Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
CHƯƠNG 15: THÁCH THẬT.(P1)
Buổi tiệc bắt đầu, hòa chung với không khí là bao tiếng cười đùa, nói chuyện râm ran vui vẻ nhưng chỉ riêng Lạc Hương Mẫn lại có chút. Cô ít nói hơn hẳn, mà lại còn phân tâm khiến Mạc Uyển Kinh không tài nào mà yên tâm nổi.
Để ý thấy từ lúc cô bạn mình đi vệ sinh xong cho đến giờ bỗng chốc xuống dốc về tâm trạng. Mạc Uyển Kinh thấy thế thì liền lo lắng quan tâm hỏi ''Mẫn Mẫn, cậu khó chịu ở đâu à? Hay là ra ngoài hít thở không khí một lát nhé!''
''Ừm.'' Lạc Hương Mẫn thấy bạn mình đưa ra chủ kiến vừa hay đúng ý cô nên liền gật đầu.
Mạc Uyển Kinh nắm lấy tay cô bạn đứng ra khỏi bàn tiệc rồi nói ''Tôi cùng cô ấy ra ngoài một lát sẽ quay lại, mọi người cứ tiếp tục đi.''
Nói rồi hai người liền rời đi, nhìn bóng lưng của Lạc Hương Mẫn dần khuất khỏi tầm mắt lòng của Vương Mặc Bắc lại có chút gì đó khó chịu, đôi đường mày nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra. Vừa hay cái cảnh này đã lọt vào mắt của Khiêm Lăng Hoành, một người vốn có con mắt nhìn thấu mọi thứ.
Tính ra cái hội này còn thiếu hai người nữa, một người là ảnh đế điện ảnh người còn lại là nhà thiết kế thời trang lẫn trang sức nổi tiếng nhất thế giới nên lần này họ không có mặt ở đây là vì bận việc ở nước ngoài không về kịp. Nghĩ đến đây bọn họ lại thấy buồn nên đành đổi chủ đề thôi và trong đám người này người giỏi về chuyên mục này nhất phải là réo tên Hách Liên Tuấn.
Cậu hô hào trước về chủ đề mới ''Lần này cháu đã nhìn thấu tất cả rồi. Dù cho người nào trong số các chú có lạnh lùng, trái tim có như tảng băng ngàn năm đi nữa thì khi có tình yêu cũng sẽ trở nên khác người thôi. Điển hình là chú nhỏ rồi, từ khi có mự nhỏ là chú ấy nói nhiều hơn trước lại thường xuyên chăm về nhà nữa. Nếu vậy thì giờ mọi người có dám chơi trò thách thật không? Chỉ có như này mới nói hết được tiếng lòng thôi.''
Haha, vừa hay đúng ý Khiêm Lăng Hoành quá nên anh bỏ phiếu ngay ''Cũng được.''
''A, chú Hoành cũng chơi mà các chú không dám chơi thì còn gì gọi là đàn ông nữa.'' Hách Liên Tuấn được đà làm tới mà nói.
Rồi sau đó Tôn Tân Hạo cũng gia nhập và cuối cùng là không thiếu thành viên nào trong trò chơi này. Không chần chờ Tần Sang Bình liền hỏi ngay luật chơi. Bọn họ ai cũng là người có máu mặt đã làm gì thì cái đó cũng phải mạnh tay.
Song Hách Liên Tuấn thấy tình thế này vừa hay chơi một vố thật lớn vậy, cậu ta liền nở một nụ cười bí hiểm mà ra luật chơi ''Thách thật cũng có nhiều kiểu luật, chúng ta sẽ chơi quay chai này đi. Người có đầu chai chỉ về mình thì chọn thách hoặc thật. Nếu chọn thách thì phải làm một điều gì đó mà người có đầu chai còn lại hướng về và thật thì phải trả lời thật lòng theo câu hỏi của người ra đề. Còn nếu không chịu trả lời thì tự phạt mỗi người một ly rượu kèm một tỷ tiền mặt. Ai không đồng ý với điều luật này thì cứ nói để cháu đổi.''
Khiên Lăng Hoành nhếch cong khóe môi, anh chỉ biết lắc đầu mà suy nghĩ trước thủ đoạn của thằng cháu này của ông bạn mình thôi 'Một tỷ. Tên nhóc này đúng là không biết chừa đường sống cho người ta rồi.'
Thấy không ai có ý kiến nên cả hết bắt đầu vào ngay vòng đầu nhưng không ngờ ông trời lại chơi khăm Hách Liên Tuấn một vố vì người đầu tiên phải trả lời là cậu mà người đặt câu hỏi lại là Tôn Tân Hạo.
''Haha, để xem nào cháu chọn thật hay thách" Tôn Tân Hạo nói.
''Thật đi.'' Hách Liên Tuấn nói.
''Vậy cháu đã từng để ý và chi tiền cho cô gái nào chưa?'' Tôn Tân Hạo mặt đầy đắc ý mà hỏi. Trong đầu anh thì cũng chỉ có nhiêu đó câu hỏi thôi, suốt ngày chỉ biết mơ tưởng đến đám ông bướm bên cạnh mình.
Trước câu hỏi này Hách Liên Tuấn lại chẳng sợ hãi mà trả lời ngay, trông nghiêm túc lắm làm cho Tôn Tân Hạo có chút thất vọng rồi ''Đương nhiên là chưa rồi, có phải ai cũng như chú đâu.''
''...''
Lượt thứ hai, lần này đầu chai hướng về Tần Sang Bình và người hỏi lại là Khải Thiên Minh. Không chơi quá lại lố như Tôn Tân Hạo nhưng Khải Thiên Minh lại rất có tâm nha, chờ cho đến khi người bạn kia chọn nói thật xong anh cười rồi mới hỏi như thể sắp có chuyện vậy khiến Tần Sang Bình có chút sợ hãi ''Năm đó cậu bị hoa khôi trường từ chối lời tỏ tình dưới ánh nến là thật à?''
Biết ngay là chuyện chẳng lành gì rồi nhưng không ngờ lại bị hỏi đúng cái sĩ, cái mất mặt nhất cuộc đời mình đến vậy Tần Sang Bình có chút bất mãn rồi. Anh đành chọn cầm lấy ly rượu mà nóc hết một lần rồi lấy thẻ của mình ra đặt lên bàn mà nói ''Trong này vừa hay có một tỷ đấy, cậu cứ chờ đó cho tôi cái tên Khải Thiên Minh này.''
Haha, bọn họ cứ chơi qua chơi lại mấy vòng rồi cũng kiếm được kha khá tiền trong túi của Tần Sang Bình thì hai cô gái kia mới đi vào. Mạc Uyển Kinh thấy có trò vui thì hòa nhập nhanh hẳn, rồi cô còn kéo theo cả Lạc Hương Mẫn cùng chơi. Nhưng bọn họ là con gái nên luật chơi có chút thay đổi, nếu thua thì chỉ cần tự phạt hai ly mà không cần bỏ ra một tỷ.
''...''
''...''
Từng câu hỏi bắt đầu khó hơn khiến số thẻ trên bàn cũng ngày một nhiều và lần này miệng chai đã chọn Hách Liên Tử Mục. Người mà cả trận chơi chưa một lần bị chỉ trúng thì nay lại được thần chọn mà điều xui ở đây là gặp ngay thằng cháu chính là người đặt câu hỏi.
Để ý thấy từ lúc cô bạn mình đi vệ sinh xong cho đến giờ bỗng chốc xuống dốc về tâm trạng. Mạc Uyển Kinh thấy thế thì liền lo lắng quan tâm hỏi ''Mẫn Mẫn, cậu khó chịu ở đâu à? Hay là ra ngoài hít thở không khí một lát nhé!''
''Ừm.'' Lạc Hương Mẫn thấy bạn mình đưa ra chủ kiến vừa hay đúng ý cô nên liền gật đầu.
Mạc Uyển Kinh nắm lấy tay cô bạn đứng ra khỏi bàn tiệc rồi nói ''Tôi cùng cô ấy ra ngoài một lát sẽ quay lại, mọi người cứ tiếp tục đi.''
Nói rồi hai người liền rời đi, nhìn bóng lưng của Lạc Hương Mẫn dần khuất khỏi tầm mắt lòng của Vương Mặc Bắc lại có chút gì đó khó chịu, đôi đường mày nhíu lại rồi lại nhanh chóng giãn ra. Vừa hay cái cảnh này đã lọt vào mắt của Khiêm Lăng Hoành, một người vốn có con mắt nhìn thấu mọi thứ.
Tính ra cái hội này còn thiếu hai người nữa, một người là ảnh đế điện ảnh người còn lại là nhà thiết kế thời trang lẫn trang sức nổi tiếng nhất thế giới nên lần này họ không có mặt ở đây là vì bận việc ở nước ngoài không về kịp. Nghĩ đến đây bọn họ lại thấy buồn nên đành đổi chủ đề thôi và trong đám người này người giỏi về chuyên mục này nhất phải là réo tên Hách Liên Tuấn.
Cậu hô hào trước về chủ đề mới ''Lần này cháu đã nhìn thấu tất cả rồi. Dù cho người nào trong số các chú có lạnh lùng, trái tim có như tảng băng ngàn năm đi nữa thì khi có tình yêu cũng sẽ trở nên khác người thôi. Điển hình là chú nhỏ rồi, từ khi có mự nhỏ là chú ấy nói nhiều hơn trước lại thường xuyên chăm về nhà nữa. Nếu vậy thì giờ mọi người có dám chơi trò thách thật không? Chỉ có như này mới nói hết được tiếng lòng thôi.''
Haha, vừa hay đúng ý Khiêm Lăng Hoành quá nên anh bỏ phiếu ngay ''Cũng được.''
''A, chú Hoành cũng chơi mà các chú không dám chơi thì còn gì gọi là đàn ông nữa.'' Hách Liên Tuấn được đà làm tới mà nói.
Rồi sau đó Tôn Tân Hạo cũng gia nhập và cuối cùng là không thiếu thành viên nào trong trò chơi này. Không chần chờ Tần Sang Bình liền hỏi ngay luật chơi. Bọn họ ai cũng là người có máu mặt đã làm gì thì cái đó cũng phải mạnh tay.
Song Hách Liên Tuấn thấy tình thế này vừa hay chơi một vố thật lớn vậy, cậu ta liền nở một nụ cười bí hiểm mà ra luật chơi ''Thách thật cũng có nhiều kiểu luật, chúng ta sẽ chơi quay chai này đi. Người có đầu chai chỉ về mình thì chọn thách hoặc thật. Nếu chọn thách thì phải làm một điều gì đó mà người có đầu chai còn lại hướng về và thật thì phải trả lời thật lòng theo câu hỏi của người ra đề. Còn nếu không chịu trả lời thì tự phạt mỗi người một ly rượu kèm một tỷ tiền mặt. Ai không đồng ý với điều luật này thì cứ nói để cháu đổi.''
Khiên Lăng Hoành nhếch cong khóe môi, anh chỉ biết lắc đầu mà suy nghĩ trước thủ đoạn của thằng cháu này của ông bạn mình thôi 'Một tỷ. Tên nhóc này đúng là không biết chừa đường sống cho người ta rồi.'
Thấy không ai có ý kiến nên cả hết bắt đầu vào ngay vòng đầu nhưng không ngờ ông trời lại chơi khăm Hách Liên Tuấn một vố vì người đầu tiên phải trả lời là cậu mà người đặt câu hỏi lại là Tôn Tân Hạo.
''Haha, để xem nào cháu chọn thật hay thách" Tôn Tân Hạo nói.
''Thật đi.'' Hách Liên Tuấn nói.
''Vậy cháu đã từng để ý và chi tiền cho cô gái nào chưa?'' Tôn Tân Hạo mặt đầy đắc ý mà hỏi. Trong đầu anh thì cũng chỉ có nhiêu đó câu hỏi thôi, suốt ngày chỉ biết mơ tưởng đến đám ông bướm bên cạnh mình.
Trước câu hỏi này Hách Liên Tuấn lại chẳng sợ hãi mà trả lời ngay, trông nghiêm túc lắm làm cho Tôn Tân Hạo có chút thất vọng rồi ''Đương nhiên là chưa rồi, có phải ai cũng như chú đâu.''
''...''
Lượt thứ hai, lần này đầu chai hướng về Tần Sang Bình và người hỏi lại là Khải Thiên Minh. Không chơi quá lại lố như Tôn Tân Hạo nhưng Khải Thiên Minh lại rất có tâm nha, chờ cho đến khi người bạn kia chọn nói thật xong anh cười rồi mới hỏi như thể sắp có chuyện vậy khiến Tần Sang Bình có chút sợ hãi ''Năm đó cậu bị hoa khôi trường từ chối lời tỏ tình dưới ánh nến là thật à?''
Biết ngay là chuyện chẳng lành gì rồi nhưng không ngờ lại bị hỏi đúng cái sĩ, cái mất mặt nhất cuộc đời mình đến vậy Tần Sang Bình có chút bất mãn rồi. Anh đành chọn cầm lấy ly rượu mà nóc hết một lần rồi lấy thẻ của mình ra đặt lên bàn mà nói ''Trong này vừa hay có một tỷ đấy, cậu cứ chờ đó cho tôi cái tên Khải Thiên Minh này.''
Haha, bọn họ cứ chơi qua chơi lại mấy vòng rồi cũng kiếm được kha khá tiền trong túi của Tần Sang Bình thì hai cô gái kia mới đi vào. Mạc Uyển Kinh thấy có trò vui thì hòa nhập nhanh hẳn, rồi cô còn kéo theo cả Lạc Hương Mẫn cùng chơi. Nhưng bọn họ là con gái nên luật chơi có chút thay đổi, nếu thua thì chỉ cần tự phạt hai ly mà không cần bỏ ra một tỷ.
''...''
''...''
Từng câu hỏi bắt đầu khó hơn khiến số thẻ trên bàn cũng ngày một nhiều và lần này miệng chai đã chọn Hách Liên Tử Mục. Người mà cả trận chơi chưa một lần bị chỉ trúng thì nay lại được thần chọn mà điều xui ở đây là gặp ngay thằng cháu chính là người đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương