Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi
Chương 50: bạn nhỏ Tiểu Quân
Tôi được Hoắc Anh Đông dẫn vào trong, hiện ở đây không có ai, tôi nhìn bao quát một lượt, nhận ra bày trí trong nhà hiện đại và ấm cúng chứ không hoàn toàn cổ kính.
- Cậu ơi, cậu ơi!
Một bé trai chạy vào, nhìn thấy chúng tôi liền reo lên phấn khích và lao tới vòng tay Hoắc Anh Đông. Anh dang rộng tay đón lấy, rồi nhấc bổng thằng bé lên.
- Chào mợ đi!
Bạn nhỏ ấy nhìn tôi chớp chớp mắt rồi nhìn Hoắc Anh Đông.
Mợ là gì ạ?Là vợ của cậu đó!Nhưng cậu đã có vợ đâu.Thì hiện tại là bạn gái, sau này là vợ, nên Tiểu Quân chào mợ đi.Con chào mợ ạ.Nhóc con khoanh tay lễ phép chào tôi, tôi biết đây là cháu ngoại Hoắc gia, bởi đã nghe Linh Anh nói chị Tâm Anh có một con trai và thằng bé vừa gọi Hoắc Anh Đông là cậu. Anh cũng nói với tôi rằng cháu trai vẫn đang được chị gái gửi ở nhà bố mẹ.
Cũng may là Hoắc Anh Đông chu đáo, trên đường đi đã ghé qua cửa hàng đồ chơi. Lần này anh để tôi thanh toán và gợi ý tôi rằng nhóc con thích người nhện. Thế là tôi đã mua mô hình và hình dán theo chủ đề đó.
Tôi mỉm cười rồi chìa tay ra đáp lại.
- Xin chào Tiểu Quân, cô là Hi Lăng, con có thể gọi cô là cô Hi hoặc cô Lăng đều được.
Thằng bé khá bạo dạn, vẫn ở trong lòng Hoắc Anh Đông và nắm lấy tay tôi.
- Vậy là con phải gọi là mợ, hay là cô?
Sự phân vân đầy đáng yêu của trẻ con khiến cả tôi và Hoắc Anh Đông bật cười. Anh bóp chiếc má phính của cháu trai và thống nhất.
- Gọi là mợ luôn nhé!
Tôi ngại ngùng nhưng không làm rối thêm nữa. Nhìn cách anh bế và vui đùa với Tiểu Quân lại lần nữa làm tôi rung động. Anh ấy có vẻ thích trẻ con, tự nhiên tôi tò mò cảnh anh ấy bế con của chúng tôi quá.
Hoắc Anh Đông thả thằng bé xuống, tôi lấy đồ chơi mới mua ra và khom người nói chuyện.
- Tặng con!
Tôi ấn tượng với sự ngoan ngoãn của bạn nhỏ này, nhà giàu nhưng hành xử đâu ra đấy, hai tay nhận quà rất cẩn thận nâng niu, còn thỏ thẻ nói cảm ơn dễ thương vô cùng.
Tiểu Quân háo hức nhìn tôi và hỏi.
- Con có thể mở luôn được không ạ?
Tôi xoa xoa đầu thằng bé và đồng ý.
- Ừm, con mở ra xem đi.
Tiểu Quân dù nóng lòng nhưng không vội vã, bóc từng góc nhỏ chứ không xé nhanh vỏ bọc. Lòng tôi dấy lên sự hâm mộ cho chị cả nhà họ Hoắc, bởi chị ấy nuôi dạy được đứa con khéo léo ngay cả những hành động nhỏ.
Thấy là người nhện yêu thích, Tiểu Quân hớn hở cười tít mắt. Thằng bé gỡ một hình dán ra rồi dán vào tay tôi.
- Cho mợ một cái.
Sau đó dán một hình vào tay Hoắc Anh Đông.
- Cho cậu một cái.
Cuối cùng tự dán lên tay nhỏ của mình, và nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời lanh lợi.
- Con sẽ chơi và giữ cẩn thận ạ. Con rất thích, cảm ơn cậu mợ đã mua đồ chơi cho con.
Muốn xin vía quá, mới tiếp xúc với nhóc con này vài phút mà bỗng dưng tôi load tới cảnh lấy chồng sinh con liền.
Tưởng tượng mà xem, bản mini của Hoắc Anh Đông sẽ thế nào, nhất định không thua kém bạn nhỏ Tiểu Quân này.
Nghĩ tới đây tôi cảm giác mặt mình đã nóng lên.
Một tiếng nói vọng từ cửa vào làm tôi xốc lại tinh thần và nghiêm chỉnh đứng thẳng người lên.
- Hai đứa vừa về à?
Hoắc lão gia chống gậy đi vào, tôi cảm giác chiếc gậy chỉ như vật trang trí làm tăng thêm uy quyền của gia chủ họ
Hoắc, bởi ông ấy toát vẻ rất phong độ, vẻ đẹp khí chất của người có tuổi thật sự rất đặc biệt và đáng kính.
- Cậu ơi, cậu ơi!
Một bé trai chạy vào, nhìn thấy chúng tôi liền reo lên phấn khích và lao tới vòng tay Hoắc Anh Đông. Anh dang rộng tay đón lấy, rồi nhấc bổng thằng bé lên.
- Chào mợ đi!
Bạn nhỏ ấy nhìn tôi chớp chớp mắt rồi nhìn Hoắc Anh Đông.
Mợ là gì ạ?Là vợ của cậu đó!Nhưng cậu đã có vợ đâu.Thì hiện tại là bạn gái, sau này là vợ, nên Tiểu Quân chào mợ đi.Con chào mợ ạ.Nhóc con khoanh tay lễ phép chào tôi, tôi biết đây là cháu ngoại Hoắc gia, bởi đã nghe Linh Anh nói chị Tâm Anh có một con trai và thằng bé vừa gọi Hoắc Anh Đông là cậu. Anh cũng nói với tôi rằng cháu trai vẫn đang được chị gái gửi ở nhà bố mẹ.
Cũng may là Hoắc Anh Đông chu đáo, trên đường đi đã ghé qua cửa hàng đồ chơi. Lần này anh để tôi thanh toán và gợi ý tôi rằng nhóc con thích người nhện. Thế là tôi đã mua mô hình và hình dán theo chủ đề đó.
Tôi mỉm cười rồi chìa tay ra đáp lại.
- Xin chào Tiểu Quân, cô là Hi Lăng, con có thể gọi cô là cô Hi hoặc cô Lăng đều được.
Thằng bé khá bạo dạn, vẫn ở trong lòng Hoắc Anh Đông và nắm lấy tay tôi.
- Vậy là con phải gọi là mợ, hay là cô?
Sự phân vân đầy đáng yêu của trẻ con khiến cả tôi và Hoắc Anh Đông bật cười. Anh bóp chiếc má phính của cháu trai và thống nhất.
- Gọi là mợ luôn nhé!
Tôi ngại ngùng nhưng không làm rối thêm nữa. Nhìn cách anh bế và vui đùa với Tiểu Quân lại lần nữa làm tôi rung động. Anh ấy có vẻ thích trẻ con, tự nhiên tôi tò mò cảnh anh ấy bế con của chúng tôi quá.
Hoắc Anh Đông thả thằng bé xuống, tôi lấy đồ chơi mới mua ra và khom người nói chuyện.
- Tặng con!
Tôi ấn tượng với sự ngoan ngoãn của bạn nhỏ này, nhà giàu nhưng hành xử đâu ra đấy, hai tay nhận quà rất cẩn thận nâng niu, còn thỏ thẻ nói cảm ơn dễ thương vô cùng.
Tiểu Quân háo hức nhìn tôi và hỏi.
- Con có thể mở luôn được không ạ?
Tôi xoa xoa đầu thằng bé và đồng ý.
- Ừm, con mở ra xem đi.
Tiểu Quân dù nóng lòng nhưng không vội vã, bóc từng góc nhỏ chứ không xé nhanh vỏ bọc. Lòng tôi dấy lên sự hâm mộ cho chị cả nhà họ Hoắc, bởi chị ấy nuôi dạy được đứa con khéo léo ngay cả những hành động nhỏ.
Thấy là người nhện yêu thích, Tiểu Quân hớn hở cười tít mắt. Thằng bé gỡ một hình dán ra rồi dán vào tay tôi.
- Cho mợ một cái.
Sau đó dán một hình vào tay Hoắc Anh Đông.
- Cho cậu một cái.
Cuối cùng tự dán lên tay nhỏ của mình, và nhìn tôi với ánh mắt sáng ngời lanh lợi.
- Con sẽ chơi và giữ cẩn thận ạ. Con rất thích, cảm ơn cậu mợ đã mua đồ chơi cho con.
Muốn xin vía quá, mới tiếp xúc với nhóc con này vài phút mà bỗng dưng tôi load tới cảnh lấy chồng sinh con liền.
Tưởng tượng mà xem, bản mini của Hoắc Anh Đông sẽ thế nào, nhất định không thua kém bạn nhỏ Tiểu Quân này.
Nghĩ tới đây tôi cảm giác mặt mình đã nóng lên.
Một tiếng nói vọng từ cửa vào làm tôi xốc lại tinh thần và nghiêm chỉnh đứng thẳng người lên.
- Hai đứa vừa về à?
Hoắc lão gia chống gậy đi vào, tôi cảm giác chiếc gậy chỉ như vật trang trí làm tăng thêm uy quyền của gia chủ họ
Hoắc, bởi ông ấy toát vẻ rất phong độ, vẻ đẹp khí chất của người có tuổi thật sự rất đặc biệt và đáng kính.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương