Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 66: Phải làm sao mới không gây tổn hại
Phải làm sao mới không gây tổn hại? Đường Vực, anh dạy em đi.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Cái gì mà "toang" rồi?
Con mẹ nó có em "toang" thì có!
Đường Vực nhắm mắt cố nhẫn nhịn, cúi đầu vượt qua nỗi đau, đôi chân dài duỗi ra, cả người uể oải tựa lên sô-pha, đầu hơi rũ xuống, trông có vẻ ủ ê. Đường Hinh chậm rãi lại gần, ánh mắt ngập ngừng nhìn chăm chú vào "khu vực phái Nam". Đàn ông mặc quần âu quả thực rất tôn dáng, dáng người đẹp quá đi...
Cô thề cô không hề nhìn chằm chằm cơ thể anh, nhưng không thể phủ nhận, từ lâu cô đã để ý vóc dáng Đường Vực quả thực rất đẹp.
"Anh muốn đi bệnh viện không..."
Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, trong lòng không yên, hơi sợ hãi.
Đường Vực nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô, trong lòng cảm thấy bất lực khôn xiết, nhưng anh lại chẳng có cách nào tức giận với cô, anh đưa tay kéo cô lại gần. Cô nhóc lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, tuyệt đối không dám lộn xộn, ngồi trên đùi anh, cúi đầu im lặng nhìn anh.
Anh tựa lên vai cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai cô, giọng anh khàn khàn: "Trật tự."
Đường Hinh: "......"
Anh hạ giọng: "Cho anh ôm một lát."
Đường Hinh: "......"
Đừng tưởng làm như vậy là cô sẽ mềm lòng, Đường Hinh vẫn ngồi yên để anh ôm, một lát sau cô không nhịn được, hỏi nhỏ: "Anh thật sự không sao chứ... Trông anh... có vẻ không ổn lắm..."
"......"
Anh bỗng nhiên cắn vành tai cô, cả người Đường Hinh giật bắn lên. Anh dùng răng nhẹ nhàng nghiến vành tai cô, giọng nghèn nghẹn: "Nếu có sao thì em có chịu trách nhiệm không, hả?"
Nhịp thở đang rối loạn của Đường Hinh nghẹn lại, cô mím môi nói: "Nếu tệ quá thì em trả lại 'hàng'."
Giây tiếp theo, cả người cô bị xốc lên, đè xuống sô-pha, tim cô đập rộn lên, chỉ cảm thấy lưng mình hình như đã đè lên thứ gì đó mềm mềm, cùng lúc đó có tiếng mèo kêu ré lên.
"Đường Vực, đè lên mèo rồi..." Sắc mặt cô trắng bệch, túm lấy quần áo anh, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Đường Vực cũng có phản ứng, nhanh chóng ôm cô ngồi dậy.
Cục bông mềm mềm trắng trắng kia có vẻ như bị doạ sợ chết khiếp rồi, đột nhiên nhảy vọt ra khỏi sô-pha, cả người run bần bật rúc vào chân bàn trà, hai mắt tròn xoe đầy sợ hãi nhìn bọn họ.
Đường Hinh tựa vào người Đường Vực, hơi ngạc nhiên, cô đẩy anh ra, nói: "Tại anh cả đấy."
Tối nay đúng là cô làm bậy làm bạ rồi, vừa đè người đàn ông này xuống lại đè tiếp con mèo nhỏ. Mèo con sợ hãi quá rồi, cô liền đưa tay về phía gầm bàn, cả người ngồi bệt xuống thảm, giọng nói dịu dàng: "Meo meo, đừng sợ mà, xin lỗi nha..."
Con mèo con dứt khoát quay lưng bỏ đi, lúc này cô mới nhận ra đuôi của nó có ánh sắc vàng, lồng lớp lông xù lên như một đoá hoa nở rộ, khi bước đi cái đuôi ngúng nguẩy với vẻ ngạo nghễ, thậm chí còn quay đầu lại nhìn cô.
Vẻ mặt kia, có vẻ như đang cực kỳ tức giận với Đường Hinh.
Đường Vực cúi người tóm lấy tay cô, đỡ cô đứng lên, "Cứ để mặc nó một lúc đi, giờ em có bắt nó về cũng chẳng có tác dụng gì."
Hai người ngồi trên sô-pha, Đường Vực ôm lấy eo cô từ phía sau, tư thế rất thân mật.
Im lặng vài giây, anh vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, hạ giọng nói: "Bánh Bao Cuộn được em nuôi hơn nửa năm rồi, nếu thật sự đem cho nó đi chắc chắn em sẽ không vui, đối với anh mà nói, con mèo đó là do ai để lại không quan trọng, quan trọng ai là người nuôi nó."
Đường Hinh quay đầu nhìn anh: "Bánh Bao Cuộn là do Lục Chử Ninh vứt lại phải không?"
Vẻ mặt Đường Vực cứng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô như thể sợ cô sẽ bỏ chạy mất, anh ôm chặt lấy cô rồi nói: "Vào cái đêm anh bị em cùng Lục Chi Hành từ chối hợp tác lần đầu tiên, khi anh về đến tầng hầm để xe thì gặp cô ấy, lúc đó anh mới biết cô ấy dọn tới ở tầng trên. Anh cũng không để ý cô ấy có nuôi mèo hay vật nuôi gì không, cũng không chắc con mèo đó có phải do cô ấy để ở đó hay không, khi thấy cô ấy dọn tới ở anh cũng từng hoài nghi nhưng chuyện này... Anh sẽ không chủ động đi hỏi cô ấy xem liệu mèo có phải do cô ấy vứt lại không." Anh dừng một chút, khi lên tiếng lần nữa thì giọng nói càng trầm thấp hơn, "Chuyện giữa anh và cô ấy đã trôi qua từ 4-5 năm trước rồi, nếu em muốn nghe anh kể, anh sẽ kể cho em. Tuy rằng hiện giờ anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì, chuyện cũng đã qua từ lâu nhưng anh vẫn sợ em nghe xong sẽ khó chịu trong lòng."
Thế chẳng lẽ không nghe thì sẽ không khó chịu à?
Cô chớp chớp mắt, hơi buồn bực nhìn anh, nói: "Anh kể đi."
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì phức tạp. Đường Vực và Lục Chử Ninh hẹn hò chưa được bao lâu thì ông Đường Hải Minh đã ngã bệnh, căn bệnh ung thư dạ dày nếu không chữa trị kịp thời có khi còn mất mạng, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm. Khi đó Đường Vực mới vừa tiếp nhận công ty Thời Quang, bận đến sứt đầu mẻ trán, lại còn lo lắng về bệnh tình của bố mình. Anh không còn thời gian riêng cho bản thân, cũng không để tâm nhiều đến chuyện yêu đương, khi Lục Chử Ninh nói lời chia tay anh cũng không níu kéo. Hai người ở bên nhau hơn nửa năm, khi chia tay cũng dứt khoát, không dây dưa, chưa từng có tai tiếng gì.
Ai mà ngờ được, vài năm sau lại gây ồn ào.
Bốn, năm năm trước không phải là khi Đường Hinh vừa mới tốt nghiệp, vào làm việc tại Thời Quang sao?
Khi đó anh vừa mới chia tay?
Đường Vực nói dăm ba câu đã giải thích rõ ràng mọi việc, anh ôm cô, thì thầm: "Khi biết cô ấy dọn tới tầng trên thì anh cũng dọn ra ngoài, trừ vài lần tình cờ chạm mặt thì chưa từng lét lút gặp cô ấy."
Thực ra ngay cả cơ hội chạm mặt nhau cũng rất ít, dù có cũng không nói năng gì.
Đường Hinh không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, một mặt cô cảm thấy đó là chuyện xảy ra trước khi anh biết cô, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy có phần không thoải mái. Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy ngay cả phụ nữ cũng có dục vọng chiếm hữu. Cuối cùng cô chỉ à một tiếng bâng quơ, ý nói mình đã hiểu.
Đường Vực: "......"
Anh mím môi, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sự căng thẳng lộ ra trong ánh mắt, yết hầu còn khẽ dao động như thể đang cố nuốt cảm xúc của mình.
Một lát sau, anh lấy điện thoại từ trên bàn.
Đường Hinh theo phản xạ cúi đầu nhìn, thấy anh mở Weibo, cô hơi bất ngờ, vội vàng tóm tay anh, hai mắt mở to như chuông đồng nhìn anh, hỏi: "Anh... anh định làm gì?"
Đường Vực cụp mắt nhìn cô: "Công khai quan hệ của chúng ta, cho đỡ rắc rối."
Đúng là anh không thích công khai cuộc sống đời tư của mình nhưng nếu làm vậy có thể ngăn chặn mấy chuyện phiền toái, nếu có thể làm cô yên tâm thì cũng không sao.
Tim Đường Hinh run lên, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, cô tóm chặt tay anh không buông, nói: "Không cần đâu... Anh không thấy phiền thì em thấy phiền gì chứ." Cô dừng lại một chút rồi dứt khoát giành lấy điện thoại của anh, ném vào một góc sô-pha, hừ một tiếng: "Nhỡ đâu sau này chia tay, anh lại còn định mở họp báo thanh minh thanh nga, tính cả phí chia tay luôn hả."
Eo đột nhiên có cảm giác nhói nhói.
Đường Vực bóp mạnh eo cô, lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Ai bảo sẽ chia tay hả?"
"... Yêu đương thì cũng có chia tay chứ?"
Trên eo lại tê dại.
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Em ôm khư khư cái suy nghĩ này mà hẹn hò với anh đấy hả?"
Kể từ lúc dọn đến đây anh đã chắc chắn mình muốn gì, càng không muốn nói lời chia tay. Trước đây anh vẫn luôn cảm thấy chuyện tình yêu cần phải theo khuôn phép, không muốn gây sai sót gì, đại khái là cần đi tìm một người cảm thấy thích hợp với mình, hẹn hò yêu đương rồi "nước chảy thành sông" tiến tới kết hôn, cứ thẳng một đường như vậy thôi.
Nhưng kể từ khi gặp Đường Hinh, anh mới nhận ra như vậy không đúng. Một khi thực sự thích một người sẽ không có cách nào khống chế. Cô ấy không phải là hình mẫu con gái anh từng yêu thích nhưng lại có thể nắm trọn cảm xúc của anh, tức giận, bất lực, yêu chiều, vui sướng cùng muôn vàn cảm xúc.
Tình yêu có thể khiến tim gan con người ta cồn cào nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Thích một người là phải nhìn nhận cảm xúc chứ không phải xem xét tính cách với hình mẫu.
Huống hồ một khi đã thích ai, sẽ cảm thấy người đó đẹp hơn bất kỳ người nào.
Đường Hinh cười hì hì nói: "Thế anh bao em phí chia tay, được chưa nào?"
Đường Vực: "......"
Anh im lặng nhìn cô chằm chằm, qua vài giây, anh nở nụ cười tự mỉa mai: "Được, em muốn bao nhiêu?"
Đường Hinh thầm xót xa trong lòng, bật cười: "Anh định cho em bao nhiêu?"
"Bao nhiêu bất động sản cho em hết."
"......"
"Nhưng mà, không thể thế được đâu. Anh 'toang' mất rồi, em phải chịu trách nhiệm đi."
"......"
Không phải nói không "hỏng" à? Cô theo phản xạ cúi đầu, nhìn anh với vẻ hoài nghi.
Đường Vực duỗi chân dựa vào ghế sô-pha, vứt hết liêm sỉ mà trêu chọc cô nhưng thấy cô ngẩng đầu nghiêm túc tỉ mỉ quan sát anh như vậy, lòng tự tôn đàn ông trong anh thực sự bị tổn thương rồi. Anh không nhịn được nữa, nâng càm cô lên, cắn lên môi cô.
Đường Hinh ú ớ mấy tiếng rồi bắt đầu giãy giụa, nghẹn ngào nói: "Chúng ta còn chưa làm hòa đâu đấy..."
"Hôn mấy cái đi." Hơi thở của anh gấp gáp, dịu dàng hôn cô, "Thử xem thì biết."
"... Hôn thôi mà cũng kiểm tra được hả?" Cô ngây ra, không tin anh.
"Được chứ."
Anh dùng môi mình dán lên môi cô, nụ hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ như thể muốn trừng phạt cô, hôn tới mức môi cô thấy đau.
Đường Hinh vừa ngơ ngác vừa mơ hồ, cả người nhũn ra trong lòng anh, thả mình vào lồng ngực lớn, rắn chắc của anh, cảm giác như những gì mình hình dung về Đường Vực trước giờ sai rồi, rõ ràng nhìn qua tưởng là một người cao ngạo lạnh lùng, nhưng ngay đến cả nụ hôn cũng chẳng có chút dịu dàng nào.
Nhưng mà...
Hai người họ hình như không hợp với phong cách dịu dàng.
Cô không hài lòng, ôm lấy mặt anh, vừa gặm vừa cắn, chẳng khác gì gặm thịt Đường Tăng.
Đường Vực hơi bất ngờ, ôm chặt lấy cô, cả người ngả ra để cho cô chủ động, lúc đầu anh còn để cô tuỳ ý gặm cắn, anh chỉ ôm cô, nhưng một lát sau thì không thể nhịn được nữa, nói: "Hôn như thế này không đúng, để anh dạy em."
"......"
Anh hôn cô dịu dàng quyến luyến, cả người Đường Hinh như thiếu ô-xy, chỉ có thể ôm lấy cổ anh, mặt đỏ bừng thở hổn hển:
"Đường Vực, lưỡi của đàn ông có phải đều rất mềm dẻo hay không?"
"......"
Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên từ hõm vai cô, cụp mắt nhìn cô: "Đều?"
Đường Hinh: "Có phải không?"
Anh cười khẽ: "Chắc là đúng."
Đường Hinh ngửi ngửi mùi hương trên người anh, bỗng nhiên nhớ ra mục đích của vụ hôn hít, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi anh: "Đường Vực, anh kiểm tra thấy thế nào rồi?"
Đường Vực: "......"
Yến hầu anh khẽ dao động, tai cũng hơi đỏ lên, cảm thấy nếu cứ như thế này, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Anh im lặng vài giây rồi dứt khoát bế cô lên, "Anh đưa em về phòng, em đi ngủ đi."
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Cái gì mà "toang" rồi?
Con mẹ nó có em "toang" thì có!
Đường Vực nhắm mắt cố nhẫn nhịn, cúi đầu vượt qua nỗi đau, đôi chân dài duỗi ra, cả người uể oải tựa lên sô-pha, đầu hơi rũ xuống, trông có vẻ ủ ê. Đường Hinh chậm rãi lại gần, ánh mắt ngập ngừng nhìn chăm chú vào "khu vực phái Nam". Đàn ông mặc quần âu quả thực rất tôn dáng, dáng người đẹp quá đi...
Cô thề cô không hề nhìn chằm chằm cơ thể anh, nhưng không thể phủ nhận, từ lâu cô đã để ý vóc dáng Đường Vực quả thực rất đẹp.
"Anh muốn đi bệnh viện không..."
Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, trong lòng không yên, hơi sợ hãi.
Đường Vực nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô, trong lòng cảm thấy bất lực khôn xiết, nhưng anh lại chẳng có cách nào tức giận với cô, anh đưa tay kéo cô lại gần. Cô nhóc lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, tuyệt đối không dám lộn xộn, ngồi trên đùi anh, cúi đầu im lặng nhìn anh.
Anh tựa lên vai cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai cô, giọng anh khàn khàn: "Trật tự."
Đường Hinh: "......"
Anh hạ giọng: "Cho anh ôm một lát."
Đường Hinh: "......"
Đừng tưởng làm như vậy là cô sẽ mềm lòng, Đường Hinh vẫn ngồi yên để anh ôm, một lát sau cô không nhịn được, hỏi nhỏ: "Anh thật sự không sao chứ... Trông anh... có vẻ không ổn lắm..."
"......"
Anh bỗng nhiên cắn vành tai cô, cả người Đường Hinh giật bắn lên. Anh dùng răng nhẹ nhàng nghiến vành tai cô, giọng nghèn nghẹn: "Nếu có sao thì em có chịu trách nhiệm không, hả?"
Nhịp thở đang rối loạn của Đường Hinh nghẹn lại, cô mím môi nói: "Nếu tệ quá thì em trả lại 'hàng'."
Giây tiếp theo, cả người cô bị xốc lên, đè xuống sô-pha, tim cô đập rộn lên, chỉ cảm thấy lưng mình hình như đã đè lên thứ gì đó mềm mềm, cùng lúc đó có tiếng mèo kêu ré lên.
"Đường Vực, đè lên mèo rồi..." Sắc mặt cô trắng bệch, túm lấy quần áo anh, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Đường Vực cũng có phản ứng, nhanh chóng ôm cô ngồi dậy.
Cục bông mềm mềm trắng trắng kia có vẻ như bị doạ sợ chết khiếp rồi, đột nhiên nhảy vọt ra khỏi sô-pha, cả người run bần bật rúc vào chân bàn trà, hai mắt tròn xoe đầy sợ hãi nhìn bọn họ.
Đường Hinh tựa vào người Đường Vực, hơi ngạc nhiên, cô đẩy anh ra, nói: "Tại anh cả đấy."
Tối nay đúng là cô làm bậy làm bạ rồi, vừa đè người đàn ông này xuống lại đè tiếp con mèo nhỏ. Mèo con sợ hãi quá rồi, cô liền đưa tay về phía gầm bàn, cả người ngồi bệt xuống thảm, giọng nói dịu dàng: "Meo meo, đừng sợ mà, xin lỗi nha..."
Con mèo con dứt khoát quay lưng bỏ đi, lúc này cô mới nhận ra đuôi của nó có ánh sắc vàng, lồng lớp lông xù lên như một đoá hoa nở rộ, khi bước đi cái đuôi ngúng nguẩy với vẻ ngạo nghễ, thậm chí còn quay đầu lại nhìn cô.
Vẻ mặt kia, có vẻ như đang cực kỳ tức giận với Đường Hinh.
Đường Vực cúi người tóm lấy tay cô, đỡ cô đứng lên, "Cứ để mặc nó một lúc đi, giờ em có bắt nó về cũng chẳng có tác dụng gì."
Hai người ngồi trên sô-pha, Đường Vực ôm lấy eo cô từ phía sau, tư thế rất thân mật.
Im lặng vài giây, anh vuốt vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, hạ giọng nói: "Bánh Bao Cuộn được em nuôi hơn nửa năm rồi, nếu thật sự đem cho nó đi chắc chắn em sẽ không vui, đối với anh mà nói, con mèo đó là do ai để lại không quan trọng, quan trọng ai là người nuôi nó."
Đường Hinh quay đầu nhìn anh: "Bánh Bao Cuộn là do Lục Chử Ninh vứt lại phải không?"
Vẻ mặt Đường Vực cứng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô như thể sợ cô sẽ bỏ chạy mất, anh ôm chặt lấy cô rồi nói: "Vào cái đêm anh bị em cùng Lục Chi Hành từ chối hợp tác lần đầu tiên, khi anh về đến tầng hầm để xe thì gặp cô ấy, lúc đó anh mới biết cô ấy dọn tới ở tầng trên. Anh cũng không để ý cô ấy có nuôi mèo hay vật nuôi gì không, cũng không chắc con mèo đó có phải do cô ấy để ở đó hay không, khi thấy cô ấy dọn tới ở anh cũng từng hoài nghi nhưng chuyện này... Anh sẽ không chủ động đi hỏi cô ấy xem liệu mèo có phải do cô ấy vứt lại không." Anh dừng một chút, khi lên tiếng lần nữa thì giọng nói càng trầm thấp hơn, "Chuyện giữa anh và cô ấy đã trôi qua từ 4-5 năm trước rồi, nếu em muốn nghe anh kể, anh sẽ kể cho em. Tuy rằng hiện giờ anh và cô ấy đã không còn quan hệ gì, chuyện cũng đã qua từ lâu nhưng anh vẫn sợ em nghe xong sẽ khó chịu trong lòng."
Thế chẳng lẽ không nghe thì sẽ không khó chịu à?
Cô chớp chớp mắt, hơi buồn bực nhìn anh, nói: "Anh kể đi."
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì phức tạp. Đường Vực và Lục Chử Ninh hẹn hò chưa được bao lâu thì ông Đường Hải Minh đã ngã bệnh, căn bệnh ung thư dạ dày nếu không chữa trị kịp thời có khi còn mất mạng, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm. Khi đó Đường Vực mới vừa tiếp nhận công ty Thời Quang, bận đến sứt đầu mẻ trán, lại còn lo lắng về bệnh tình của bố mình. Anh không còn thời gian riêng cho bản thân, cũng không để tâm nhiều đến chuyện yêu đương, khi Lục Chử Ninh nói lời chia tay anh cũng không níu kéo. Hai người ở bên nhau hơn nửa năm, khi chia tay cũng dứt khoát, không dây dưa, chưa từng có tai tiếng gì.
Ai mà ngờ được, vài năm sau lại gây ồn ào.
Bốn, năm năm trước không phải là khi Đường Hinh vừa mới tốt nghiệp, vào làm việc tại Thời Quang sao?
Khi đó anh vừa mới chia tay?
Đường Vực nói dăm ba câu đã giải thích rõ ràng mọi việc, anh ôm cô, thì thầm: "Khi biết cô ấy dọn tới tầng trên thì anh cũng dọn ra ngoài, trừ vài lần tình cờ chạm mặt thì chưa từng lét lút gặp cô ấy."
Thực ra ngay cả cơ hội chạm mặt nhau cũng rất ít, dù có cũng không nói năng gì.
Đường Hinh không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, một mặt cô cảm thấy đó là chuyện xảy ra trước khi anh biết cô, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy có phần không thoải mái. Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy ngay cả phụ nữ cũng có dục vọng chiếm hữu. Cuối cùng cô chỉ à một tiếng bâng quơ, ý nói mình đã hiểu.
Đường Vực: "......"
Anh mím môi, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sự căng thẳng lộ ra trong ánh mắt, yết hầu còn khẽ dao động như thể đang cố nuốt cảm xúc của mình.
Một lát sau, anh lấy điện thoại từ trên bàn.
Đường Hinh theo phản xạ cúi đầu nhìn, thấy anh mở Weibo, cô hơi bất ngờ, vội vàng tóm tay anh, hai mắt mở to như chuông đồng nhìn anh, hỏi: "Anh... anh định làm gì?"
Đường Vực cụp mắt nhìn cô: "Công khai quan hệ của chúng ta, cho đỡ rắc rối."
Đúng là anh không thích công khai cuộc sống đời tư của mình nhưng nếu làm vậy có thể ngăn chặn mấy chuyện phiền toái, nếu có thể làm cô yên tâm thì cũng không sao.
Tim Đường Hinh run lên, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, cô tóm chặt tay anh không buông, nói: "Không cần đâu... Anh không thấy phiền thì em thấy phiền gì chứ." Cô dừng lại một chút rồi dứt khoát giành lấy điện thoại của anh, ném vào một góc sô-pha, hừ một tiếng: "Nhỡ đâu sau này chia tay, anh lại còn định mở họp báo thanh minh thanh nga, tính cả phí chia tay luôn hả."
Eo đột nhiên có cảm giác nhói nhói.
Đường Vực bóp mạnh eo cô, lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Ai bảo sẽ chia tay hả?"
"... Yêu đương thì cũng có chia tay chứ?"
Trên eo lại tê dại.
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Em ôm khư khư cái suy nghĩ này mà hẹn hò với anh đấy hả?"
Kể từ lúc dọn đến đây anh đã chắc chắn mình muốn gì, càng không muốn nói lời chia tay. Trước đây anh vẫn luôn cảm thấy chuyện tình yêu cần phải theo khuôn phép, không muốn gây sai sót gì, đại khái là cần đi tìm một người cảm thấy thích hợp với mình, hẹn hò yêu đương rồi "nước chảy thành sông" tiến tới kết hôn, cứ thẳng một đường như vậy thôi.
Nhưng kể từ khi gặp Đường Hinh, anh mới nhận ra như vậy không đúng. Một khi thực sự thích một người sẽ không có cách nào khống chế. Cô ấy không phải là hình mẫu con gái anh từng yêu thích nhưng lại có thể nắm trọn cảm xúc của anh, tức giận, bất lực, yêu chiều, vui sướng cùng muôn vàn cảm xúc.
Tình yêu có thể khiến tim gan con người ta cồn cào nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Thích một người là phải nhìn nhận cảm xúc chứ không phải xem xét tính cách với hình mẫu.
Huống hồ một khi đã thích ai, sẽ cảm thấy người đó đẹp hơn bất kỳ người nào.
Đường Hinh cười hì hì nói: "Thế anh bao em phí chia tay, được chưa nào?"
Đường Vực: "......"
Anh im lặng nhìn cô chằm chằm, qua vài giây, anh nở nụ cười tự mỉa mai: "Được, em muốn bao nhiêu?"
Đường Hinh thầm xót xa trong lòng, bật cười: "Anh định cho em bao nhiêu?"
"Bao nhiêu bất động sản cho em hết."
"......"
"Nhưng mà, không thể thế được đâu. Anh 'toang' mất rồi, em phải chịu trách nhiệm đi."
"......"
Không phải nói không "hỏng" à? Cô theo phản xạ cúi đầu, nhìn anh với vẻ hoài nghi.
Đường Vực duỗi chân dựa vào ghế sô-pha, vứt hết liêm sỉ mà trêu chọc cô nhưng thấy cô ngẩng đầu nghiêm túc tỉ mỉ quan sát anh như vậy, lòng tự tôn đàn ông trong anh thực sự bị tổn thương rồi. Anh không nhịn được nữa, nâng càm cô lên, cắn lên môi cô.
Đường Hinh ú ớ mấy tiếng rồi bắt đầu giãy giụa, nghẹn ngào nói: "Chúng ta còn chưa làm hòa đâu đấy..."
"Hôn mấy cái đi." Hơi thở của anh gấp gáp, dịu dàng hôn cô, "Thử xem thì biết."
"... Hôn thôi mà cũng kiểm tra được hả?" Cô ngây ra, không tin anh.
"Được chứ."
Anh dùng môi mình dán lên môi cô, nụ hôn vừa sâu vừa mạnh mẽ như thể muốn trừng phạt cô, hôn tới mức môi cô thấy đau.
Đường Hinh vừa ngơ ngác vừa mơ hồ, cả người nhũn ra trong lòng anh, thả mình vào lồng ngực lớn, rắn chắc của anh, cảm giác như những gì mình hình dung về Đường Vực trước giờ sai rồi, rõ ràng nhìn qua tưởng là một người cao ngạo lạnh lùng, nhưng ngay đến cả nụ hôn cũng chẳng có chút dịu dàng nào.
Nhưng mà...
Hai người họ hình như không hợp với phong cách dịu dàng.
Cô không hài lòng, ôm lấy mặt anh, vừa gặm vừa cắn, chẳng khác gì gặm thịt Đường Tăng.
Đường Vực hơi bất ngờ, ôm chặt lấy cô, cả người ngả ra để cho cô chủ động, lúc đầu anh còn để cô tuỳ ý gặm cắn, anh chỉ ôm cô, nhưng một lát sau thì không thể nhịn được nữa, nói: "Hôn như thế này không đúng, để anh dạy em."
"......"
Anh hôn cô dịu dàng quyến luyến, cả người Đường Hinh như thiếu ô-xy, chỉ có thể ôm lấy cổ anh, mặt đỏ bừng thở hổn hển:
"Đường Vực, lưỡi của đàn ông có phải đều rất mềm dẻo hay không?"
"......"
Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên từ hõm vai cô, cụp mắt nhìn cô: "Đều?"
Đường Hinh: "Có phải không?"
Anh cười khẽ: "Chắc là đúng."
Đường Hinh ngửi ngửi mùi hương trên người anh, bỗng nhiên nhớ ra mục đích của vụ hôn hít, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi anh: "Đường Vực, anh kiểm tra thấy thế nào rồi?"
Đường Vực: "......"
Yến hầu anh khẽ dao động, tai cũng hơi đỏ lên, cảm thấy nếu cứ như thế này, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Anh im lặng vài giây rồi dứt khoát bế cô lên, "Anh đưa em về phòng, em đi ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương