Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
CHƯƠNG 14: RÕ LÀ VƯƠNG MẶC BẮC CÓ TÍNH CHIẾM HỮU RẤT CAO
Người đàn ông sải từng bước chân dài đến gần Viêm Đình, anh không nói gì ông ấy cũng tự động mở cửa cho anh vào. Vì ông quá đỗi quen cái cậu trước mặt này rồi, mới ngày nào ông còn trông chừng đám nhỏ trong nhà cùng anh chạy nhảy trong sân nhà cơ mà.
Lạc Hương Mẫn vừa vào đến sảnh thì đã thấy một đám đàn ông khiến cô có chút bối rối mà tìm bóng dáng cô bạn của mình.
"Mẫn Mẫn, lại đây này." Mạc Uyển Kinh đứng dậy mà gọi lớn tên cô.
Chờ cho đến khi hai người ở cùng nhau rồi Lạc Hương Mẫn mới thủ thỉ bên tai Mạc Uyển Kinh mấy lời ''Trời má ơi, sao cậu có thể không nói với mình sẽ có nhiều đàn ông như thế này chứ! Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa."
"Đây, xin giới thiệu với mọi người đây là bạn tôi, Lạc Hương Mẫn. Không biết có khiến mọi người khó chịu khi mời cô ấy đến cùng không?" Mạc Uyển Kinh nhìn cả đám người rồi không nhanh không chậm mà nói.
Chỉ riêng Vương Mặc Bắc thì giới mới biết rằng người con gái mà anh quen lại chính là bạn thân của cô vợ nhỏ của Hách Liên Tử Mục.
Tôn Tân Hạo thấy gái thì hai mắt sáng lên, anh đến gần Lạc Hương Mẫn mà hỏi han nhiệt tình lắm "Haha, không sao. Nhưng có điều không biết, cô Lạc xinh đẹp đây có tiện cho tôi làm quen được không?"
Thấy cảnh này thì Vương Mặc Bắc không thể kiềm nổi cảm tính của mình nữa mà buông lời "Hừ, cậu lại đây làm cái này đi."
"Ơ, tại sao lại là tôi chứ không phải bọn họ? Tôi còn bận lắm cậu tự xử đi..." Tôn Tân Hạo quay qua trách móc.
Vương Mặc Bắc sị mặt rồi gằn giọng "Cậu có chắc không?"
"Cậu..." Úp úng mà có chút sợ hãi, Tôn Tân Hạo đành phải làm theo thôi ai bảo anh cũng khá sợ cái người họ Vương này chứ.
"..." Lạc Hương Mẫn thấy cảnh này thì không biết nói gì mà chỉ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang đi lên tầng. Cô thấy ngại nên cũng đành xin đi vào nhà vệ sinh một lát.
Sau khi hai người kia rời đi không lâu thì một người đàn ông với màu tóc bạch kim tiến vào. Anh ta cũng ăn mặc bình thường như tất thảy mọi người nhưng lại rất nổi bật với thân hình cao lớn, làn da trắng trẻo cùng đôi mắt sắc lạnh.
Từ cái khí chất kia mà Mạc Uyển Kinh không khỏi cảm thán người này có chút giống với Hách Liên Tử Mục. Nhìn thấy cô vợ của mình cứ nhìn chằm chằm lấy người đàn ông khác anh không khỏi khó chịu mà thổi lời vào tai cô những lời bá đạo "Cậu ta đẹp hơn tôi không?"
"Đương nhiên không rồi, anh đừng so sánh với bất kì ai vì anh là độc nhất sẽ chẳng có phiên bản thứ hai nào được bằng anh." Mạc Uyển Kinh quay đầu qua nhìn người đàn ông rồi đáp lời.
Cô không nịnh nọt đâu mà đó là lời thật lòng đấy. Nghe được mấy lời này thì anh mới chịu thả lỏng cơ mặt mình ra.
Khải Thiên Minh vừa thấy người đó thì liền lên tiếng trước "Hoành, chà bộ đồ này cũng được đấy!"
Khiêm Lăng Hoành không chút cảm xúc mà đến ngồi cạnh Hách Liên Tử Mục, anh giờ mới để ý đến ở đây còn có cả phụ nữ nữa. Vừa nhìn qua là biết rồi tại vì trước giờ mỗi lần tụ họp đều chỉ toàn là đám đàn ông anh chứ làm gì có sự hiện diện của Mạc Uyển Kinh đâu nên anh có chút lạ.
"Chào nhé, tôi là Khiêm Lăng Hoành." Người đàn ông nói.
"Vâng, chào anh." Ai cũng vậy nhưng riêng người đàn ông tóc bạch kim này lại khác. Cô không thể qua loa cho được bởi nhìn anh nghiêm túc hơn mấy người kia gấp nhiều lần.
Bầu không khí như trở nên khó tả, ai nấy đều trầm tư hơn khi Khiêm Lăng Hoành đến. Thấy thế thì Hách Liên Tuấn liền nói lớn mà đổi chủ đề "Ơ, chú Vương đâu? Có ai thấy chú ấy đâu khôbg?"
"..."
"Chắc đi tắm thôi."
Lúc này ở trong căn phòng vệ sinh nào đó.
''A...anh, anh làm gì thế? Mấy người ngoài kia nghe đấy...ưm...ư.'' Lạc Hương Mẫn bỗng dưng bị nhấc bỗng từ phía sau và được đặt lên kệ bàn phía trước mặt. Cô còn chưa kịp phản ứng nên bất giác la lên rồi quay qua chất vấn.
Bị anh cưỡng hôn như thế cô không khỏi rên rỉ, đổi lại Vương Mặc Bắc lại có chút thích thú. Bàn tay vạm vỡ bắt đầu thô bạo mà di chuyển từ chiếc eo nuột nà của cô xuống hai cặp mông đầy hút mắt kia mà nắn bóp thỏa thích. Nhất thời anh bộc phát thú tính mà kéo ngay chiếc khóa chủ chủ chốt của chiếc váy ở phía sau rồi cứ mặc cho thân hình nửa trên lộ rõ.
Lạc Hương Mẫn vùng vẫy, cô cố đẩy người đàn ông ra nhưng không làm sao khiến anh xê dịch lấy một chút, mà tiện đó anh cũng khóa trái cửa rồi lên tiếng ''Tất cả phòng nhà tôi đều cách âm rất tốt.''
Lời này chỉ là để trấn an cô hơn và phần nào khiến cô không vùng vẫy nữa nhưng Lạc Hương Mẫn lại rất sợ. Sợ anh in dấu lên cổ cô rồi lát nữa làm sao che đậy được đây, đổ lại cô cũng chưa chồng mà có mấy vết đỏ đó không phải là để người khác chê cười sao?
''Không được đâu, Vương Mặc Bắc. Hôm nay không được.'' Lạc Hương Mẫn ánh mắt chứa nước nhìn người đàn ông trước mặt rồi buông lời năn nỉ.
''Sao...được rồi. Không làm nữa.'' Vương Mặc Bắc vừa tính nói gì đó nhưng vừa hay nhìn thấy ánh mắt cô đã ứa lệ nên đành thôi, anh mò mẫm kéo chiếc áo của cô lên rồi kéo chiếc khóa phía sau lại cho cô. Ánh mắt thất vọng rõ thấy, người đàn ông này thật sự có tính chiếm hữu rất cao.
Lạc Hương Mẫn vừa vào đến sảnh thì đã thấy một đám đàn ông khiến cô có chút bối rối mà tìm bóng dáng cô bạn của mình.
"Mẫn Mẫn, lại đây này." Mạc Uyển Kinh đứng dậy mà gọi lớn tên cô.
Chờ cho đến khi hai người ở cùng nhau rồi Lạc Hương Mẫn mới thủ thỉ bên tai Mạc Uyển Kinh mấy lời ''Trời má ơi, sao cậu có thể không nói với mình sẽ có nhiều đàn ông như thế này chứ! Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa."
"Đây, xin giới thiệu với mọi người đây là bạn tôi, Lạc Hương Mẫn. Không biết có khiến mọi người khó chịu khi mời cô ấy đến cùng không?" Mạc Uyển Kinh nhìn cả đám người rồi không nhanh không chậm mà nói.
Chỉ riêng Vương Mặc Bắc thì giới mới biết rằng người con gái mà anh quen lại chính là bạn thân của cô vợ nhỏ của Hách Liên Tử Mục.
Tôn Tân Hạo thấy gái thì hai mắt sáng lên, anh đến gần Lạc Hương Mẫn mà hỏi han nhiệt tình lắm "Haha, không sao. Nhưng có điều không biết, cô Lạc xinh đẹp đây có tiện cho tôi làm quen được không?"
Thấy cảnh này thì Vương Mặc Bắc không thể kiềm nổi cảm tính của mình nữa mà buông lời "Hừ, cậu lại đây làm cái này đi."
"Ơ, tại sao lại là tôi chứ không phải bọn họ? Tôi còn bận lắm cậu tự xử đi..." Tôn Tân Hạo quay qua trách móc.
Vương Mặc Bắc sị mặt rồi gằn giọng "Cậu có chắc không?"
"Cậu..." Úp úng mà có chút sợ hãi, Tôn Tân Hạo đành phải làm theo thôi ai bảo anh cũng khá sợ cái người họ Vương này chứ.
"..." Lạc Hương Mẫn thấy cảnh này thì không biết nói gì mà chỉ nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang đi lên tầng. Cô thấy ngại nên cũng đành xin đi vào nhà vệ sinh một lát.
Sau khi hai người kia rời đi không lâu thì một người đàn ông với màu tóc bạch kim tiến vào. Anh ta cũng ăn mặc bình thường như tất thảy mọi người nhưng lại rất nổi bật với thân hình cao lớn, làn da trắng trẻo cùng đôi mắt sắc lạnh.
Từ cái khí chất kia mà Mạc Uyển Kinh không khỏi cảm thán người này có chút giống với Hách Liên Tử Mục. Nhìn thấy cô vợ của mình cứ nhìn chằm chằm lấy người đàn ông khác anh không khỏi khó chịu mà thổi lời vào tai cô những lời bá đạo "Cậu ta đẹp hơn tôi không?"
"Đương nhiên không rồi, anh đừng so sánh với bất kì ai vì anh là độc nhất sẽ chẳng có phiên bản thứ hai nào được bằng anh." Mạc Uyển Kinh quay đầu qua nhìn người đàn ông rồi đáp lời.
Cô không nịnh nọt đâu mà đó là lời thật lòng đấy. Nghe được mấy lời này thì anh mới chịu thả lỏng cơ mặt mình ra.
Khải Thiên Minh vừa thấy người đó thì liền lên tiếng trước "Hoành, chà bộ đồ này cũng được đấy!"
Khiêm Lăng Hoành không chút cảm xúc mà đến ngồi cạnh Hách Liên Tử Mục, anh giờ mới để ý đến ở đây còn có cả phụ nữ nữa. Vừa nhìn qua là biết rồi tại vì trước giờ mỗi lần tụ họp đều chỉ toàn là đám đàn ông anh chứ làm gì có sự hiện diện của Mạc Uyển Kinh đâu nên anh có chút lạ.
"Chào nhé, tôi là Khiêm Lăng Hoành." Người đàn ông nói.
"Vâng, chào anh." Ai cũng vậy nhưng riêng người đàn ông tóc bạch kim này lại khác. Cô không thể qua loa cho được bởi nhìn anh nghiêm túc hơn mấy người kia gấp nhiều lần.
Bầu không khí như trở nên khó tả, ai nấy đều trầm tư hơn khi Khiêm Lăng Hoành đến. Thấy thế thì Hách Liên Tuấn liền nói lớn mà đổi chủ đề "Ơ, chú Vương đâu? Có ai thấy chú ấy đâu khôbg?"
"..."
"Chắc đi tắm thôi."
Lúc này ở trong căn phòng vệ sinh nào đó.
''A...anh, anh làm gì thế? Mấy người ngoài kia nghe đấy...ưm...ư.'' Lạc Hương Mẫn bỗng dưng bị nhấc bỗng từ phía sau và được đặt lên kệ bàn phía trước mặt. Cô còn chưa kịp phản ứng nên bất giác la lên rồi quay qua chất vấn.
Bị anh cưỡng hôn như thế cô không khỏi rên rỉ, đổi lại Vương Mặc Bắc lại có chút thích thú. Bàn tay vạm vỡ bắt đầu thô bạo mà di chuyển từ chiếc eo nuột nà của cô xuống hai cặp mông đầy hút mắt kia mà nắn bóp thỏa thích. Nhất thời anh bộc phát thú tính mà kéo ngay chiếc khóa chủ chủ chốt của chiếc váy ở phía sau rồi cứ mặc cho thân hình nửa trên lộ rõ.
Lạc Hương Mẫn vùng vẫy, cô cố đẩy người đàn ông ra nhưng không làm sao khiến anh xê dịch lấy một chút, mà tiện đó anh cũng khóa trái cửa rồi lên tiếng ''Tất cả phòng nhà tôi đều cách âm rất tốt.''
Lời này chỉ là để trấn an cô hơn và phần nào khiến cô không vùng vẫy nữa nhưng Lạc Hương Mẫn lại rất sợ. Sợ anh in dấu lên cổ cô rồi lát nữa làm sao che đậy được đây, đổ lại cô cũng chưa chồng mà có mấy vết đỏ đó không phải là để người khác chê cười sao?
''Không được đâu, Vương Mặc Bắc. Hôm nay không được.'' Lạc Hương Mẫn ánh mắt chứa nước nhìn người đàn ông trước mặt rồi buông lời năn nỉ.
''Sao...được rồi. Không làm nữa.'' Vương Mặc Bắc vừa tính nói gì đó nhưng vừa hay nhìn thấy ánh mắt cô đã ứa lệ nên đành thôi, anh mò mẫm kéo chiếc áo của cô lên rồi kéo chiếc khóa phía sau lại cho cô. Ánh mắt thất vọng rõ thấy, người đàn ông này thật sự có tính chiếm hữu rất cao.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương