Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 6: mỉm cười kín đáo



Job đầu tiên của tôi cuối cùng cũng tới ngày trình làng. Tôi khá run và lo lắng. Thân hình tôi ổn, nhưng không xuất thân là người mẫu nên chiếc váy siết chặt khiến tôi gồng cả người, tới hít thở cũng phải tiết chế không dám thở mạnh.

Đã vậy từ tối hôm trước tới giờ tôi không ăn gì, cố giữ cho bụng phẳng lì để mặc váy cưới. Tôi phải luyện tập khắc nghiệt mới có thể mặc được bộ váy rườm rà này.

Chiếc váy bó sát ôm chặt lấy cả cơ thể, lại có khăn đội đầu dài lê thê, còn phải đeo đôi bông tai dài thườn thượt nặng trĩu.

Pen nhìn tôi đầy vui sướng.

- Má, tự nhiên muốn bẻ thẳng lại giới tính ghê. Cưng đẹp quá, đẹp xuất sắc luôn.

Tôi nhìn mình trong gương cũng không nhận ra nổi. Khi đóng phim, do tôi chỉ đảm nhận vai phụ nên trang điểm và trang phục của tôi khá mờ nhạt. Tôi cũng không phải tuýp con gái điệu đà hay trưng diện mà ưu tiên sự thoải mái năng động hơn. Vì thế có thể nói đây là lần đầu tôi được trau chuốt tỉ mỉ đến thế.

Làm diễn viên cũng phải đi giày cao gót, nhưng giầy của người mẫu cao hơn, nhất là khi mang trên người trang phục dài và bó. Nó khiến tôi không thể thoải mái di chuyển được.

Vốn khá suôn sẻ, nhưng tới lượt quay về thì chiếc bông tai của tôi bị rớt. Tôi bối rối liếc xuống sàn, và thấy một vị khách ngồi ghế đầu khom người nhặt giúp tôi.

Lại là Hoắc Anh Đông.

Anh đẩy gọng kính râm lên, rồi cong môi nhìn tôi cười.



Nụ cười ấy khiến tôi khá là..... ba chấm.

Không biết có phải do lần nào gặp anh ta cũng là lúc tôi vụng về, hay nụ cười còn có ý khác. Tôi đoán không tốt đẹp lắm đâu, nhưng tôi vẫn xao xuyến. Tại anh ta đẹp trai, anh ta lạnh lùng, anh ta toát ra vẻ một tổng tài bá đạo và khó nắm bắt. Mà con gái, tôi nghĩ nhiều người cũng thích mấy anh tổng tài như vậy. Họ Hoắc ư, còn trên cả thế nữa.

Pen thấy tôi đi vào với hai má đỏ bừng lên lo lắng.

- Chế ơi, chiếc bông tai đó đắt lắm, làm sao ra ngoài lấy lại bây giờ.

- Cưng đợi chế, chế hỏi nhân viên đã. Không tự ý ra ngoài đó được, hàng ghế đầu toàn nhân vật máu mặt thôi.

Pen chưa kịp hỏi, nhân viên đã cầm chiếc bông tai tới và đeo lên cho tôi. Tôi chưa thể thay đồ, bởi còn phải ra chào kết sân khấu.

Đi giữa dàn mẫu với những chiếc váy xinh đẹp lấp lánh, tôi khẽ lén nhìn về phía Hoắc Anh Đông.

Anh đã đeo lại kính râm nên tôi không thể biết anh nhìn gì và không đoán được biểu cảm của anh ra sao. Chỉ thấy ở anh toát ra vẻ hào quang nam chính, sống động hơn cả trong mấy bộ phim tôi từng đóng.

Lúc đi tới trước mặt Hoắc Anh Đông, tôi không kiềm chế được nói thầm.

" Cảm ơn"



Có lẽ Hoắc Anh Đông đoán được khẩu hình miệng của tôi, tôi thấy khéo môi anh hơi cong nhẹ, giống cười nhưng kín đáo. Bất giác tôi cũng cười, xíu xiu thôi và nhanh chóng đi tiếp. Tôi biết người mẫu không nên cười, thậm chí không được phép cười khi trình diễn, tránh làm phân tán sự thưởng thức của khách mời với trang phục.

Kết thúc show, tim tôi đập thổn thức.

Tôi biết rõ vì sao. Vì tôi đã hoàn thành được một việc chưa từng nghĩ tới, tuy quá trình có chút lỗi nhỏ nhưng tổng thể vẫn ok.

Và còn vì Hoắc Anh Đông nữa. Đó là người tôi có bắc thang cũng không với tới, nhưng điệu cười của anh ta cứ vương vấn trong tôi.

Pen giúp tôi tháo đôi bông tai đặt vào hộp và đưa cho nhân viên mang đi. Bỗng dưng tôi lưu luyến nhìn the, Hoắc Anh Đông đã nhặt giúp tôi một chiếc bông tai trong chiếc hộp đó.

- Nè, cưng thích à?

- Thích!

Tôi gật đầu rồi chột dạ nhìn Pen, sợ Pen phát hiện ra tâm tư của mình.

- Cố lên, cưng giàu rồi tha hồ tậu trang sức.

Chế ấy đang nghĩ tôi thích đôi bông tai nọ, chứ không phải thích một điều gì khác.
Chương trước Chương tiếp