Hoàng Tổng! Tôi Yêu Anh
Chương 10: Hoàng tổng, xin đừng tức giận!
[Cảnh báo chương này có cảnh máu me, bạo lực]
Lại là một ngày mưa ảm đạm, ngày nào cũng mưa không có chút ánh nắng nào. Làm những nông dân than phiền, khiến những người buôn bán hàng quán khó chịu.
Mưa là quan cảnh yêu thích của những người hướng nội, một sắc màu nhu hòa cân bằng giữa trắng và đen trong tim họ. Giúp họ an lòng sau những ngày bị nắng tổn thương trái tim.
Hoàng Minh Quân đặc biệt yêu thích phong cảnh thành phố trong mưa. Chỉ mỗi khi mưa đến lòng anh mới trở nên nhẹ nhõm. Cứ như màn mưa nói hộ bao điều giấu chôn trong lòng anh. Xả ra càng tốt.
Lúc này anh không ngồi xe lăn nữa, một mình tự do trong văn phòng không lo bị phát hiện bí mật. Đứng trước cửa kính trong suốt, hai tay đặt trong túi quần. Rũ mắt ngắm nhìn cảnh mưa buổi chiều.
Tai thính, bỗng nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ đằng sau lưng. Anh không quay lại nhìn, chỉ lạnh giọng nói: "Lại đến nữa à?".
Con dao sắc bén lóe lên ánh bạc lạnh lẽo phi đến anh như vút.
Leng keng! Tên sát thủ kinh hãi ôm bàn tay bị gãy của mình.
Hoàng Minh Quân cho gã ăn thêm một cước vào cổ họng. Phun ra máu, gã loạng choạng dựa tường lấy sức đứng vững. Nhặt dao lên bằng tay còn lại, lập tức xông về phía anh.
Sự nhanh nhẹn của anh làm gã choáng ngộp ngay tức khắc.
Xuất hiện đằng sau lưng gã một cách thình lình, anh đạp tên sát thủ ngã nhào xuống đất. Giật lấy con dao trên tay đối phương, một mạch đâm mạnh xuống cánh tay gã như ác ma máu lạnh.
Phập! Phập! Phập!
"Á AAA!".
Nhát dao đâm xuống gã liên hồi, máu nhuộm khắp sàn nhà. Gã sát thủ kém chuyên nghiệp mặt mày biến sắc muôn dạng. Gã ôm tay thụt lùi về đằng sau, đến khi lưng đụng tường mới biết đã hết đường lui.
Gã chấp tay cầu xin tha mạng: "Hoàng tổng xin hãy tha cho tôi! Tôi sẽ giấu kín chuyện này! Làm ơn xin đừng giết tôi, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai chân anh đã được chữa khỏi!".
Sấm chớp đánh ngang bầu trời lóe lên một vùng sáng chóe. Bộ suit màu xanh thẳm lịch thiệp nhuộm một màu đỏ tươi. Đứng ngược sáng, gương mặt u ám dính máu của anh càng thêm quỷ dị. Hai mắt vô sắc trợn trừng gã như oan hồn đòi mạng.
Vung tay, phập!
"Á AAA!!!".
Con dao cấm thẳng trên vách tường, gã sát thủ bị dọa cho bất tỉnh.
Phan Kiệt hớt hải xông vào, nhìn cảnh tượng máu chảy thành vũng trước mắt, cậu ta khẽ rùng mình mấy cái. Mặc dù đã quá quen với những cảnh tượng đặc sắc này, nhưng cậu ta vẫn không nhịn ánh nhìn chết chóc của anh được mà run tay.
"Hoàng tổng! Anh không sao chứ ạ?!".
Minh Quân lạnh lẽo nói: "Xử lí đi rồi mang đến đây một bộ đồ mới".
..
Trời mưa nên nước lạnh, Trịnh Anh Tú rửa rau cảm thấy mát mẻ vô cùng. Hắn nhìn ra màn mưa mà nghĩ đến Hoàng tổng khó tính khó ưa kia. Hắn đang cầu anh về trễ như mọi ngày đi, không tăng ca thì cũng gặp chuyện gì đó đại loại như xẹp bánh xe giữa đường đi.
Như vậy hắn mới thoải mái ở nhà một ngày được làm ông chủ tạm thời.
Mới nghĩ đến thôi nhịn không được liền cười run vai. Có ai đời nhân viên lại cầu ông chủ gặp họa như hắn không chứ.
Nói thì nói vậy, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại cảm thấy có chút gì đó bất an. Không phải vì lo lắng mình bị phạt hay bị mắng. Mà hắn đang lo rằng anh gặp chuyện không may.
Vội lắc đầu, ông chủ đáng ghét gặp chuyện mình mới vừa lòng chứ!
Bỗng nhiên có người nào đó ôm mình từ phía sau, hắn giật mình liền đẩy người nọ ra: "?!".
"A, đau... Anh thật là...".
Anh Tú nhận ra là Trương Phi Yến, hắn vội kiểm tra tay cô: "Cô không sao chứ?".
Cô như giận dỗi mà rút tay lại: "Không biết đâu, mau làm người ta hết đau đi".
Nhớ lại cái ôm khi nãy hắn liền đỏ mặt nhưng cũng hoảng hốt mà kéo cô lại. Dáo dác nhìn ngó xung quanh, giữ khoảng cách để cuộc nói chuyện đủ hai người nghe: "Tôi xin lỗi mà, tại cô tự nhiên làm hành động như vậy... Nên tôi, nên tôi...".
Phi Yến cười nhẹ: "Chọc anh thôi mà, sao trông anh như sợ bị Diêm Vương phạt tội vậy?".
Đó mà là đùa à?! Thật may hiện tại trong bếp không có người, nếu không sẽ bị người ta hiểu lầm rằng mình đang gian díu với vợ của ông chủ mất!
Nếu tình huống vừa rồi để Hoàng tổng nhìn thấy thì không biết hắn sẽ thành cái gì nữa? Thành thịt cho cá xấu chứ sao nữa!
Hắn luống cuống: "Vậy, vậy cô không sao chứ? Tôi không cố ý đâu!".
Cô nhún vai bỏ qua: "Hết đau rồi, có cần tôi phụ giúp gì không nè?".
"Không cần đâu, đây là công việc của người chăm sóc mà. Cô cứ ngồi xem tôi làm là được rồi".
Phi Yến gật đầu rồi qua ghế bên kia ngồi, chống cằm nhìn hắn làm việc. Không biết cô đang nghĩ gì mà khóe môi cong lên như đang có kế hoạch mờ ám nào đó.
Trái tim Trịnh Anh Tú bỗng đập nhanh một cách lạ thường khi nghĩ đến gương mặt cô, nụ cười của cô. Sau đó hắn vội lắc đầu, tuyệt đối không được nghĩ đến vợ của người khác. Đặc biệt là vợ của Hoàng tổng ma vương.
Tập trung nào, tập trung nào!
"Anh sao vậy? Không ổn chỗ nào à?". Phi Yến hỏi.
Hắn cười gượng gạo: "Ha ha, không có gì, không có gì".
"Nhưng tôi thấy nãy giờ anh cứ rửa rau liên tục, rửa kỹ quá mất hết chất dinh dưỡng có trong rau đó". Trương Phi Yến đứng dậy bước đến phụ hắn một tay.
Cuối cùng vẫn là hai người cùng nhau nấu ăn.
Nấu ăn cùng cô làm mọi thứ xung quanh của Anh Tú đều dồn lại một hướng xoay quanh về cô. Cảm giác như thế giới này chỉ có hai người bọn họ duy nhất tồn tại.
Khi tay vô tình chạm vào nhau, không nhịn được mà hắn đỏ mặt, càng muốn kéo gần khoảng cách.
Điện thoại hắn để trên bàn có tin nhắn của Hoàng tổng gửi đến mà hắn cũng không để ý. Hoàng Minh Quân nhắn: Tôi sắp về rồi.
Trước cổng, xe đưa đón tổng tài dừng lại. Minh Quân cau mày khi không thấy Trịnh Anh Tú đứng đây chờ mở cửa cho mình. Ngày thường dù mưa hay nắng khi anh vừa về tới nhà thì đã thấy hắn chờ chực mở cửa sẵn cho mình rồi.
Hôm nay đích thị mọi thứ làm anh vô cùng bực mình. Lại còn bực hơn khi Trịnh Anh Tú làm sai phép tắc.
Vừa hay những người giúp việc tan làm, bác làm vườn liền đi đến mở cổng cho anh. Phan Kiệt liền đưa anh xuống xe, che ô đẩy xe lăn vào nhà.
Mở cửa nhà, vào trong cậu phải lau bánh xe lăn cho anh: "Cái tên Anh Tú đó làm cái quái gì không biết nữa. Hoàng tổng à, thấy nó không được việc thì anh cứ đuổi thẳng tay đi".
Đến khi ngẩng đầu đã thấy Minh Quân u ám lườm mình. Phan Kiệt liền khóa mồm mình lại, làm xong công việc rồi cúi đầu lui đi trong lặng im.
"...".
Anh tự lăn xe vào trong, định tìm Trịnh Anh Tú tính xổ. Đến gần nhà bếp thì nghe thấy tiếng cười nói của hắn và Trương Phi Yến.
Anh khựng lại, nhìn vào trong thì thấy hai người bọn họ đang bên nhau thân mật, nấu nướng. Hắn đứng sau lưng cô, cầm tay cô làm thịt cá. Tư thế dính sát nhau như đang ôm nhau.
Người ngoài nhìn vào thấy bọn họ trông như một cặp tình nhân đang hạnh phúc cùng nhau nấu ăn mỗi khi cuối tuần.
Anh siết chặt nắm đấm khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ mang chân thành của Trịnh Anh Tú. Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Trương Phi Yến đắm đuối không rời.
Tối sầm mặt tức giận, anh liền lăn xe đến với tay lấy cái bình hoa vung tay ném về phía hai người họ. Bị trượt, nó liền đập mạnh vào tủ mà rơi xuống đất đổ vỡ: "Các người đang làm cái trò mập mờ gì trong nhà tôi vậy?!".
Âm thanh loảng xoảng chói tai, Trịnh Anh Tú và Trương Phi Yến giật mình. Đồng loạt quay lại nhìn anh: "?!".
Bị sát khí dọa cho tái mét, hắn lập tức đứng cách xa Phi Yến ra: "Hoàng, Hoàng tổng?! Anh về từ khi nào vậy..?".
Hoàng Minh Quân trầm giọng, mơ hồ muốn giết người. Anh trừng trợn Trương Phi Yến: "Cái thứ lẳng lơ không biết chừng mực. Muốn chơi trai thì đi ra ngoài mà chơi, ai cho cô cả gan hẹn hò trong nhà tôi hả?!".
Bị áp bức từ anh dọa sợ, Phi Yến vô thức lùi lại ôm cánh tay Anh Tú. Cô run giọng: "Không, không phải. Anh đừng hiểu lầm".
Trịnh Anh Tú sững sốt, Hoàng tổng vậy mà lại phun lời thô lỗ mắng vợ! Anh đang hiểu lầm hắn có ý đồ với vợ anh!
Kính sợ ông chủ là một phần, nhưng tức giận vì lòng tự trọng lại cao. Không biết lấy ở đâu dũng khí, hắn đứng ra chắn trước Phi Yến. Ra dáng vị anh hùng đang bảo vệ cô gái thoát khỏi tay người chồng ác ma.
"Xin anh hãy nói năng cho cẩn thận ạ, tôi chỉ đang hướng dẫn bà chủ nấu ăn. Không phải như những gì anh nghĩ đâu".
Khi đối mặt với anh, Trịnh Anh Tú chỉ có sợ hãi hoặc tức giận hiện trên khuôn mặt. Anh thấy rõ sự chán ghét của hắn trong đôi mắt đen láy lóe sáng rạng ngời ánh dương đó. Chợt nhớ đến những gì Kiều Chi Châu từng nguyền mình.
Không một ai ở bên một kẻ lập dị như mình.
Ngọn lửa của cơn thịnh nộ trong tim dần dập tắt, anh như rơi vào hố băng buốt giá. Đôi tay bỗng run, gương mặt trắng bệch trở nên tăm tối. Không thể trông rõ biểu cảm của anh là gì sau giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp.
"Cậu theo tôi vào văn phòng". Nói rồi anh tự lăn xe đi vào thang máy đi lên lầu.
Can đảm của hắn bày ra chỉ để oai hùng một đắn nam nhi với Trương Phi Yến, hắn thở dài cắn răng cay đắng vì sắp sửa bị ác ma trừng phạt.
Cô lo lắng cho hắn: "Tú à, anh phải cẩn thận đấy. Vì khi tức giận mà đột nhiên anh ta trầm lặng, hẳn đã dồn hết mọi khí nộ đang chờ để được trút xả".
Không cần cô nói hắn cũng mơ hồ nhận ra, không thể để mất hình tượng đàn ông. Hắn cứng rắn không sợ hãi: "Không sao, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với anh ta".
Hắn treo tự tin trên mặt bước lên lầu, khi trước của phòng làm việc thì không kìm được mà rùng mình.
Tự dưng thấy mình ngu ngốc dễ sợ, khi nãy câm mồm để bị mắng sau đó giải thích cũng đâu có muộn. Vậy mà lên mặt ra oai với ông chủ, để rồi bây giờ mình phải lãnh hậu quả.
Gõ cửa phòng, không nghe thấy tiếng động hắn rầu rĩ nhẹ tay mở cửa đi vào: "Hoàng tổng...".
Hắn vội bước đến quỳ gối trước mặt anh, dáng vẻ ăn năn hối lỗi. Sợ bản thân chưa thể hiện đủ sự chân thành, liền vứt bỏ lòng tự tôn mà ôm chân Hoàng Minh Quân.
"Hoàng tổng, tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ không nói năng không biết trên dưới với anh nữa đâu!".
Ánh mắt đáng thương cầu tha tội nhìn lên anh, thiết tha cầu xin. Hoàng Minh Quân thề sẽ không bị gương mặt này làm cho mềm lòng. Nhưng trái tim không nghe lời cứ đập lên thình thịch.
Ngày hôm nay anh rất mệt mỏi, thêm chuyện xử lý tên sát thủ ám sát mình đã bực mình. Trong lòng cực kỳ bức bối đến ngột ngạt đột nhiên trở nên nhẹ nhàng kỳ lạ.
Chỉ khi Trịnh Anh Tú làm những hành động dễ thương như cún ngoan bên chân chủ thế này, anh mới buông bỏ tức giận.
Ngoài mặt anh đem băng giá dán chặt, lạnh lùng lườm hắn: "Có lần sau đừng trách tôi xử lý cậu không khoan nhượng".
Đội ơn trời à Hoàng tổng. Những lời đáng sợ vừa rồi của Trương Phi Yến có lẽ chỉ một phần, Hoàng Minh Quân không thật sự bùng nổ đem hắn biến thành cái thớt mặc cả chém nát.
Mới thở phào chưa được nửa giây thì nghe anh hỏi: "Cậu có tình ý với Phi Yến đúng không?".
Trịnh Anh Tú biến sắc, chỉ mới mấy ngày sao mà anh lại tinh mắt đến vậy? Đây là bắt ghen, chuẩn bị đánh ghen sao?!
Hắn không phải có tình ý, chỉ là rất thoải mái và vui vẻ khi ở bên cạnh Trương Phi Yến thôi. Càng nghĩ thì càng không thể chối bỏ tình cảm như anh đã nói!
Không được! Đó là vợ của Hoàng tổng xấu xa!
Anh lạnh giọng trừng hắn: "Không nói, nghĩa là có?".
Hắn lắc đầu, vội giải thích: "Không phải ạ! Làm sao tôi có thể có suy nghĩ đó với bà chủ chứ... Với lại...".
Chẳng phải do người làm chồng như anh không biết dỗ vợ sao?! Cãi nhau, cô ấy buồn thì anh phải đi dỗ dành người ta, dành thời gian cho người ta đi chứ! Tự dưng ở đó ghen tuông vô ích!
"Hoàng tổng à, tôi thật sự không có ý gì với bà chủ hết cả".
Hắn ăn nói rất thật thà, không giống như diễn kịch qua mặt. Anh day ấn đường, không làm khó dễ hắn nữa: "Tôi tin cậu lần này, nếu có lần sau thì cậu chuẩn bị tinh thần đi".
Ra dấu cho hắn đứng lên, Trịnh Anh Tú cúi đầu nhìn xuống anh. Tìm lời để nói xoa dịu ông chủ: "Hoàng tổng, hôm nay anh đi làm mệt chứ? Có muốn tắm ngay bây giờ không? Tôi sẽ giúp anh".
"Không cần đâu, cậu đi ăn cơm đi".
Hắn hỏi: "Anh không ăn sao?".
Hoàng Minh Quân không thích nhiều lời, cũng không thích phải nói lại lần hai. Lại vung ánh mắt đao kiếm lườm hắn.
Trịnh Anh Tú câm nín cúi đầu lui ra.
Sống chung với anh trong cái nhà này chắc có khi hắn ngủm sớm do tim quá sức chịu đựng quá.
Minh Quân lặng thinh, những lời quan tâm của hắn cư nhiên làm anh cảm thấy thật ấm áp. Từ ngày chỉ còn lại bản thân trên đời này, anh cần nhất là những lời hỏi thăm thật lòng, nhưng không ai cho anh cả.
Thay thế những dịu dàng là những cơn đau rát từ da thịt vào trong nội tạng. Nếu không dùng tảng băng tạo lớp phòng thủ, e rằng anh chẳng sống nổi qua một đêm tra tấn tinh thần.
..
Hoàng Minh Quân không ăn uống, anh đi tắm xong thì vào phòng ngủ.
Mấy ngày nay anh chẳng ngủ được một chút nào vì chuyện hợp tác làm ăn xảy ra trục trặc. Điều tra thì biết có kẻ đã nhúng tay quậy phá anh. Nhưng không biết thủ phạm là ai.
Ngoài ả phù thủy Kiều Chi Châu thì còn ai vào đây được nữa.
Không được ngủ liên tiếp ba ngày, hai mắt anh sắp sửa bị đem đi vứt mất rồi. Vừa đặt lưng xuống giường cơn buồn ngủ liền kéo đến. Hai mắt sụp xuống mà thiếp đi.
Trịnh Anh Tú ở dưới phòng ăn ngồi ôm tay chờ Hoàng tổng. Hắn không đụng đến một miếng cơm nào. Hắn không nghĩ Minh Quân giận người mà để bản thân hẹp thòi đói bụng chết đâu. Nghĩ, có lẽ đang làm việc.
Nhưng mà, lỡ như anh bị trượt mà ngất trong nhà tắm rồi sao?
Nghĩ đến cảnh đó, mặt mày biến sắc hắn lập tức đứng dậy.
Trương Phi Yến đang ăn cơm thì hỏi: "Anh làm gì vậy? Ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội không còn ngon nữa đó".
Trông cô ăn bình thản, còn rất thoải mái hơn ăn cơm cùng Minh Quân hôm qua. Hắn tự hỏi cô không quan tâm lo lắng cho anh sao?
Dù có giận nhau cỡ nào cũng là vợ chồng. Hôm nay hắn thấy anh rất mệt mỏi, đến nổi giận còn không có sức. Vậy mà hắn lại không thấy cô đoái hoài gì đến chồng mình hỏi thăm.
"Cô ăn trước đi rồi tôi xuống ăn sau, ăn xong tôi sẽ dọn dẹp".
Anh Tú vội đi tìm Minh Quân. Phi Yến đi đến nắm lấy tay hắn: "Anh Tú, đừng làm phiền anh ta lúc anh ta muốn ở một mình".
Bỗng nhớ lại lời chị Ngọc cũng dặn hắn giống vậy, nhưng hắn đang lo anh gặp chuyện trong nhà tắm.
"Nhỡ đâu anh ta đang tắm thì bất tiện mà ngã rồi sao? Để tôi đi xác định cho chắc chắn đã".
Trương Phi Yến không nỡ để hắn vướng rắc rối: "Có lẽ anh không biết, khi anh ta gặp khó khăn hay cần gì thường sẽ thông báo gọi chúng ta. Anh cứ ngồi xuống ăn đi, anh ta không sao đâu".
Có vẻ lời cô đã thuyết phục được hắn, Anh Tú thầm nghĩ Phi Yến nói phải. Hắn tiếp tục ăn tối. Một bữa tối vui vẻ, không còn bị áp lực từ gia chủ đầu bàn.
Lấy chai rượu vang, Phi Yến rót ra ly. Đưa cho hắn: "Cạn ly nào".
Bất ngờ trước loại rượu vang đắt tiền, cha sanh mẹ đẻ từ trước tới giờ chưa từng động đến những thứ cao sang như vậy. Lại còn là rượu vang trong nhà Hoàng tổng. Hắn không dám nhận: "Tôi không thể uống loại rượu này đâu".
Bước qua ngồi bên cạnh hắn, cô nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn đặt lên ly rượu: "Đừng khách sáo, đây là rượu của tôi".
Miễn cưỡng cầm lên cho cô vui, hắn hỏi: "Hoàng tổng không uống rượu sao?".
Cô đáp: "Ngoại trừ những buổi tiệc xã giao, bình thường anh ta không uống rượu".
Ồ, hắn không ngờ đấy. Ông chủ lớn mà không uống rượu, này là không biết sao?
Bỗng ý tưởng điên rồ lướt ngang đầu. Hôm nào Hoàng tổng làm hắn bực thì hắn sẽ chuốc rượu anh say rồi khích anh làm trò con bò, sau đó chụp hình quay phim. Đến khi anh tỉnh rượu sẽ đem nó ra để hăm dọa anh.
Để xem còn dám thái độ chảnh chọe nữa không.
Hắn cười đắc ý, thấy vậy Phi Yến hỏi: "Anh có chuyện vui gì sao?".
"Ha ha, tôi đang tự hỏi không biết Hoàng tổng lúc say sẽ trông như thế nào thôi".
Trương Phi Yến đăm chiêu: "Hừm...".
Nâng ly cạn rượu, cô uống một chút rồi nhìn qua Trịnh Anh Tú uống rượu. Yết hầu đầy nam tính nhấp nhô lên xuống mỗi khi nuốt rượu. Sự tò mò trong cô trỗi dậy, Phi Yến vô thức giơ chạm vào cổ hắn.
Giật nảy, hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Đỏ mặt ngại ngùng nắm lấy cổ tay cô, vì chỗ vừa rồi cô chạm cũng là vị trí nhạy cảm của đàn ông: "Đừng, đừng làm vậy... Nhột".
"Ha ha, anh đáng yêu thật đó nha, anh là trai tân sao?".
Hắn cười cười: "Nói ra thì xấu hổ quá, từ xưa đến giờ tôi chưa từng yêu ai".
"Ồ, chắc anh không biết hương vị tình yêu là thế nào đâu nhỉ?". Cô khẽ vuốt ve bàn tay hắn trên bàn, nhích đến gần hơn nữa: "Cơ mà, anh muốn biết Minh Quân lúc say trông như thế nào không?".
Hiếu kỳ: "Anh ta sẽ như thế nào?".
Nhếch mép, Phi Yến nói: "Cái gương mặt băng lãnh đó sẽ trở nên thân thiện, dễ gần. Bất cứ yêu cầu gì anh ta cũng sẽ làm, kể cả điều đó không đúng đắn đi chăng nữa. Đến bây giờ tôi vẫn còn say đắm nụ cười lúc say của anh ta đây này".
Qua miêu tả về cảnh say rượu của Hoàng Minh Quân, không hiểu vì sao lại làm bụng dưới của hắn trở nên rộn ràng một cách kỳ lạ. Nụ cười trên bờ môi mỏng phụ bạc ấy bỗng xuất hiện trong tưởng tượng.
Thình thịch, thình thịch... Nhịp đập này là đang đập mạnh vì anh sao?
Thật muốn nhìn thấy anh cười...
Trương Phi Yến rời tay, cô buồn bã nói: "Dù say khướt không còn tỉnh táo đi chăng nữa, nhưng anh ấy tuyệt đối không bao giờ đụng vào tôi. Anh biết gì không, Tú?".
Hắn chăm chú lắng nghe: "Sao vậy?".
Uống cạn ly rượu rồi lại thêm một ly nữa, gương mặt cô bị men say làm cho đỏ bừng. Hai mắt mông lung nhìn Anh Tú, cô tựa đầu lên vai hắn.
Những giọt lệ tựa pha lê rơi trên tay cô: "Tôi rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu tôi. Tôi phải làm thế nào để có được sự quan tâm từ anh ấy đây? Tôi muốn anh ấy để ý đến tôi, tôi muốn được anh ấy yêu! Hức..!".
Mỹ nữ khóc trong lòng, làm Trịnh Anh Tú trở nên bối rối.
Hắn dịu dàng lau nước mắt trên má cô, ân cần an ủi: "Đừng đau lòng, tính tình anh ta vốn dĩ lạnh lùng như vậy. Có thể anh ta cũng yêu cô nhưng lại âm thầm quan tâm bằng cách khác thì sao? Vậy nên cô đừng bi quan, một ngày không xa anh ta sẽ nhận ra tình cảm của cô mà bù đắp cho cô".
Tình yêu là gì..? Là đau khổ dày vò thế này sao? Vì yêu mà phải kìm nén cảm xúc thật để có cơ hội ở gần người mình yêu?
Thật tội nghiệp Trương Phi Yến. Anh Tú đau lòng thay cô.
Tại sao Hoàng Minh Quân lại lạnh nhạt làm người vợ luôn ở bên cạnh chăm sóc mình khóc nức nở thế này?
Hắn tự hỏi, không biết trái tim anh được làm bằng cái gì? Có phải hiện tại ở giữa lòng ngực anh là một khoảng trống không?
Hắn dỗ dành cô, ôm cô vào lòng để cô trút xả mọi uất ức trong lòng. Nếu có được một người vợ ấm áp, ngoan ngoãn và xinh đẹp như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không để cô đau khổ vì mình.
Tim con người làm bằng máu thịt, không phải thép đá mà không bị tổn thương...
Bờ vai rộng, ngực rắn chắc, Trương Phi Yến như được xoa dịu nỗi đau tại nơi hắn. Cô không muốn làm phiền người khác thế này, nhưng bây giờ cô rất cần một người bên cạnh để tâm sự và chia sẻ. Ôm cô vào lòng thì thầm những lời an ủi.
Muốn trái tim mình được chữa lành sau những chuỗi ngày sống trong gai nhọn của xương rồng.
Người con gái nhỏ bé như cô cũng chỉ muốn được anh chú ý...
Lại là một ngày mưa ảm đạm, ngày nào cũng mưa không có chút ánh nắng nào. Làm những nông dân than phiền, khiến những người buôn bán hàng quán khó chịu.
Mưa là quan cảnh yêu thích của những người hướng nội, một sắc màu nhu hòa cân bằng giữa trắng và đen trong tim họ. Giúp họ an lòng sau những ngày bị nắng tổn thương trái tim.
Hoàng Minh Quân đặc biệt yêu thích phong cảnh thành phố trong mưa. Chỉ mỗi khi mưa đến lòng anh mới trở nên nhẹ nhõm. Cứ như màn mưa nói hộ bao điều giấu chôn trong lòng anh. Xả ra càng tốt.
Lúc này anh không ngồi xe lăn nữa, một mình tự do trong văn phòng không lo bị phát hiện bí mật. Đứng trước cửa kính trong suốt, hai tay đặt trong túi quần. Rũ mắt ngắm nhìn cảnh mưa buổi chiều.
Tai thính, bỗng nghe thấy có tiếng động lạ phát ra từ đằng sau lưng. Anh không quay lại nhìn, chỉ lạnh giọng nói: "Lại đến nữa à?".
Con dao sắc bén lóe lên ánh bạc lạnh lẽo phi đến anh như vút.
Leng keng! Tên sát thủ kinh hãi ôm bàn tay bị gãy của mình.
Hoàng Minh Quân cho gã ăn thêm một cước vào cổ họng. Phun ra máu, gã loạng choạng dựa tường lấy sức đứng vững. Nhặt dao lên bằng tay còn lại, lập tức xông về phía anh.
Sự nhanh nhẹn của anh làm gã choáng ngộp ngay tức khắc.
Xuất hiện đằng sau lưng gã một cách thình lình, anh đạp tên sát thủ ngã nhào xuống đất. Giật lấy con dao trên tay đối phương, một mạch đâm mạnh xuống cánh tay gã như ác ma máu lạnh.
Phập! Phập! Phập!
"Á AAA!".
Nhát dao đâm xuống gã liên hồi, máu nhuộm khắp sàn nhà. Gã sát thủ kém chuyên nghiệp mặt mày biến sắc muôn dạng. Gã ôm tay thụt lùi về đằng sau, đến khi lưng đụng tường mới biết đã hết đường lui.
Gã chấp tay cầu xin tha mạng: "Hoàng tổng xin hãy tha cho tôi! Tôi sẽ giấu kín chuyện này! Làm ơn xin đừng giết tôi, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai chân anh đã được chữa khỏi!".
Sấm chớp đánh ngang bầu trời lóe lên một vùng sáng chóe. Bộ suit màu xanh thẳm lịch thiệp nhuộm một màu đỏ tươi. Đứng ngược sáng, gương mặt u ám dính máu của anh càng thêm quỷ dị. Hai mắt vô sắc trợn trừng gã như oan hồn đòi mạng.
Vung tay, phập!
"Á AAA!!!".
Con dao cấm thẳng trên vách tường, gã sát thủ bị dọa cho bất tỉnh.
Phan Kiệt hớt hải xông vào, nhìn cảnh tượng máu chảy thành vũng trước mắt, cậu ta khẽ rùng mình mấy cái. Mặc dù đã quá quen với những cảnh tượng đặc sắc này, nhưng cậu ta vẫn không nhịn ánh nhìn chết chóc của anh được mà run tay.
"Hoàng tổng! Anh không sao chứ ạ?!".
Minh Quân lạnh lẽo nói: "Xử lí đi rồi mang đến đây một bộ đồ mới".
..
Trời mưa nên nước lạnh, Trịnh Anh Tú rửa rau cảm thấy mát mẻ vô cùng. Hắn nhìn ra màn mưa mà nghĩ đến Hoàng tổng khó tính khó ưa kia. Hắn đang cầu anh về trễ như mọi ngày đi, không tăng ca thì cũng gặp chuyện gì đó đại loại như xẹp bánh xe giữa đường đi.
Như vậy hắn mới thoải mái ở nhà một ngày được làm ông chủ tạm thời.
Mới nghĩ đến thôi nhịn không được liền cười run vai. Có ai đời nhân viên lại cầu ông chủ gặp họa như hắn không chứ.
Nói thì nói vậy, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại cảm thấy có chút gì đó bất an. Không phải vì lo lắng mình bị phạt hay bị mắng. Mà hắn đang lo rằng anh gặp chuyện không may.
Vội lắc đầu, ông chủ đáng ghét gặp chuyện mình mới vừa lòng chứ!
Bỗng nhiên có người nào đó ôm mình từ phía sau, hắn giật mình liền đẩy người nọ ra: "?!".
"A, đau... Anh thật là...".
Anh Tú nhận ra là Trương Phi Yến, hắn vội kiểm tra tay cô: "Cô không sao chứ?".
Cô như giận dỗi mà rút tay lại: "Không biết đâu, mau làm người ta hết đau đi".
Nhớ lại cái ôm khi nãy hắn liền đỏ mặt nhưng cũng hoảng hốt mà kéo cô lại. Dáo dác nhìn ngó xung quanh, giữ khoảng cách để cuộc nói chuyện đủ hai người nghe: "Tôi xin lỗi mà, tại cô tự nhiên làm hành động như vậy... Nên tôi, nên tôi...".
Phi Yến cười nhẹ: "Chọc anh thôi mà, sao trông anh như sợ bị Diêm Vương phạt tội vậy?".
Đó mà là đùa à?! Thật may hiện tại trong bếp không có người, nếu không sẽ bị người ta hiểu lầm rằng mình đang gian díu với vợ của ông chủ mất!
Nếu tình huống vừa rồi để Hoàng tổng nhìn thấy thì không biết hắn sẽ thành cái gì nữa? Thành thịt cho cá xấu chứ sao nữa!
Hắn luống cuống: "Vậy, vậy cô không sao chứ? Tôi không cố ý đâu!".
Cô nhún vai bỏ qua: "Hết đau rồi, có cần tôi phụ giúp gì không nè?".
"Không cần đâu, đây là công việc của người chăm sóc mà. Cô cứ ngồi xem tôi làm là được rồi".
Phi Yến gật đầu rồi qua ghế bên kia ngồi, chống cằm nhìn hắn làm việc. Không biết cô đang nghĩ gì mà khóe môi cong lên như đang có kế hoạch mờ ám nào đó.
Trái tim Trịnh Anh Tú bỗng đập nhanh một cách lạ thường khi nghĩ đến gương mặt cô, nụ cười của cô. Sau đó hắn vội lắc đầu, tuyệt đối không được nghĩ đến vợ của người khác. Đặc biệt là vợ của Hoàng tổng ma vương.
Tập trung nào, tập trung nào!
"Anh sao vậy? Không ổn chỗ nào à?". Phi Yến hỏi.
Hắn cười gượng gạo: "Ha ha, không có gì, không có gì".
"Nhưng tôi thấy nãy giờ anh cứ rửa rau liên tục, rửa kỹ quá mất hết chất dinh dưỡng có trong rau đó". Trương Phi Yến đứng dậy bước đến phụ hắn một tay.
Cuối cùng vẫn là hai người cùng nhau nấu ăn.
Nấu ăn cùng cô làm mọi thứ xung quanh của Anh Tú đều dồn lại một hướng xoay quanh về cô. Cảm giác như thế giới này chỉ có hai người bọn họ duy nhất tồn tại.
Khi tay vô tình chạm vào nhau, không nhịn được mà hắn đỏ mặt, càng muốn kéo gần khoảng cách.
Điện thoại hắn để trên bàn có tin nhắn của Hoàng tổng gửi đến mà hắn cũng không để ý. Hoàng Minh Quân nhắn: Tôi sắp về rồi.
Trước cổng, xe đưa đón tổng tài dừng lại. Minh Quân cau mày khi không thấy Trịnh Anh Tú đứng đây chờ mở cửa cho mình. Ngày thường dù mưa hay nắng khi anh vừa về tới nhà thì đã thấy hắn chờ chực mở cửa sẵn cho mình rồi.
Hôm nay đích thị mọi thứ làm anh vô cùng bực mình. Lại còn bực hơn khi Trịnh Anh Tú làm sai phép tắc.
Vừa hay những người giúp việc tan làm, bác làm vườn liền đi đến mở cổng cho anh. Phan Kiệt liền đưa anh xuống xe, che ô đẩy xe lăn vào nhà.
Mở cửa nhà, vào trong cậu phải lau bánh xe lăn cho anh: "Cái tên Anh Tú đó làm cái quái gì không biết nữa. Hoàng tổng à, thấy nó không được việc thì anh cứ đuổi thẳng tay đi".
Đến khi ngẩng đầu đã thấy Minh Quân u ám lườm mình. Phan Kiệt liền khóa mồm mình lại, làm xong công việc rồi cúi đầu lui đi trong lặng im.
"...".
Anh tự lăn xe vào trong, định tìm Trịnh Anh Tú tính xổ. Đến gần nhà bếp thì nghe thấy tiếng cười nói của hắn và Trương Phi Yến.
Anh khựng lại, nhìn vào trong thì thấy hai người bọn họ đang bên nhau thân mật, nấu nướng. Hắn đứng sau lưng cô, cầm tay cô làm thịt cá. Tư thế dính sát nhau như đang ôm nhau.
Người ngoài nhìn vào thấy bọn họ trông như một cặp tình nhân đang hạnh phúc cùng nhau nấu ăn mỗi khi cuối tuần.
Anh siết chặt nắm đấm khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ mang chân thành của Trịnh Anh Tú. Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Trương Phi Yến đắm đuối không rời.
Tối sầm mặt tức giận, anh liền lăn xe đến với tay lấy cái bình hoa vung tay ném về phía hai người họ. Bị trượt, nó liền đập mạnh vào tủ mà rơi xuống đất đổ vỡ: "Các người đang làm cái trò mập mờ gì trong nhà tôi vậy?!".
Âm thanh loảng xoảng chói tai, Trịnh Anh Tú và Trương Phi Yến giật mình. Đồng loạt quay lại nhìn anh: "?!".
Bị sát khí dọa cho tái mét, hắn lập tức đứng cách xa Phi Yến ra: "Hoàng, Hoàng tổng?! Anh về từ khi nào vậy..?".
Hoàng Minh Quân trầm giọng, mơ hồ muốn giết người. Anh trừng trợn Trương Phi Yến: "Cái thứ lẳng lơ không biết chừng mực. Muốn chơi trai thì đi ra ngoài mà chơi, ai cho cô cả gan hẹn hò trong nhà tôi hả?!".
Bị áp bức từ anh dọa sợ, Phi Yến vô thức lùi lại ôm cánh tay Anh Tú. Cô run giọng: "Không, không phải. Anh đừng hiểu lầm".
Trịnh Anh Tú sững sốt, Hoàng tổng vậy mà lại phun lời thô lỗ mắng vợ! Anh đang hiểu lầm hắn có ý đồ với vợ anh!
Kính sợ ông chủ là một phần, nhưng tức giận vì lòng tự trọng lại cao. Không biết lấy ở đâu dũng khí, hắn đứng ra chắn trước Phi Yến. Ra dáng vị anh hùng đang bảo vệ cô gái thoát khỏi tay người chồng ác ma.
"Xin anh hãy nói năng cho cẩn thận ạ, tôi chỉ đang hướng dẫn bà chủ nấu ăn. Không phải như những gì anh nghĩ đâu".
Khi đối mặt với anh, Trịnh Anh Tú chỉ có sợ hãi hoặc tức giận hiện trên khuôn mặt. Anh thấy rõ sự chán ghét của hắn trong đôi mắt đen láy lóe sáng rạng ngời ánh dương đó. Chợt nhớ đến những gì Kiều Chi Châu từng nguyền mình.
Không một ai ở bên một kẻ lập dị như mình.
Ngọn lửa của cơn thịnh nộ trong tim dần dập tắt, anh như rơi vào hố băng buốt giá. Đôi tay bỗng run, gương mặt trắng bệch trở nên tăm tối. Không thể trông rõ biểu cảm của anh là gì sau giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp.
"Cậu theo tôi vào văn phòng". Nói rồi anh tự lăn xe đi vào thang máy đi lên lầu.
Can đảm của hắn bày ra chỉ để oai hùng một đắn nam nhi với Trương Phi Yến, hắn thở dài cắn răng cay đắng vì sắp sửa bị ác ma trừng phạt.
Cô lo lắng cho hắn: "Tú à, anh phải cẩn thận đấy. Vì khi tức giận mà đột nhiên anh ta trầm lặng, hẳn đã dồn hết mọi khí nộ đang chờ để được trút xả".
Không cần cô nói hắn cũng mơ hồ nhận ra, không thể để mất hình tượng đàn ông. Hắn cứng rắn không sợ hãi: "Không sao, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với anh ta".
Hắn treo tự tin trên mặt bước lên lầu, khi trước của phòng làm việc thì không kìm được mà rùng mình.
Tự dưng thấy mình ngu ngốc dễ sợ, khi nãy câm mồm để bị mắng sau đó giải thích cũng đâu có muộn. Vậy mà lên mặt ra oai với ông chủ, để rồi bây giờ mình phải lãnh hậu quả.
Gõ cửa phòng, không nghe thấy tiếng động hắn rầu rĩ nhẹ tay mở cửa đi vào: "Hoàng tổng...".
Hắn vội bước đến quỳ gối trước mặt anh, dáng vẻ ăn năn hối lỗi. Sợ bản thân chưa thể hiện đủ sự chân thành, liền vứt bỏ lòng tự tôn mà ôm chân Hoàng Minh Quân.
"Hoàng tổng, tôi biết lỗi rồi, tôi sẽ không nói năng không biết trên dưới với anh nữa đâu!".
Ánh mắt đáng thương cầu tha tội nhìn lên anh, thiết tha cầu xin. Hoàng Minh Quân thề sẽ không bị gương mặt này làm cho mềm lòng. Nhưng trái tim không nghe lời cứ đập lên thình thịch.
Ngày hôm nay anh rất mệt mỏi, thêm chuyện xử lý tên sát thủ ám sát mình đã bực mình. Trong lòng cực kỳ bức bối đến ngột ngạt đột nhiên trở nên nhẹ nhàng kỳ lạ.
Chỉ khi Trịnh Anh Tú làm những hành động dễ thương như cún ngoan bên chân chủ thế này, anh mới buông bỏ tức giận.
Ngoài mặt anh đem băng giá dán chặt, lạnh lùng lườm hắn: "Có lần sau đừng trách tôi xử lý cậu không khoan nhượng".
Đội ơn trời à Hoàng tổng. Những lời đáng sợ vừa rồi của Trương Phi Yến có lẽ chỉ một phần, Hoàng Minh Quân không thật sự bùng nổ đem hắn biến thành cái thớt mặc cả chém nát.
Mới thở phào chưa được nửa giây thì nghe anh hỏi: "Cậu có tình ý với Phi Yến đúng không?".
Trịnh Anh Tú biến sắc, chỉ mới mấy ngày sao mà anh lại tinh mắt đến vậy? Đây là bắt ghen, chuẩn bị đánh ghen sao?!
Hắn không phải có tình ý, chỉ là rất thoải mái và vui vẻ khi ở bên cạnh Trương Phi Yến thôi. Càng nghĩ thì càng không thể chối bỏ tình cảm như anh đã nói!
Không được! Đó là vợ của Hoàng tổng xấu xa!
Anh lạnh giọng trừng hắn: "Không nói, nghĩa là có?".
Hắn lắc đầu, vội giải thích: "Không phải ạ! Làm sao tôi có thể có suy nghĩ đó với bà chủ chứ... Với lại...".
Chẳng phải do người làm chồng như anh không biết dỗ vợ sao?! Cãi nhau, cô ấy buồn thì anh phải đi dỗ dành người ta, dành thời gian cho người ta đi chứ! Tự dưng ở đó ghen tuông vô ích!
"Hoàng tổng à, tôi thật sự không có ý gì với bà chủ hết cả".
Hắn ăn nói rất thật thà, không giống như diễn kịch qua mặt. Anh day ấn đường, không làm khó dễ hắn nữa: "Tôi tin cậu lần này, nếu có lần sau thì cậu chuẩn bị tinh thần đi".
Ra dấu cho hắn đứng lên, Trịnh Anh Tú cúi đầu nhìn xuống anh. Tìm lời để nói xoa dịu ông chủ: "Hoàng tổng, hôm nay anh đi làm mệt chứ? Có muốn tắm ngay bây giờ không? Tôi sẽ giúp anh".
"Không cần đâu, cậu đi ăn cơm đi".
Hắn hỏi: "Anh không ăn sao?".
Hoàng Minh Quân không thích nhiều lời, cũng không thích phải nói lại lần hai. Lại vung ánh mắt đao kiếm lườm hắn.
Trịnh Anh Tú câm nín cúi đầu lui ra.
Sống chung với anh trong cái nhà này chắc có khi hắn ngủm sớm do tim quá sức chịu đựng quá.
Minh Quân lặng thinh, những lời quan tâm của hắn cư nhiên làm anh cảm thấy thật ấm áp. Từ ngày chỉ còn lại bản thân trên đời này, anh cần nhất là những lời hỏi thăm thật lòng, nhưng không ai cho anh cả.
Thay thế những dịu dàng là những cơn đau rát từ da thịt vào trong nội tạng. Nếu không dùng tảng băng tạo lớp phòng thủ, e rằng anh chẳng sống nổi qua một đêm tra tấn tinh thần.
..
Hoàng Minh Quân không ăn uống, anh đi tắm xong thì vào phòng ngủ.
Mấy ngày nay anh chẳng ngủ được một chút nào vì chuyện hợp tác làm ăn xảy ra trục trặc. Điều tra thì biết có kẻ đã nhúng tay quậy phá anh. Nhưng không biết thủ phạm là ai.
Ngoài ả phù thủy Kiều Chi Châu thì còn ai vào đây được nữa.
Không được ngủ liên tiếp ba ngày, hai mắt anh sắp sửa bị đem đi vứt mất rồi. Vừa đặt lưng xuống giường cơn buồn ngủ liền kéo đến. Hai mắt sụp xuống mà thiếp đi.
Trịnh Anh Tú ở dưới phòng ăn ngồi ôm tay chờ Hoàng tổng. Hắn không đụng đến một miếng cơm nào. Hắn không nghĩ Minh Quân giận người mà để bản thân hẹp thòi đói bụng chết đâu. Nghĩ, có lẽ đang làm việc.
Nhưng mà, lỡ như anh bị trượt mà ngất trong nhà tắm rồi sao?
Nghĩ đến cảnh đó, mặt mày biến sắc hắn lập tức đứng dậy.
Trương Phi Yến đang ăn cơm thì hỏi: "Anh làm gì vậy? Ăn cơm đi, kẻo đồ ăn nguội không còn ngon nữa đó".
Trông cô ăn bình thản, còn rất thoải mái hơn ăn cơm cùng Minh Quân hôm qua. Hắn tự hỏi cô không quan tâm lo lắng cho anh sao?
Dù có giận nhau cỡ nào cũng là vợ chồng. Hôm nay hắn thấy anh rất mệt mỏi, đến nổi giận còn không có sức. Vậy mà hắn lại không thấy cô đoái hoài gì đến chồng mình hỏi thăm.
"Cô ăn trước đi rồi tôi xuống ăn sau, ăn xong tôi sẽ dọn dẹp".
Anh Tú vội đi tìm Minh Quân. Phi Yến đi đến nắm lấy tay hắn: "Anh Tú, đừng làm phiền anh ta lúc anh ta muốn ở một mình".
Bỗng nhớ lại lời chị Ngọc cũng dặn hắn giống vậy, nhưng hắn đang lo anh gặp chuyện trong nhà tắm.
"Nhỡ đâu anh ta đang tắm thì bất tiện mà ngã rồi sao? Để tôi đi xác định cho chắc chắn đã".
Trương Phi Yến không nỡ để hắn vướng rắc rối: "Có lẽ anh không biết, khi anh ta gặp khó khăn hay cần gì thường sẽ thông báo gọi chúng ta. Anh cứ ngồi xuống ăn đi, anh ta không sao đâu".
Có vẻ lời cô đã thuyết phục được hắn, Anh Tú thầm nghĩ Phi Yến nói phải. Hắn tiếp tục ăn tối. Một bữa tối vui vẻ, không còn bị áp lực từ gia chủ đầu bàn.
Lấy chai rượu vang, Phi Yến rót ra ly. Đưa cho hắn: "Cạn ly nào".
Bất ngờ trước loại rượu vang đắt tiền, cha sanh mẹ đẻ từ trước tới giờ chưa từng động đến những thứ cao sang như vậy. Lại còn là rượu vang trong nhà Hoàng tổng. Hắn không dám nhận: "Tôi không thể uống loại rượu này đâu".
Bước qua ngồi bên cạnh hắn, cô nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn đặt lên ly rượu: "Đừng khách sáo, đây là rượu của tôi".
Miễn cưỡng cầm lên cho cô vui, hắn hỏi: "Hoàng tổng không uống rượu sao?".
Cô đáp: "Ngoại trừ những buổi tiệc xã giao, bình thường anh ta không uống rượu".
Ồ, hắn không ngờ đấy. Ông chủ lớn mà không uống rượu, này là không biết sao?
Bỗng ý tưởng điên rồ lướt ngang đầu. Hôm nào Hoàng tổng làm hắn bực thì hắn sẽ chuốc rượu anh say rồi khích anh làm trò con bò, sau đó chụp hình quay phim. Đến khi anh tỉnh rượu sẽ đem nó ra để hăm dọa anh.
Để xem còn dám thái độ chảnh chọe nữa không.
Hắn cười đắc ý, thấy vậy Phi Yến hỏi: "Anh có chuyện vui gì sao?".
"Ha ha, tôi đang tự hỏi không biết Hoàng tổng lúc say sẽ trông như thế nào thôi".
Trương Phi Yến đăm chiêu: "Hừm...".
Nâng ly cạn rượu, cô uống một chút rồi nhìn qua Trịnh Anh Tú uống rượu. Yết hầu đầy nam tính nhấp nhô lên xuống mỗi khi nuốt rượu. Sự tò mò trong cô trỗi dậy, Phi Yến vô thức giơ chạm vào cổ hắn.
Giật nảy, hắn đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Đỏ mặt ngại ngùng nắm lấy cổ tay cô, vì chỗ vừa rồi cô chạm cũng là vị trí nhạy cảm của đàn ông: "Đừng, đừng làm vậy... Nhột".
"Ha ha, anh đáng yêu thật đó nha, anh là trai tân sao?".
Hắn cười cười: "Nói ra thì xấu hổ quá, từ xưa đến giờ tôi chưa từng yêu ai".
"Ồ, chắc anh không biết hương vị tình yêu là thế nào đâu nhỉ?". Cô khẽ vuốt ve bàn tay hắn trên bàn, nhích đến gần hơn nữa: "Cơ mà, anh muốn biết Minh Quân lúc say trông như thế nào không?".
Hiếu kỳ: "Anh ta sẽ như thế nào?".
Nhếch mép, Phi Yến nói: "Cái gương mặt băng lãnh đó sẽ trở nên thân thiện, dễ gần. Bất cứ yêu cầu gì anh ta cũng sẽ làm, kể cả điều đó không đúng đắn đi chăng nữa. Đến bây giờ tôi vẫn còn say đắm nụ cười lúc say của anh ta đây này".
Qua miêu tả về cảnh say rượu của Hoàng Minh Quân, không hiểu vì sao lại làm bụng dưới của hắn trở nên rộn ràng một cách kỳ lạ. Nụ cười trên bờ môi mỏng phụ bạc ấy bỗng xuất hiện trong tưởng tượng.
Thình thịch, thình thịch... Nhịp đập này là đang đập mạnh vì anh sao?
Thật muốn nhìn thấy anh cười...
Trương Phi Yến rời tay, cô buồn bã nói: "Dù say khướt không còn tỉnh táo đi chăng nữa, nhưng anh ấy tuyệt đối không bao giờ đụng vào tôi. Anh biết gì không, Tú?".
Hắn chăm chú lắng nghe: "Sao vậy?".
Uống cạn ly rượu rồi lại thêm một ly nữa, gương mặt cô bị men say làm cho đỏ bừng. Hai mắt mông lung nhìn Anh Tú, cô tựa đầu lên vai hắn.
Những giọt lệ tựa pha lê rơi trên tay cô: "Tôi rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy không yêu tôi. Tôi phải làm thế nào để có được sự quan tâm từ anh ấy đây? Tôi muốn anh ấy để ý đến tôi, tôi muốn được anh ấy yêu! Hức..!".
Mỹ nữ khóc trong lòng, làm Trịnh Anh Tú trở nên bối rối.
Hắn dịu dàng lau nước mắt trên má cô, ân cần an ủi: "Đừng đau lòng, tính tình anh ta vốn dĩ lạnh lùng như vậy. Có thể anh ta cũng yêu cô nhưng lại âm thầm quan tâm bằng cách khác thì sao? Vậy nên cô đừng bi quan, một ngày không xa anh ta sẽ nhận ra tình cảm của cô mà bù đắp cho cô".
Tình yêu là gì..? Là đau khổ dày vò thế này sao? Vì yêu mà phải kìm nén cảm xúc thật để có cơ hội ở gần người mình yêu?
Thật tội nghiệp Trương Phi Yến. Anh Tú đau lòng thay cô.
Tại sao Hoàng Minh Quân lại lạnh nhạt làm người vợ luôn ở bên cạnh chăm sóc mình khóc nức nở thế này?
Hắn tự hỏi, không biết trái tim anh được làm bằng cái gì? Có phải hiện tại ở giữa lòng ngực anh là một khoảng trống không?
Hắn dỗ dành cô, ôm cô vào lòng để cô trút xả mọi uất ức trong lòng. Nếu có được một người vợ ấm áp, ngoan ngoãn và xinh đẹp như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không để cô đau khổ vì mình.
Tim con người làm bằng máu thịt, không phải thép đá mà không bị tổn thương...
Bờ vai rộng, ngực rắn chắc, Trương Phi Yến như được xoa dịu nỗi đau tại nơi hắn. Cô không muốn làm phiền người khác thế này, nhưng bây giờ cô rất cần một người bên cạnh để tâm sự và chia sẻ. Ôm cô vào lòng thì thầm những lời an ủi.
Muốn trái tim mình được chữa lành sau những chuỗi ngày sống trong gai nhọn của xương rồng.
Người con gái nhỏ bé như cô cũng chỉ muốn được anh chú ý...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương