Hoàng Tổng! Tôi Yêu Anh

Chương 11: Ngủ cùng nhau vì Hoàng tổng gặp ác mộng



[Cảnh báo! Chương này có cảnh máu me, bao lực và lạm dụng trẻ em]

Phòng ngủ ấm cúng, âm thanh của mưa cùng sấm chớp đánh đùng đoàng bị ngăn lại ở ngoài lớp tường dày đặc.

Dưới ánh đèn ngủ sắc vàng, hai đầu lông mày của Hoàng Minh Quân nhíu chặt, hai mắt nắm nghiền. Mồ hôi lạnh ướt đẫm vầng trán. Hai tay run rẩy siết chặt tấm chăn, giống như đang mơ thấy những điều khủng khiếp.

Trong cơn ác mộng, máu đỏ tươi từ chiếc xe ô tô bị lật ngửa nát bét đang chảy ra, lan thành một vũng. Chảy dài đến dưới mũi chân trần của anh.

Minh Quân run rẩy không thể thốt thành lời, loạng choạng chạy đến gào lên.

"Mẹ! Mẹ ơi!".

Người phụ nữ bên trong lớp kính nát tươm, máu me nhuốm nửa gương mặt, tóc tai rối bời. Cô mấp máy đôi môi bị máu nhuộm lấy. Những lời cô nói cư nhiên đến tai anh đều biến thành những âm thanh mù mịt.

Như tiếng đài radio bị hỏng, rì rè.

Sau đó cô mỉm cười, nhắm mắt. Có một thế lực vô hình kéo anh lùi lại đằng sau. Chiếc xe đột nhiên nổ tung, lửa cao phừng phực dạ vào gương mặt kinh hãi đầy bi thương của anh.

"Không... Không... Mẹ ơi!".

Ngọn lửa dập tắt, khung cảnh dần biến mất sau khi bị không gian màu đen dài vô tận bao phủ. Anh vội lau đi nước mắt. Ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt xuất hiện một thiếu niên Minh Quân mười ba tuổi.

Đến khi chớp mắt, mở mắt ra thì thấy mình là thiếu niên mười ba tuổi nọ.

Nhìn xuống dưới đất thấy chân bị xích lại, những sợi xích rỉ sét dính máu nhơ nhớp. Hai tay bị còng số tám khóa chặt. Ngước mắt nhìn quanh thì thấy mình đang bị nhốt trong một cái nhà kho.

Bên cạnh là những cái xác súc vật đã bị mổ giết. Gà đứt cổ, bò mổ bụng, trâu lìa nửa người. Nội tạng trào ra ngoài, máu chảy biến đen, ruồi nhặng bu đậu, dòi bọ lúc nhúc.

Cơn buồn nôn kéo ập, kinh hoàng lấn tới. Anh lập tức nôn mửa tại chỗ, gồng cổ la hét cầu cứu. Vùng vẫy muốn thoát khỏi đám xích trói chặt chân.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!".

Bỗng, trước mặt xuất hiện một gã đàn ông to lớn, gương mặt dường như bị lớp khói đen xì che khuất, không trông rõ diện mạo. Nhưng nụ cười gian ác đầy biến thái vẫn rất rõ ràng.

Gã vuốt ve gương mặt trắng mịn trước mặt, không đặng được mà liếm môi. Một màn sờ soạng khắp thân thể thiếu niên.

Minh Quân sợ hãi lùi lại phía sau, đến khi lưng chạm vào trụ gỗ mới thấy đã hết đường lui.

"Khì khì, cục cưng à, đẹp quá. Nếu bán đi thì tiếc quá...".

Gã đi đến, tay thì cởi thắt lưng. Chiếc quần trượt xuống đùi, liền đem đầu anh nhấn vào.

Anh đen mặt, hai mắt trợn tròn. Cổ họng bị đâm thọt, cơn ngạt thở kéo đến. Nước mắt, nước mũi lăn dài ròng ròng, mặt mũi tím tái.

Thỏa mãn, gã rút ra, khóe môi bị rách...

Ọe! Mọi thứ đỏ trắng hòa lẫn trong miệng tuôn trào, nôn tháo. Đến gào khóc cầu cứu cũng không còn sức lực. Sợ hãi đến độ cơ thể mềm nhũng.

Thô bạo lật người anh nhấn mạnh dưới đất, bàn tay bẩn thỉu định giở trò xằng bậy thì đột nhiên gã khựng lại. Âm thanh của vật gì đó rơi mạnh xuống đất.

Minh Quân run rẩy quay đầu lại thì thấy có một cậu bé mũm mĩm chừng sáu, bảy tuổi vừa rồi đã đâm dao vào lưng gã buôn người.

Anh dũng cỡ nào thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, sự kinh hoảng còn đọng trên ánh mắt thơ dại. Gã trừng mắt tức giận túm nó lên.

Anh hoảng hốt dáo dác xung quanh thì thấy có cái kìm gọng sắt. Nhặt lên, lập tức bổ vào đầu gã giải cứu đứa nhỏ.

Máu đỏ bắn một phúng.

Gã đau đớn gào lên, ngã gục xuống đất. Hoàng Minh Quân kinh hãi nhìn đôi tay nhuộm máu của mình, đây là đầu tiên anh làm hại một vật thể sống đổ máu.

Cậu bé thông minh nhanh nhẹn, nhân cơ hội nhặt cây kìm nhỏ bên cạnh: "Anh! Mau dùng cái kìm lớn trên tay cắt xích đi!".

Rồi nó giúp anh dồn hết sức lực của cậu bé mập mạp khỏe mạnh cắt xích trên chân. Còn anh thì luống cuống cắt đôi còng số tám trên tay. Sau đó anh cố gắng cắt xích chân giúp nó.

Cậu bé nắm lấy tay anh liền dẫn anh chạy trốn ra bên ngoài. Phía sau vang lên mấy tiếng bước chân đuổi theo cùng tiếng hô hoán trong cơn thịnh nộ của bọn buôn người.

Tim anh đập thình thịch trong sợ hãi, anh hoàn toàn đặt niềm tin của mình vào một cậu bé nhỏ hơn mình.

Chạy đến bến cảng, hết đường chạy. Bọn buôn người cũng đuổi tới, bọn chúng tức giận nhưng cũng vui mừng vì có thêm một con mồi. Tiền vào túi chúng sắp sửa dư một khúc.

Ý chí sinh tồn trong Hoàng Minh Quân đang sợ hãi bỗng trỗi dậy, anh nhặt cục đá to hơn lòng bàn tay mình liền một mạch ném thẳng vào gã đàn ông dẫn đầu đang cầm dao.

Máu túa, gã tức điên sôi máu. Xông lên vung dao chém anh.

Hoàng Minh Quân nhắm chặt mắt chờ chết, nhưng không cảm nhận được nỗi đau. Mùi máu xộc thẳng vào mũi anh, tiếng rên rỉ trong đau đớn vang lên khe khẽ.

Anh mở mắt đầy kinh hãi đỡ lấy cậu bé vào lòng. Nó vừa rồi dùng lưng chặn đòn dao chết chóc thay anh.



"Hức...". Đôi tay anh run rẩy ôm chặt nó.

Mở choàng mắt, hơi thở hỗn loạn sau giấc mộng kinh hoàng. Sau khi lấy lại nhịp thở ổn định, Minh Quân kéo chăn chùm qua đầu mà run rẩy.

Ác mộng ám ảnh ngày bé vốn dĩ đã bị anh vùi chốn bao lâu nay đột nhiên lại xuất hiện trở lại. Mọi giác quan và cảm xúc đều như được kéo về dồn dập đè nặng lên anh của hiện tại.

Đồng hồ gần 1 giờ sáng, Hoàng Minh Quân không dám ngủ lại một lần nữa. Sợ rằng cơn ác mộng vừa rồi sẽ tìm tới dày vò anh.

Hai tay, hai chân lạnh ngắt. Anh co người, cơn lạnh buốt làm anh rùng mình liên tục. Cảm giác như có vô số đôi mắt vô hình khắp căn phòng đang đổ dồn về phía anh, nhìn chòng chọc không rời.

Như thể đang canh chừng tên lập dị đầy thảm hại trong chiếc lồng sắt bị bóng tối nuốt chửng.

Ló tay ra khỏi chăn mò mẫm điện thoại trên tủ đầu giường. Ánh sáng xanh từ điện thoại hất vào gương mặt trắng bệch của anh. Trong danh bạ vô số người được lưu tên, nhưng đa phần chỉ là đối tác làm ăn.

Người mà anh liên lạc nhiều nhất được lên ô hàng đầu tiên cũng chỉ có Trịnh Anh Tú. Mỗi ngày trước khi về nhà anh đều nhắn tin cho hắn, có cần gì cũng chỉ gọi điện cho hắn.

Anh mím môi liền bấm gọi cho hắn.

Anh Tú ở phòng riêng được ngủ trong máy lạnh sung sướng đang nằm phè chân, ngủ hả họng chìm trong giấc mộng xuân đầy màu hồng thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên làm hắn giật nảy mình bừng tỉnh.

Dụi mắt với lấy điện thoại xem là tên điên nào gọi điện phá đám lúc nửa đêm: "Gì vậy trời..?".

Bấm bụng định mắng kẻ nọ dám phá giấc ngủ ngon lành của hắn, thì tỉnh táo nhìn lại thấy người gọi đến là Hoàng tổng. Hắn lập tức xanh mặt vứt đi mấy lời trong lòng vừa rồi.

Lập tức đứng lên chạy qua phòng của anh mà quên mặc quần áo đàng hoàng. Mở cửa xông vào: "Anh cần gì sao ạ? Anh đói bụng sao?".

Minh Quân ngồi dậy tắt máy, dưới ánh đèn ngủ mặt anh đỏ bừng lên. Trịnh Anh Tú vậy mà lại không mặc quần áo chỉ có chiếc quần nhỏ miễn cưỡng che chú voi khổng lồ giữa chân.

Thẹn quá hóa giận: "Cậu vừa làm cái quái gì mà lại khỏa thân chạy đến phòng tôi hả?!".

Hắn khựng lại nhìn xuống thân mình, lập tức che thân lại như thiếu nữ ngại ngùng: "A, tôi, tôi! Để tôi đi mặc đồ!".

"Khoan đã". Anh dời mắt đi chỗ khác, đều là đàn ông với nhau không có gì mà ngại chứ.

"Sao ạ?".

Minh Quân: "Cậu đến đây".

Anh Tú thăm dò đi đến, đứng một bên không dám đứng trước mặt anh. Hoàng Minh Quân chặt lưỡi bảo hắn lên giường.

Hắn cẩn thận ngồi trên giường, hỏi: "Hoàng tổng cần tôi làm gì?".

Anh nằm xuống: "Dỗ tôi ngủ đi".

Trịnh Anh Tú ngây người chớp chớp mắt. Nửa đêm nửa hôm đột nhiên ông chủ gọi đến phòng tưởng có chuyện gì khẩn cấp, ai ngờ đâu anh lại muốn dỗ ngủ.

Em bé à? Em bé đi làm tổng tài?

"Tôi... Không biết như thế nào là dỗ anh ngủ nữa..?".

Anh đưa lưng về phía hắn, không thèm nhìn đến mà nói: "Chỉ cần nằm xuống thôi".

Nghe lời, hắn liền nằm xuống cạnh anh. Lại hỏi: "Anh không ngủ được sao? Có đói bụng không?".

"Không".

Hắn đoán: "Vậy... Anh đã mơ thấy ác mộng đúng không?".

Chỉ đoán bừa thôi, cái tên tuyệt tình lạnh lùng này mà sợ ma thì không phải là anh nữa. Có con ma nó sợ anh thì có.

Minh Quân nhỏ giọng nói: "Ừ".

Anh Tú ngạc nhiên trước phán đoán của mình, lại nói: "Vậy anh có muốn uống sữa ấm để dễ đi vào giấc ngủ không? Tôi thấy từ chiều anh vẫn chưa ăn tối, có thể do mang bụng đói đi ngủ nên mới mơ thấy ác mộng đó".

Lải nhải bên tai đau hết cả đầu, anh quay mặt qua lườm hắn: "Im coi! Nói hoài!".

Khoảng cách gần gũi, điểm giao thiếu một chút mơ hồ khiến đôi môi hai người sắp chạm. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian cứ như bị ngưng đọng ở khoảng khắc này.

Sắc vàng từ ánh đèn ngủ phản vào đôi mắt Trịnh Anh Tú, mang vẻ khuẩn khiết ngây thơ của chàng trai quê, sáng trong như sao trời.

Đối mặt với gương mặt tuấn tú điển trai, Hoàng Minh Quân bất giác đỏ mặt. Tim đập lỡ một nhịp sâu lắng rồi đột ngột dâng trào mãnh liệt. Ngay sau đó thành thẹn một nùi to rồi tức giận đẩy mạnh hắn ra: "Làm cái gì mà áp sát dữ vậy?! Xích ra bên kia coi!".

Không ngờ lực đẩy của anh lại mạnh, Anh Tú khẽ than đau. Bĩu môi trong lòng mà thầm mắng: "Anh xem chỗ của tôi có một khoảng nhỏ xíu, còn anh đã chiếm hơn nửa giường rồi thì chỗ đâu mà tôi nằm?".

Nhận ra hắn nói đúng, Minh Quân im lặng không nói gì mà ngượng nghịu nhích sang một bên. Kéo xa khoảng cách của anh và hắn. Anh quay mặt chỗ khác, nhắm mắt tĩnh lặng.

Anh Tú: "...".

Hắn nằm im không nhúc nhích, trong phòng mở nhiệt độ thấp lạnh đến rùng mình, muốn kéo chăn đắp cũng không dám.



Khi nãy đúng là quá vội mà, biết trước cái phòng này lạnh như nhà ma thì hắn sớm mặc quần áo đàng hoàng rồi. Không biết con người hay thịt cá đông lạnh nữa mà lại mở máy lạnh muốn đóng băng người ta.

Chịu không được, hắn nhỏ giọng lên tiếng: "Hoàng tổng ơi".

"Gì?".

"Tôi lạnh quá, cho tôi đắp ké cái mền được không?".

"Tùy".

Nghĩa là cho phép sao? Anh Tú sắp thành cá đông rồi, hắn nhanh chống kéo chăn trùm đến cổ: "A, đúng là ấm quá mà. Phải chi có người yêu để ôm nữa là đúng bài rồi".

Chỉ là lời nói vô thức của hắn, nhưng ý nghĩa khiến anh không nhịn được mà muốn làm gì đó với hắn ngay bây giờ. Nhưng những suy nghĩ không đúng đắn lập tức thu lại.

Đúng là quá lộ liễu mà.

Nửa tiếng trôi qua, người cần dỗ ngủ thì không ngủ được. Còn bảo mẫu thì đã ngủ mất tiêu từ đời nào.

Tiếng ngáy của người bên cạnh phát to o o khò khò như kéo kèn làm Hoàng Minh Quân khó chịu. Anh bực mình quay qua lay hắn: "Nhỏ tiếng lại coi".

Ngủ say như chết, có lay có gọi cũng không cử động.

Là con gà hay con người nữa không biết!

Hoàng Minh Quân sầm mặt liền giật cái gối sau đầu hắn ra mà đè lên mặt hắn chặn tiếng ngáy lại. Âm thanh nhỏ đi anh mới nằm xuống.

Mới yên tĩnh chưa được một phút thì đột nhiên một cánh tay choàng qua eo mình. Anh giật nảy mình, chưa kịp nghĩ ngợi đã bị hắn ôm vào lòng.

"?!".

Minh Quân lặng thinh, không phản kháng. Nằm im mặc hắn xem mình như gối ôm mà ôm.

Bỗng, anh cảm thấy có vật gì đó vừa mềm lại vừa cứng, hẳn là slime dạng cứng đang cạ sau thân dưới của anh. Gương mặt vốn lạnh băng đột nhiên phì khói, đỏ như cục than trong lò.

Cái gì vậy chứ..?

Tư thế lúc này rất giống cặp tình nhân đang ôm nhau ngủ, không có gì lạ hết.

Nhưng thực tế, anh là chủ còn hắn làm công!

Có chút nhạy cảm, anh khẽ nhích ra để không bị phía sau động chạm lung tung. Cảm giác như tim sắp rụng mất rồi.

"An à... Lạnh quá, ôm miếng coi...". Hơi thở nam tính thổi nhẹ bên tai anh, vừa ngứa lại vừa nhột. Trịnh Anh Tú càng ôm chặt lấy anh.

Nghe hắn nỉ non gọi mộng tên Trần Hoài An, Minh Quân cắn răng liền đẩy hắn ra mà ngồi dậy. Anh Tú cứ ngủ không biết trời trăng mây hoa gì, dù thiên địa có xoay chuyển cũng không hay.

Anh nhíu mày nhìn gương mặt ngây ngô của hắn, ánh mắt vô hồn càng thêm sâu hút. Cảm thấy hắn thật ngốc nghếch, toàn làm những hành động làm người khác lầm tưởng.

Vừa rồi nếu không phải hắn vô thức gọi tên Hoài An, có lẽ anh thật sự muốn tình ý với hắn rồi.

Anh cười nhạt, làm gì có kẻ nào kỳ quặc, lập dị nào như mình chứ. Đi thích một chàng trai cùng giới tính...

Anh Tú là người bình thường, chàng trai khỏe mạnh thích phụ nữ. Không như anh có khuynh hướng khác người đó.

Vừa rồi anh vô tình đi ghen với cậu bạn thân của hắn, anh biết giữa bọn họ chỉ là tri kỷ ở cùng nhau từ thơ ấu đến trưởng thành. Chẳng có gì đặc biệt ngoài chuyện Trần Hoài An bị bạn gái lừa tiền, lừa tình.

Vậy nên mới nói mình là tên điên thích suy diễn lung tung.

Anh rũ mi, thở dài rồi nằm xuống. Nếu để hắn biết anh có xu hướng tính dục thích đàn ông không chừng sẽ khiến hắn ghê tởm mà cách xa mình.

Anh không muốn thế giới màu đen của mình vừa len lỏi một chút ánh sáng lại nhẫn tâm bị dập tắt.

Có lẽ nên chôn cất xuống nơi thật sâu, đặt tảng băng lên trên che đậy.

__________

[Vở kịch nhỏ]

Hoàng Minh Quân: "Tôi đã thích em từ cái nhìn đầu tiên".

Trịnh Anh Tú kinh hoàng tỉnh dậy khỏi "cơn ác mộng" mang tên lời tỏ tình của Hoàng tổng: "Phù, hết hồn! Thì ra chỉ là mơ".

Trong lòng Hoàng Minh Quân buồn bã: Là thật, đêm qua lúc em say tôi đã nói như vậy.

Ngoài mặt, anh lạnh như băng: "Ngủ gục trong lúc làm việc, trừ tiền!".

Trịnh Anh Tú: "Híc! Đừng mà Hoàng tổng!".
Chương trước Chương tiếp