Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 67: Em chờ anh nhé!
Đường Vực, anh nhất quyết phải tìm ra bí mật của em.
Em chờ anh đó.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Đường Hinh ôm lấy cổ anh, nhìn chằm chằm quai hàm cùng yết hầu nhô ra của Đường Vực. Khi anh đặt cô lên giường, cô bỗng ngửa cổ, hôn lên yết hầu anh, tay cũng sờ soạng lên phần thắt lưng của anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng sượt qua.
Đường Vực không ngờ cô lại to gan như thế, cả người anh cứng đờ, theo phạn xạ tóm lấy tay cô, đè xuống gối, mười ngón tay giao nhau, đôi mắt đen láy thâm trầm của anh chứa đựng bao xúc cảm nồng nhiệt điên cuồng. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, cố gắng kiềm chế hỏi: "Em định làm gì hả?"
"Em... Em giúp anh kiểm tra thử xem?"
Cô nói nhỏ, giọng điệu vừa có phần tò mò, vừa có phần to gan muốn thử.
"......"
Đường Vực chợt nhớ tới chữ "đều" khi nãy của cô. Không thể phủ nhận, kỹ thuật hôn của cô... thực sự rất tệ nhưng anh lại không dám chắc cô có kinh nghiệm gì hay không. Giờ không biết cô chỉ đơn thuần muốn kiểm tra xem mình "hỏng" hẳn chưa anh là thực sự muốn tiến thêm bước nữa.
Anh thấy trong mắt cô sự tò mò lấn át những cảm xúc khác, khiến anh dở khóc dở cười. Đường Vực nhắm mắt rồi lại cúi đầu hôn cô. Môi lưỡi giao hòa dây dưa, anh hôn lên môi cô, cằm, lỗ tai rồi lại hôn môi cô, hôn thật nồng nhiệt.
Ánh đèn đầu giường màu cam ấm áp, dịu dàng bao phủ lấy hai người. Đường Hinh thậm chí còn có thể nghe được âm thanh hai người hôn nhau, vang lên trong đêm khuya cực kỳ mập mờ, tình tứ. Thân mật như vậy khiến hai người đều có phần mất kiểm soát. Cô vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, một lúc lâu sau anh mới vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển. Đường Hinh mặt đỏ bừng ôm lấy anh, cũng đang thở dốc, đương lúc cô không biết mình muốn tiếp tục hay nên dừng lại, cô nghe thấy anh khẽ bật cười.
Cô hơi bối rối, hỏi nhỏ: "Anh cười gì..."
Anh đang vùi mặt vào cổ cô, đột nhiên nắm lấy tay cô đặt xuống dưới, cũng không thả tay cô ra, để cô trực tiếp tự mình "cảm nhận".
Đường Hinh: "......!!!"
"Không hỏng đâu, yên tâm chưa nào?" Giọng anh nghẹn lại. Cô hơi cứng người lại, ngay sau đó lại thấy rất vui sướng, giây tiếp theo, anh hạ giọng nói: "Nhưng mà, lần sau nếu em còn dám làm thế thì không chắc nữa đâu."
"......"
Cô nhẹ nhàng vâng một tiếng, cắn môi nín thở. Đôi mắt sáng lấp lánh như sao trên trời nhìn trân trân lên trần nhà, khoé môi còn nở nụ cười vừa vui vẻ vừa đắc ý.
Đường Vực nhắm mắt, buông tay cô ra, cảm giác như "mua dây buộc mình". Anh hít sâu một hơi, dứt khoát tắt đèn đầu giường, "tạch" một tiếng... Anh ngồi dậy, vuốt ve tóc mai của cô, cả người thả lỏng ngồi bệt xuống thảm, co một chân, cánh tay để lên đầu gối, cố lấy lại bình tĩnh.
Đường Hinh ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực rồi lại từ từ nghiêng người đối diện với anh, nhận ra lúc này cô chỉ còn nhìn thấy một bóng người mờ mờ.
Trong bóng đêm, giọng nói cô càng dịu dàng: "Đường Vực, anh có thích em không?"
"... Hỏi thừa." Anh đáp với vẻ cáu kỉnh, "Không thích em mà còn làm thế à?"
"Làm gì?"
"......"
Đường Vực ngửa đầu, dựa lưng vào tủ đầu giường, giống như lần trước khi cô say rượu nói muốn tiết lộ cho anh một bí mật nhưng quay lại đã lăn ra ngủ như chết. Anh từ từ nghiêng đầu nhìn cô. Rèm trong phòng ngủ chỉ kéo một lớp mỏng, ngoài cửa sổ đêm nay không có ánh trăng, chỉ có ánh đèn mờ ảo rọi vào bên trong, sau khi đôi mắt quen dần với bóng tối, người này vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nét mặt của người kia. Trong đêm tối đôi mắt cô sáng như sao, vừa có vẻ dũng cảm, không sợ hãi, vừa có phần... thận trọng.
Rõ ràng là không khí đang rất mập mờ, thế nhưng anh lại thấy đau lòng vô cùng, cũng không hiểu cảm giác đau lòng đó xuất phát từ đâu.
Vốn dĩ yêu nhau đủ sâu đậm sẽ dẫn tới chuyện "lên giường", rất hợp lẽ tự nhiên nhưng giữa hai người họ còn có nhiều vấn đề chưa được giải quyết, chủ yếu là bên phía bố mẹ cô vẫn còn mang định kiến rất lớn về anh. Anh còn chưa giải quyết xong, vừa mới theo đuổi cô thành công được 2-3 ngày đã vội vàng muốn đưa cô lên giường, làm vậy không ổn.
Nếu làm thế, đừng nói là bố mẹ cô, chính anh còn tự thấy khinh bỉ mình.
Tuy rằng cô hỏi như vậy nhưng anh cũng không nghĩ cô có thể một lòng tình nguyện dâng hiến mình cho anh. Hai người họ hiện giờ không thích hợp làm chuyện đó. Huống hồ trước giờ Đường Vực thích ai cũng đều đặt ra quy củ nghiêm chỉnh, đối với bước ngoặt lớn này anh cũng cần phải chuẩn bị cho bản thân.
Bất kể từ góc độ nào mà nói, giờ không phải thời cơ thích hợp.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi hai người tâm đầu ý hợp.
Đường Hinh căng thẳng chờ đợi vài giây, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hạ giọng dỗ dành: "Ngủ đi, đừng nói lung tung nữa."
"......"
Cô không nói lung tung, cô đang rất nghiêm túc đấy.
Im lặng vài giây, cô lấy chăn trùm lên mặt.
Đường Vực sợ cô lại nghĩ linh tinh, thấy vậy thì thở dài, đột nhiên chống người dậy, kéo chăn của cô, cúi người hôn lên môi cô, ung dung đập tan hình tượng của bản thân: "Tuy rằng không hỏng nhưng cũng bị thương mất rồi, sợ rằng sẽ thể hiện không tốt, để anh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã rồi nói tiếp, được không?"
Mấy lời này mà anh cũng nói ra được, đúng là không thể tin nổi, nếu để cho người ta biết khéo cười rụng răng.
Đường Hinh: "......"
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên muốn phá ra cười.
"Không được cười." Anh uy hiếp.
"... Được." Sau đó cô trùm chăn kín đầu, nằm trong đó cười ha hả.
Sắc mặt Đường Vực đen xì, cách lớp chăn xoa xoa đầu cô, lạnh lùng hỏi: "Có ngủ hay không nào?"
Hiện giờ tâm trạng Đường Hinh rất tốt, những nỗi buồn bực lúc trước dù không tiêu tan hết thì cũng nguôi ngoai đi nhiều. Cô để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cười khanh khách, cực kỳ ngoan ngoãn đáp: "Ngủ..."
Làm loạn một hồi cũng đến 1 giờ sáng rồi.
Đường Hinh nói xong cũng ngủ thật, khiến Đường Vực cũng phải kinh ngạc cảm thán về khả năng ngủ của cô.
