Hàn Môn Trạng Nguyên
Chương 31: Nhà thuê bán tranh
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Hàn Môn Trạng Nguyên
Chu thị tranh thủ thời gian cầm kịch bản đi tìm trượng phu, Thẩm Khê theo ở phía sau nhắc nhở: "Nương, quan phủ vừa muốn lấy, chúng ta lấy ra, người khác có thể hoài nghi chúng ta cản trở hay không?" "Hoài nghi thì hoài nghi, có thể sớm kết thúc mọi chuyện mới là chuyện đúng đắn. Chủ gia không thích chúng ta liên lụy quá sâu với quan phủ, chúng ta không thể làm Vương lão gia khó xử phải không?" Thẩm Minh Quân nhận được kịch bản, vội vàng đưa đi huyện nha, Hạ chủ bộ quả nhiên không so đo nữa. Dựa theo cách nói của Thẩm Minh Quân, Hạ chủ bộ lật xem một lần xong rất vui vẻ, khen ngợi vài câu tự mình đưa hắn ra. Thẩm Khê trong lòng oán thầm không thôi, ngay cả tiền thưởng cũng không có một văn, chẳng khác gì là uổng phí được một vở kịch, Hạ chủ bộ có thể không cao hứng sao? "Sự tình chấm dứt tốt nhất, lão gia nói, nhiều nhất hai ngày nữa chúng ta phải từ cái viện này dọn đi... Thật sự không được, nương tử ngươi về trong thôn đi, để tiểu lang ở trường tư, ký túc giống Đại Lang cùng Lục Lang." Chu thị thật vất vả mới dàn xếp được ở trong thành, trong thành ngàn tốt vạn tốt, chẳng những có trượng phu và nhi tử, cuộc sống cũng phong phú ngoạn mục hơn nông thôn nhiều. Trở lại trong thôn, ngay cả người nói chuyện riêng cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể nghĩ đến ngóng trông trượng phu nhi tử, loại cuộc sống khổ cực này bà cũng không muốn. "Đại Nhi làm sao bây giờ? Nha đầu Đại Nhi thông minh lanh lợi, chỉ cần dạy cho nó biết cách thêu thùa, tương lai nó sẽ gả cho thằng bé ngốc ta đấy." Chu thị có chút không đành lòng nhìn về phía Lâm Đại đang chớp chớp đôi mắt to đáng thương.
Thẩm Minh Quân thở dài, nói: "Đại Nhi do ngươi mang về thôn, ta sẽ tích lũy tiền, xem cuối năm có thể đón các ngươi ra hay không."
Thái độ của Thẩm Minh Quân rất kiên quyết, căn bản không cho Chu thị phản bác.
Thẩm Khê mở miệng nói: "Cha, người làm vậy cũng không đúng... Còn chưa đi ra ngoài tìm, làm sao người biết không có chỗ ở? Cái gì cũng không thử, cứ để nương trở về thôn, nương sẽ nghĩ như thế nào?"
Thẩm Minh Quân trầm mặc không nói, ngược lại là Chu thị vỗ nhẹ đầu Thẩm Khê: "Tiểu tử thúi nhà ngươi thì biết cái gì? Phàm là có chút biện pháp, cha ngươi cũng sẽ không để ta về thôn!"
Thẩm Khê trốn ở bên cạnh nói thầm: "Vốn chính là như vậy, bất kể như thế nào, không có cố gắng làm sao biết không được? Cũng giống như ta, đọc sách mấy ngày là có thể mạnh hơn Lục ca, trước đó ai có thể nghĩ đến?"
"Còn nói!"
Chu thị dạy dỗ Thẩm Khê một câu, nhìn về phía Thẩm Minh Quân, "Đương gia, thằng bé ngốc nói cũng không phải không có đạo lý, ta thấy vẫn là ra bên ngoài nhìn xem, nếu thật sự không được ta sẽ mang Đại Nhi trở về, về sau thằng ngốc ở trong thành ngươi phải chiếu cố cho tốt, chớ để cho hắn bị người khi dễ."
Buổi chiều ngày hôm sau, chuyện thứ nhất sau khi tan học Thẩm Khê làm không phải về nhà, mà là đi "Tư Cổ Trai" bởi vì chưởng quầy tiệm tranh chữ bảo hắn hôm nay đi qua lấy bạc.
Tiến vào tiệm tranh chữ, hôm nay khách nhân không ít, Thẩm Khê ngồi xổm ở góc tường, yên lặng quan sát. Chưởng quỹ vội vàng làm ăn, cũng không có lưu ý đến hắn.
Thẩm Khê chờ trong cửa hàng không còn khách, mới đi lên nắm lấy vạt áo sau của chưởng quầy: "Xin chào chưởng quầy."
"Ui, là tiểu tử ngươi, đến đây lúc nào, sao vừa rồi không nhìn thấy ngươi?"
Chưởng quầy cười ha hả trở lại phía sau quầy, "Đến xem tranh bán chưa? Tiểu tử ngươi vận khí tốt, có vị quý nhân nhìn trúng bức tranh của ngươi, hôm qua đã phái người đưa bạc tới, tổng cộng sáu lượng. Ta trước trừ ngươi một lượng bạc bảo quản tiền, lại lấy ngươi bốn thành tiền thuê, hiện tại cho ngươi hai lượng bạc... Ngươi xem sổ sách có đúng hay không."
Chưởng quầy kích thích bàn tính, một bộ tư thế già trẻ không gạt.
Thẩm Khê lại nhíu mày.
Lời nói không thương không gian này nói thật đúng là không sai, trước tiên bất luận là có bán sáu lượng bạc thật hay không, nhưng chỉ là sổ sách rõ ràng có vấn đề. Vốn đã nói rút ba phần, bây giờ lại nói trừ bốn phần, trên thực tế lại trừ sáu phần. Còn tự dưng xuất hiện danh mục bảo quản tiền bạc, không công ném vào một hai phần.
"Chưởng quầy, ngài tính không đúng." Thẩm Khê kháng nghị.
Chưởng quầy nhìn Thẩm Khê, trong lòng hắn nghĩ đứa nhỏ lớn hơn một chút này còn biết tính sổ sao?
"Ngươi nói không đúng chỗ nào?"
Thẩm Khê lay lay đầu ngón tay, giả vờ như rất khó khăn, đương nhiên là vì không muốn chưởng quầy hoài nghi hắn là do tâm tính ra: "Ngài thu bốn thành tiền hầu, hẳn là còn lại ba lượng bạc mới đúng. Nếu không ngài cứ tính thêm một lần?"
Chưởng quầy cười cười, gật đầu nói: "Được, vậy tính thêm một lần. Sáu lượng bạc, ta thu bốn phần, còn lại ba lượng sáu tiền, bây giờ trừ đi một lượng bạc bảo quản tiền, hai lượng sáu tiền còn lại, lần này ngươi xem có đúng hay không?"
Thẩm Khê có cảm giác không dùng được.
Vừa rồi là trừ một lượng bạc rồi mới làm, bây giờ là trước trừ một lượng bạc, như thế nào cũng phải kiếm thêm bạc của hắn. Thẩm Khê rất muốn tranh luận, nhưng vấn đề bây giờ là, người không có bằng chứng thì không cho hắn tiền hắn cũng không có cách nào, còn không bằng giả bộ như không tính ra, nhường ra chút lợi ích trước lấy bạc còn lại rồi nói sau.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương