Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 5: gặp hoài, nhưng toàn éo le



Tôi cẩn thận đưa ly trà nhìn khá ngon mắt cho bác ấy. Vừa dứt tay thì một giọng nam vang lên ở xa.

- Mẹ! Mẹ không sợ tiểu đường sao mà uống trà sữa thế!!!

Tôi nheo mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Và tôi ước mình ngất xỉu bất tỉnh luôn tại chỗ.

Đó là Hoắc Anh Đông. Và anh ta gọi bác gái kia là "Mẹ".

Éo le thật sự, sểnh Pen ra là tôi gây chuyện. Chuyện này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Chết mất, bị đồn câu dẫn Hoắc tổng và giờ vừa mới vác mặt tới Hoắc thị, thì tôi gặp cả sếp lẫn mẹ sếp trong cái tình cảnh khó đỡ này.

Hoắc Anh Đông liếc qua tôi với vẻ không hài lòng, tôi mong rằng anh ta không nhận ra tôi, rồi hai mẹ con họ nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, bác gái còn vẫy tay tạm biệt.

Từ đầu tới cuối Hoắc Anh Đông không đếm xỉa gì tôi cả. Thế cũng tốt, tôi chỉ sợ bị anh ta nhớ mặt và ghét mình. Người mẹ lại thân thiện hơn con trai, dù tôi thường thấy những phu nhân tài phiệt khá khó gần và kĩ tính.

Bóng họ khuất hẳn thì tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền mở điện thoại ra search thông tin về mẹ của Hoắc Anh Đông.

" Phan Ý Nhi- người lai Á/Âu, chủ tịch đế chế nước hoa P×L nổi tiếng thế giới".

Ngoài thốt lên hai từ "đỉnh quá " thì tôi không biết nên nói gì cho chuẩn nữa, và tôi rất ấn tượng mùi nước hoa của bà ấy.

Đứng ở cửa tiệm trà sữa, tôi an ủi mình cũng may mắn đi, bộ đồ của nhân vật tầm cỡ như thế chắc chắn siêu đắt, không phải đền là tốt rồi. Bất giác tôi xấu hổ, bởi khi nãy tôi còn ngỏ ý muốn đền nữa chứ.

Không hiểu sao, cả tối ấy về nhà hình ảnh hai mẹ con nhà họ Hoắc cứ lảng vảng trong tâm trí tôi. Tự dưng thành ra tôi bị để ý tới Hoắc Anh Đông ấy.

( Ở "Báo Đen" có nhiều mối nhân duyên được hình thành nhờ ly trà sữa đó nha . Ở đây cũng vậy nè, mấy đời mê trà sữa luôn).

****

Thực ra tôi không nghiện trà sữa, chỉ là thích nhai trân châu. Dù có tìm mua các loại trân châu đóng túi riêng thì cảm nhận của tôi vẫn thấy không ngon như trân châu trong trà sữa ngoài tiệm. Và tôi đã lén lút giấu Pen mua một ly cho mình.

Mùi trà sữa rất thơm. Và khi đứng trong không gian nhỏ của thang máy, chiếc mũi thính như cún của Pen đã phát hiện.

- Hi Lăng, cưng có ngửi thấy mùi thơm thơm như hoa hồng không?

Tôi lờ đi nhìn thang máy hiển thị số tầng và không dám hé to miệng để trả lời.

- Không á.

Pen còn lạ gì tôi nữa, ngay lập tức giữ lấy cái túi đeo to bản trên vai tôi rồi mở ra nhìn. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị đập cho một phát.

- Bà cố tổ của tôi ơi, cưng có biết sắp đến show diễn rồi không, nhịn ăn còn lo không kịp đây này, dám uống trà sữa nữa.

Chiếc ly bị cưỡng chế lấy đi, tôi nhìn tiếc ngẩn.

- Trót rồi, để em uống nốt cho đỡ phí. Chế xem, em chọn trà hoa hồng tốt cho họng mà.

Tôi cố lấp liếm, Pen giơ ly trà sữa lên nhìn cái tem ghi chú được dán trên thân ly.

- Úi trời, full đường full đá, x2 trân châu, tốt cái con khỉ.

Tôi mong thang máy tới tầng của mình quá.

- Em mới hút có một ngụm à. Thôi đưa đây!

Tôi muốn lấy lại, nhưng Pen né tôi.

Cố chấp sẽ phải trả giá. Tôi vui vẻ vớ được ly về mình, nhưng đá tan ra làm ướt ly và tôi tuột tay.

Ly trà sữa rơi xuống sàn thang máy, tạo nên một mớ loang lổ.

Đen đủi hơn là tôi luôn bị bắt gặp trong những lúc ngang trái như này.

Max đen đủi là khi ấy tôi đang lúng túng thì cánh cửa thang máy mở ra, ánh mắt bối rối của tôi thấy Hoắc Anh Đông và một nhóm người đứng sau anh ta nhìn tôi chằm chằm.

Công ty không có thang riêng cho sếp, bởi chủ tịch đầu tiên của điện ảnh Hoắc thị là bà Khả Ni. Nghe nói đó người thân thiện cởi mở, bà ấy cho rằng đi thang riêng sẽ làm tăng khoảng cách giữa sếp và các nhân viên. Đến đời Hoắc Anh Đông, truyền thống ấy vẫn không thay đổi.
Chương trước Chương tiếp