Vài phút sau, thấy bạn gái đã ngủ say, hơi thở sâu đều đặn, cả căn phòng dường như đều chìm trong hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của cô.
Đường Vực ngồi bên mép giường nhìn cô một hồi lâu, cúi người hôn lên trán cô, đứng dậy che màn kín mít rồi đóng cửa rời đi.
*****
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy chuyện đầu tiên Đường Hinh định làm là cho Bánh Bao Cuộn ăn, khi đi tới cửa cô mới nhớ ra Bánh Bao Cuộn đã bị Đường Đinh Đinh mang đi mất rồi, lại nhớ ra dù Bánh Bao Cuộn không có ở nhà nhưng trong nhà còn một nhóc mèo con mới.
Cô đi tới phòng khách, thấy mèo con đang rủ cái đuôi màu vàng nhạt, vùi mặt vào bát ăn cơm.
Cô ngây ra một lúc rồi vội vàng nhìn xung quanh, nhìn thấy trên bàn ăn có một phần sandwich đã được đóng gói cẩn thận...
A, Đường Vực đã qua đây.
Trong lòng rộn ràng, cô đi qua sờ thử, thấy bánh sandwich vẫn còn ấm.
Đúng lúc này điện thoại báo có tin nhắn WeChat.
Đường Vực: "Anh cho mèo ăn rồi, bữa sáng để trên bàn, em đặt tên cho mèo đi."
Đặt tên à?
Nói thực lòng, vụ đặt tên này Đường Hinh kém lắm.
Trong lúc làm việc cô cũng dành thời gian suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thích hợp, tới tận lúc tan làm, trong đầu chợt loé lên một ý tưởng: "Gọi là Đường Đường được không nhỉ?"
Khi Đường Vực nhìn thấy tin nhắn WeChat đã là 6 giờ. Anh vừa mới họp xong, hôm nay lẽ ra anh đang phải ở Hongkong nhưng vì dỗ dành bạn gái nên đổi vé về đây trước. Hai ngày sau anh vẫn phải đi Hongkong một chuyến, anh dặn dò Cao Hằng: "Bữa tiệc ngày mai hoãn lại đã, chúng ta đi Hongkong trước."
Cao Hẳng đẩy gọng kính, đáp: "Vâng."
Anh ta đang định đi ra ngoài thì Đường Vực lại gọi lại. Tay anh nới lỏng cà-vạt, cả người tựa vào lưng ghế, ung dung hỏi: "Chuyện lần trước bên phía Lục Chử Ninh nói thế nào?"
Lần trước?
Chính là chuyện mấy tháng trước ảnh chụp hai người ở dưới khu nhà bị lên hot search. Sếp Đường và sếp Hoắc không giống nhau. Sếp Đường cùng nữ minh tinh bị lôi lên hot search đều là tin giả hết. Còn sếp Hoắc thì đến 98% là thật.
Thế nên nếu nữ minh tinh thực sự muốn bám vào sếp Đường để lăng-xê cho bản thân thì cũng cực kỳ tự giác, đồn thổi một hồi rồi sẽ tự mình thanh minh, tránh để người ta "vả" cho.
Vụ chụp ảnh lần trước đúng là do bên paparazzi tuồn ra.
Cao Hằng đã đích thân liên hệ với người đại diện phía bên kia, sau đó Lục Chử Ninh cũng đăng Weibo thanh minh.
"À, bên đó nói sau này sẽ chú ý hơn."
Đường Vực cúi đầu day day trán, im lặng vài giây nhưng rồi cũng không nói gì. Anh cầm điện thoại trên bàn, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Đường Hinh...
Nữ đại gia: "Đặt tên là Đường Đường có được không?"
Nữ đại gia: "Không hay à?"
Nữ đại gia: "Anh thử nghĩ một cái tên đi."
Nữ đại gia: "Em đã đặt cơm tối cho anh, chắc sắp đưa tới nơi rồi, thư ký Trần sẽ lấy giúp anh."
*****
Tối nay lại làm thêm giờ.
Cao Hằng lên tiếng: "Sếp tổng, tôi đi đặt cơm, tối nay ngài muốn dùng gì?"
Sắc mặt Đường Vực lạnh nhạt, khoé miệng lại nở nụ cười, ngón tay lướt nhanh gõ chữ, không ngẩng đầu lên, đáp: "Không cần đâu, Đường Hinh đã gọi cơm cho tôi rồi."
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thư ký Trần cầm một hộp cơm ba ngăn xinh xắn cùng với một bát canh bước vào, mỉm cười nói: "Sếp tổng, cô Đường gọi cơm cho ngài."
"Để bên đó đi."
Đường Vực trả lời tin nhắn xong thì kéo ghế dựa đi ra phía bàn nước.
Cửa văn phòng khép hờ, Đường Đinh Đinh vui vẻ đi vào, nhìn thấy hai suất cơm hộp lớn, cười tủm tỉm nói: "Anh, một mình anh không ăn hết chỗ này chứ hả?"
Đường Vực ngồi xuống sô-pha, điềm nhiên nhìn em gái, nói: "Đường Hinh gọi đấy."
Đường Đinh Đinh kêu lên một tiếng, hỏi: "Vậy là hai người làm lành rồi hả?" Vốn dĩ cô định đến đi nhờ xe, bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn đột nhiên lại thấy đói bụng, hai mắt nhìn với vẻ chờ mong, "Hay là em không về nhà, ở đây ăn cơm cùng anh, đằng nào nhiều thế này anh cũng đâu ăn hết."
Đúng lúc này Hoắc Thần Đông cũng đi tới, nghe được câu này thì hỏi: "Có phần cho tôi không?"
Đường Vực mở hộp cơm, vừa nhìn thoáng qua những món bên trong thì sắc mặt trở nên khó tả.
Hoắc Thần Đông đi đến bên cạnh cũng ghé mắt nhìn thử, vẻ mặt so với Đường Vực còn khó tả hơn. Anh ta nhìn Đường Vực với vẻ không thể tin nổi, nói: "Không phải chứ người anh em. Cậu mới hẹn hò với bạn gái chưa được bao lâu mà đã tiêu hao tới mức độ này cơ à? Phải ăn lắm đồ bổ thận tráng dương thế?"
Đường Đinh Đinh: "......"
Cô khẽ kêu a một tiếng, ngơ ngác quay đầu nhìn anh trai mình.
Cao Hằng lặng lẽ quay ra nhìn sắc mặt sếp Đường. Đen như đít nồi.
Đường Vực hơi nheo mắt, sắc mặt sầm sì nhìn chằm chằm mấy món bổ thận tráng dương kia. Nào là thịt dê, canh bồ câu, có những món anh thậm chí còn không biết, không biết cô nhóc kia làm thế quái nào mà đặt được mấy món này, có nhà hàng nào lại chuyên làm món bổ thận tráng dương à?
Cùng lúc đó, Đường Hinh cũng nhận hộp cơm ăn để làm thêm giờ, vừa mới ngồi xuống, đang chuẩn bị động đũa thì điện thoại rung.
Đường Vực: "Không lấy tên Đường Đường đâu, để lại cho con gái chúng mình đi."
Đường Đường: "Em nghĩ tên khác đi."
Đường Vực: "Em gọi món gì cho anh?"
Đường Hinh há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn tin nhắn đầu tiên.
Con gái...
Sao anh biết được là sau này họ sẽ có con gái? Với cả... ai thèm sinh con cho anh. Hơn nữa không phải anh bảo cần tĩnh dưỡng à? Giây tiếp theo, điện thoại lại báo tin nhắn, có tấm ảnh liên tục hiện ra...
Đường Vực: "Em nói cho anh nghe, cái này là cái gì? Sao lại muốn anh ăn cái này?"
Đường Vực: "Hả"?
Đường Hinh: "......"
Cô nhìn chằm chằm chữ "Hả?" cuối cùng kia, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, một tay cầm thuốc lá một tay cầm ly rượu đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. Cô bỗng rùng mình, vài giây sau, cô mới cắn môi bối rối trả lời: "Anh bảo cần tĩnh dưỡng mà, em chỉ muốn gọi thức ăn bồi bổ cho anh, giúp anh mau chóng hồi phục..."
Đường Vực: "Đường Hinh, con mẹ nó em ngứa đòn nhỉ."
... Thô bạo quá đi.
Đường Hinh luống cuống, cảm giác như tự dâng mình vào miệng cọp.
*****
Trong phòng làm việc của CEO Thời Quang, mỗi người nhìn một bàn đầy đồ ăn bổ thận tráng dương kia với thần sắc khác nhau.
Cao Hằng cực kỳ thận trọng, cố gắng ngậm miệng thật chặt, chỉ sợ sẽ bị trừ tiền thưởng.
Hoắc Thần Đông cười đến nỗi run cả hai vai, cũng không nể nang Đường Vực, nói: "Tiểu Đường Tâm đúng là cô nhóc dở hơi. Tôi thực sự muốn biết cậu đã tiêu hao quá sức bao nhiêu lần rồi? Nhìn bề ngoài cũng đâu thấy nhỉ..."
Đường Đinh Đinh hiểu ra rồi thì mặt hơi ửng đỏ. Cô lườm Hoắc Thần Đông, nói: "Em lại nghĩ chỗ đồ ăn này rất thích hợp dành cho anh đấy."
Hoắc Thần Đông: "......"
Đường Đinh Đinh nhìn chằm chằm bàn ăn, vừa suy tư vừa thầm thì: "Con gái ăn chắc chẳng sao đâu nhỉ?"
Đường Vực duỗi chân, tựa vào lưng ghế sô-pha, tay gõ mạnh mấy hàng chữ, sau khi gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu, sắc mặt lạnh như băng, nói: "Đi ra ngoài cả đi, không có phần của mấy người."
"......"
Mọi người đều ra ngoài.
Sắc mặt Đường Vực cũng không tốt hơn, nhìn chằm chằm chỗ đồ ăn kia, im lặng một hồi rồi nhấc đũa.
Tối đó khi Đường Hinh về đến nhà thì lập tức khoá trái cửa hai lần.
Sáng hôm sau, trước khi Đường Vực ra sân bay còn muốn gặp cô một lần nhưng đứng ở ngoài nhắn mấy tin nhắn cũng không thấy cô mở cửa.
*****
Đường Vực đi công tác mấy ngày, nhoáng cái đã tới tháng 12, phần kịch bản cũng đã hoàn thành. Trừ vai nữ chính, Đường Hinh chưa từng can thiệp nhiều vào việc tuyển vai, có điều Lục Chi Hành vẫn mở cuộc họp để bàn bạc. Hôm nay trong cuộc họp, Lục Chi Hành đưa danh sách diễn viên cho mọi người xem.
Về cơ bản những nhân vật quan trọng đều đã được quyết định xong.
Đường Hinh nhìn lướt qua danh sách thấy cái tên diễn viên khách mời "Lục Chử Ninh" thì hơi nhíu mày.
Lục Chi Hành liếc nhìn cô, sau khi tan họp anh cố ý gọi cô ở lại, nói: "Nhân vật của Lục Chử Ninh đất diễn không nhiều, chắc chỉ quay tầm một tuần là xong." Anh dừng một chút rồi nói tiếp, cẩn thận chọn lọc từ ngữ: "Tôi không biết chuyện giữa cô ấy và Đường Vực là thật hay giả, nếu cô..."
Đường Hinh ngắt lời anh, nói: "Tôi không sao, chuyện diễn viên anh cứ quyết định là được, tôi không có vấn đề gì."
Hơn nữa, Lục Chử Ninh vừa đoạt giải Ảnh hậu, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng có cô ấy làm khách mời, việc tuyên truyền về sau sẽ dễ dàng hơn, cũng thu hút được nhiều fan hơn. Đối với bộ phim đây là chuyện tốt, có thể mời được Lục Chử Ninh đóng loại phim này, Lục Chi Hành ắt hẳn cũng tốn nhiều tâm tư.
Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, mím môi nhìn cô, hỏi: "Cô chắc chứ?"
Anh là nhà giám chế, những diễn viên tham gia hiện giờ đều do anh tự mình liên hệ, Đường Vực còn chưa biết chuyện Lục Chử Ninh là khách mời, nếu biết e rằng sẽ bắt đổi người. Việc Đường Đinh Đinh đóng vai nữ chính cũng được đoàn làm phim che giấu rất kín, cho tới lúc này tin tức còn chưa bị lộ, mọi người chỉ biết nữ chính là người mới chưa từng ra mắt.
Đường Hinh bật cười: "Nếu thực sự thấy chướng mắt quá thì mấy ngày đó tôi không tới đoàn làm phim là được chứ gì? Độ hot của cô ấy lớn như vậy, có thể đem lại doanh thu cho phòng vé, không kéo cô ấy về làm sao được, tôi cũng đâu có ngốc."
Lục Chi Hành cúi đầu cười cười, đổi chủ đề: "Nghe nói Đường Đinh Đinh gần đây vẫn tham gia lớp học diễn xuất à?"
"Ừ." Đường Hinh chớp chớp mắt, đáp: "Sao? Đạo diễn Lục muốn đích thân dạy dỗ sao?"
"Không có, không có, tôi chỉ hơi tò mò thôi." Gần đây Lục Chi Hành cũng rất bận, anh lười nhác đứng dậy, nói: "Chuyện nữ chính giờ vẫn phải giữ kín, nếu giờ cô ấy ở bên cạnh tôi thì không cách nào che giấu được. Chờ khai máy rồi hướng dẫn cũng không muộn."
Tuy là nói vậy nhưng chỉ mấy ngày sau, chuyện nữ chính của "Dệt một giấc mộng cho anh" cũng che giấu không nổi.
Nguyên nhân là do chuyện Chu Giai Lộ huỷ hợp đồng với Thời Quang bị lộ, tưởng đâu sẽ được đóng vai nữ chính của "Dệt một giấc mộng cho anh", kết quả là mất cả chì lẫn chài, bây giờ bị toàn thể cư dân mạng chế nhạo. Xem ra là bị đối thủ cạnh tranh cố ý tuồn tin ra, bởi gần đây Chu Giai Lộ có bộ phim truyền hình mới lên sóng, tỷ lệ người xem tăng cao.
Khi chuyện lên hot search đã là 10 giờ tối. Đường Hinh vừa tới sân bay, đỗ xe xong liền mở cửa xuống xe, bên ngoài gió lạnh rít gào, quật vào người cô tới mức hai tay như đông cứng lại.
Cô cúi đầu gửi định vị vào WeChat cho Đường Vực, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn trả lời.
Đường Vực: "Vào trong xe ngồi đi, đừng ra ngoài."
Đường Hinh không nghe lời anh, tay đút vào túi áo khoác, nhón chân nhìn về phía trước, mong ngóng được nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc. Bên cạnh thỉnh thoảng có người đi qua, có người còn cầm theo bảng chào đón cùng hoa tươi, nhìn qua đã biết là fan tới đón thần tượng, mấy người đó vừa đi vừa buôn chuyện.
"Cậu xem Weibo chưa? Chu Giai Lộ đúng là tự làm tự chịu. Tớ nghĩ sau này cô ta còn thảm hơn cơ, ai còn dám tìm cô ta đóng phim nữa, thấy miếng ăn tốt hơn là đòi huỷ hợp đồng, đáng đời."
"Đúng vậy, cậu nói xem ai là nữ chính của 'Dệt một giấc mộng cho anh'? Tò mò quá đi!"
"Hay là Triệu Vũ Phỉ?"
"Có thể đấy! Dù sao thì cô ta có Hoắc Thần Đông chống lưng, đã hầu ngủ gần một năm rồi, cũng phải vớt lại được cái vai nữ chính chứ."
Đường Hinh nghe được những câu bàn luận đó thì hơi giật mình, cô lấy điện thoại ra, đứng giữa gió lạnh lướt Weibo, vừa liếc nhìn đã thấy liền ba hot search...
Nữ chính "Dệt một giấc mộng cho anh"
Chu Giai Lộ phá hợp đồng
Công ty Thời Quang
Trừ những hot search này, cả Weibo của cô và Lục Chi Hành đều được tag điên cuồng, cư dân mạng đều muốn biết ai sẽ đóng vai nữ chính trong phim.
Đường Hinh không quan tâm tới những bình luận đó, chỉ nhấn vào hot search "Công ty Thời Quang" bởi cô cảm thấy hot search này khá khó hiểu. Nhấn vào xem mới biết lượng bài đăng cũng khá nhiều, giờ các tài khoản blogger đều đang tò mò, hoặc nói đúng hơn là nghi ngờ...
Vì sao công ty Thời Quang lại đợi đến khi bản quyền của "Dệt một giấc mộng cho anh" bị Lục Chi Hành mua lại mới quyết định đầu tư?
Chuyện tranh giành bản quyền lúc trước hẳn mọi người còn nhớ? Đường papa đã không giành được bản quyền, thế tại sao còn quyết định đầu tư, vì sao?
Không chỉ thế anh ấy còn quảng cáo cho bộ truyện. Là vì cảm thấy bộ phim sẽ nổi sao? Hay là bộ phim này cũng anh ấy có mối liên hệ gì đặc biệt? Có quan hệ gì với Đường Tâm sao?
Trong số đó có một tài khoản bài đăng đã đạt hơn 10 nghìn lượt bình luận, Đường Hinh nhấn vào xem những bình luận được nhiều like nhất.
"Có lẽ Đường papa chỉ đơn giản là cảm thấy bộ phim này có thể kiếm lời mà thôi, mọi người suy đoán nhiều quá đi!"
"Thực ra từ lúc trước khi có chuyện tranh giành bản quyền tôi đã thấy có gì đó sai sai. Thời Quang là một công ty lớn, làm gì có chuyện CEO đích thân ra mặt giành giật bản quyền như thế? Còn cả cái người tài khoản "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" tặng sách trên Weibo kia nữa, tôi có cảm giác Đường Vực với người này chắc chắn có mối quan hệ mờ ám, hoặc thế hoặc là có mối quan hệ mờ ám với Đường Tâm..."
"Quan hệ mờ ám cái quái gì, Tổng Giám đốc Đường không phải đang hẹn hò với Lục Chử Ninh à?"
"Đúng thế! Anh Đường là của Ninh Ninh nhà mị!"
...
Phía dưới toàn những bình luận tranh cãi nhau.
Đường Hinh nhíu mày, cô là chính chủ đây còn chưa thèm nói gì, mấy người tranh cãi cái con khỉ ấy!
Đường Vực là của tôi đấy biết chưa hả?!
Cô còn đang định đổi sang tài khoản phụ, quyết chiến nhau với cư dân mạng một trận thì bên má phải bỗng bị ai đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ. Cảm giác thật ấm áp, khuôn mặt đang lạnh như băng của cô nhờ động tác cọ cọ này mà ấm lên. Cô ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn thấy rõ mặt anh thì đã bị lôi đi, nhét vào ghế phụ lại. Trước khi đóng cửa xe anh còn lạnh lùng buông một câu: "Đã bảo em ngồi trong xe chờ, em lại ra hóng gió à?"
Sau đó, "rầm" một tiếng... Cửa xe đã đóng lại.
Cô hơi run rẩy, sau khi nghe thấy tiếng cốp xe mở ra rồi lại đóng vào, cô mới quay đầu nhìn, ánh mắt dõi theo bóng dáng đang di chuyển bên ngoài xe. Sau đó cô lại quay đầu nhìn về phía ghế lái. Người đàn ông chân dài bước vào trong xe, động tác mạnh mẽ dịch ghế lái về phía sau, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ, chỉ có điều quá lạnh lùng. Anh cởi áo khoác, vốn định ném ra ghế sau nhưng lại phát hiện cô đang ngây người nhìn anh chăm chú, tay bỗng khựng lại.
Giây tiếp theo, chiếc áo khoác của nam đã nằm gọn trong lòng cô, trên mặt cô còn phảng phất hơi thở quen thuộc.
Đường Vực lười nhác tựa vào lưng ghế, đầu hơi quay nghiêng, ánh mắt dán vào khuôn mặt cô. Bốn mắt nhìn nhau, bên ngoài không ngừng có tiếng xe khởi động lăn bánh, những ánh đèn xe loé lên trong đêm đen, những chùm sáng đan xen nhau. Anh hơi nhoẻn miệng cười, cười rất đẹp trai, rồi anh cúi người nhích lại gần cô.
Tim Đường Hinh đập thình thịch, trong đầu tạm quên đi chuyện trên Weibo, cô nhắm mắt, chờ đợi anh hôn mình.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
...
Bỗng nhiên tiếng "tách" vang lên, cô giật mình hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra. Lại có tiếng "tách", ngón tay thon dài của anh đang cầm điện thoại giơ lên trước mặt cô. Đôi mắt đen láy, đuôi mắt dài đang khuất sau màn hình điện thoại, ung dung mỉm cười.
Đường Hinh đỏ mặt tía tai, cảm thấy mình đang bị chơi khăm, chỉ muốn nhào lên đánh anh một trận: "Anh chụp lén em làm gì!"
Không những thế mà còn cố tình...
Hai người đã hơn một tuần không gặp nhau, cô còn tưởng anh muốn hôn cô cơ!
Đường Vực ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, tay vòng qua eo cô, để cô đánh mình vài cái nhẹ nhàng, rồi anh bật cười, đưa điện thoại cho cô, nói: "Nhìn này!"
Điện thoại vừa đặt lên tay cô, màn hình đã khoá lại.
Cô ngẩng đầu trợn mắt với anh. Xem cái con khỉ!
Đường Vực đọc thẳng mật khẩu điện thoại cho cô làm cô hơi bất ngờ. Cô cười rộ lên, hỏi: "Anh không sợ em tự tiện dùng điện thoại của anh à? Hoặc lấy ra kiểm tra?"
Anh ngả người ra ghế, hơi hất cằm, cụp mắt nhìn cô, nói: "Điện thoại của anh cũng chẳng có gì bí mật."
Nếu một người đàn ông chịu nói cho bạn biết mật khẩu điện thoại của họ, không sợ bạn sẽ kiểm tra, điều đó chứng tỏ người đó đối với bạn cực kỳ tin tưởng. Đường Hinh trong lòng cực kỳ cảm động nhưng lại không thể hiện ra mặt, cô yên lặng cúi đầu, ấn mật khẩu mở khoá, nhìn thấy ba bức hình anh vừa chụp, vốn còn tưởng rằng sẽ xấu lắm, dù sao cô cũng không khống chế biểu cảm trên mặt, không ngờ anh lại chụp đẹp đến vậy.
Đường Vực liếc nhìn cô, nói: "Vừa rồi em đứng ngoài xem cái gì mà chăm chú, mê mẩn thế?"
"Xem..." Đường Hinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Đường Vực, em nhớ khi Lục Chử Ninh mới vào nghề có đóng hai bộ phim điện ảnh đều do Thời Quang sản xuất, sau khi phim chiếu mới từ từ nổi tiếng."
"......"
Đường Vực không hiểu sao đột nhiên cô lại nói về chuyện này. Anh hơi nheo mắt nhìn cô, hạ giọng ừ một tiếng: "Chia tay từ trước khi nổi tiếng."
Đường Hinh đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra, ngồi thẳng người dậy, mắt vẫn nhìn thẳng vào anh, cằm hơi hất lên, nói: "Đường Vực, có phải lúc chia tay anh chưa đền bù đủ tiền không thế?"
Thế nên giờ người ta mới muốn cướp bạn trai em này.
Hannah
Em chờ anh đó.
_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_
Đường Hinh ôm lấy cổ anh, nhìn chằm chằm quai hàm cùng yết hầu nhô ra của Đường Vực. Khi anh đặt cô lên giường, cô bỗng ngửa cổ, hôn lên yết hầu anh, tay cũng sờ soạng lên phần thắt lưng của anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng sượt qua.
Đường Vực không ngờ cô lại to gan như thế, cả người anh cứng đờ, theo phạn xạ tóm lấy tay cô, đè xuống gối, mười ngón tay giao nhau, đôi mắt đen láy thâm trầm của anh chứa đựng bao xúc cảm nồng nhiệt điên cuồng. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ, cố gắng kiềm chế hỏi: "Em định làm gì hả?"
"Em... Em giúp anh kiểm tra thử xem?"
Cô nói nhỏ, giọng điệu vừa có phần tò mò, vừa có phần to gan muốn thử.
"......"
Đường Vực chợt nhớ tới chữ "đều" khi nãy của cô. Không thể phủ nhận, kỹ thuật hôn của cô... thực sự rất tệ nhưng anh lại không dám chắc cô có kinh nghiệm gì hay không. Giờ không biết cô chỉ đơn thuần muốn kiểm tra xem mình "hỏng" hẳn chưa anh là thực sự muốn tiến thêm bước nữa.
Anh thấy trong mắt cô sự tò mò lấn át những cảm xúc khác, khiến anh dở khóc dở cười. Đường Vực nhắm mắt rồi lại cúi đầu hôn cô. Môi lưỡi giao hòa dây dưa, anh hôn lên môi cô, cằm, lỗ tai rồi lại hôn môi cô, hôn thật nồng nhiệt.
Ánh đèn đầu giường màu cam ấm áp, dịu dàng bao phủ lấy hai người. Đường Hinh thậm chí còn có thể nghe được âm thanh hai người hôn nhau, vang lên trong đêm khuya cực kỳ mập mờ, tình tứ. Thân mật như vậy khiến hai người đều có phần mất kiểm soát. Cô vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, một lúc lâu sau anh mới vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển. Đường Hinh mặt đỏ bừng ôm lấy anh, cũng đang thở dốc, đương lúc cô không biết mình muốn tiếp tục hay nên dừng lại, cô nghe thấy anh khẽ bật cười.
Cô hơi bối rối, hỏi nhỏ: "Anh cười gì..."
Anh đang vùi mặt vào cổ cô, đột nhiên nắm lấy tay cô đặt xuống dưới, cũng không thả tay cô ra, để cô trực tiếp tự mình "cảm nhận".
Đường Hinh: "......!!!"
"Không hỏng đâu, yên tâm chưa nào?" Giọng anh nghẹn lại. Cô hơi cứng người lại, ngay sau đó lại thấy rất vui sướng, giây tiếp theo, anh hạ giọng nói: "Nhưng mà, lần sau nếu em còn dám làm thế thì không chắc nữa đâu."
"......"
Cô nhẹ nhàng vâng một tiếng, cắn môi nín thở. Đôi mắt sáng lấp lánh như sao trên trời nhìn trân trân lên trần nhà, khoé môi còn nở nụ cười vừa vui vẻ vừa đắc ý.
Đường Vực nhắm mắt, buông tay cô ra, cảm giác như "mua dây buộc mình". Anh hít sâu một hơi, dứt khoát tắt đèn đầu giường, "tạch" một tiếng... Anh ngồi dậy, vuốt ve tóc mai của cô, cả người thả lỏng ngồi bệt xuống thảm, co một chân, cánh tay để lên đầu gối, cố lấy lại bình tĩnh.
Đường Hinh ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực rồi lại từ từ nghiêng người đối diện với anh, nhận ra lúc này cô chỉ còn nhìn thấy một bóng người mờ mờ.
Trong bóng đêm, giọng nói cô càng dịu dàng: "Đường Vực, anh có thích em không?"
"... Hỏi thừa." Anh đáp với vẻ cáu kỉnh, "Không thích em mà còn làm thế à?"
"Làm gì?"
"......"
Đường Vực ngửa đầu, dựa lưng vào tủ đầu giường, giống như lần trước khi cô say rượu nói muốn tiết lộ cho anh một bí mật nhưng quay lại đã lăn ra ngủ như chết. Anh từ từ nghiêng đầu nhìn cô. Rèm trong phòng ngủ chỉ kéo một lớp mỏng, ngoài cửa sổ đêm nay không có ánh trăng, chỉ có ánh đèn mờ ảo rọi vào bên trong, sau khi đôi mắt quen dần với bóng tối, người này vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy nét mặt của người kia. Trong đêm tối đôi mắt cô sáng như sao, vừa có vẻ dũng cảm, không sợ hãi, vừa có phần... thận trọng.
Rõ ràng là không khí đang rất mập mờ, thế nhưng anh lại thấy đau lòng vô cùng, cũng không hiểu cảm giác đau lòng đó xuất phát từ đâu.
Vốn dĩ yêu nhau đủ sâu đậm sẽ dẫn tới chuyện "lên giường", rất hợp lẽ tự nhiên nhưng giữa hai người họ còn có nhiều vấn đề chưa được giải quyết, chủ yếu là bên phía bố mẹ cô vẫn còn mang định kiến rất lớn về anh. Anh còn chưa giải quyết xong, vừa mới theo đuổi cô thành công được 2-3 ngày đã vội vàng muốn đưa cô lên giường, làm vậy không ổn.
Nếu làm thế, đừng nói là bố mẹ cô, chính anh còn tự thấy khinh bỉ mình.
Tuy rằng cô hỏi như vậy nhưng anh cũng không nghĩ cô có thể một lòng tình nguyện dâng hiến mình cho anh. Hai người họ hiện giờ không thích hợp làm chuyện đó. Huống hồ trước giờ Đường Vực thích ai cũng đều đặt ra quy củ nghiêm chỉnh, đối với bước ngoặt lớn này anh cũng cần phải chuẩn bị cho bản thân.
Bất kể từ góc độ nào mà nói, giờ không phải thời cơ thích hợp.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi hai người tâm đầu ý hợp.
Đường Hinh căng thẳng chờ đợi vài giây, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, hạ giọng dỗ dành: "Ngủ đi, đừng nói lung tung nữa."
"......"
Cô không nói lung tung, cô đang rất nghiêm túc đấy.
Im lặng vài giây, cô lấy chăn trùm lên mặt.
Đường Vực sợ cô lại nghĩ linh tinh, thấy vậy thì thở dài, đột nhiên chống người dậy, kéo chăn của cô, cúi người hôn lên môi cô, ung dung đập tan hình tượng của bản thân: "Tuy rằng không hỏng nhưng cũng bị thương mất rồi, sợ rằng sẽ thể hiện không tốt, để anh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã rồi nói tiếp, được không?"
Mấy lời này mà anh cũng nói ra được, đúng là không thể tin nổi, nếu để cho người ta biết khéo cười rụng răng.
Đường Hinh: "......"
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên muốn phá ra cười.
"Không được cười." Anh uy hiếp.
"... Được." Sau đó cô trùm chăn kín đầu, nằm trong đó cười ha hả.
Sắc mặt Đường Vực đen xì, cách lớp chăn xoa xoa đầu cô, lạnh lùng hỏi: "Có ngủ hay không nào?"
Hiện giờ tâm trạng Đường Hinh rất tốt, những nỗi buồn bực lúc trước dù không tiêu tan hết thì cũng nguôi ngoai đi nhiều. Cô để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cười khanh khách, cực kỳ ngoan ngoãn đáp: "Ngủ..."
Làm loạn một hồi cũng đến 1 giờ sáng rồi.
Đường Hinh nói xong cũng ngủ thật, khiến Đường Vực cũng phải kinh ngạc cảm thán về khả năng ngủ của cô.
Vài phút sau, thấy bạn gái đã ngủ say, hơi thở sâu đều đặn, cả căn phòng dường như đều chìm trong hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của cô.
Đường Vực ngồi bên mép giường nhìn cô một hồi lâu, cúi người hôn lên trán cô, đứng dậy che màn kín mít rồi đóng cửa rời đi.
*****
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy chuyện đầu tiên Đường Hinh định làm là cho Bánh Bao Cuộn ăn, khi đi tới cửa cô mới nhớ ra Bánh Bao Cuộn đã bị Đường Đinh Đinh mang đi mất rồi, lại nhớ ra dù Bánh Bao Cuộn không có ở nhà nhưng trong nhà còn một nhóc mèo con mới.
Cô đi tới phòng khách, thấy mèo con đang rủ cái đuôi màu vàng nhạt, vùi mặt vào bát ăn cơm.
Cô ngây ra một lúc rồi vội vàng nhìn xung quanh, nhìn thấy trên bàn ăn có một phần sandwich đã được đóng gói cẩn thận...
A, Đường Vực đã qua đây.
Trong lòng rộn ràng, cô đi qua sờ thử, thấy bánh sandwich vẫn còn ấm.
Đúng lúc này điện thoại báo có tin nhắn WeChat.
Đường Vực: "Anh cho mèo ăn rồi, bữa sáng để trên bàn, em đặt tên cho mèo đi."
Đặt tên à?
Nói thực lòng, vụ đặt tên này Đường Hinh kém lắm.
Trong lúc làm việc cô cũng dành thời gian suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thích hợp, tới tận lúc tan làm, trong đầu chợt loé lên một ý tưởng: "Gọi là Đường Đường được không nhỉ?"
Khi Đường Vực nhìn thấy tin nhắn WeChat đã là 6 giờ. Anh vừa mới họp xong, hôm nay lẽ ra anh đang phải ở Hongkong nhưng vì dỗ dành bạn gái nên đổi vé về đây trước. Hai ngày sau anh vẫn phải đi Hongkong một chuyến, anh dặn dò Cao Hằng: "Bữa tiệc ngày mai hoãn lại đã, chúng ta đi Hongkong trước."
Cao Hẳng đẩy gọng kính, đáp: "Vâng."
Anh ta đang định đi ra ngoài thì Đường Vực lại gọi lại. Tay anh nới lỏng cà-vạt, cả người tựa vào lưng ghế, ung dung hỏi: "Chuyện lần trước bên phía Lục Chử Ninh nói thế nào?"
Lần trước?
Chính là chuyện mấy tháng trước ảnh chụp hai người ở dưới khu nhà bị lên hot search. Sếp Đường và sếp Hoắc không giống nhau. Sếp Đường cùng nữ minh tinh bị lôi lên hot search đều là tin giả hết. Còn sếp Hoắc thì đến 98% là thật.
Thế nên nếu nữ minh tinh thực sự muốn bám vào sếp Đường để lăng-xê cho bản thân thì cũng cực kỳ tự giác, đồn thổi một hồi rồi sẽ tự mình thanh minh, tránh để người ta "vả" cho.
Vụ chụp ảnh lần trước đúng là do bên paparazzi tuồn ra.
Cao Hằng đã đích thân liên hệ với người đại diện phía bên kia, sau đó Lục Chử Ninh cũng đăng Weibo thanh minh.
"À, bên đó nói sau này sẽ chú ý hơn."
Đường Vực cúi đầu day day trán, im lặng vài giây nhưng rồi cũng không nói gì. Anh cầm điện thoại trên bàn, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Đường Hinh...
Nữ đại gia: "Đặt tên là Đường Đường có được không?"
Nữ đại gia: "Không hay à?"
Nữ đại gia: "Anh thử nghĩ một cái tên đi."
Nữ đại gia: "Em đã đặt cơm tối cho anh, chắc sắp đưa tới nơi rồi, thư ký Trần sẽ lấy giúp anh."
*****
Tối nay lại làm thêm giờ.
Cao Hằng lên tiếng: "Sếp tổng, tôi đi đặt cơm, tối nay ngài muốn dùng gì?"
Sắc mặt Đường Vực lạnh nhạt, khoé miệng lại nở nụ cười, ngón tay lướt nhanh gõ chữ, không ngẩng đầu lên, đáp: "Không cần đâu, Đường Hinh đã gọi cơm cho tôi rồi."
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thư ký Trần cầm một hộp cơm ba ngăn xinh xắn cùng với một bát canh bước vào, mỉm cười nói: "Sếp tổng, cô Đường gọi cơm cho ngài."
"Để bên đó đi."
Đường Vực trả lời tin nhắn xong thì kéo ghế dựa đi ra phía bàn nước.
Cửa văn phòng khép hờ, Đường Đinh Đinh vui vẻ đi vào, nhìn thấy hai suất cơm hộp lớn, cười tủm tỉm nói: "Anh, một mình anh không ăn hết chỗ này chứ hả?"
Đường Vực ngồi xuống sô-pha, điềm nhiên nhìn em gái, nói: "Đường Hinh gọi đấy."
Đường Đinh Đinh kêu lên một tiếng, hỏi: "Vậy là hai người làm lành rồi hả?" Vốn dĩ cô định đến đi nhờ xe, bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn đột nhiên lại thấy đói bụng, hai mắt nhìn với vẻ chờ mong, "Hay là em không về nhà, ở đây ăn cơm cùng anh, đằng nào nhiều thế này anh cũng đâu ăn hết."
Đúng lúc này Hoắc Thần Đông cũng đi tới, nghe được câu này thì hỏi: "Có phần cho tôi không?"
Đường Vực mở hộp cơm, vừa nhìn thoáng qua những món bên trong thì sắc mặt trở nên khó tả.
Hoắc Thần Đông đi đến bên cạnh cũng ghé mắt nhìn thử, vẻ mặt so với Đường Vực còn khó tả hơn. Anh ta nhìn Đường Vực với vẻ không thể tin nổi, nói: "Không phải chứ người anh em. Cậu mới hẹn hò với bạn gái chưa được bao lâu mà đã tiêu hao tới mức độ này cơ à? Phải ăn lắm đồ bổ thận tráng dương thế?"
Đường Đinh Đinh: "......"
Cô khẽ kêu a một tiếng, ngơ ngác quay đầu nhìn anh trai mình.
Cao Hằng lặng lẽ quay ra nhìn sắc mặt sếp Đường. Đen như đít nồi.
Đường Vực hơi nheo mắt, sắc mặt sầm sì nhìn chằm chằm mấy món bổ thận tráng dương kia. Nào là thịt dê, canh bồ câu, có những món anh thậm chí còn không biết, không biết cô nhóc kia làm thế quái nào mà đặt được mấy món này, có nhà hàng nào lại chuyên làm món bổ thận tráng dương à?
Cùng lúc đó, Đường Hinh cũng nhận hộp cơm ăn để làm thêm giờ, vừa mới ngồi xuống, đang chuẩn bị động đũa thì điện thoại rung.
Đường Vực: "Không lấy tên Đường Đường đâu, để lại cho con gái chúng mình đi."
Đường Đường: "Em nghĩ tên khác đi."
Đường Vực: "Em gọi món gì cho anh?"
Đường Hinh há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn tin nhắn đầu tiên.
Con gái...
Sao anh biết được là sau này họ sẽ có con gái? Với cả... ai thèm sinh con cho anh. Hơn nữa không phải anh bảo cần tĩnh dưỡng à? Giây tiếp theo, điện thoại lại báo tin nhắn, có tấm ảnh liên tục hiện ra...
Đường Vực: "Em nói cho anh nghe, cái này là cái gì? Sao lại muốn anh ăn cái này?"
Đường Vực: "Hả"?
Đường Hinh: "......"
Cô nhìn chằm chằm chữ "Hả?" cuối cùng kia, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, một tay cầm thuốc lá một tay cầm ly rượu đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. Cô bỗng rùng mình, vài giây sau, cô mới cắn môi bối rối trả lời: "Anh bảo cần tĩnh dưỡng mà, em chỉ muốn gọi thức ăn bồi bổ cho anh, giúp anh mau chóng hồi phục..."
Đường Vực: "Đường Hinh, con mẹ nó em ngứa đòn nhỉ."
... Thô bạo quá đi.
Đường Hinh luống cuống, cảm giác như tự dâng mình vào miệng cọp.
*****
Trong phòng làm việc của CEO Thời Quang, mỗi người nhìn một bàn đầy đồ ăn bổ thận tráng dương kia với thần sắc khác nhau.
Cao Hằng cực kỳ thận trọng, cố gắng ngậm miệng thật chặt, chỉ sợ sẽ bị trừ tiền thưởng.
Hoắc Thần Đông cười đến nỗi run cả hai vai, cũng không nể nang Đường Vực, nói: "Tiểu Đường Tâm đúng là cô nhóc dở hơi. Tôi thực sự muốn biết cậu đã tiêu hao quá sức bao nhiêu lần rồi? Nhìn bề ngoài cũng đâu thấy nhỉ..."
Đường Đinh Đinh hiểu ra rồi thì mặt hơi ửng đỏ. Cô lườm Hoắc Thần Đông, nói: "Em lại nghĩ chỗ đồ ăn này rất thích hợp dành cho anh đấy."
Hoắc Thần Đông: "......"
Đường Đinh Đinh nhìn chằm chằm bàn ăn, vừa suy tư vừa thầm thì: "Con gái ăn chắc chẳng sao đâu nhỉ?"
Đường Vực duỗi chân, tựa vào lưng ghế sô-pha, tay gõ mạnh mấy hàng chữ, sau khi gửi tin nhắn xong thì ngẩng đầu, sắc mặt lạnh như băng, nói: "Đi ra ngoài cả đi, không có phần của mấy người."
"......"
Mọi người đều ra ngoài.
Sắc mặt Đường Vực cũng không tốt hơn, nhìn chằm chằm chỗ đồ ăn kia, im lặng một hồi rồi nhấc đũa.
Tối đó khi Đường Hinh về đến nhà thì lập tức khoá trái cửa hai lần.
Sáng hôm sau, trước khi Đường Vực ra sân bay còn muốn gặp cô một lần nhưng đứng ở ngoài nhắn mấy tin nhắn cũng không thấy cô mở cửa.
*****
Đường Vực đi công tác mấy ngày, nhoáng cái đã tới tháng 12, phần kịch bản cũng đã hoàn thành. Trừ vai nữ chính, Đường Hinh chưa từng can thiệp nhiều vào việc tuyển vai, có điều Lục Chi Hành vẫn mở cuộc họp để bàn bạc. Hôm nay trong cuộc họp, Lục Chi Hành đưa danh sách diễn viên cho mọi người xem.
Về cơ bản những nhân vật quan trọng đều đã được quyết định xong.
Đường Hinh nhìn lướt qua danh sách thấy cái tên diễn viên khách mời "Lục Chử Ninh" thì hơi nhíu mày.
Lục Chi Hành liếc nhìn cô, sau khi tan họp anh cố ý gọi cô ở lại, nói: "Nhân vật của Lục Chử Ninh đất diễn không nhiều, chắc chỉ quay tầm một tuần là xong." Anh dừng một chút rồi nói tiếp, cẩn thận chọn lọc từ ngữ: "Tôi không biết chuyện giữa cô ấy và Đường Vực là thật hay giả, nếu cô..."
Đường Hinh ngắt lời anh, nói: "Tôi không sao, chuyện diễn viên anh cứ quyết định là được, tôi không có vấn đề gì."
Hơn nữa, Lục Chử Ninh vừa đoạt giải Ảnh hậu, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng có cô ấy làm khách mời, việc tuyên truyền về sau sẽ dễ dàng hơn, cũng thu hút được nhiều fan hơn. Đối với bộ phim đây là chuyện tốt, có thể mời được Lục Chử Ninh đóng loại phim này, Lục Chi Hành ắt hẳn cũng tốn nhiều tâm tư.
Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, mím môi nhìn cô, hỏi: "Cô chắc chứ?"
Anh là nhà giám chế, những diễn viên tham gia hiện giờ đều do anh tự mình liên hệ, Đường Vực còn chưa biết chuyện Lục Chử Ninh là khách mời, nếu biết e rằng sẽ bắt đổi người. Việc Đường Đinh Đinh đóng vai nữ chính cũng được đoàn làm phim che giấu rất kín, cho tới lúc này tin tức còn chưa bị lộ, mọi người chỉ biết nữ chính là người mới chưa từng ra mắt.
Đường Hinh bật cười: "Nếu thực sự thấy chướng mắt quá thì mấy ngày đó tôi không tới đoàn làm phim là được chứ gì? Độ hot của cô ấy lớn như vậy, có thể đem lại doanh thu cho phòng vé, không kéo cô ấy về làm sao được, tôi cũng đâu có ngốc."
Lục Chi Hành cúi đầu cười cười, đổi chủ đề: "Nghe nói Đường Đinh Đinh gần đây vẫn tham gia lớp học diễn xuất à?"
"Ừ." Đường Hinh chớp chớp mắt, đáp: "Sao? Đạo diễn Lục muốn đích thân dạy dỗ sao?"
"Không có, không có, tôi chỉ hơi tò mò thôi." Gần đây Lục Chi Hành cũng rất bận, anh lười nhác đứng dậy, nói: "Chuyện nữ chính giờ vẫn phải giữ kín, nếu giờ cô ấy ở bên cạnh tôi thì không cách nào che giấu được. Chờ khai máy rồi hướng dẫn cũng không muộn."
Tuy là nói vậy nhưng chỉ mấy ngày sau, chuyện nữ chính của "Dệt một giấc mộng cho anh" cũng che giấu không nổi.
Nguyên nhân là do chuyện Chu Giai Lộ huỷ hợp đồng với Thời Quang bị lộ, tưởng đâu sẽ được đóng vai nữ chính của "Dệt một giấc mộng cho anh", kết quả là mất cả chì lẫn chài, bây giờ bị toàn thể cư dân mạng chế nhạo. Xem ra là bị đối thủ cạnh tranh cố ý tuồn tin ra, bởi gần đây Chu Giai Lộ có bộ phim truyền hình mới lên sóng, tỷ lệ người xem tăng cao.
Khi chuyện lên hot search đã là 10 giờ tối. Đường Hinh vừa tới sân bay, đỗ xe xong liền mở cửa xuống xe, bên ngoài gió lạnh rít gào, quật vào người cô tới mức hai tay như đông cứng lại.
Cô cúi đầu gửi định vị vào WeChat cho Đường Vực, rất nhanh sau đó đã nhận được tin nhắn trả lời.
Đường Vực: "Vào trong xe ngồi đi, đừng ra ngoài."
Đường Hinh không nghe lời anh, tay đút vào túi áo khoác, nhón chân nhìn về phía trước, mong ngóng được nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc. Bên cạnh thỉnh thoảng có người đi qua, có người còn cầm theo bảng chào đón cùng hoa tươi, nhìn qua đã biết là fan tới đón thần tượng, mấy người đó vừa đi vừa buôn chuyện.
"Cậu xem Weibo chưa? Chu Giai Lộ đúng là tự làm tự chịu. Tớ nghĩ sau này cô ta còn thảm hơn cơ, ai còn dám tìm cô ta đóng phim nữa, thấy miếng ăn tốt hơn là đòi huỷ hợp đồng, đáng đời."
"Đúng vậy, cậu nói xem ai là nữ chính của 'Dệt một giấc mộng cho anh'? Tò mò quá đi!"
"Hay là Triệu Vũ Phỉ?"
"Có thể đấy! Dù sao thì cô ta có Hoắc Thần Đông chống lưng, đã hầu ngủ gần một năm rồi, cũng phải vớt lại được cái vai nữ chính chứ."
Đường Hinh nghe được những câu bàn luận đó thì hơi giật mình, cô lấy điện thoại ra, đứng giữa gió lạnh lướt Weibo, vừa liếc nhìn đã thấy liền ba hot search...
Nữ chính "Dệt một giấc mộng cho anh"
Chu Giai Lộ phá hợp đồng
Công ty Thời Quang
Trừ những hot search này, cả Weibo của cô và Lục Chi Hành đều được tag điên cuồng, cư dân mạng đều muốn biết ai sẽ đóng vai nữ chính trong phim.
Đường Hinh không quan tâm tới những bình luận đó, chỉ nhấn vào hot search "Công ty Thời Quang" bởi cô cảm thấy hot search này khá khó hiểu. Nhấn vào xem mới biết lượng bài đăng cũng khá nhiều, giờ các tài khoản blogger đều đang tò mò, hoặc nói đúng hơn là nghi ngờ...
Vì sao công ty Thời Quang lại đợi đến khi bản quyền của "Dệt một giấc mộng cho anh" bị Lục Chi Hành mua lại mới quyết định đầu tư?
Chuyện tranh giành bản quyền lúc trước hẳn mọi người còn nhớ? Đường papa đã không giành được bản quyền, thế tại sao còn quyết định đầu tư, vì sao?
Không chỉ thế anh ấy còn quảng cáo cho bộ truyện. Là vì cảm thấy bộ phim sẽ nổi sao? Hay là bộ phim này cũng anh ấy có mối liên hệ gì đặc biệt? Có quan hệ gì với Đường Tâm sao?
Trong số đó có một tài khoản bài đăng đã đạt hơn 10 nghìn lượt bình luận, Đường Hinh nhấn vào xem những bình luận được nhiều like nhất.
"Có lẽ Đường papa chỉ đơn giản là cảm thấy bộ phim này có thể kiếm lời mà thôi, mọi người suy đoán nhiều quá đi!"
"Thực ra từ lúc trước khi có chuyện tranh giành bản quyền tôi đã thấy có gì đó sai sai. Thời Quang là một công ty lớn, làm gì có chuyện CEO đích thân ra mặt giành giật bản quyền như thế? Còn cả cái người tài khoản "Lắm tiền nhưng không ngu ngốc" tặng sách trên Weibo kia nữa, tôi có cảm giác Đường Vực với người này chắc chắn có mối quan hệ mờ ám, hoặc thế hoặc là có mối quan hệ mờ ám với Đường Tâm..."
"Quan hệ mờ ám cái quái gì, Tổng Giám đốc Đường không phải đang hẹn hò với Lục Chử Ninh à?"
"Đúng thế! Anh Đường là của Ninh Ninh nhà mị!"
...
Phía dưới toàn những bình luận tranh cãi nhau.
Đường Hinh nhíu mày, cô là chính chủ đây còn chưa thèm nói gì, mấy người tranh cãi cái con khỉ ấy!
Đường Vực là của tôi đấy biết chưa hả?!
Cô còn đang định đổi sang tài khoản phụ, quyết chiến nhau với cư dân mạng một trận thì bên má phải bỗng bị ai đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ. Cảm giác thật ấm áp, khuôn mặt đang lạnh như băng của cô nhờ động tác cọ cọ này mà ấm lên. Cô ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn thấy rõ mặt anh thì đã bị lôi đi, nhét vào ghế phụ lại. Trước khi đóng cửa xe anh còn lạnh lùng buông một câu: "Đã bảo em ngồi trong xe chờ, em lại ra hóng gió à?"
Sau đó, "rầm" một tiếng... Cửa xe đã đóng lại.
Cô hơi run rẩy, sau khi nghe thấy tiếng cốp xe mở ra rồi lại đóng vào, cô mới quay đầu nhìn, ánh mắt dõi theo bóng dáng đang di chuyển bên ngoài xe. Sau đó cô lại quay đầu nhìn về phía ghế lái. Người đàn ông chân dài bước vào trong xe, động tác mạnh mẽ dịch ghế lái về phía sau, góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ, chỉ có điều quá lạnh lùng. Anh cởi áo khoác, vốn định ném ra ghế sau nhưng lại phát hiện cô đang ngây người nhìn anh chăm chú, tay bỗng khựng lại.
Giây tiếp theo, chiếc áo khoác của nam đã nằm gọn trong lòng cô, trên mặt cô còn phảng phất hơi thở quen thuộc.
Đường Vực lười nhác tựa vào lưng ghế, đầu hơi quay nghiêng, ánh mắt dán vào khuôn mặt cô. Bốn mắt nhìn nhau, bên ngoài không ngừng có tiếng xe khởi động lăn bánh, những ánh đèn xe loé lên trong đêm đen, những chùm sáng đan xen nhau. Anh hơi nhoẻn miệng cười, cười rất đẹp trai, rồi anh cúi người nhích lại gần cô.
Tim Đường Hinh đập thình thịch, trong đầu tạm quên đi chuyện trên Weibo, cô nhắm mắt, chờ đợi anh hôn mình.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
...
Bỗng nhiên tiếng "tách" vang lên, cô giật mình hoảng sợ, vội vàng mở mắt ra. Lại có tiếng "tách", ngón tay thon dài của anh đang cầm điện thoại giơ lên trước mặt cô. Đôi mắt đen láy, đuôi mắt dài đang khuất sau màn hình điện thoại, ung dung mỉm cười.
Đường Hinh đỏ mặt tía tai, cảm thấy mình đang bị chơi khăm, chỉ muốn nhào lên đánh anh một trận: "Anh chụp lén em làm gì!"
Không những thế mà còn cố tình...
Hai người đã hơn một tuần không gặp nhau, cô còn tưởng anh muốn hôn cô cơ!
Đường Vực ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, tay vòng qua eo cô, để cô đánh mình vài cái nhẹ nhàng, rồi anh bật cười, đưa điện thoại cho cô, nói: "Nhìn này!"
Điện thoại vừa đặt lên tay cô, màn hình đã khoá lại.
Cô ngẩng đầu trợn mắt với anh. Xem cái con khỉ!
Đường Vực đọc thẳng mật khẩu điện thoại cho cô làm cô hơi bất ngờ. Cô cười rộ lên, hỏi: "Anh không sợ em tự tiện dùng điện thoại của anh à? Hoặc lấy ra kiểm tra?"
Anh ngả người ra ghế, hơi hất cằm, cụp mắt nhìn cô, nói: "Điện thoại của anh cũng chẳng có gì bí mật."
Nếu một người đàn ông chịu nói cho bạn biết mật khẩu điện thoại của họ, không sợ bạn sẽ kiểm tra, điều đó chứng tỏ người đó đối với bạn cực kỳ tin tưởng. Đường Hinh trong lòng cực kỳ cảm động nhưng lại không thể hiện ra mặt, cô yên lặng cúi đầu, ấn mật khẩu mở khoá, nhìn thấy ba bức hình anh vừa chụp, vốn còn tưởng rằng sẽ xấu lắm, dù sao cô cũng không khống chế biểu cảm trên mặt, không ngờ anh lại chụp đẹp đến vậy.
Đường Vực liếc nhìn cô, nói: "Vừa rồi em đứng ngoài xem cái gì mà chăm chú, mê mẩn thế?"
"Xem..." Đường Hinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Đường Vực, em nhớ khi Lục Chử Ninh mới vào nghề có đóng hai bộ phim điện ảnh đều do Thời Quang sản xuất, sau khi phim chiếu mới từ từ nổi tiếng."
"......"
Đường Vực không hiểu sao đột nhiên cô lại nói về chuyện này. Anh hơi nheo mắt nhìn cô, hạ giọng ừ một tiếng: "Chia tay từ trước khi nổi tiếng."
Đường Hinh đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra, ngồi thẳng người dậy, mắt vẫn nhìn thẳng vào anh, cằm hơi hất lên, nói: "Đường Vực, có phải lúc chia tay anh chưa đền bù đủ tiền không thế?"
Thế nên giờ người ta mới muốn cướp bạn trai em này.
Hannah
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương