Hoàng Tổng! Tôi Yêu Anh
Chương 12: Hoàng tổng lạnh lùng cũng biết ghen
Sau cơn mưa đêm tầm tã trời lại sáng, nắng ấm xuyên qua tấm mành trắng bay phất phủ trên vách tường trắng. Đáp nhẹ lên tấm lưng vững chãi của Trịnh Anh Tú.
Hoàng Minh Quân chậm rãi mở mắt, không muốn thức dậy thoát khỏi cảm giác bình yên này một chút nào. Anh không còn gặp ác mộng nữa, không ngủ mơ, một giấc thẳng đến sáng.
Lòng ngực thật ấm áp, anh nhắm mắt lại dụi đầu trên bờ ngực nọ hưởng thụ. Như được ngủ trong lòng mẹ.
Mà khoan..! Có gì đó không đúng ở đây!
Mở choàng mắt, anh bật ngồi dậy. Thế quái nào..?! Không lẽ suốt một đêm mình đã ôm nó ngủ?!
Hoang mang nhìn qua Trịnh Anh Tú bên cạnh ngủ trong mộng đẹp của hắn, Minh Quân đỏ mặt mà đạp hắn xuống giường: "Thức dậy coi! Có biết giờ này mấy giờ rồi không hả?!".
Ngã đến chỏng chân lên trời, miệng còn chảy ke mơ màng. Hé mắt, ngáo ngơ vài giây đột nhiên mở to mắt đứng bật dậy như báo thức di động: "A! Mấy giờ rồi?! Trễ mất rồi!".
Luống cuống tìm điện thoại của mình, xem giờ trên máy mà giật mình. Hiện giờ gần bảy giờ sáng: "A, Hoàng tổng tôi xin lỗi! Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho anh ngay đây!".
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, Minh Quân nhìn theo hắn chạy đi. Ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên lưng hắn, chợt nhíu mày nhớ lại cậu bé đỡ dao thay mình năm đó.
Cơn đau đầu thình lình kéo đến, anh đỡ đầu đứng dậy hít một hơi rồi thở dài. Có thể chỉ là trùng hợp thôi... Thời gian qua anh cũng không nhớ được gương mặt của cậu bé năm ấy trông như thế nào.
Sau đêm bị bắt cóc suýt chút nữa bị đem đi bán, khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong bệnh viện. Không thấy cậu bé mũm mĩm ấy đâu nữa. Anh đã hoảng hốt đi tìm cậu ấy để trả ơn nhưng lại không biết cậu ấy ở đâu.
Vì không thích mình mang nợ ai nên đến tận giờ vẫn đang tìm kiếm cậu nhóc ấy. Ba năm trước khi anh đến biên giới giáp Campuchia, nơi mình từng bị đám buôn người bắt cóc chuẩn bị lên thuyền sang Campuchia.
Dò hỏi tung tích của cậu bé ấy, chỉ nghe người dân quanh đó nói họ không biết.
Nhiều người nói có thể gia đình cậu bé ấy đã chuyển đi nơi khác ở, cũng có thể cậu nhóc không phải người dân ở nơi đó. Họ bảo chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ như vậy bao giờ.
Ở thời điểm hiện tại, mơ hồ anh cảm thấy cậu nhóc anh dũng gan dạ ngày đó lại là Trịnh Anh Tú.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận nào. Anh không tin trên đời có thứ gọi là định mệnh ân nhân tự động đến tìm mình muốn đòi báo đáp.
Anh không nghi ngờ mình có chút hứng thú với Anh Tú từ lần đầu gặp là vì cảm thấy hắn có chút quen mắt.
..
Trương Phi Yến không xuống ăn sáng cùng bọn họ, vì cô đang ngủ. Hôm nay là chủ nhật, mấy người giúp việc được nghỉ phép. Nhưng chỉ có hắn làm suốt một tuần, đến chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi.
Anh Tú rầu rĩ than vãn thầm mắng Hoàng tổng không công bằng.
Mỗi ngày đều phải hầu hạ Hoàng tổng, phải ngồi ăn cùng Hoàng tổng, cái gì cũng vì Hoàng tổng hết lòng nhưng vẫn không có một ngày nghỉ phép. Đến chủ nhật còn phải ở nhà cùng anh.
A, thật muốn đi ra ngoài chơi, lâu rồi không dẫn De Lô đi dạo.
Nhìn qua De Lô đang ăn ở một góc, hắn thở dài. Cũng không giận anh gì mấy khi mà anh chi tiền chu cấp thức ăn cho chú chó De Lô và cho người chăm sóc nó thay hắn hàng ngày.
Tính ra Hoàng tổng cũng không quá xấu tính, ngoài miệng nói ghét động vậy nhưng đôi khi hắn vô tình nhìn thấy anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn De Lô.
Nhưng mỗi tội anh dị ứng với nó, vừa thấy nó chạy đến thì đã vội né ra trong tức giận.
Đúng là con người kỳ lạ mà.
Minh Quân không ra ngoài, vừa dùng bữa sáng xong anh lại vào phòng làm việc tiếp tục làm việc. Anh Tú ở dưới nhà vươn vai thoải mái được một chút.
Ngồi xuống sofa lướt điện thoại, bỗng dừng lại ở tin nhắn của mình và Trần Hoài An. Nhìn chằm chằm một lúc, hắn siết chặt điện thoại, bấm gọi cậu một lần nữa.
Tút___ người nhận tạm thời không liên lạc được__
Quả nhiên vẫn không gọi được, mỏi khi nghĩ đến cậu hắn lại mệt mỏi, không thể hết lo lắng.
Không biết kết quả mà hắn nhờ sự giúp đỡ của Minh Quân để tìm cậu thế nào nữa. Muốn nhanh chống nhận được hồi âm từ cậu bạn gây rối này.
Phi Yến vừa hay đi xuống nhà thì thấy hắn đang buồn rầu chuyện gì đó ngoài phòng khách, liền đi đến choàng cổ hắn từ đằng sau: "Buổi sáng vui vẻ, mới sáng ra sao trông anh uể oải vậy? Bị trách phạt chuyện gì nữa sao?".
Giật mình, hương nước hoa ngọt ngào cùng phấn thơm từ mỹ nữ bám lấy tâm trí làm hắn đỏ mặt, bối rối: "Không, không phải. Sáng nay mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là có chút chuyện cá nhân".
"Hừm...?".
Anh Tú vội nhích ra khỏi vòng tay của cô, đứng lên nói: "Cô ăn sáng bây giờ luôn không? Tôi làm cho?".
"Được, hôm nay tôi ăn bánh mì với mứt dâu". Nói, cô đi vào bếp pha cà phê uống.
Ở ngoài phòng khách, hắn gãi gãi đầu ngây ngốc vì những hành động quá mức thân mật giữa bà chủ và tên bảo mẫu của chồng bị tật.
Hắn chỉ đơn thuần nghĩ Phi Yến xem hắn như anh em trai mà đối xử. Không nghĩ cô có ý đồ gì với mình.
Bình tĩnh trở lại, hắn theo cô vào bếp làm đồ ăn sáng.
Trương Phi Yến ngồi uống cà phê nhìn Anh Tú làm bánh mì, khóe môi bỗng nhếch lên. Trong lòng đang nghĩ, lợi dụng hắn để khiến cho Hoàng Minh Quân chú ý đến mình.
Nhớ đến đêm hôm trước anh ta tức giận đập vỡ bình hoa mà anh ta yêu thích khi thấy mình và Tú ở cùng nhau, cảm giác thật sảng khoái làm sao.
Anh ta nói không yêu mình thì sao lại có biểu cảm đó? Hừ, đồ đàn ông lạnh lùng. Để tôi xem anh có chịu nói yêu tôi không sau khi thấy tôi ngoại tình trước mặt anh!
Phi Yến ảo tượng trong đủ loại suy nghĩ của chính mình. Cô đang cho rằng Minh Quân có tình cảm với mình, mà chỉ là anh che đậy.
Cô yêu anh, yêu rất nhiều, rất nhiều đến nỗi ám ảnh mỗi đêm đều mơ thấy thân anh nhuộm đỏ máu tươi trong vòng tay mình.
Trong suy nghĩ bệnh hoại, ánh mắt Trương Phi Yến điên cuồng của một ả tâm thần. Tự cắn môi đến chảy máu, móng tay báu vào da thịt không cảm nhận được chút nỗi đau nào.
"Cô sao vậy?".
Bàn tay thô ráp của Anh Tú khẽ chạm vào má cô thì cô mới hoàn hồn tỉnh táo, vội gạt tay hắn ra: "Không, không có gì đâu".
Hắn quệt đi vết máu trên môi cô: "Cô bị thương rồi này, không sao chứ?".
Nét mặt thản nhiên xem như không có gì, cô nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi mình: "Chắc do bị khô môi nên mới rách ấy mà".
Anh Tú ngồi xuống đối diện với cô, chống cằm nhìn chằm chằm: "Tôi biết cô đang buồn rầu vì Hoàng tổng, nhưng cô phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Có như vậy anh ta mới chú ý đến cô, vậy nên đừng bận tâm những gì anh ta đã làm và nói với cô nữa".
Hắn rất nghiêm túc: "Vì anh ta yêu cô nên mới cư xử như vậy".
Nhận được sự quan tâm từ một người đàn ông khác không phải là người chồng mình yêu thầm, Phi Yến có cảm giác buồn tủi. Nhưng cũng khá thoải mái: "Cảm ơn anh".
..
Đập mạnh mắt kính xuống bàn, suốt một buổi sáng làm việc Hoàng Minh Quân không thể nào tập trung nổi vì những cảnh tượng đêm qua cứ ám lên đầu.
Cái ôm của Trịnh Anh Tú, hơi thở nóng rực đầy quyến rũ của hắn. Vòng tay ấm áp, bờ ngực vững chải. Tất cả đều rõ ràng giữa ban ngày, làm hai tai anh phì khói.
Vuốt mặt mấy cái để cơn nóng đến đỏ bừng cả mặt dập tắt, anh đóng laptop đứng dậy đi tới đi lui để quên đi những cái phản cảm đêm qua.
Che đậy cảm xúc thật vốn dĩ đã quen thuộc, Hoàng Minh Quân không muốn ai phát hiện sở thích quái lạ của mình được. Nhưng cứ sơ hở là anh suýt làm lộ bí mật của mình.
Thật nguy hiểm! Đều tại thằng Tú!
Dừng trước cửa ra ban công, anh lặng thinh nhìn những chậu sen đá được trồng trong góc lan can. Ruột gan bỗng sôi nổi bức bối, anh không muốn chuyện đó lại tái diễn một lần nữa ở hiện tại.
Dung mạo thiếu niên mười lăm tuổi bị vùi sau đám khói đen mù mịt bỗng xuất hiện. Nụ cười ấm áp đó trở nên méo mó, sự ghê tởm của người ấy đối với mình đều hiển thị rõ ràng trên khuôn mặt mơ hồ.
"Thằng quái vật biến thái, cút khuất mắt tao!".
Siết chặt nắm đấm, ánh mắt Minh Quân ngày càng lạnh lẽo một màu sắc u ám của ngày mưa tang, trừng lên khiến những cây sen đá tựa hồ muốn tàn lụi trong luồng sát khí kinh khủng của anh.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Anh lạnh lùng bắt máy.
Người ở đầu giây bên kia run giọng nói: "Cậu, cậu chủ, bà chủ cho gọi cuối tuần sau cậu về nhà ạ".
Là giọng của một quản gia trẻ tuổi, hình như là người mới. Kiều Chi Châu lại thay người.
Anh không đáp liền tắt ngang, màn sương đen càng thêm mịt mùng. Cư nhiên đang yên đang lành lại gọi anh về nhà, Kiều Chi Châu lại muốn tạo "bất ngờ" cho anh.
Quá chán ngáy với những trò chơi ấu trĩ dành cho trẻ con của bà ta, không biết lần này bà ta lại muốn gì nữa.
Điện thoại lại reo lên một lần nữa, là Phan Kiệt gọi đến: "Hoàng tổng, tay chân bên dưới có báo cáo. Người tên Trần Hoài An mà anh tìm hiện tại đang ở gần biên giới sang Campuchia, nơi cậu ta trốn thật không dễ dàng tìm được, chúng ta nên xử lý thế nào ạ? Có cần cho người bắt cậu ta về không?".
Phan Kiệt đang nghĩ kẻ tên Trần Hoài An này gây tội với anh nên cậu ta rất tự tin để trừng trị cậu thay anh. Chắc chắn mà nói: "Anh không cần phải ra tay xử lý đâu, để bọn tôi xử lý được rồi".
Nhận được tin tìm thấy Hoài An, trong lòng Minh Quân trở nên khó chịu. Mặc dù biết cậu là trai thẳng, chỉ là bạn thân trí cốt của Anh Tú. Nhưng anh vẫn không chấp nhận chuyện Anh Tú từng ôm cậu ta đi ngủ.
Ngay từ đầu nhìn thấy ảnh của cậu trong hồ sơ thì anh đã chướng mắt. Ban đầu anh cứ ngỡ nếu là bạn của Anh Tú thì vóc dáng cũng cỡ như hắn. Nhưng ai có ngờ lại là một cậu trai trông như những "con chim non" trong club.
Da thì trắng, môi thì hồng hào. Dáng người mảnh khảnh, nhìn vào không ai biết cứ tưởng cậu là trai bao dành cho đàn ông.
Sau khi biết cậu có bạn gái, một trai thẳng chính thống thì lòng cảnh giác của anh mới vơi đi.
Phan Kiệt hỏi lại một lần nữa: "Hoàng tổng, chúng ta xử lý sao ạ?".
Anh đáp: "Khoan hẳn mang cậu ta về, sắp xếp người theo dõi và bảo vệ cậu ta đi. Đã điều tra chủ của chỗ vay nặng lãi nơi cậu ta vay tiền chưa?".
Hoàng tổng cho tìm người nhưng không bắt người thanh toán mà lại cho bảo vệ giám sát. Rốt cuộc tên nhóc Hoài An này có mối quan hệ gì với anh? Phan Kiệt chấm hỏi.
Cậu ta theo lệnh: "Dạ".
__________
[Lời tác giả]
Hoàng tổng khoái thằng bảo mẫu muốn chết mà cứ làm bộ làm tịch quài :))
Nhưng cô vợ si tình của anh lại ảo tưởng sức mạnh cho rằng anh đang ghen vì cô \=}}
Hoàng Minh Quân chậm rãi mở mắt, không muốn thức dậy thoát khỏi cảm giác bình yên này một chút nào. Anh không còn gặp ác mộng nữa, không ngủ mơ, một giấc thẳng đến sáng.
Lòng ngực thật ấm áp, anh nhắm mắt lại dụi đầu trên bờ ngực nọ hưởng thụ. Như được ngủ trong lòng mẹ.
Mà khoan..! Có gì đó không đúng ở đây!
Mở choàng mắt, anh bật ngồi dậy. Thế quái nào..?! Không lẽ suốt một đêm mình đã ôm nó ngủ?!
Hoang mang nhìn qua Trịnh Anh Tú bên cạnh ngủ trong mộng đẹp của hắn, Minh Quân đỏ mặt mà đạp hắn xuống giường: "Thức dậy coi! Có biết giờ này mấy giờ rồi không hả?!".
Ngã đến chỏng chân lên trời, miệng còn chảy ke mơ màng. Hé mắt, ngáo ngơ vài giây đột nhiên mở to mắt đứng bật dậy như báo thức di động: "A! Mấy giờ rồi?! Trễ mất rồi!".
Luống cuống tìm điện thoại của mình, xem giờ trên máy mà giật mình. Hiện giờ gần bảy giờ sáng: "A, Hoàng tổng tôi xin lỗi! Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho anh ngay đây!".
Hắn vội vàng chạy ra ngoài, Minh Quân nhìn theo hắn chạy đi. Ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên lưng hắn, chợt nhíu mày nhớ lại cậu bé đỡ dao thay mình năm đó.
Cơn đau đầu thình lình kéo đến, anh đỡ đầu đứng dậy hít một hơi rồi thở dài. Có thể chỉ là trùng hợp thôi... Thời gian qua anh cũng không nhớ được gương mặt của cậu bé năm ấy trông như thế nào.
Sau đêm bị bắt cóc suýt chút nữa bị đem đi bán, khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong bệnh viện. Không thấy cậu bé mũm mĩm ấy đâu nữa. Anh đã hoảng hốt đi tìm cậu ấy để trả ơn nhưng lại không biết cậu ấy ở đâu.
Vì không thích mình mang nợ ai nên đến tận giờ vẫn đang tìm kiếm cậu nhóc ấy. Ba năm trước khi anh đến biên giới giáp Campuchia, nơi mình từng bị đám buôn người bắt cóc chuẩn bị lên thuyền sang Campuchia.
Dò hỏi tung tích của cậu bé ấy, chỉ nghe người dân quanh đó nói họ không biết.
Nhiều người nói có thể gia đình cậu bé ấy đã chuyển đi nơi khác ở, cũng có thể cậu nhóc không phải người dân ở nơi đó. Họ bảo chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ như vậy bao giờ.
Ở thời điểm hiện tại, mơ hồ anh cảm thấy cậu nhóc anh dũng gan dạ ngày đó lại là Trịnh Anh Tú.
Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận nào. Anh không tin trên đời có thứ gọi là định mệnh ân nhân tự động đến tìm mình muốn đòi báo đáp.
Anh không nghi ngờ mình có chút hứng thú với Anh Tú từ lần đầu gặp là vì cảm thấy hắn có chút quen mắt.
..
Trương Phi Yến không xuống ăn sáng cùng bọn họ, vì cô đang ngủ. Hôm nay là chủ nhật, mấy người giúp việc được nghỉ phép. Nhưng chỉ có hắn làm suốt một tuần, đến chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi.
Anh Tú rầu rĩ than vãn thầm mắng Hoàng tổng không công bằng.
Mỗi ngày đều phải hầu hạ Hoàng tổng, phải ngồi ăn cùng Hoàng tổng, cái gì cũng vì Hoàng tổng hết lòng nhưng vẫn không có một ngày nghỉ phép. Đến chủ nhật còn phải ở nhà cùng anh.
A, thật muốn đi ra ngoài chơi, lâu rồi không dẫn De Lô đi dạo.
Nhìn qua De Lô đang ăn ở một góc, hắn thở dài. Cũng không giận anh gì mấy khi mà anh chi tiền chu cấp thức ăn cho chú chó De Lô và cho người chăm sóc nó thay hắn hàng ngày.
Tính ra Hoàng tổng cũng không quá xấu tính, ngoài miệng nói ghét động vậy nhưng đôi khi hắn vô tình nhìn thấy anh dùng ánh mắt trìu mến nhìn De Lô.
Nhưng mỗi tội anh dị ứng với nó, vừa thấy nó chạy đến thì đã vội né ra trong tức giận.
Đúng là con người kỳ lạ mà.
Minh Quân không ra ngoài, vừa dùng bữa sáng xong anh lại vào phòng làm việc tiếp tục làm việc. Anh Tú ở dưới nhà vươn vai thoải mái được một chút.
Ngồi xuống sofa lướt điện thoại, bỗng dừng lại ở tin nhắn của mình và Trần Hoài An. Nhìn chằm chằm một lúc, hắn siết chặt điện thoại, bấm gọi cậu một lần nữa.
Tút___ người nhận tạm thời không liên lạc được__
Quả nhiên vẫn không gọi được, mỏi khi nghĩ đến cậu hắn lại mệt mỏi, không thể hết lo lắng.
Không biết kết quả mà hắn nhờ sự giúp đỡ của Minh Quân để tìm cậu thế nào nữa. Muốn nhanh chống nhận được hồi âm từ cậu bạn gây rối này.
Phi Yến vừa hay đi xuống nhà thì thấy hắn đang buồn rầu chuyện gì đó ngoài phòng khách, liền đi đến choàng cổ hắn từ đằng sau: "Buổi sáng vui vẻ, mới sáng ra sao trông anh uể oải vậy? Bị trách phạt chuyện gì nữa sao?".
Giật mình, hương nước hoa ngọt ngào cùng phấn thơm từ mỹ nữ bám lấy tâm trí làm hắn đỏ mặt, bối rối: "Không, không phải. Sáng nay mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là có chút chuyện cá nhân".
"Hừm...?".
Anh Tú vội nhích ra khỏi vòng tay của cô, đứng lên nói: "Cô ăn sáng bây giờ luôn không? Tôi làm cho?".
"Được, hôm nay tôi ăn bánh mì với mứt dâu". Nói, cô đi vào bếp pha cà phê uống.
Ở ngoài phòng khách, hắn gãi gãi đầu ngây ngốc vì những hành động quá mức thân mật giữa bà chủ và tên bảo mẫu của chồng bị tật.
Hắn chỉ đơn thuần nghĩ Phi Yến xem hắn như anh em trai mà đối xử. Không nghĩ cô có ý đồ gì với mình.
Bình tĩnh trở lại, hắn theo cô vào bếp làm đồ ăn sáng.
Trương Phi Yến ngồi uống cà phê nhìn Anh Tú làm bánh mì, khóe môi bỗng nhếch lên. Trong lòng đang nghĩ, lợi dụng hắn để khiến cho Hoàng Minh Quân chú ý đến mình.
Nhớ đến đêm hôm trước anh ta tức giận đập vỡ bình hoa mà anh ta yêu thích khi thấy mình và Tú ở cùng nhau, cảm giác thật sảng khoái làm sao.
Anh ta nói không yêu mình thì sao lại có biểu cảm đó? Hừ, đồ đàn ông lạnh lùng. Để tôi xem anh có chịu nói yêu tôi không sau khi thấy tôi ngoại tình trước mặt anh!
Phi Yến ảo tượng trong đủ loại suy nghĩ của chính mình. Cô đang cho rằng Minh Quân có tình cảm với mình, mà chỉ là anh che đậy.
Cô yêu anh, yêu rất nhiều, rất nhiều đến nỗi ám ảnh mỗi đêm đều mơ thấy thân anh nhuộm đỏ máu tươi trong vòng tay mình.
Trong suy nghĩ bệnh hoại, ánh mắt Trương Phi Yến điên cuồng của một ả tâm thần. Tự cắn môi đến chảy máu, móng tay báu vào da thịt không cảm nhận được chút nỗi đau nào.
"Cô sao vậy?".
Bàn tay thô ráp của Anh Tú khẽ chạm vào má cô thì cô mới hoàn hồn tỉnh táo, vội gạt tay hắn ra: "Không, không có gì đâu".
Hắn quệt đi vết máu trên môi cô: "Cô bị thương rồi này, không sao chứ?".
Nét mặt thản nhiên xem như không có gì, cô nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi mình: "Chắc do bị khô môi nên mới rách ấy mà".
Anh Tú ngồi xuống đối diện với cô, chống cằm nhìn chằm chằm: "Tôi biết cô đang buồn rầu vì Hoàng tổng, nhưng cô phải chăm sóc bản thân mình thật tốt. Có như vậy anh ta mới chú ý đến cô, vậy nên đừng bận tâm những gì anh ta đã làm và nói với cô nữa".
Hắn rất nghiêm túc: "Vì anh ta yêu cô nên mới cư xử như vậy".
Nhận được sự quan tâm từ một người đàn ông khác không phải là người chồng mình yêu thầm, Phi Yến có cảm giác buồn tủi. Nhưng cũng khá thoải mái: "Cảm ơn anh".
..
Đập mạnh mắt kính xuống bàn, suốt một buổi sáng làm việc Hoàng Minh Quân không thể nào tập trung nổi vì những cảnh tượng đêm qua cứ ám lên đầu.
Cái ôm của Trịnh Anh Tú, hơi thở nóng rực đầy quyến rũ của hắn. Vòng tay ấm áp, bờ ngực vững chải. Tất cả đều rõ ràng giữa ban ngày, làm hai tai anh phì khói.
Vuốt mặt mấy cái để cơn nóng đến đỏ bừng cả mặt dập tắt, anh đóng laptop đứng dậy đi tới đi lui để quên đi những cái phản cảm đêm qua.
Che đậy cảm xúc thật vốn dĩ đã quen thuộc, Hoàng Minh Quân không muốn ai phát hiện sở thích quái lạ của mình được. Nhưng cứ sơ hở là anh suýt làm lộ bí mật của mình.
Thật nguy hiểm! Đều tại thằng Tú!
Dừng trước cửa ra ban công, anh lặng thinh nhìn những chậu sen đá được trồng trong góc lan can. Ruột gan bỗng sôi nổi bức bối, anh không muốn chuyện đó lại tái diễn một lần nữa ở hiện tại.
Dung mạo thiếu niên mười lăm tuổi bị vùi sau đám khói đen mù mịt bỗng xuất hiện. Nụ cười ấm áp đó trở nên méo mó, sự ghê tởm của người ấy đối với mình đều hiển thị rõ ràng trên khuôn mặt mơ hồ.
"Thằng quái vật biến thái, cút khuất mắt tao!".
Siết chặt nắm đấm, ánh mắt Minh Quân ngày càng lạnh lẽo một màu sắc u ám của ngày mưa tang, trừng lên khiến những cây sen đá tựa hồ muốn tàn lụi trong luồng sát khí kinh khủng của anh.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh. Anh lạnh lùng bắt máy.
Người ở đầu giây bên kia run giọng nói: "Cậu, cậu chủ, bà chủ cho gọi cuối tuần sau cậu về nhà ạ".
Là giọng của một quản gia trẻ tuổi, hình như là người mới. Kiều Chi Châu lại thay người.
Anh không đáp liền tắt ngang, màn sương đen càng thêm mịt mùng. Cư nhiên đang yên đang lành lại gọi anh về nhà, Kiều Chi Châu lại muốn tạo "bất ngờ" cho anh.
Quá chán ngáy với những trò chơi ấu trĩ dành cho trẻ con của bà ta, không biết lần này bà ta lại muốn gì nữa.
Điện thoại lại reo lên một lần nữa, là Phan Kiệt gọi đến: "Hoàng tổng, tay chân bên dưới có báo cáo. Người tên Trần Hoài An mà anh tìm hiện tại đang ở gần biên giới sang Campuchia, nơi cậu ta trốn thật không dễ dàng tìm được, chúng ta nên xử lý thế nào ạ? Có cần cho người bắt cậu ta về không?".
Phan Kiệt đang nghĩ kẻ tên Trần Hoài An này gây tội với anh nên cậu ta rất tự tin để trừng trị cậu thay anh. Chắc chắn mà nói: "Anh không cần phải ra tay xử lý đâu, để bọn tôi xử lý được rồi".
Nhận được tin tìm thấy Hoài An, trong lòng Minh Quân trở nên khó chịu. Mặc dù biết cậu là trai thẳng, chỉ là bạn thân trí cốt của Anh Tú. Nhưng anh vẫn không chấp nhận chuyện Anh Tú từng ôm cậu ta đi ngủ.
Ngay từ đầu nhìn thấy ảnh của cậu trong hồ sơ thì anh đã chướng mắt. Ban đầu anh cứ ngỡ nếu là bạn của Anh Tú thì vóc dáng cũng cỡ như hắn. Nhưng ai có ngờ lại là một cậu trai trông như những "con chim non" trong club.
Da thì trắng, môi thì hồng hào. Dáng người mảnh khảnh, nhìn vào không ai biết cứ tưởng cậu là trai bao dành cho đàn ông.
Sau khi biết cậu có bạn gái, một trai thẳng chính thống thì lòng cảnh giác của anh mới vơi đi.
Phan Kiệt hỏi lại một lần nữa: "Hoàng tổng, chúng ta xử lý sao ạ?".
Anh đáp: "Khoan hẳn mang cậu ta về, sắp xếp người theo dõi và bảo vệ cậu ta đi. Đã điều tra chủ của chỗ vay nặng lãi nơi cậu ta vay tiền chưa?".
Hoàng tổng cho tìm người nhưng không bắt người thanh toán mà lại cho bảo vệ giám sát. Rốt cuộc tên nhóc Hoài An này có mối quan hệ gì với anh? Phan Kiệt chấm hỏi.
Cậu ta theo lệnh: "Dạ".
__________
[Lời tác giả]
Hoàng tổng khoái thằng bảo mẫu muốn chết mà cứ làm bộ làm tịch quài :))
Nhưng cô vợ si tình của anh lại ảo tưởng sức mạnh cho rằng anh đang ghen vì cô \=}}
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương