Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
CHƯƠNG 13: CUỐI HẠ ĐẦU THU
Qua bao nhiêu ngày sống chung một nhà, Hách Liên Tử Mục và Mạc Uyển Kinh vẫn vậy! Hai người trong cũng rất đỗi bình thường mà chẳng có lấy một chút tiến triển nào về mặt tình cảm.
Sau cái vụ Hách Liên Tuấn bị chú nhỏ của mình đánh cho một trận vì dám làm Mạc Uyển Kinh bị ngã rồi còn khiến cô bị thương nữa thì anh mới nhận ra chính cái người đàn ông kia cũng có chút tình cảm ấy chứ!
Hôm nay đã là ngày 29 tháng 6 năm 2023 rồi, mùa hạ dần qua và mùa thu cũng đã chuẩn bị ngã người để kịp đón nhận những tháng ngày của mình. Tiết trời bắt đầu trở nên nhiều gió và mưa cũng dần dày dặn.
Mặc Uyển.
"Haha, lại bắt đầu nhớ đến ngày đó rồi. Cháu còn nhớ rất rõ có lần chú nhỏ và chú cùng lúc bị ốm hai người còn cùng nằm chung giường sau đó thì..."
"Cậu có im đi không? Cái thằng nhóc này, muốn bị đánh hả?" Vương Mặc Bắc may thay cản kịp lời của Hách Liên Tuấn, nếu không thì người mất mặt trước mọi người không ai khác chính là anh chứ ai.
Kể ra hôm nay là ngày tụ họp của cả đám bạn bè của Vương Mặc Bắc và Hách Liên Tử Mục. Năm nào cũng vậy cứ đến cái ngày này bọn họ mới rảnh được cả hội, không mấy khi được đông đủ như này thì nên chiến một trận thôi.
"Mục còn chưa đến? Chờ cậu ta đã chứ!" Tôn Tân Hạo nhìn quanh mà lên tiếng.
Nghe lời này mọi người cũng sực nhận thấy còn thiếu Hách Liên Tử Mục thật. Nhưng Vương Mặc Bắc lại quá rõ rồi nên anh liền nói lớn "Các cậu cứ chuẩn bị trước đi, cậu ta bây giờ khác rồi có khi còn không đến đâu."
"Tôi như nào còn không phải các cậu quá rõ sao?" Vương Mặc Bắc vừa dứt lời thì một giọng nói khác khá quen thuộc đã truyền tới cách đó không xa.
"Ừ. Hội này còn có ai không hiểu anh. Nhưng mà đây là..." Khải Thiên Minh nói rồi lại hướng ánh mắt về phía Mạc Uyển Kinh mà đặt câu hỏi.
Thấy thế Mạc Uyển Kinh liền cười tươi mà chào hỏi như một quý cô lịch thiệp "Chào mọi người, tôi là Mạc Uyển Kinh. Vợ của người đàn ông này."
"Chà, xem chị dâu kìa đánh dấu chủ quyền cũng nhanh quá đấy? Hôn lễ của hai người lần đó tôi không đến dự được nên chỉ vội chuẩn bị một phần quà khá bất ngờ gửi thẳng cho lão Mục, không biết cậu ta đã dùng chưa?" Tần Sang Bình hai mắt sáng lấp lành nhìn Mạc Uyển Kinh đầy sự tò mò.
Tôn Tân Hạo đi đến cạnh Mạc Uyển Kinh mà nói với giọng đầy tư tình "Em dâu, em còn đẹp hơn cả trong ảnh mà anh từng nhìn thấy đấy. Đúng là không gì bằng việc chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được nhỉ."
Thấy Tôn Tân Hạo và Tần Sang Bình cứ kè kè đến gần người phụ nữ của mình Hách Liên Tử Mục bắt đầu đùng đùng sát khí mà kéo cái cô nàng kia vào vòng tay, anh nhíu mày nhìn hai tên đàn ông tướng tá kia rồi lại hôn lên má cô đánh dấu hoa đã có chủ.
Anh còn không ngại mà đánh thêm một đòn phủ đầu cho mấy tên kia biết đường mà lui "Vợ tôi..."
Mạc Uyển Kinh nắm lấy tay Hách Liên Tử Mục đang quàng lấy eo mình đưa xuống chính giữa hai chân mà đáp lời "Anh Tôn cũng quá lời rồi, tôi làm sao mà sánh bằng mấy người đẹp bên cạnh anh được."
Lời này làm cho cả đám người đều lặng người, đến cả Hách Liên Tử Mục cũng không ngờ mà thầm nghĩ 'Khá đấy, còn tưởng sẽ núp sau mình không ngờ cô ấy cũng mạnh miệng đến vậy.'
Tôn Tân Hạo cười trừ mà nói "Haha, em dâu cũng biết nói đùa quá. Nhanh lại đây anh sắp xếp chỗ ngồi cho em."
"Không cần, cô ấy ngồi cạnh tôi." Nắm lấy bàn tay của Tôn Tân Hạo mà hất ra khỏi người cô vợ mình, giọng nói bắt đầu có chút mất kiên nhẫn mà buông lời.
''...''
Hách Liên Tuấn nhìn thấy một cảnh hai chú mự mình ân ái như vậy thì không khỏi cười thầm mà nghĩ ngợi, nhưng rồi lại bắt gặp phải ánh mắt chết người kia nên cậu lại phải trở về trạng thái nghiêm túc hẳn. Cuộc trò chuyện cũng râm rã hơn khi có Mạc Uyển Kinh, bọn họ bắt đầu nói qua nói lại mọi thứ về quan hệ của cô và Hách Liên Tử Mục.
Tôn Tân Hạo bỗng hỏi ''Trong hai người ai là người yêu đối phương trước? Nhanh tiết lộ cho mọi người cùng biết đi nào?''
Mạc Uyển Kinh quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh rồi bá đạo mà trả lời không chút do dự ''Đương nhiên là tôi yêu anh ấy trước rồi, người đàn ông như Hách Liên Tử Mục có người phụ nữ nào mà không mê đắm cho được. Em nói đúng không chồng?''
Chồng? Hách Liên Tử Mục ngớ hồn trong chốc lát, anh không ngờ cô lại thể hiện tình cảm lố đến vậy trước mặt của đám bạn của mình. Nhưng tiếng chồng này làm anh có chút an tâm rồi, anh nâng cằm cô lên mà cúi đầu lên bờ môi Mạc Uyển Kinh một nụ hôn không quá sâu.
Cả đám được phen ăn cơm chó miễn phí mà không cần ship, dường như bọn họ có chút no rồi đó. Màn này lại khiến Vương Mặc Bắc lắc đầu không thôi, anh ta thầm nói nhỏ ''Tên này đúng là hết cứu thật rồi.''
Ting! Ting!
Lại có tiếng chuông cửa vang lên, Viên Đình vội vã chạy ra mở cửa ông khá ngạc nhiên mà hỏi ''Cô tìm ai?''
Lạc Hương Mẫn nhìn quanh rồi từ từ lên tiếng ''Cháu là Lạc Hương Mẫn cho cháu hỏi ở bên trong có ai tên là Mạc Uyển Kinh không ạ? Cháu được cô ấy hẹn đến đây.''
Nghe thấy cái tên có họ Mạc kia là Viêm Đình đã biết ngay cô là bạn của tiểu phu nhân của cậu Mục rồi. Người quản gia tuổi cũng đã khá cao nhanh chóng mời cô vào bên trong rồi đóng cửa lại. Bỗng dưng lại có một chiếc xe khác tiến đến, người đàn ông trên xe bước xuống với một thần thái có một không hai. Giữa tiết trời còn chưa quá lạnh nhưng dường như có thể khiến người ta run lên.
Đó lại là ai đây, hãy cùng đến với chương 14 nhé!
Sau cái vụ Hách Liên Tuấn bị chú nhỏ của mình đánh cho một trận vì dám làm Mạc Uyển Kinh bị ngã rồi còn khiến cô bị thương nữa thì anh mới nhận ra chính cái người đàn ông kia cũng có chút tình cảm ấy chứ!
Hôm nay đã là ngày 29 tháng 6 năm 2023 rồi, mùa hạ dần qua và mùa thu cũng đã chuẩn bị ngã người để kịp đón nhận những tháng ngày của mình. Tiết trời bắt đầu trở nên nhiều gió và mưa cũng dần dày dặn.
Mặc Uyển.
"Haha, lại bắt đầu nhớ đến ngày đó rồi. Cháu còn nhớ rất rõ có lần chú nhỏ và chú cùng lúc bị ốm hai người còn cùng nằm chung giường sau đó thì..."
"Cậu có im đi không? Cái thằng nhóc này, muốn bị đánh hả?" Vương Mặc Bắc may thay cản kịp lời của Hách Liên Tuấn, nếu không thì người mất mặt trước mọi người không ai khác chính là anh chứ ai.
Kể ra hôm nay là ngày tụ họp của cả đám bạn bè của Vương Mặc Bắc và Hách Liên Tử Mục. Năm nào cũng vậy cứ đến cái ngày này bọn họ mới rảnh được cả hội, không mấy khi được đông đủ như này thì nên chiến một trận thôi.
"Mục còn chưa đến? Chờ cậu ta đã chứ!" Tôn Tân Hạo nhìn quanh mà lên tiếng.
Nghe lời này mọi người cũng sực nhận thấy còn thiếu Hách Liên Tử Mục thật. Nhưng Vương Mặc Bắc lại quá rõ rồi nên anh liền nói lớn "Các cậu cứ chuẩn bị trước đi, cậu ta bây giờ khác rồi có khi còn không đến đâu."
"Tôi như nào còn không phải các cậu quá rõ sao?" Vương Mặc Bắc vừa dứt lời thì một giọng nói khác khá quen thuộc đã truyền tới cách đó không xa.
"Ừ. Hội này còn có ai không hiểu anh. Nhưng mà đây là..." Khải Thiên Minh nói rồi lại hướng ánh mắt về phía Mạc Uyển Kinh mà đặt câu hỏi.
Thấy thế Mạc Uyển Kinh liền cười tươi mà chào hỏi như một quý cô lịch thiệp "Chào mọi người, tôi là Mạc Uyển Kinh. Vợ của người đàn ông này."
"Chà, xem chị dâu kìa đánh dấu chủ quyền cũng nhanh quá đấy? Hôn lễ của hai người lần đó tôi không đến dự được nên chỉ vội chuẩn bị một phần quà khá bất ngờ gửi thẳng cho lão Mục, không biết cậu ta đã dùng chưa?" Tần Sang Bình hai mắt sáng lấp lành nhìn Mạc Uyển Kinh đầy sự tò mò.
Tôn Tân Hạo đi đến cạnh Mạc Uyển Kinh mà nói với giọng đầy tư tình "Em dâu, em còn đẹp hơn cả trong ảnh mà anh từng nhìn thấy đấy. Đúng là không gì bằng việc chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được nhỉ."
Thấy Tôn Tân Hạo và Tần Sang Bình cứ kè kè đến gần người phụ nữ của mình Hách Liên Tử Mục bắt đầu đùng đùng sát khí mà kéo cái cô nàng kia vào vòng tay, anh nhíu mày nhìn hai tên đàn ông tướng tá kia rồi lại hôn lên má cô đánh dấu hoa đã có chủ.
Anh còn không ngại mà đánh thêm một đòn phủ đầu cho mấy tên kia biết đường mà lui "Vợ tôi..."
Mạc Uyển Kinh nắm lấy tay Hách Liên Tử Mục đang quàng lấy eo mình đưa xuống chính giữa hai chân mà đáp lời "Anh Tôn cũng quá lời rồi, tôi làm sao mà sánh bằng mấy người đẹp bên cạnh anh được."
Lời này làm cho cả đám người đều lặng người, đến cả Hách Liên Tử Mục cũng không ngờ mà thầm nghĩ 'Khá đấy, còn tưởng sẽ núp sau mình không ngờ cô ấy cũng mạnh miệng đến vậy.'
Tôn Tân Hạo cười trừ mà nói "Haha, em dâu cũng biết nói đùa quá. Nhanh lại đây anh sắp xếp chỗ ngồi cho em."
"Không cần, cô ấy ngồi cạnh tôi." Nắm lấy bàn tay của Tôn Tân Hạo mà hất ra khỏi người cô vợ mình, giọng nói bắt đầu có chút mất kiên nhẫn mà buông lời.
''...''
Hách Liên Tuấn nhìn thấy một cảnh hai chú mự mình ân ái như vậy thì không khỏi cười thầm mà nghĩ ngợi, nhưng rồi lại bắt gặp phải ánh mắt chết người kia nên cậu lại phải trở về trạng thái nghiêm túc hẳn. Cuộc trò chuyện cũng râm rã hơn khi có Mạc Uyển Kinh, bọn họ bắt đầu nói qua nói lại mọi thứ về quan hệ của cô và Hách Liên Tử Mục.
Tôn Tân Hạo bỗng hỏi ''Trong hai người ai là người yêu đối phương trước? Nhanh tiết lộ cho mọi người cùng biết đi nào?''
Mạc Uyển Kinh quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh rồi bá đạo mà trả lời không chút do dự ''Đương nhiên là tôi yêu anh ấy trước rồi, người đàn ông như Hách Liên Tử Mục có người phụ nữ nào mà không mê đắm cho được. Em nói đúng không chồng?''
Chồng? Hách Liên Tử Mục ngớ hồn trong chốc lát, anh không ngờ cô lại thể hiện tình cảm lố đến vậy trước mặt của đám bạn của mình. Nhưng tiếng chồng này làm anh có chút an tâm rồi, anh nâng cằm cô lên mà cúi đầu lên bờ môi Mạc Uyển Kinh một nụ hôn không quá sâu.
Cả đám được phen ăn cơm chó miễn phí mà không cần ship, dường như bọn họ có chút no rồi đó. Màn này lại khiến Vương Mặc Bắc lắc đầu không thôi, anh ta thầm nói nhỏ ''Tên này đúng là hết cứu thật rồi.''
Ting! Ting!
Lại có tiếng chuông cửa vang lên, Viên Đình vội vã chạy ra mở cửa ông khá ngạc nhiên mà hỏi ''Cô tìm ai?''
Lạc Hương Mẫn nhìn quanh rồi từ từ lên tiếng ''Cháu là Lạc Hương Mẫn cho cháu hỏi ở bên trong có ai tên là Mạc Uyển Kinh không ạ? Cháu được cô ấy hẹn đến đây.''
Nghe thấy cái tên có họ Mạc kia là Viêm Đình đã biết ngay cô là bạn của tiểu phu nhân của cậu Mục rồi. Người quản gia tuổi cũng đã khá cao nhanh chóng mời cô vào bên trong rồi đóng cửa lại. Bỗng dưng lại có một chiếc xe khác tiến đến, người đàn ông trên xe bước xuống với một thần thái có một không hai. Giữa tiết trời còn chưa quá lạnh nhưng dường như có thể khiến người ta run lên.
Đó lại là ai đây, hãy cùng đến với chương 14 nhé!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương