Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 11
Mộc Cảnh Tự chính tai nghe Kha Hồng Tuyết nói hàng năm hắn vẫn xuôi nam đi tìm hài cốt cố nhân, nhưng đó chỉ là mấy chữ nhẹ nhàng, từ trong miệng nói ra không có bất kỳ từ ngữ miêu tả cảnh tượng phụ nào. Trong lòng lúc đó rung động không thôi, kỳ thật rất khó có cảm giác thực tế.
Mà hôm nay chưởng viện nói những lời này, mới là thực sự mở ra cho y một bức tranh.
- Dáng vẻ A Tuyết cô độc một mình mấy năm trời sau khi y rời đi.
Sách luận nói cho y biết, A Tuyết đã không còn là người tuyết thuần trắng dưới góc nhìn của Thịnh Phù Trạch, cần y bảo vệ mọi lúc, sợ rằng triều đình sẽ làm bẩn lỗ tai hắn như năm đó. Chưởng viện lại nói với y, Kha Hàn Anh là danh tướng lương thần khó tìm trên thế gian này, là tướng thần trời sinh.
Người thông minh trong lúc nói chuyện đa phần đều không cần nói rõ, Mộc Cảnh Tự vô cùng hiểu ý của chưởng viện.
Nếu y xưng đế, Kha Hồng Tuyết hợp làm thừa tướng của y.
Nhưng mà......
Mộc Cảnh Tự đứng dậy, chắp tay nhìn mây trôi về phía tây, bầu trời mùa hè rực rỡ sắc màu nhất, những đám mây cháy bỏng trải dài xa xa, ánh sáng rực rỡ thể hiện sức sống mãnh liệt.
Đây là đường về của y, là hành trình chịu chết, thật sự không có lý do gì lại đi liên lụy người bên ngoài vào.
Cho dù người đó có phải là A Tuyết hay không.
Lần đầu tiên kể từ khi Mộc Cảnh Tự vào học phủ tới nay, y bắt đầu hoài nghi mình bước ra một bước này có phải sai hay không.
...... Hình như là sai rồi.
-
Mùa hè bừa bãi, ban ngày kéo dài, ban đêm huy hoàng.
Chương trình học trên núi Kinh Gia diễn ra từng ngày, xá viện phía nam còn chưa sửa xong, trái cây trên giàn nho đã chuyển tím, ve mùa hạ kêu đã đến hồi kết thúc.
Thời tiết sắp đến mùa thu, trong mấy tháng này đã xảy ra mấy chuyện nhỏ không đáng kể.
Trong bài kiểm tra cuối mùa hạ, Mộc Cảnh Tự vẫn đứng thứ nhất, lần này những âm thanh nghi ngờ y nhỏ đi rất nhiều. Lúc học phủ đang trong kỳ nghỉ hè thì Kha Hồng Tuyết rời kinh thành, lại quay về Lâm Uyên học phủ lúc chương trình học mới đã mở, hắn đến muộn vài ngày.
Trong khoảng thời gian này Lý Văn Hòa và Mộc Cảnh Tự tự dưng quen thân nhau, có một lần hắn thật sự không kìm được lấy can đảm mời Mộc học huynh xuống núi uống rượu, nói ra miệng rồi lại sợ bị răn dạy, lo sợ bất an chờ một lát.
Người đối diện chỉ dừng một chút, khẽ mỉm cười: “Được.”
Mùa hè hoa đồ mi nở rộ, trên đường núi thỉnh thoảng có vài phiến lá rụng.
Trăng mùa thu sáng tỏ che kín một tầng sương mù, đây xem như là lần đầu tiên Mộc Cảnh Tự tham dự tiệc rượu tụ hội của mọi người kể từ khi vào học phủ tới nay, ngày đó người xuống núi nhiều hơn bình thường.
Lý Văn Hòa cũng là một người thông minh, đã mời Mộc Cảnh Tự, đương nhiên không dám đi Dương Hoa Lâu nữa, chỉ bao nhã gian ở tửu lâu, mọi người phẩm rượu nói chuyện phiếm thôi cũng thoải mái tự tại.
Trong phủ đồn đãi Mộc Cảnh Tự ngạo mạn vô lễ, lúc ngồi vào một bàn rượu, bọn họ mới phát hiện không dễ tiếp cận là thật, nhưng ngạo mạn vô lễ, vênh váo tự đắc thì chẳng thấy chút nào.
Sức khoẻ Mộc Cảnh Tự không tốt, trong bữa tiệc thỉnh thoảng lại ho khan, Lý Văn Hòa cố ý chuẩn bị rượu gạo trong veo, chẳng say lòng người cho y.
Có người đến mời rượu, y liền tiếp nhận, nghe được lời thú vị cũng sẽ nhếch môi đáp lại. Vẫn là dáng vẻ xa cách khi vừa mới vào học phủ, nhưng so ra đã tốt hơn rất nhiều.
Dù sao vẫn còn đang là mùa hè, ban đêm dù mát đến mấy cũng vẫn nóng, cửa sổ mở ra, mọi người trong bữa tiệc rời vị trí. Mộc Cảnh Tự cũng dựa vào bên cửa sổ, nhật nguyệt trăng sao dường như đều đang thiên vị y, bên ngoài cửa sổ vuông nhỏ hẹp là trăng sáng đang treo cao, gió nhẹ phất qua sợi tóc của y.
Mộc Cảnh Tự một thân bạch y, giống như tiên tử bước xuống từ ánh trăng, dừng lại nhân gian xem một hồi hồng trần ngàn vạn.
Không biết là ai uống nhiều rượu, ghé vào trên bàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chớp chớp mắt, ngón tay bất giác chỉ về phía trước, trong miệng thấp giọng nỉ non: “Tiên nữ...... Tiên nữ đến thăm ta......”
Lý Văn Hòa cách hắn gần nhất, sợ tới mức nhét một con cua béo thịt vàng vào miệng hắn, nhanh chóng bịt miệng hắn lại. Sau đó tâm thần không yên nhìn về phía cửa sổ, phát hiện thần sắc Mộc Cảnh Tự vẫn bình thường, vẫn chưa nhìn về phía bên này mới hoàn hồn.
Bằng lương tâm mà nói, Mộc học huynh rất đẹp, mặt mày lãnh đạm, ít cười, dường như bẩm sinh đã có khí chất thánh khiết và cao quý, nhưng cũng...là tướng mạo của một nam tử.
Lý Văn Hòa tự hỏi mình đã đọc rất nhiều sách, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không hiểu được vị bạn học háo sắc liều mạng này, sao lại gọi một người đàn ông là tiên nữ.
Có lẽ là trong lúc tự hỏi nghi hoặc, ánh mắt đánh giá dừng lại hơi lâu một chút, Mộc Cảnh Tự dường như có cảm giác, nghiêng đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
Lý Văn Hòa không biết tại sao, trong lòng nặng nề run lên, nhịp tim đập loạn nhịp trong nháy mắt.
Hắn ổn định tinh thần, đứng dậy rời tiệc, đi tới bên cạnh Mộc Cảnh Tự.
Gió lạnh bên cửa sổ xua tan sự nặng nề của đêm hè, trong không khí mang theo mùi cỏ cây, giống như sắp mưa.
Lý Văn Hòa hỏi: “Bữa tiệc ồn ào quá, học huynh có quen không?”
Mộc Cảnh Tự nghe vậy, quay đầu nhìn đám học sinh đang bắt đầu vung quyền: “Cũng được.”
Người nhỏ chỉ mới mười sáu, mười bảy, người lớn cũng chỉ hai mươi bảy, hai tám tuổi, tuy ở tuổi này đã ổn định nhưng cũng không vững vàng lắm.
Mộc Cảnh Tự dùng thời gian một buổi tối, thấy được một góc thu nhỏ trong cuộc sống của Kha Hồng Tuyết mấy năm nay.
Nhưng thật ra A Tuyết không tới.
Mộc Cảnh Tự nhớ tới những năm y vẫn là Thịnh Phù Trạch, cũng là tiệc rượu mỗi ngày mỗi tháng không ngừng, luôn có người làm chủ, mời y uống rượu nghe khúc, sau mỗi một bữa tiệc đều là tính kế cùng tranh đấu.
Dù là trong bữa tiệc hôm nay ngươi tới hô bằng gọi bạn với ta, ngày mai cũng có thể đưa ra một tấu chương buộc tội trên triều đình.
Đó là yến hội mà mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt đều cần phải cân nhắc cẩn thận, sau lưng là giao phong giữa người thân nhất tộc thậm chí tính mạng bách tính một phương, trên ý nghĩa nào đó mà nói là một triều đình khác sẽ không bị tính vào sử sách, có chút hoang đường, nhưng lại tồn tại thật sự.
Cho nên y rất ít khi y tham gia tiệc rượu chẳng có tính toán nào như vậy, tuy rằng những lời nói bên tai tâm cao khí ngạo, nhưng lại tràn đầy tính trẻ con, lộ ra vài phần đáng yêu khó tả.
Mộc Cảnh Tự hỏi thêm một câu: “Bình thường các ngươi tụ họp cũng như vậy sao?”
Lý Văn Hòa có tật giật mình, phản ứng đầu tiên là liếc mắt nhìn phương hướng Dương Hoa Lâu ngoài cửa sổ, lại tương đối nhanh chóng quay đi, làm như không có việc gì nói: “Chương trình học ở trường không nhiều, hoặc là sau khi thi xong, thỉnh thoảng chúng ta sẽ xuống núi uống rượu, bình thường cũng là như vậy.”
Mộc Cảnh Tự bị chọc trúng điểm cười, đuôi lông mày hơi nâng lên, khóe môi gợi lên một độ cong như có như không, nhấp ngụm rượu trong chén, nuốt vào lặp lại câu chưa ra khỏi miệng: Thỉnh thoảng.
Người bạn nhỏ này cũng rất thú vị.
Lý Văn Hòa không biết vì sao tâm tình y lại đột nhiên tốt như vậy, nhưng thấy khóe môi Mộc Cảnh Tự hơi nhếch lên, cũng không nhịn được hơi có vẻ ngốc nghếch cười cười, bên tai có đo đỏ.
Mọi người chạy lên núi trước khi học phủ bị khóa, chút rượu này trong bữa tiệc bị bầu không khí tô đậm vô hạn, hiện giờ gió núi thổi qua nên cũng thanh tỉnh vài phần.
Có người trông thấy bóng lưng Mộc Cảnh Tự an tĩnh đi trên đường núi phía trước, cái loại cảm giác lơ lửng cả đêm không chân thật đều rơi xuống đất, thầm nghĩ người này thế mà uống rượu với bọn họ thật.
Nhưng vẫn không nhịn được quay đầu hỏi Lý Văn Hòa: “Lý huynh lợi hại, tiểu đệ bội phục, chỉ là không biết......sao huynh mời Mộc học huynh xuống núi?”
Người xung quanh vội vàng dựng lỗ tai lên, cũng thật sự tò mò.
Đừng nói bọn họ, ngay cả chính Lý Văn Hoà cũng có chút mơ hồ. Mở miệng mời đã là bất chấp lá gan, căn bản không nghĩ tới Mộc Cảnh Tự thật sự sẽ nhận lời mời, hôm nay sau khi nhớ lại vẫn mờ mịt như cũ.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, thẳng thắn mở miệng, còn không quên cho học huynh tiên nhân chính danh, thẳng thắn nói: “ Một việc rất bình thường, sao nghe các ngươi nói giống như là chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy?”
Mọi người: “......”
Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều từ trong ánh mắt của mình thấy được một loại cảm xúc tương tự như cạn lời.
Người hỏi đầu tiên thậm chí muốn hỏi Lý Văn Hòa: Ngươi nói lời này ngươi có tin không?
Nhưng nghĩ lại, ít nhất trong tiệc rượu hôm nay, từ đầu tới cuối Mộc Cảnh Tự đều dung nhập rất khá. Không chủ động bắt chuyện, nhưng cũng sẽ không làm mất mặt người khác, vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, quả thật không giống với lời đồn đãi.
Nhưng......
Dù sao cũng không có khả năng là chuyện tầm thường, mọi người hạ kết luận trong lòng.
Có người tò mò: “ Từ khi nào mà Lý huynh quen thân với học huynh như vậy?”
Lý Văn Hòa nghe vậy sửng sốt một hồi, theo bản năng tự hỏi một phen, vậy mà thật sự tìm được nguyên do.
Ngoài mặt Kha Hồng Tuyết không làm việc đàng hoàng, không nghe khuyên nhủ, thật ra bài tập nên làm, văn chương nên viết thì chẳng bỏ sót chút nào. Ngoại trừ những thứ mỗi tháng phải đưa vào cung, những thứ khác cũng phải trình lên chưởng viện kiểm tra.
Thường ngày là hắn tự mình đi, nhưng từ sau khi Mộc Cảnh Tự dọn đến viện của tiên sinh, Kha Hồng Tuyết chưa từng đi qua một lần.
Nhiều lần nhờ Lý Văn Hòa làm chân chạy, con dấu làm bằng ngọc mỡ dê phiền toái vài lần, sau khi giao lại hứa ngọc bích của Hòa Điền, mực khói Huy Châu, rượu ngon của Thục......
Tóm lại mấy tháng nay, Lý Văn Hoà thu lễ vật mỏi tay không nói, còn quen mặt với Mộc Cảnh Tự, nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.
Lý Văn Hòa có mắt nhìn, không thành thật nói cho bạn học biết, chỉ nói lúc tới viện tiên sinh đã gặp được học huynh vài lần, được y chỉ đạo cho bài tập, trong lúc nhất thời tiếng yêu thích và ngưỡng mộ bên tai không dứt.
Lý tiểu công tử tương đối vui vẻ, trong lòng yên lặng nghĩ: Kha Hàn Anh không đi được, không đi được tốt lắm.
Ha ha! Món hời này cho hắn.
Ánh trăng như nước, Lý Văn Hòa bước nhanh đuổi tới bên người Mộc Cảnh Tự, cười nói: “Học huynh, chúng ta đi cùng nhé!”
Dù công việc nhiều hơn chút, hắn cũng không ngại làm chân chạy vặt đâu!
Haha!
Tiên nhân học huynh!
-
Mỗi lầm Kha Hồng Tuyết xin nghỉ lại trở về học phủ, tâm tình đều không tốt, mọi người trong học phủ cũng rất ăn ý sẽ không đi quấy rầy hắn.
Ngày lập thu, Kha gia đưa tới mấy thùng dưa hấu, phân cho thư sinh tiên sinh học phủ ăn.
Mấy ngày nay Lý Văn Hòa xuất quỷ nhập thần, đồ Kha gia tặng cũng không tiện nhờ hắn đưa tiễn, huống chi trong đó còn có thư ông nội muốn hắn chuyển giao chưởng viện.
Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một hồi, vẫn dẫn theo thư đồng, đích thân đến chỗ tiên sinh.
Lúc sắp đến cửa viện, hắn như là đột nhiên nhớ tới Mộc Cảnh Tự ở đây, bước chân dừng lại, thư đồng phía sau nhất thời không phát hiện, đụng về phía trước một chút, dưa hấu vỡ thành rất nhiều mảnh.
Kha Hồng Tuyết ẩn xuống chút cảm xúc kỳ diệu trong lòng, phân phó gã quét dọn xong lấy trái khác đến, sau đó đi về phía cửa viện.
Hắn vừa mới chỉ nghĩ đến, sau đêm hề kia, hắn và Mộc Cảnh Tự gần như không còn chạm mặt.
Hắn nói một câu “Tốt nhất cách xa ta một chút”, người này thật sự không tới gần hắn nữa dù chỉ một lần.
Kha Hồng Tuyết nhíu nhíu mày, không hiểu sao lại do dự.
Hắn đi vào trong viện, đến trước thư phòng chưởng viện.
Cánh cửa đóng lại, như là sợ gió lập thu thổi vào phòng, Kha Hồng Tuyết nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện rất nhỏ, mi tâm nhíu lại, không muốn nghe lén, xoay người muốn đứng xa vài bước, chờ bên trong hàn huyên xong lại tới gõ cửa.
Nhưng vừa định rời đi, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp suy yếu: “Tiên sinh trong thư nói với ta tất cả vẫn như thường, ta lại không biết thì ra như thường lại là hoàn toàn biến thành một người khác.”
Ma xui quỷ khiến, Kha Hồng Tuyết đột nhiên dừng bước, một bước cũng không bước nổi.
Một giọng nói già nua khác lại trả lời: “Điện hạ nhìn Hàn Anh bây giờ, chẳng lẽ không cảm thấy quen thuộc sao?”
Kha Hồng Tuyết lập tức trừng to mắt, ngón tay vô ý thức nắm thành quyền, cơ hồ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Tất cả tiếng vang bên tai đều là trống rỗng, không chân thật, giống như bọt nước, rồi lại đặc biệt rõ ràng, giống như là đang chui vào lỗ tai hắn.
Hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mộc Cảnh Tự nói: “Quen thuộc... Sao có thể không quen.”
“Nhưng lúc trước ta lấy tên chữ cho Hàn Anh, chính là ý Hồng Tuyết vào những ngày đông, hắn vốn không cần bất kỳ ngoại vật nào bên người, cũng không cần bất kỳ thay đổi hay nhân nhượng nào, hắn chỉ cần làm Kha Hồng Tuyết của hắn là tốt rồi, vì sao lại làm Thịnh Phù Trạch của ta?”
Ngay cả khi mới chớm thu, trong tiết trời vẫn còn cái nóng oi ả, con ve sầu đang loay hoay gọi là mùa cuối cùng, có thể chết bất cứ lúc nào trong một đêm lạnh nào đó.
Kha Hồng Tuyết đứng yên tại chỗ, đồng tử đột nhiên co rút, đầu óc lại lập tức trống rỗng, toàn thân run rẩy không phát hiện ra, giống như có thể chết đi vào bất cứ lúc nào.
Hắn quên luôn cả thở, đây giống như là một giấc mộng, không thể phân ra là tốt hay xấu, hắn chỉ biết mình vừa động, giấc mộng này có thể sẽ tan nát.
Kha Hồng Tuyết không biết tại sao bọn họ lại nói chuyện về mình, lại nghe rõ ràng người mà hắn vốn nên gọi là học huynh bên trong nói:
“Ta vốn hy vọng cả đời này hắn có thể thoải mái vui vẻ, làm nghiên cứu học vấn làm thương nhân, làm cái gì cũng không sao cả, Kha gia có thể bảo vệ hắn chu toàn, ta có thể bảo vệ hắn bình an. Nhưng bây giờ là gì đây? Cái lồng năm năm trước kia, rốt cuộc là giam ta hay là giam hắn?”
Mà hôm nay chưởng viện nói những lời này, mới là thực sự mở ra cho y một bức tranh.
- Dáng vẻ A Tuyết cô độc một mình mấy năm trời sau khi y rời đi.
Sách luận nói cho y biết, A Tuyết đã không còn là người tuyết thuần trắng dưới góc nhìn của Thịnh Phù Trạch, cần y bảo vệ mọi lúc, sợ rằng triều đình sẽ làm bẩn lỗ tai hắn như năm đó. Chưởng viện lại nói với y, Kha Hàn Anh là danh tướng lương thần khó tìm trên thế gian này, là tướng thần trời sinh.
Người thông minh trong lúc nói chuyện đa phần đều không cần nói rõ, Mộc Cảnh Tự vô cùng hiểu ý của chưởng viện.
Nếu y xưng đế, Kha Hồng Tuyết hợp làm thừa tướng của y.
Nhưng mà......
Mộc Cảnh Tự đứng dậy, chắp tay nhìn mây trôi về phía tây, bầu trời mùa hè rực rỡ sắc màu nhất, những đám mây cháy bỏng trải dài xa xa, ánh sáng rực rỡ thể hiện sức sống mãnh liệt.
Đây là đường về của y, là hành trình chịu chết, thật sự không có lý do gì lại đi liên lụy người bên ngoài vào.
Cho dù người đó có phải là A Tuyết hay không.
Lần đầu tiên kể từ khi Mộc Cảnh Tự vào học phủ tới nay, y bắt đầu hoài nghi mình bước ra một bước này có phải sai hay không.
...... Hình như là sai rồi.
-
Mùa hè bừa bãi, ban ngày kéo dài, ban đêm huy hoàng.
Chương trình học trên núi Kinh Gia diễn ra từng ngày, xá viện phía nam còn chưa sửa xong, trái cây trên giàn nho đã chuyển tím, ve mùa hạ kêu đã đến hồi kết thúc.
Thời tiết sắp đến mùa thu, trong mấy tháng này đã xảy ra mấy chuyện nhỏ không đáng kể.
Trong bài kiểm tra cuối mùa hạ, Mộc Cảnh Tự vẫn đứng thứ nhất, lần này những âm thanh nghi ngờ y nhỏ đi rất nhiều. Lúc học phủ đang trong kỳ nghỉ hè thì Kha Hồng Tuyết rời kinh thành, lại quay về Lâm Uyên học phủ lúc chương trình học mới đã mở, hắn đến muộn vài ngày.
Trong khoảng thời gian này Lý Văn Hòa và Mộc Cảnh Tự tự dưng quen thân nhau, có một lần hắn thật sự không kìm được lấy can đảm mời Mộc học huynh xuống núi uống rượu, nói ra miệng rồi lại sợ bị răn dạy, lo sợ bất an chờ một lát.
Người đối diện chỉ dừng một chút, khẽ mỉm cười: “Được.”
Mùa hè hoa đồ mi nở rộ, trên đường núi thỉnh thoảng có vài phiến lá rụng.
Trăng mùa thu sáng tỏ che kín một tầng sương mù, đây xem như là lần đầu tiên Mộc Cảnh Tự tham dự tiệc rượu tụ hội của mọi người kể từ khi vào học phủ tới nay, ngày đó người xuống núi nhiều hơn bình thường.
Lý Văn Hòa cũng là một người thông minh, đã mời Mộc Cảnh Tự, đương nhiên không dám đi Dương Hoa Lâu nữa, chỉ bao nhã gian ở tửu lâu, mọi người phẩm rượu nói chuyện phiếm thôi cũng thoải mái tự tại.
Trong phủ đồn đãi Mộc Cảnh Tự ngạo mạn vô lễ, lúc ngồi vào một bàn rượu, bọn họ mới phát hiện không dễ tiếp cận là thật, nhưng ngạo mạn vô lễ, vênh váo tự đắc thì chẳng thấy chút nào.
Sức khoẻ Mộc Cảnh Tự không tốt, trong bữa tiệc thỉnh thoảng lại ho khan, Lý Văn Hòa cố ý chuẩn bị rượu gạo trong veo, chẳng say lòng người cho y.
Có người đến mời rượu, y liền tiếp nhận, nghe được lời thú vị cũng sẽ nhếch môi đáp lại. Vẫn là dáng vẻ xa cách khi vừa mới vào học phủ, nhưng so ra đã tốt hơn rất nhiều.
Dù sao vẫn còn đang là mùa hè, ban đêm dù mát đến mấy cũng vẫn nóng, cửa sổ mở ra, mọi người trong bữa tiệc rời vị trí. Mộc Cảnh Tự cũng dựa vào bên cửa sổ, nhật nguyệt trăng sao dường như đều đang thiên vị y, bên ngoài cửa sổ vuông nhỏ hẹp là trăng sáng đang treo cao, gió nhẹ phất qua sợi tóc của y.
Mộc Cảnh Tự một thân bạch y, giống như tiên tử bước xuống từ ánh trăng, dừng lại nhân gian xem một hồi hồng trần ngàn vạn.
Không biết là ai uống nhiều rượu, ghé vào trên bàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chớp chớp mắt, ngón tay bất giác chỉ về phía trước, trong miệng thấp giọng nỉ non: “Tiên nữ...... Tiên nữ đến thăm ta......”
Lý Văn Hòa cách hắn gần nhất, sợ tới mức nhét một con cua béo thịt vàng vào miệng hắn, nhanh chóng bịt miệng hắn lại. Sau đó tâm thần không yên nhìn về phía cửa sổ, phát hiện thần sắc Mộc Cảnh Tự vẫn bình thường, vẫn chưa nhìn về phía bên này mới hoàn hồn.
Bằng lương tâm mà nói, Mộc học huynh rất đẹp, mặt mày lãnh đạm, ít cười, dường như bẩm sinh đã có khí chất thánh khiết và cao quý, nhưng cũng...là tướng mạo của một nam tử.
Lý Văn Hòa tự hỏi mình đã đọc rất nhiều sách, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không hiểu được vị bạn học háo sắc liều mạng này, sao lại gọi một người đàn ông là tiên nữ.
Có lẽ là trong lúc tự hỏi nghi hoặc, ánh mắt đánh giá dừng lại hơi lâu một chút, Mộc Cảnh Tự dường như có cảm giác, nghiêng đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
Lý Văn Hòa không biết tại sao, trong lòng nặng nề run lên, nhịp tim đập loạn nhịp trong nháy mắt.
Hắn ổn định tinh thần, đứng dậy rời tiệc, đi tới bên cạnh Mộc Cảnh Tự.
Gió lạnh bên cửa sổ xua tan sự nặng nề của đêm hè, trong không khí mang theo mùi cỏ cây, giống như sắp mưa.
Lý Văn Hòa hỏi: “Bữa tiệc ồn ào quá, học huynh có quen không?”
Mộc Cảnh Tự nghe vậy, quay đầu nhìn đám học sinh đang bắt đầu vung quyền: “Cũng được.”
Người nhỏ chỉ mới mười sáu, mười bảy, người lớn cũng chỉ hai mươi bảy, hai tám tuổi, tuy ở tuổi này đã ổn định nhưng cũng không vững vàng lắm.
Mộc Cảnh Tự dùng thời gian một buổi tối, thấy được một góc thu nhỏ trong cuộc sống của Kha Hồng Tuyết mấy năm nay.
Nhưng thật ra A Tuyết không tới.
Mộc Cảnh Tự nhớ tới những năm y vẫn là Thịnh Phù Trạch, cũng là tiệc rượu mỗi ngày mỗi tháng không ngừng, luôn có người làm chủ, mời y uống rượu nghe khúc, sau mỗi một bữa tiệc đều là tính kế cùng tranh đấu.
Dù là trong bữa tiệc hôm nay ngươi tới hô bằng gọi bạn với ta, ngày mai cũng có thể đưa ra một tấu chương buộc tội trên triều đình.
Đó là yến hội mà mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt đều cần phải cân nhắc cẩn thận, sau lưng là giao phong giữa người thân nhất tộc thậm chí tính mạng bách tính một phương, trên ý nghĩa nào đó mà nói là một triều đình khác sẽ không bị tính vào sử sách, có chút hoang đường, nhưng lại tồn tại thật sự.
Cho nên y rất ít khi y tham gia tiệc rượu chẳng có tính toán nào như vậy, tuy rằng những lời nói bên tai tâm cao khí ngạo, nhưng lại tràn đầy tính trẻ con, lộ ra vài phần đáng yêu khó tả.
Mộc Cảnh Tự hỏi thêm một câu: “Bình thường các ngươi tụ họp cũng như vậy sao?”
Lý Văn Hòa có tật giật mình, phản ứng đầu tiên là liếc mắt nhìn phương hướng Dương Hoa Lâu ngoài cửa sổ, lại tương đối nhanh chóng quay đi, làm như không có việc gì nói: “Chương trình học ở trường không nhiều, hoặc là sau khi thi xong, thỉnh thoảng chúng ta sẽ xuống núi uống rượu, bình thường cũng là như vậy.”
Mộc Cảnh Tự bị chọc trúng điểm cười, đuôi lông mày hơi nâng lên, khóe môi gợi lên một độ cong như có như không, nhấp ngụm rượu trong chén, nuốt vào lặp lại câu chưa ra khỏi miệng: Thỉnh thoảng.
Người bạn nhỏ này cũng rất thú vị.
Lý Văn Hòa không biết vì sao tâm tình y lại đột nhiên tốt như vậy, nhưng thấy khóe môi Mộc Cảnh Tự hơi nhếch lên, cũng không nhịn được hơi có vẻ ngốc nghếch cười cười, bên tai có đo đỏ.
Mọi người chạy lên núi trước khi học phủ bị khóa, chút rượu này trong bữa tiệc bị bầu không khí tô đậm vô hạn, hiện giờ gió núi thổi qua nên cũng thanh tỉnh vài phần.
Có người trông thấy bóng lưng Mộc Cảnh Tự an tĩnh đi trên đường núi phía trước, cái loại cảm giác lơ lửng cả đêm không chân thật đều rơi xuống đất, thầm nghĩ người này thế mà uống rượu với bọn họ thật.
Nhưng vẫn không nhịn được quay đầu hỏi Lý Văn Hòa: “Lý huynh lợi hại, tiểu đệ bội phục, chỉ là không biết......sao huynh mời Mộc học huynh xuống núi?”
Người xung quanh vội vàng dựng lỗ tai lên, cũng thật sự tò mò.
Đừng nói bọn họ, ngay cả chính Lý Văn Hoà cũng có chút mơ hồ. Mở miệng mời đã là bất chấp lá gan, căn bản không nghĩ tới Mộc Cảnh Tự thật sự sẽ nhận lời mời, hôm nay sau khi nhớ lại vẫn mờ mịt như cũ.
Hắn suy nghĩ nửa ngày, thẳng thắn mở miệng, còn không quên cho học huynh tiên nhân chính danh, thẳng thắn nói: “ Một việc rất bình thường, sao nghe các ngươi nói giống như là chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy?”
Mọi người: “......”
Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều từ trong ánh mắt của mình thấy được một loại cảm xúc tương tự như cạn lời.
Người hỏi đầu tiên thậm chí muốn hỏi Lý Văn Hòa: Ngươi nói lời này ngươi có tin không?
Nhưng nghĩ lại, ít nhất trong tiệc rượu hôm nay, từ đầu tới cuối Mộc Cảnh Tự đều dung nhập rất khá. Không chủ động bắt chuyện, nhưng cũng sẽ không làm mất mặt người khác, vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, quả thật không giống với lời đồn đãi.
Nhưng......
Dù sao cũng không có khả năng là chuyện tầm thường, mọi người hạ kết luận trong lòng.
Có người tò mò: “ Từ khi nào mà Lý huynh quen thân với học huynh như vậy?”
Lý Văn Hòa nghe vậy sửng sốt một hồi, theo bản năng tự hỏi một phen, vậy mà thật sự tìm được nguyên do.
Ngoài mặt Kha Hồng Tuyết không làm việc đàng hoàng, không nghe khuyên nhủ, thật ra bài tập nên làm, văn chương nên viết thì chẳng bỏ sót chút nào. Ngoại trừ những thứ mỗi tháng phải đưa vào cung, những thứ khác cũng phải trình lên chưởng viện kiểm tra.
Thường ngày là hắn tự mình đi, nhưng từ sau khi Mộc Cảnh Tự dọn đến viện của tiên sinh, Kha Hồng Tuyết chưa từng đi qua một lần.
Nhiều lần nhờ Lý Văn Hòa làm chân chạy, con dấu làm bằng ngọc mỡ dê phiền toái vài lần, sau khi giao lại hứa ngọc bích của Hòa Điền, mực khói Huy Châu, rượu ngon của Thục......
Tóm lại mấy tháng nay, Lý Văn Hoà thu lễ vật mỏi tay không nói, còn quen mặt với Mộc Cảnh Tự, nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.
Lý Văn Hòa có mắt nhìn, không thành thật nói cho bạn học biết, chỉ nói lúc tới viện tiên sinh đã gặp được học huynh vài lần, được y chỉ đạo cho bài tập, trong lúc nhất thời tiếng yêu thích và ngưỡng mộ bên tai không dứt.
Lý tiểu công tử tương đối vui vẻ, trong lòng yên lặng nghĩ: Kha Hàn Anh không đi được, không đi được tốt lắm.
Ha ha! Món hời này cho hắn.
Ánh trăng như nước, Lý Văn Hòa bước nhanh đuổi tới bên người Mộc Cảnh Tự, cười nói: “Học huynh, chúng ta đi cùng nhé!”
Dù công việc nhiều hơn chút, hắn cũng không ngại làm chân chạy vặt đâu!
Haha!
Tiên nhân học huynh!
-
Mỗi lầm Kha Hồng Tuyết xin nghỉ lại trở về học phủ, tâm tình đều không tốt, mọi người trong học phủ cũng rất ăn ý sẽ không đi quấy rầy hắn.
Ngày lập thu, Kha gia đưa tới mấy thùng dưa hấu, phân cho thư sinh tiên sinh học phủ ăn.
Mấy ngày nay Lý Văn Hòa xuất quỷ nhập thần, đồ Kha gia tặng cũng không tiện nhờ hắn đưa tiễn, huống chi trong đó còn có thư ông nội muốn hắn chuyển giao chưởng viện.
Kha Hồng Tuyết suy nghĩ một hồi, vẫn dẫn theo thư đồng, đích thân đến chỗ tiên sinh.
Lúc sắp đến cửa viện, hắn như là đột nhiên nhớ tới Mộc Cảnh Tự ở đây, bước chân dừng lại, thư đồng phía sau nhất thời không phát hiện, đụng về phía trước một chút, dưa hấu vỡ thành rất nhiều mảnh.
Kha Hồng Tuyết ẩn xuống chút cảm xúc kỳ diệu trong lòng, phân phó gã quét dọn xong lấy trái khác đến, sau đó đi về phía cửa viện.
Hắn vừa mới chỉ nghĩ đến, sau đêm hề kia, hắn và Mộc Cảnh Tự gần như không còn chạm mặt.
Hắn nói một câu “Tốt nhất cách xa ta một chút”, người này thật sự không tới gần hắn nữa dù chỉ một lần.
Kha Hồng Tuyết nhíu nhíu mày, không hiểu sao lại do dự.
Hắn đi vào trong viện, đến trước thư phòng chưởng viện.
Cánh cửa đóng lại, như là sợ gió lập thu thổi vào phòng, Kha Hồng Tuyết nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện rất nhỏ, mi tâm nhíu lại, không muốn nghe lén, xoay người muốn đứng xa vài bước, chờ bên trong hàn huyên xong lại tới gõ cửa.
Nhưng vừa định rời đi, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp suy yếu: “Tiên sinh trong thư nói với ta tất cả vẫn như thường, ta lại không biết thì ra như thường lại là hoàn toàn biến thành một người khác.”
Ma xui quỷ khiến, Kha Hồng Tuyết đột nhiên dừng bước, một bước cũng không bước nổi.
Một giọng nói già nua khác lại trả lời: “Điện hạ nhìn Hàn Anh bây giờ, chẳng lẽ không cảm thấy quen thuộc sao?”
Kha Hồng Tuyết lập tức trừng to mắt, ngón tay vô ý thức nắm thành quyền, cơ hồ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Tất cả tiếng vang bên tai đều là trống rỗng, không chân thật, giống như bọt nước, rồi lại đặc biệt rõ ràng, giống như là đang chui vào lỗ tai hắn.
Hắn nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mộc Cảnh Tự nói: “Quen thuộc... Sao có thể không quen.”
“Nhưng lúc trước ta lấy tên chữ cho Hàn Anh, chính là ý Hồng Tuyết vào những ngày đông, hắn vốn không cần bất kỳ ngoại vật nào bên người, cũng không cần bất kỳ thay đổi hay nhân nhượng nào, hắn chỉ cần làm Kha Hồng Tuyết của hắn là tốt rồi, vì sao lại làm Thịnh Phù Trạch của ta?”
Ngay cả khi mới chớm thu, trong tiết trời vẫn còn cái nóng oi ả, con ve sầu đang loay hoay gọi là mùa cuối cùng, có thể chết bất cứ lúc nào trong một đêm lạnh nào đó.
Kha Hồng Tuyết đứng yên tại chỗ, đồng tử đột nhiên co rút, đầu óc lại lập tức trống rỗng, toàn thân run rẩy không phát hiện ra, giống như có thể chết đi vào bất cứ lúc nào.
Hắn quên luôn cả thở, đây giống như là một giấc mộng, không thể phân ra là tốt hay xấu, hắn chỉ biết mình vừa động, giấc mộng này có thể sẽ tan nát.
Kha Hồng Tuyết không biết tại sao bọn họ lại nói chuyện về mình, lại nghe rõ ràng người mà hắn vốn nên gọi là học huynh bên trong nói:
“Ta vốn hy vọng cả đời này hắn có thể thoải mái vui vẻ, làm nghiên cứu học vấn làm thương nhân, làm cái gì cũng không sao cả, Kha gia có thể bảo vệ hắn chu toàn, ta có thể bảo vệ hắn bình an. Nhưng bây giờ là gì đây? Cái lồng năm năm trước kia, rốt cuộc là giam ta hay là giam hắn?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương