Hôm Nay Học Huynh Cởi Áo Choàng Chưa
Chương 12
Lúc Mộc Cảnh Tự ở Lĩnh Nam, trong lúc đau đớn bẻ gãy xương cốt từng tấc từng tấc, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến kinh thành cách nửa giang sơn, Kha Hồng Tuyết đang sống với khuôn mặt như thế nào.
Hồi ức với A Tuyết luôn nhẹ nhàng vui vẻ, không giống như những quá khứ bị bao bọc bởi sương máu và thâm cừu, thoáng nghĩ một chút sẽ đau đến trái tim thắt lại, giống như muốn nổ tung.
Nó đã đau lắm rồi, tỉnh táo thì còn phải nghĩ đến việc trả thù, khi đau khổ thì nên nhớ lại những chuyện ngọt ngào trong quá khứ, nếu không thì làm sao có thể sống sót qua những năm đau khổ như vậy?
Theo một nghĩa nào đó mà nói, cái này gọi là uống rượu độc giải khát.
Mộc Cảnh Tự biết, nhưng y vẫn trầm luân như cũ.
Trong tưởng tượng của y, chắc hẳn Kha Hồng Tuyết không khác khi còn bé là mấy. An tĩnh, nhu thuận, học hành nghiêm cẩn, nói năng thận trọng......
Hiển nhiên A Tuyết là một Kha thái phó khác, trước kia Mộc Cảnh Tự nghĩ, đợi huynh trưởng lên ngôi, y sẽ xin lệnh rời khỏi kinh thành, đi phía nam làm một vương gia nhàn tản.
Từ nhỏ A Tuyết đã lớn lên ở phía Nam, muốn thích ứng với khí hậu ẩm thực ở đó hơn.
Nếu hắn bằng lòng cùng đi với mình, y sẽ xây cho hắn mấy tòa học đường trên thuộc địa.
Củi gạo dầu muối cũng được, triều đình phân tranh cũng được, một chuyện cũng không quấy nhiễu được lỗ tai người tuyết nhà y, A Tuyết chỉ cần chuyên tâm học vấn của hắn, bình an giàu có sống hết cuộc đời này là tốt rồi.
Cho nên chưởng viện tiên sinh nói “Hết thảy đều tốt”, nên đương nhiên y cho rằng, những hình ảnh trong tưởng tượng của mình đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
Cho đến khi y vào Lâm Uyên học phủ, tận mắt nhìn thấy Kha Hàn Anh hiện giờ.
Rồi sau đó lại đi vào danh lợi trong thư viện đào nguyên này, xem xong cuộc sống giao hữu mấy năm nay của A Tuyết.
Ảo giác của Lý Văn Hòa trong bữa tiệc đêm đó cũng không phải tất cả đều là hư ảo, quả thực y từ trên mây rơi xuống nhìn hồng trần.
Sau khi xem xong lại chỉ cảm thấy mờ mịt cũng như thổn thức.
Còn có điều gì mà không hiểu nữa?
Năm năm thời gian đủ để thay đổi rất nhiều, đủ để khiến một người trưởng thành thành một con người hoàn toàn khác.
Nhưng khi mỗi một mặt chuyển biến này đều có dấu vết để lần theo, giơ tay nhấc chân mỗi một động tác đều giống như gặp lại, trong lời nói vui vẻ mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại đều khiến người ta kinh tâm động phách.
Ai có thể cho rằng nó hoàn toàn tự nhiên đây?
Mộc Cảnh Tự nhìn thấy bóng dáng Thịnh Phù Trạch trên người Kha Hồng Tuyết, nhưng y không rõ vì sao A Tuyết phải làm như vậy.
-
Mấy ngày trước lập thu, Kha Hồng Tuyết trở về thư viện, trong khoảng thời gian này Lý Văn Hòa đã quen với việc không có việc gì là chạy tới chỗ Mộc Cảnh Tự, ngưỡng cửa vườn Thanh Mai cũng sắp bị hắn san bằng.
Lý do hỏi học vấn cũng tốt, tâm tính hiến bảo tặng cho y chút đồ chơi nhỏ dưới chân núi cũng được. Ngay cả Lý tiểu công tử cũng cảm thấy, tuy học phủ an tĩnh, nhưng chỉ có đây là thật sự có thể làm cho tinh thần người ta hoàn toàn bình yên, chẳng cần lo lắng tính toán bất cứ điều gì. Có lúc trò chuyện với Mộc học huynh cũng không cần lo y sẽ truyền ra ngoài.
Ngày đó cũng là như thế, hắn ghé vào trên bệ đá vừa ăn nho vừa nhỏ giọng nói thầm. Cũng không phải oán giận, chỉ nói tính tình Kha Hàn Anh ngày càng khó đoán, một khắc trước mặt còn như gió xuân, một giây đã lạnh như sương. Hắn tựa như đại thái giám bên người bệ hạ, mỗi ngày đoán xem mình làm không đúng chỗ nào làm cho Kha đại thiếu gia chướng mắt.
Mộc Cảnh Tự vốn đang viết văn, nghe vậy hơi giật mình, không chút biến sắc ẩn xuống dị thường, hơi mỉm cười, ấm áp nói: “Văn Hòa huynh quá mức khiêm tốn.”
Lý Văn Hòa nhét một quả nho vào trong miệng còn chưa nhả ra, nghe thấy lời này vô thức nhìn về phía đối diện, đã thấy Mộc Cảnh Tự ngước mắt nhìn hắn một cái, ý cười trong mắt hơi hiện lên.
Hắn sửng sốt nửa giây, không khống chế được mà nuốt nho xuống, nhai cũng không nhai.
Sau đó liền thấy Mộc Cảnh Tự thoáng chốc trở nên có vẻ kinh ngạc.
Lý Văn Hòa: “......”
Không thiệt thòi, có thể nhìn thấy học huynh kinh ngạc một lần.
Nuốt cả một quả nho có chút nghẹn, hắn gian nan nuốt nước bọt rồi bình tĩnh lại, sau đó nghiêng người về phía trước, cười vui vẻ nói: “Ta xếp thứ bốn ở nhà, năm nay hai mươi tuổi, còn học huynh thì sao?”
Mộc Cảnh Tự xem nhẹ vấn đề phía trước, chỉ nói: “ Kẻ kém cỏi này chỉ lớn hơn ba tuổi thôi.”
Lý Văn Hòa mừng rỡ vỗ tay, cười hỏi: “Vậy ta có thể gọi huynh là ca ca được không?”
Mộc Cảnh Tự: “...?”
Không đợi y kịp phản ứng, chợt nghe người này còn nói: “Ta nghe học huynh gọi ta là Văn Hòa huynh, trong lòng kỳ thật cảm thấy rất vui cũng như vinh hạnh. Nhưng ta lại thật sự nhỏ tuổi một chút, không muốn học huynh gọi ta già như vậy, nếu học huynh không chê, gọi ta là Văn Hòa là được rồi.”
Thật là quá mức thân mật, Mộc Cảnh Tự nhất thời không biết nên đáp lại cái gì. Lý Văn Hòa ở đối diện y ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong nửa phần không giấu diếm, trắng trợn phơi bày dưới ánh mặt trời cho y xem.
Mộc Cảnh Tự trầm mặc một lát, có chút áy náy hiếm thấy dâng lên trong lòng.
Vốn y vì A Tuyết mới đối xử hoà ái với hắn, nhưng không ngờ......
Cũng được, dù sao cũng là tín hiệu hắn đưa ra trước.
Ánh mắt Mộc Cảnh Tự thu lại, lúc mở miệng thần thái đã khôi phục bình thường, hỏi: “Có thể gọi tên chữ không?”
Gọi tên thôi ít nhiều có chút bất kính, cũng quá thân mật, Mộc Cảnh Tự giữ lễ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cảm thấy không nên.
Lý Văn Hòa dù sao cũng là một con người thành tinh, vừa nghe lời này liền biết là khéo léo từ chối, thoáng uể oải rồi lại tỉnh lại nhanh chóng, tâm địa thoải mái nói: “Còn chưa lấy, nhưng tháng sau là sinh nhật ta, đến lúc đó về nhà cử hành lễ cập quan sẽ lấy tên chữ, ta lại nói chuyện với học huynh nha!”
Mộc Cảnh Tự hơi thả lỏng, đầu tiên là gật đầu đáp ứng, đảo mắt thấy dáng vẻ vô tâm vô phế chẳng hề so đo này của hắn, chút áy náy cuối cùng vẫn nổi lên.
Y đứng thứ ba ở trong cung, phía dưới hơn mười đệ đệ muội muội, đã quen làm huynh trưởng từ lâu, nhìn thấy bạn nhỏ hơi tủi thân là sẽ không kìm được muốn dỗ.
Cho dù đã qua nhiều năm, chút bản năng thích dỗ trẻ con này vẫn chiếm thượng phong.
Mộc Cảnh Tự suy nghĩ một phen, hỏi: “Ngày nào tháng sau?”
Thấy Lý Văn Hòa ăn nho thiếu chút nữa đã quên mình nói gì, y bổ sung: “Sinh nhật.”
“Mùng mười, vừa vặn ngày nghỉ, học huynh muốn đi xem lễ hả? “Lý tiểu công tử tung ra một loạt quyền đấm mà không hề suy nghĩ.
Mộc Cảnh Tự: “......”
Đã rất nhiều năm rồi y chưa gặp qua người nào chân thành thẳng thắn như vậy, tâm tư đều viết ở trên mặt, ngay cả tính toán cũng rõ cho người ta nhìn thấy.
Lời vốn định từ chối quanh quẩn một vòng trong miệng, cuối cùng lại nuốt xuống, Mộc Cảnh Tự gật đầu: “Được.”
Lý Văn Hòa thoáng chốc vui vẻ, híp mắt ăn hết từng quả nho một.
Ha! Không thiệt thòi!
Học huynh đồng ý đến xem lễ!
Đến xem lễ cập quan của hắn!
Sao không tính là ca ca cơ chứ!?
Lý Văn Hòa nghĩ tới đây, ánh mắt lặng lẽ nâng lên một khe hở, ánh mặt trời chiều hạ rộng lớn, bóng lá loang lổ rơi xuống mặt người đối diện. Mộc Cảnh Tự cúi đầu chuyên tâm làm một bài văn, mặt mày tuấn tú trong trẻo, xứng với một câu “Mạch thượng nhân như ngọc.”*
(Công tử đẹp như ngọc, không ai trên đời đẹp bằng)
Lý Văn Hòa len lén đỏ mặt, vội vàng cúi đầu nhai nho.
Không đồng ý thì không đồng ý, hắn len lén gọi trong lòng, học huynh cũng đâu có biết......
Ca ca...... Mộc ca ca!
Haha!
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ý cười trên mặt cũng không giấu được, một đường từ vườn Thanh Mai trở lại học xá, lúc nhìn thấy Kha Hồng Tuyết còn chưa kịp thu hồi.
Kha đại thiếu gia mấy ngày nay chính là một ngòi thuốc nổ biết đi, tùy tiện một chút là nổ tung, lực sát thương chẳng khác ngày xuân lúc chiêu sinh nghe thấy học sinh ngôn luận ở dưới chân núi.
Lý Văn Hòa thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện, vội vàng mím môi, niềm kiêu hãnh trong gió xuân trong nháy mắt biến thành nụ cười gượng gạo như một chú cún con, trong lòng lại vui vẻ không kìm được.
Kha Hồng Tuyết liếc hắn một cái, cười như không cười hỏi: “Lý huynh có được bảo bối gì mà vui vẻ như vậy?”
Lý Văn Hòa nghĩ thầm, học huynh muốn tới tham gia lễ cập quan của hắn, sao không tính là bảo bối. Nhưng trước mặt Kha Hồng Tuyết, hắn không dám nói một câu, chỉ nói: “Tiên sinh khen gần đây văn chương của ta có tiến bộ.”
Đúng là tiên sinh có khen ngày hôm trước.
Có tiến bộ cũng là do mấy ngày nay hắn quấn lấy Mộc Cảnh Tự được vài câu chỉ điểm, vừa vặn lần đó tiên sinh ra đề mục có liên quan tới cái này, viết ra một chút là có vẻ trình độ đột nhiên tăng mạnh lên.
Lý do này không có chỗ sai, Kha Hồng Tuyết không truy vấn, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây lê vẫn xanh tươi trước mắt cũng đã rụng vài chiếc lá, thần sắc Kha Hồng Tuyết tối tăm, không thấy rõ cái gì.
Lý Văn Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định lặng lẽ rời bước thì tổ tông lại thình lình hỏi một câu: “ Sinh nhật ngươi là tháng sau đúng không?’
Lý Văn Hòa sợ hãi cả kinh, nhất thời căng thẳng gấp bội, nuốt một ngụm nước miếng mới nói: “Đúng.”
Kha Hồng Tuyết: “Ta mang cho ngươi một khối ngọc. Lần trước không phải ngươi nói tỷ muội trong nhà thích gấm dệt Giang Nam sao, mặt khác cho ngươi mấy tấm vải cùng một ít phấn son, lần sau được nghỉ ngươi đến nhà ta lấy.”
Dừng một chút, hắn bổ sung: “Nhớ ngồi xe ngựa.” Rất nhiều đồ đạc.
Lý Văn Hòa: “...!”
Hắn cảm động đến nước mắt lưng tròng, chút căng thẳng kia trong nháy mắt bị tài phú văng lên trời cuốn đi, hận không thể quỳ gối trước mặt Kha Hồng Tuyết gọi cha.
Dù sao cha hắn cho hắn tiền mừng tuổi cũng cũng chỉ trăm lượng, Kha đại thiếu gia vừa ra tay thì toàn là đồ vô giá!
Đây không phải là cha ruột hay sao!?
Nếu không thì sao hắn lại thích chơi với Kha Hàn Anh đây? Ha ha.
Trong lòng Kha Hồng Tuyết vốn còn phiền muộn, liếc mắt một cái nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn thì vui vẻ.
Lý Văn Hòa liền hỏi: “Vậy ngươi có muốn tới lễ cập quan của ta không?”
Kha Hồng Tuyết liếc mắt, thần thái ngạo mạn, nói đùa: “Thế nào? Còn muốn lừa một phần lễ nữa à?”
“Sao có thể chứ?” Lý Văn Hòa cười làm lành: “Đây không phải là tôn kính ngài, muốn mời ngài chứng kiến một chút sao.”
Hơi buồn bực bị hắn ngắt lời, Kha Hồng Tuyết đứng dậy: “Ta không phải cha ngươi, cũng không phải anh ngươi, chứng kiến cái rắm, cút đi.”
Kha Hàn Anh rất ít khi nói chuyện thô tục như vậy, nhưng hắn mới về từ phía nam, dù lạ lùng cũng bình thường, Lý Văn Hòa vội vàng chân chó vỗ quần, giả vờ giả kêu một tiếng: “A - -”
Ngước mắt thấy hắn đi ra ngoài, theo bản năng liền hỏi: “Ngươi đi đâu, phu tử sắp tới rồi.”
Trong phòng học đã đầy người, Kha đại thiếu gia cũng không quay đầu lại: “Xuống núi uống rượu.”
Lý Văn Hòa: “......”
Hắn suy nghĩ một hồi, lại suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được, chạy tới người biến mất ở trước cửa viện vịn cửa sổ hô một câu: “Cha! Mang về cho ta một con gà quay!”
Bước chân Kha Hồng Tuyết không dừng lại, giơ tay vẫy vẫy về phía sau, không lên tiếng trả lời, nhưng có thể nhìn ra khóe môi tựa hồ nhẹ nhàng cong lên một chút.
Lý Văn Hòa liền biết đã ổn định, cười hì hì ngồi trở lại chỗ ngồi, không tự giác nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, khóe môi nhanh chóng nhếch đến sau tai.
Nhận một ca ca! Ha ha!
Còn có một người cha giàu có! Ha ha, tăng gấp đôi!
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Tiểu Lý à, bối phận của ngươi sai rồi. (Quan tâm.jpg)
Yên tâm, Tiểu Lý nhiều nhất là một cây cầu hỉ thước, nhiều nhất là một hoa đồng, không làm thành tình địch.
Hồi ức với A Tuyết luôn nhẹ nhàng vui vẻ, không giống như những quá khứ bị bao bọc bởi sương máu và thâm cừu, thoáng nghĩ một chút sẽ đau đến trái tim thắt lại, giống như muốn nổ tung.
Nó đã đau lắm rồi, tỉnh táo thì còn phải nghĩ đến việc trả thù, khi đau khổ thì nên nhớ lại những chuyện ngọt ngào trong quá khứ, nếu không thì làm sao có thể sống sót qua những năm đau khổ như vậy?
Theo một nghĩa nào đó mà nói, cái này gọi là uống rượu độc giải khát.
Mộc Cảnh Tự biết, nhưng y vẫn trầm luân như cũ.
Trong tưởng tượng của y, chắc hẳn Kha Hồng Tuyết không khác khi còn bé là mấy. An tĩnh, nhu thuận, học hành nghiêm cẩn, nói năng thận trọng......
Hiển nhiên A Tuyết là một Kha thái phó khác, trước kia Mộc Cảnh Tự nghĩ, đợi huynh trưởng lên ngôi, y sẽ xin lệnh rời khỏi kinh thành, đi phía nam làm một vương gia nhàn tản.
Từ nhỏ A Tuyết đã lớn lên ở phía Nam, muốn thích ứng với khí hậu ẩm thực ở đó hơn.
Nếu hắn bằng lòng cùng đi với mình, y sẽ xây cho hắn mấy tòa học đường trên thuộc địa.
Củi gạo dầu muối cũng được, triều đình phân tranh cũng được, một chuyện cũng không quấy nhiễu được lỗ tai người tuyết nhà y, A Tuyết chỉ cần chuyên tâm học vấn của hắn, bình an giàu có sống hết cuộc đời này là tốt rồi.
Cho nên chưởng viện tiên sinh nói “Hết thảy đều tốt”, nên đương nhiên y cho rằng, những hình ảnh trong tưởng tượng của mình đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
Cho đến khi y vào Lâm Uyên học phủ, tận mắt nhìn thấy Kha Hàn Anh hiện giờ.
Rồi sau đó lại đi vào danh lợi trong thư viện đào nguyên này, xem xong cuộc sống giao hữu mấy năm nay của A Tuyết.
Ảo giác của Lý Văn Hòa trong bữa tiệc đêm đó cũng không phải tất cả đều là hư ảo, quả thực y từ trên mây rơi xuống nhìn hồng trần.
Sau khi xem xong lại chỉ cảm thấy mờ mịt cũng như thổn thức.
Còn có điều gì mà không hiểu nữa?
Năm năm thời gian đủ để thay đổi rất nhiều, đủ để khiến một người trưởng thành thành một con người hoàn toàn khác.
Nhưng khi mỗi một mặt chuyển biến này đều có dấu vết để lần theo, giơ tay nhấc chân mỗi một động tác đều giống như gặp lại, trong lời nói vui vẻ mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại đều khiến người ta kinh tâm động phách.
Ai có thể cho rằng nó hoàn toàn tự nhiên đây?
Mộc Cảnh Tự nhìn thấy bóng dáng Thịnh Phù Trạch trên người Kha Hồng Tuyết, nhưng y không rõ vì sao A Tuyết phải làm như vậy.
-
Mấy ngày trước lập thu, Kha Hồng Tuyết trở về thư viện, trong khoảng thời gian này Lý Văn Hòa đã quen với việc không có việc gì là chạy tới chỗ Mộc Cảnh Tự, ngưỡng cửa vườn Thanh Mai cũng sắp bị hắn san bằng.
Lý do hỏi học vấn cũng tốt, tâm tính hiến bảo tặng cho y chút đồ chơi nhỏ dưới chân núi cũng được. Ngay cả Lý tiểu công tử cũng cảm thấy, tuy học phủ an tĩnh, nhưng chỉ có đây là thật sự có thể làm cho tinh thần người ta hoàn toàn bình yên, chẳng cần lo lắng tính toán bất cứ điều gì. Có lúc trò chuyện với Mộc học huynh cũng không cần lo y sẽ truyền ra ngoài.
Ngày đó cũng là như thế, hắn ghé vào trên bệ đá vừa ăn nho vừa nhỏ giọng nói thầm. Cũng không phải oán giận, chỉ nói tính tình Kha Hàn Anh ngày càng khó đoán, một khắc trước mặt còn như gió xuân, một giây đã lạnh như sương. Hắn tựa như đại thái giám bên người bệ hạ, mỗi ngày đoán xem mình làm không đúng chỗ nào làm cho Kha đại thiếu gia chướng mắt.
Mộc Cảnh Tự vốn đang viết văn, nghe vậy hơi giật mình, không chút biến sắc ẩn xuống dị thường, hơi mỉm cười, ấm áp nói: “Văn Hòa huynh quá mức khiêm tốn.”
Lý Văn Hòa nhét một quả nho vào trong miệng còn chưa nhả ra, nghe thấy lời này vô thức nhìn về phía đối diện, đã thấy Mộc Cảnh Tự ngước mắt nhìn hắn một cái, ý cười trong mắt hơi hiện lên.
Hắn sửng sốt nửa giây, không khống chế được mà nuốt nho xuống, nhai cũng không nhai.
Sau đó liền thấy Mộc Cảnh Tự thoáng chốc trở nên có vẻ kinh ngạc.
Lý Văn Hòa: “......”
Không thiệt thòi, có thể nhìn thấy học huynh kinh ngạc một lần.
Nuốt cả một quả nho có chút nghẹn, hắn gian nan nuốt nước bọt rồi bình tĩnh lại, sau đó nghiêng người về phía trước, cười vui vẻ nói: “Ta xếp thứ bốn ở nhà, năm nay hai mươi tuổi, còn học huynh thì sao?”
Mộc Cảnh Tự xem nhẹ vấn đề phía trước, chỉ nói: “ Kẻ kém cỏi này chỉ lớn hơn ba tuổi thôi.”
Lý Văn Hòa mừng rỡ vỗ tay, cười hỏi: “Vậy ta có thể gọi huynh là ca ca được không?”
Mộc Cảnh Tự: “...?”
Không đợi y kịp phản ứng, chợt nghe người này còn nói: “Ta nghe học huynh gọi ta là Văn Hòa huynh, trong lòng kỳ thật cảm thấy rất vui cũng như vinh hạnh. Nhưng ta lại thật sự nhỏ tuổi một chút, không muốn học huynh gọi ta già như vậy, nếu học huynh không chê, gọi ta là Văn Hòa là được rồi.”
Thật là quá mức thân mật, Mộc Cảnh Tự nhất thời không biết nên đáp lại cái gì. Lý Văn Hòa ở đối diện y ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong nửa phần không giấu diếm, trắng trợn phơi bày dưới ánh mặt trời cho y xem.
Mộc Cảnh Tự trầm mặc một lát, có chút áy náy hiếm thấy dâng lên trong lòng.
Vốn y vì A Tuyết mới đối xử hoà ái với hắn, nhưng không ngờ......
Cũng được, dù sao cũng là tín hiệu hắn đưa ra trước.
Ánh mắt Mộc Cảnh Tự thu lại, lúc mở miệng thần thái đã khôi phục bình thường, hỏi: “Có thể gọi tên chữ không?”
Gọi tên thôi ít nhiều có chút bất kính, cũng quá thân mật, Mộc Cảnh Tự giữ lễ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cảm thấy không nên.
Lý Văn Hòa dù sao cũng là một con người thành tinh, vừa nghe lời này liền biết là khéo léo từ chối, thoáng uể oải rồi lại tỉnh lại nhanh chóng, tâm địa thoải mái nói: “Còn chưa lấy, nhưng tháng sau là sinh nhật ta, đến lúc đó về nhà cử hành lễ cập quan sẽ lấy tên chữ, ta lại nói chuyện với học huynh nha!”
Mộc Cảnh Tự hơi thả lỏng, đầu tiên là gật đầu đáp ứng, đảo mắt thấy dáng vẻ vô tâm vô phế chẳng hề so đo này của hắn, chút áy náy cuối cùng vẫn nổi lên.
Y đứng thứ ba ở trong cung, phía dưới hơn mười đệ đệ muội muội, đã quen làm huynh trưởng từ lâu, nhìn thấy bạn nhỏ hơi tủi thân là sẽ không kìm được muốn dỗ.
Cho dù đã qua nhiều năm, chút bản năng thích dỗ trẻ con này vẫn chiếm thượng phong.
Mộc Cảnh Tự suy nghĩ một phen, hỏi: “Ngày nào tháng sau?”
Thấy Lý Văn Hòa ăn nho thiếu chút nữa đã quên mình nói gì, y bổ sung: “Sinh nhật.”
“Mùng mười, vừa vặn ngày nghỉ, học huynh muốn đi xem lễ hả? “Lý tiểu công tử tung ra một loạt quyền đấm mà không hề suy nghĩ.
Mộc Cảnh Tự: “......”
Đã rất nhiều năm rồi y chưa gặp qua người nào chân thành thẳng thắn như vậy, tâm tư đều viết ở trên mặt, ngay cả tính toán cũng rõ cho người ta nhìn thấy.
Lời vốn định từ chối quanh quẩn một vòng trong miệng, cuối cùng lại nuốt xuống, Mộc Cảnh Tự gật đầu: “Được.”
Lý Văn Hòa thoáng chốc vui vẻ, híp mắt ăn hết từng quả nho một.
Ha! Không thiệt thòi!
Học huynh đồng ý đến xem lễ!
Đến xem lễ cập quan của hắn!
Sao không tính là ca ca cơ chứ!?
Lý Văn Hòa nghĩ tới đây, ánh mắt lặng lẽ nâng lên một khe hở, ánh mặt trời chiều hạ rộng lớn, bóng lá loang lổ rơi xuống mặt người đối diện. Mộc Cảnh Tự cúi đầu chuyên tâm làm một bài văn, mặt mày tuấn tú trong trẻo, xứng với một câu “Mạch thượng nhân như ngọc.”*
(Công tử đẹp như ngọc, không ai trên đời đẹp bằng)
Lý Văn Hòa len lén đỏ mặt, vội vàng cúi đầu nhai nho.
Không đồng ý thì không đồng ý, hắn len lén gọi trong lòng, học huynh cũng đâu có biết......
Ca ca...... Mộc ca ca!
Haha!
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ý cười trên mặt cũng không giấu được, một đường từ vườn Thanh Mai trở lại học xá, lúc nhìn thấy Kha Hồng Tuyết còn chưa kịp thu hồi.
Kha đại thiếu gia mấy ngày nay chính là một ngòi thuốc nổ biết đi, tùy tiện một chút là nổ tung, lực sát thương chẳng khác ngày xuân lúc chiêu sinh nghe thấy học sinh ngôn luận ở dưới chân núi.
Lý Văn Hòa thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện, vội vàng mím môi, niềm kiêu hãnh trong gió xuân trong nháy mắt biến thành nụ cười gượng gạo như một chú cún con, trong lòng lại vui vẻ không kìm được.
Kha Hồng Tuyết liếc hắn một cái, cười như không cười hỏi: “Lý huynh có được bảo bối gì mà vui vẻ như vậy?”
Lý Văn Hòa nghĩ thầm, học huynh muốn tới tham gia lễ cập quan của hắn, sao không tính là bảo bối. Nhưng trước mặt Kha Hồng Tuyết, hắn không dám nói một câu, chỉ nói: “Tiên sinh khen gần đây văn chương của ta có tiến bộ.”
Đúng là tiên sinh có khen ngày hôm trước.
Có tiến bộ cũng là do mấy ngày nay hắn quấn lấy Mộc Cảnh Tự được vài câu chỉ điểm, vừa vặn lần đó tiên sinh ra đề mục có liên quan tới cái này, viết ra một chút là có vẻ trình độ đột nhiên tăng mạnh lên.
Lý do này không có chỗ sai, Kha Hồng Tuyết không truy vấn, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây lê vẫn xanh tươi trước mắt cũng đã rụng vài chiếc lá, thần sắc Kha Hồng Tuyết tối tăm, không thấy rõ cái gì.
Lý Văn Hòa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định lặng lẽ rời bước thì tổ tông lại thình lình hỏi một câu: “ Sinh nhật ngươi là tháng sau đúng không?’
Lý Văn Hòa sợ hãi cả kinh, nhất thời căng thẳng gấp bội, nuốt một ngụm nước miếng mới nói: “Đúng.”
Kha Hồng Tuyết: “Ta mang cho ngươi một khối ngọc. Lần trước không phải ngươi nói tỷ muội trong nhà thích gấm dệt Giang Nam sao, mặt khác cho ngươi mấy tấm vải cùng một ít phấn son, lần sau được nghỉ ngươi đến nhà ta lấy.”
Dừng một chút, hắn bổ sung: “Nhớ ngồi xe ngựa.” Rất nhiều đồ đạc.
Lý Văn Hòa: “...!”
Hắn cảm động đến nước mắt lưng tròng, chút căng thẳng kia trong nháy mắt bị tài phú văng lên trời cuốn đi, hận không thể quỳ gối trước mặt Kha Hồng Tuyết gọi cha.
Dù sao cha hắn cho hắn tiền mừng tuổi cũng cũng chỉ trăm lượng, Kha đại thiếu gia vừa ra tay thì toàn là đồ vô giá!
Đây không phải là cha ruột hay sao!?
Nếu không thì sao hắn lại thích chơi với Kha Hàn Anh đây? Ha ha.
Trong lòng Kha Hồng Tuyết vốn còn phiền muộn, liếc mắt một cái nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn thì vui vẻ.
Lý Văn Hòa liền hỏi: “Vậy ngươi có muốn tới lễ cập quan của ta không?”
Kha Hồng Tuyết liếc mắt, thần thái ngạo mạn, nói đùa: “Thế nào? Còn muốn lừa một phần lễ nữa à?”
“Sao có thể chứ?” Lý Văn Hòa cười làm lành: “Đây không phải là tôn kính ngài, muốn mời ngài chứng kiến một chút sao.”
Hơi buồn bực bị hắn ngắt lời, Kha Hồng Tuyết đứng dậy: “Ta không phải cha ngươi, cũng không phải anh ngươi, chứng kiến cái rắm, cút đi.”
Kha Hàn Anh rất ít khi nói chuyện thô tục như vậy, nhưng hắn mới về từ phía nam, dù lạ lùng cũng bình thường, Lý Văn Hòa vội vàng chân chó vỗ quần, giả vờ giả kêu một tiếng: “A - -”
Ngước mắt thấy hắn đi ra ngoài, theo bản năng liền hỏi: “Ngươi đi đâu, phu tử sắp tới rồi.”
Trong phòng học đã đầy người, Kha đại thiếu gia cũng không quay đầu lại: “Xuống núi uống rượu.”
Lý Văn Hòa: “......”
Hắn suy nghĩ một hồi, lại suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được, chạy tới người biến mất ở trước cửa viện vịn cửa sổ hô một câu: “Cha! Mang về cho ta một con gà quay!”
Bước chân Kha Hồng Tuyết không dừng lại, giơ tay vẫy vẫy về phía sau, không lên tiếng trả lời, nhưng có thể nhìn ra khóe môi tựa hồ nhẹ nhàng cong lên một chút.
Lý Văn Hòa liền biết đã ổn định, cười hì hì ngồi trở lại chỗ ngồi, không tự giác nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, khóe môi nhanh chóng nhếch đến sau tai.
Nhận một ca ca! Ha ha!
Còn có một người cha giàu có! Ha ha, tăng gấp đôi!
••••••••
Tác giả để lại lời nhắn:
Tiểu Lý à, bối phận của ngươi sai rồi. (Quan tâm.jpg)
Yên tâm, Tiểu Lý nhiều nhất là một cây cầu hỉ thước, nhiều nhất là một hoa đồng, không làm thành tình địch.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương