Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 51: quà của tôi



Dạ, cháu chào bác!Ừm!Bố của Hoắc Anh Đông nhìn tôi khẽ gật đầu rồi tiến tới ngồi ở ghế giữa, phong thái gia chủ đúng là không đùa được đâu.

- Bố, như con đã báo trước đó, hôm nay chúng con về nhà ăn tối ạ.

Ông ấy khá kiệm lời kể cả với con trai, rồi căn dặn người làm chuẩn bị trà tiếp khách.

Tiểu Quân liền sà vào lòng ông ngoại khoe khoang, chứng tỏ đứa cháu này rất được lòng người lớn và được yêu thương.

- Ông ngoại ơi, mợ mua quà cho cháu này.

Nói rồi thằng bé còn lấy một hình dán người nhện dán lên mu bàn tay ông mình.

Hoắc lão gia mỉm cười hiền từ khác hẳn sự băng lãnh tôi thường thấy.

Người nhện mà Tiểu Quân thích đây mà. Cháu đã cảm ơn người tặng quà cho cháu chưa?Dạ, cháu cảm ơn mợ rồi ạ.Người ông gật gù hài lòng, sau đó hỏi tiếp.

- Ai dậy cháu gọi mợ thế?

Tôi ngồi cạnh Hoắc Anh Đông mà không dám thở mạnh, thậm chí cực kỳ căng thắng. Tôi sợ ông ấy nghĩ tôi hấp tấp nóng lòng được gả vào Hoắc gia mà dám dậy trẻ con nói bừa.

Tiểu Quân cười vui vẻ chỉ tay về Hoắc Anh Đông.

- Cậu dậy cháu ạ, cậu bảo bạn gái sau này là vợ, thì cháu gọi là mợ.

Tôi nghĩ Hoắc lão gia sẽ nhìn tôi kì cục, nhưng không, ông ấy xoa đầu cháu trai khen ngợi.

- Tiểu Quân nhà ta thông minh quá, cậu mới dậy mà nhớ luôn rồi.



Tôi khá là ngại ngùng, bèn lúng túng cầm quà và mở lời.

- Thưa bác, hôm nay cháu tới thăm nhà đã chuẩn bị vài món quà nhỏ.

Hoắc lão gia nhìn qua chỗ quà, rồi nhìn Hoắc Anh Đông, sau đó mới nhìn tôi.

- Cảm ơn cháu gái!

Bỗng dưng tôi không biết nói gì thêm nữa, thì lại nghe được tiếng Hoắc phu nhân.

- Ôi, cuối cùng cũng tới rồi. Ta ngóng hai đứa mãi.

Giọng nói vui vẻ và hào hứng thấy rõ, nhìn vẻ cười thân thiện của bà ấy giúp tôi thả lỏng hơn đôi chút.

Tôi đứng lên và cúi chào.

Bác gái!Ngồi đi ngồi đi.Mẹ của Hoắc Anh Đông ngồi đối diện tôi, rồi nhìn về giỏ hoa rực rỡ.

Tôi hiểu ý, bèn cười lịch sự.

Nhờ Anh Đông gợi ý nên cháu có hoa này tặng bác gái ạ.Ồ, cảm ơn cảm ơn!Bà ấy ôm lấy giỏ hoa, còn đưa lên mũi ngửi với vẻ mặt đầy thưởng thức.

Tiểu Quân lại được dịp khoe khoang.

Bà ơi Tiếu Quân cũng có quà này!Cho bà xem được không?Đây ạ, mợ mua đó ạ.Hoắc phu nhân cầm tay bé xinh của cháu ngoại lên xem hình dán người nhện, nghe cậu nhóc nói bèn nhíu mày hỏi lại.

- Mợ?



Tiểu Quân gật gật đầu, mắt tròn ngộ nghĩnh trong veo.

Tôi lại căng thẳng tiếp.

Bất ngờ bà ấy cười tủm tỉm nhìn tôi.

- Danh xưng này thằng bé nói nghe lọt tai ghê.

Và bà ấy nhìn sang Hoắc Anh Đông với vẻ trêu đùa.

- Không tồi, cũng khá đấy!

Bánh kem đã được người làm cất tủ lạnh, tôi bẽn lẽn lấy món quà chuẩn bị riêng ra.

- Thưa hai bác, đây là cam do bố mẹ cháu tự trồng ạ. Cam Khe Mây là một trong năm loại cam ngon nhất Việt Nam, tuy hình thức không đẹp nhưng vị ngọt thơm rất đặc trưng, khác hẳn các loại cam khác.

Tôi đã đựng cam trong giỏ mây, xếp ngay ngắn và lót chống sốc bên dưới. Chỗ cam tươi này tôi vừa được bố mẹ gửi cho, họ đã chọn những quả ngon nhất dành cho tôi, tôi lại từ đó chọn những quả đẹp nhất để đem tặng.

- Wow, thật ý nghĩa quá. Phải chăng Anh Đông nói cho cháu biết bố nó thích cam?

Tôi bị bất ngờ và nhìn sang Hoắc Anh Đông, anh ấy cầm tay tôi mỉm cười và đáp.

- Cái này con không gợi ý, là Hi Lăng tự chuẩn bị. Thật tình cờ, hi vọng mọi người sẽ thích.

Tôi khẽ cười một xíu, Hoắc lão gia điềm đạm cất lời.

Cho ta gửi lời cảm ơn bố mẹ cháu. Trồng ra được những quả mọng này phải tốn khá nhiều thời gian và công sức rồi.Dạ! Cháu sẽ chuyển lời ạ.Cầm ly trà lên, tôi cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ. Không khí có vẻ đã dễ chịu hơn, coi như tạm ổn.
Chương trước Chương tiếp