Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 31



Kim Ngọc tò mò

"Cô ấy chấp nhận chia tay không?"

Lục Dương buồn buồn ngồi xuống bậc thềm

"Dĩ nhiên là không. Cô ấy khóc rất nhiều"

Trong lòng Kim Ngọc hả hê lắm nhưng ngoài mặt lại vờ như rất thông cảm. Cô ngồi xuống cạnh Lục Dương

"Cô ấy hẳn là sốc lắm"

"Ừm. Nhưng phải chấp nhận thôi. Lần nào cô ấy cũng dùng nước mắt để làm tôi mềm lòng. Lần này thì không nhân nhượng nữa"

"Thế còn anh. Anh ổn chứ?"

"Tôi sao? Dĩ nhiên là không hề thoải mái. Lúc thấy cô ấy gục ngã, tôi suýt thì đã nói hết mọi sự thật cho cô ấy nghe."

Kim Ngọc nhìn dáng vẻ buồn bã của Lục Dương mà trái tim cũng nặng nề theo.

"Rồi một ngày nào đó anh sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình thôi, anh xứng đáng nhận được điều đó"

Anh mỉm cười nhìn cô:

"Cảm ơn cô. Trễ rồi, cô mau vào nghỉ đi."



Kim Ngọc gật đầu rồi bước vào trong.Lục Dương định vào phòng nghỉ của khách để tắm thì thấy cửa đã bị khóa lại. Anh lập tức gọi chị Dung thì mới biết là lệnh của bà nội bắt anh phải ở chung phòng với Kim Ngọc, không được ngủ riêng.

Kim Ngọc vừa định đặt lưng xuống nằm ngủ thì vội ngồi bật dậy khi thấy Lục Dương bước vào phòng. Cô chưa kịp thắc mắc thì anh đã vội giải thích

"Bà nội khóa phòng rồi, còn bắt tôi ngủ cùng cô. Tôi cũng hết cách"

Kim Ngọc nuốt khan, má cô đã nóng ran nhưng lại vờ như mạnh mẽ vô tư mà nói:

"Ừm không sao. Dù gì trong hợp đồng cũng có nói anh và tôi không được phát sinh quan hệ trong thời gian hợp đồng. Cứ ở chung phòng tạm thời cũng không sao đâu."

"Ừm. Tôi cũng chẳng có ý gì với cô đâu. Nên cô yên tâm"

"Tôi rất yên tâm mà. Thôi anh đi tắm đi, tôi ngủ trước đây.

Nói xong cô vội nằm xuống rồi trùm chăn kín đầu. Lục Dương thở dài, mỉm cười rồi đi tắm. Khi anh lên giường nằm, sợ cô trùm mặt ngủ sẽ khó thở nên nhè nhẹ kéo chăn ra khỏi mặt cô. Kim Ngọc lúc này đã ngủ rất say không còn biết gì hết. Lục Dương cười mỉm, thầm nói:

"Vô tư thế sao? Tôi nói tôi không thích cô thì cô tin tôi không làm gì cô sao?"

Lục Dương nằm nghiêng nhìn Kim Ngọc ngủ thêm một chút. Anh quyết định sẽ kết hôn giả với cô vì cảm thấy cô rất tốt bụng lại rất trong sáng hiền lành. Anh cảm giác có thể tin tưởng cô và cũng là vì muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Một cô gái tốt như Kim Ngọc, anh nghĩ cô xứng đáng có được điều tốt đẹp ấy.

Để đảm bảo Uyển Hạ rời khỏi nhà, Lục Dương cho dịch vụ dọn dẹp vệ sinh đến kiểm tra nhà một lần. Uyển Hạ thật sự đã rời đi, cô ấy tạm thuê một căn

hộ khác gần với công ty của anh. Để giúp đỡ Uyển Hạ, anh âm thầm đã thỏa thuận với chủ căn hộ, sắp xếp cho cô đầy đủ nội thất nhưng không tính vào tiền thuê phòng. Nôi thấy ấy là do anh bí mật tài trợ.



Hai người sắp kết hôn nhưng cũng chẳng phải lo lắng gì. Mọi chuyện đều đã có bà Kiều sắp xếp. Vì vậy Kim Ngọc vẫn đến trường và Lục Dương vẫn đi làm như bình thường.

Kim Ngọc đang cùng Thiên Thư lên lớp thì gặp lại Tử Kiệt trên đường. Anh ta gặp cô thì lập tức nói móc:

"Chà người tình của đại gia đây rồi. Làm sugarbaby có vui không?"

Thiên Thư định xông tới cho anh ta một trận thì bị Kim Ngọc nắm tay cản lại. Anh ta cười cợt nói tiếp:

"Tôi chờ cái ngày cô bị anh ta đá. Lúc ấy chắc thảm hại lắm nhỉ? Đồ chơi cho bọn nhà giàu thì cũng chỉ ở mức ấy thôi."

Kim Ngọc cười khinh:

"Cái đầu của anh chỉ nghĩ được thế thôi à? À! Tôi quên mất, trong não anh chỉ toàn phân thôi thì làm sao mà nghĩ được cái gì cho dễ ngửi."

Tử Kiệt trợn mắt chỉ tay vào mặt Kim Ngọc . Cô cũng không kém cạnh mà đấu mắt với anh ta:

"Sao nào? Còn muốn đánh tôi? Vừa vô văn hóa lại còn vũ phu. Tôi chẳng hiểu gia đình anh giáo dục anh kiểu gì. À! Anh đừng có quan tâm tôi làm gì nữa, tôi coi anh là cái ung nhọt gớm ghiếc nên chỉ muốn vứt anh thật xa khỏi cuộc đời tôi thôi. Anh muốn biết cuộc sống bây giờ của tôi ra sao đúng không?"

Kim Ngọc lấy trong ba lô ra một tấm thiệp cưới:"Đã làm anh thất vọng rồi. Tôi không chỉ có người yêu đại gia mà còn sắp cưới anh ấy nữa kìa."

Tử Kiệt không tin vào mắt mình, anh ta giật lấy, xem tên của cả hai trên thiệp.

Địa điểm tổ chức còn là nhà hàng năm sao cao cấp nhất thành phố. Kim Ngọc giật lại tấm thiệp mời, khinh khỉnh bảo:

"Chỉ tiếc tôi chỉ mời con người đến dự chứ không mời cầm thú đến được.
Chương trước Chương tiếp