Cà phê của ngài, đây là bản kế hoạch cho dự án đầu tư của chúng ta sắp tới. Lúc nào ngài xem xong thì tôi sẽ sắp xếp mở cuộc họp." Trương Quốc tay chân nhanh nhạy nên việc pha cà phê cũng vậy, anh rất chuyên nghiệp. Đúng là một người thư kí mẫu mực bên cạnh Hách Liên Tử Mục.

"Cậu đi điều tra đại tiểu thư nhà họ Mạc rồi báo cáo lại cho tôi. Tốt nhất là không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào." Mệt nhưng anh không thể quên được bóng dáng người con gái đêm qua cùng mình mặn nồng được.

"Vâng, tôi đi ngay." Trương Quốc nhận nhiệm vụ xong thì cũng rời đi, chỉ còn Hách Liên Tuấn là vẫn chưa hiểu chuyện gì mà ở cạnh dò hỏi.

Đi vòng quanh phòng một lượt, cậu liền mở hết cửa sổ của gian phòng ra cho gió từ bên ngoài thoảng vào khiến Hách Liên Tử Mục khó chịu mà lên tiếng "Tháng này khóa thẻ, đừng mong dùng một đồng nào của nhà Hách Liên."

"Chú à, chú tha cho con đi. Con đi liền, đừng khóa thẻ của con." Thế rồi cậu đành co chần chạy ngay khỏi phòng làm việc của Hách Liên Tử Mục mà chẳng dám ngoảnh đầu lại nhìn dù chỉ một chút.
Chương trước Chương tiếp