Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 49: Hoắc gia



Xe dừng trước cửa một dãy nhà cổ kính, tôi hoang mang nhìn kiến trúc đồ sộ và bức tường dài tít tắp.

Đây...là nhà sao?Ừm, tứ hợp viện lâu đời của Hoắc gia. Khi trưởng bối có tuổi đều về đây sống an dưỡng tuổi già.Tất cả đây sao?Tôi chỉ tay ra xa xa bởi tôi không thể tin được có người có thể sở hữu bất động sản rộng lớn giữa lòng thành phố như này.

Ừ, em thấy chỉ là bề dài, vào trong em sẽ thấy rõ hơn, có 16.000 m2 thôi.Có 16....16.000 thôi. Anh nói nghe như nhỏ bé vậy.Thì cũng đâu lớn lắm.Trời ơi, ở đây tất đất tấc vàng, nhà bạn trai tôi giàu tới nỗi tôi choáng váng.

Trước cửa gỗ lớn là tượng hai con báo đen, nhìn thôi là biết chủ nhà rất này nọ và máu mặt rồi.

Thấy tôi cứ nhìn mãi, Hoắc Anh Đông giải thích cho tôi hiểu hơn.

Một con giẫm trên hoa cẩm tú cầu tượng trưng cho sự thống nhất, một con ở trên con báo nhỏ thể hiện cho sự thịnh vượng. Thông thường người ta hay đặt tượng sư tử, nhưng Hoắc gia làm tượng báo đen bởi đây là linh vật của Hoắc Liên Bang.Ô! Đúng là rất chú trọng phong thủy.Dưới chân chúng ta là gạch lát sân khắc hình đám mây, đại diện cho sự thăng tiến. Cánh cửa trước mặt thời xưa gọi là cửa một trượng, hai bên sảnh điêu khắc hình báo đen, một bên đứng đầu muôn loài, một bên con đàn cháu đống. Chiếc gõ cửa trên cánh cửa cũng là đầu con báo, như để bảo vệ căn nhà.Mới còn chưa bước qua cửa mà tôi đã nghe được khá nhiều thông tin rồi. Thật hồi hộp sau cánh cửa lớn này là gì nữa, chắc hẳn là rất cầu kỳ.

Bước vào quả nhiên mở mang tầm mắt.

Đập vào mắt tôi là bức tường điêu khắc hoa mẫu đơn bằng đá tinh xảo, phía sau là hồ nước đầy hoa súng và cá vàng bơi. Các dãy nhà đều có cột tường sơn màu đỏ sẫm sang trọng, cây cối chăm sóc tỉa tót kì công, mỗi viên gạch lát hay mỗi viên ngói nghe nói đều được tuyển chọn từ những nguồn tốt nhất.

Bảo sao mà mấy đời đi qua nơi này vẫn khang trang bề thế như vậy.

Dưỡng già ở đây đúng là quá tốt, có cây có hoa, sân vườn đầy nắng, chim hót cá bơi, dường như mọi xô bồ của cuộc sống hiện đại đều dừng lại hết sau cánh cổng.

Tôi vừa đi vừa nhìn, Hoắc Anh Đông mỉm cười ôm vai tôi.



- Sau này chúng ta già cũng sẽ ở đây. Em nhìn kìa, dưới mái vòm có bàn ghế đá, vừa ngắm cá vừa ngồi chơi thong thả. Ở bên kia, dưới gốc cây cũng có, chúng ta có thể mỗi sáng ăn bánh uống trà. Con cháu có thể chạy nhảy nô đùa ở thảm cỏ bên đó.

Anh nói nói chỉ chỉ cho tôi xem. Tôi vẫn lơ lửng bởi khuôn viên to đẹp của tứ hợp viện và trầm trồ không thôi, thì bạn trai tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh chúng tôi bên nhau tới già, lại còn con con cháu cháu.

Thường thì khi yêu phụ nữ hay là người mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, nhưng hôm nay, Hoắc Anh Đông đã định hình được tương lai dù tôi chưa nghĩ được xa đến thế.

Đi một lúc thì chúng tôi cũng tới được gian nhà chính, nơi mà Hoắc Anh Đông nói gia đình coi như phòng khách để tiếp đón mọi người.

Căn nhà mái cong uốn lượn, bốn góc là tượng bốn con tỳ hưu.

- Anh ơi, sao không phải là tượng báo đen?

Hoắc Anh Đông xoa xoa đầu tôi đầy cưng chiều.

- Em cũng ham học hỏi đó. Bốn con tỳ hưu có ý nghĩa hộ tài bảo- chiêu phúc khí.

Tôi từ nhỏ sống ở biệt thự hiện đại, sau này lớn ở chung cư, bố mẹ về quê sống bình dị, dĩ nhiên không biết nhiều và không để ý việc bày trí phong thủy.

Áp lực quá, mọi ngóc ngách căn nhà đều kỹ lưỡng như vậy, lát gặp chủ nhà tôi phải thật thận trọng mới được.
Chương trước Chương tiếp