Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 32



Thiên Thư nãy giờ bị Kim Ngọc dọa cho đứng hình. Kim Ngọc phải nắm tay cô bạn để kéo đi:

"Đi thôi! Đứng đây thở chung bầu không khí ngập trong rác khiến tôi khó chịu quá."

Đi xa Tử Kiệt một đoạn, Thiên Thư mới hồi tỉnh. Cô nàng giật lấy thiệp cưới trên tay soi đi soi lại rồi hỏi Kim Ngọc

"Chuyện này là thế nào?"

Kim Ngọc mỉm cười nói:

"Như lời tao đã nói đó. Tao sắp kết hôn rồi. Anh ấy tên là Lục Dương."

"Trời ạ! Sao lại nhanh như vậy? Mày chỉ mới chia tay với Tử Kiệt thôi mà. Lại còn là một đại gia? Có phải bà bán thân không hả? Là một lão già sao? Không được đâu Kim Ngọc, có khó khăn thế nào thì mày cũng không thể nào bán thân cho bọn nhà giàu như thế."

Kim Ngọc bật cười.

"Mày nói gì vậy chứ. Mày không nhớ người đàn ông đã giúp tao ở cổng trường lần trước sao? Là anh ấy đó"

Thiên Thư dần nhớ ra, lần này cô nàng thật sự vui mừng ôm lấy cổ Kim Ngọc

"Trời ơi! Không ngờ là thật. Mày cưới anh ấy thật sao, chàng trai như diễn viên đó ư? Trời ơi tôi hạnh phúc dùm mày luôn đây này. NOVELTOON

Thiên Thư vẫn không thôi tò mò"Nhưng mà sao nhanh thế?"

"Thì... tình yêu sét đánh mà. Tạo và anh ấy đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên"



"Thật thế à?"

"Thật"

Kim Ngọc khẳng định chắc nịch. Ngoài mặt vui nhưng trong lòng chẳng mấy thoải mái. Cô đang nói dối ngay cả bạn thân của mình kia mà. Nếu sau này cô ấy biết Kim Ngọc nói dối thì liệu còn chơi với Kim Ngọc nữa không?

Sau khi bị Lục Dương chia tay, Uyển Hạ cuối cùng cũng đã biết sợ. Cô ta đã nghĩ cả đời này sẽ nắm được thóp của Lục Dương và có thể muốn gì làm nấy. Nào ngờ chỉ sau một đêm cô ta đã bị đá ra chuồng gà.

Uyển Hạ dừng luôn cả dự án làm đại sứ thương hiệu để tập trung cho việc điều tra ra lý do Lục Dương chia tay. Đám cưới của tài phiệt được giữ bí mật rất nghiêm ngặt vì vậy phải dành cả hơn mười ngày thì thám tử mà Uyển Hạ thuê mới mọi được một chút thông tin.

Uyển Hạ đi đi lại lại trong căn hộ mới thuê. Bộ dạng cô ta đầu bù tóc rối, mắt thâm quầng vì lo lắng quá độ, trông rất thảm:

"Nói nhanh đi! Anh đã tìm ra được thông tin gì về Lục Dương rồi? Anh ta sẽ kết hôn với ai? Con đàn bà đó là ai mà dám cướp người yêu của Uyển Hạ này vậy?"

"Tôi cũng không khai thác được thêm thông tin gì. Danh tính của cô gái được nhà Lục Dương giữ bí mật rất kỹ. Nhưng theo tôi theo dõi thì cô ta là sinh viên đại học A và hiện tại ở Lục Gia."

Uyển Hạ sửng sốt nói:"Lục Gia? Đó không phải là nhà của cha mẹ Lục Dương sao? Cô ta ở đó trước khi kết hôn luôn sao?"

"Đúng vậy, theo tôi thấy thì cô gái này được gia đình Lục Dương chăm sóc rất kỹ, đi đâu cũng che kín mặt và có vệ sĩ đi cùng 24/24, không có ai có thể tiếp cận hay chụp ảnh được cô ấy."

Uyển Hạ cảm thấy nực cười:

"Cô ta là sao hạng A chắc. Sao lại được bảo vệ kỹ thế chứ?"

"Hôm nay tôi đã theo dõi xe của Lục Dương từ Lục Gia đi đến The Wedding Queen. Có lẽ bây giờ họ đang thử váy cưới ở đó."



Mắt Uyển Hạ long sòng sọc, cô ta nghiến răng nói:

"Hừ! Dám bỏ rơi tôi khổ sở thế này để cưới một con nhỏ khác ư! Lục Dương, hôm nay tôi nhất định phải đòi lại được những gì thuộc về mình. Nói xong Uyển Hạ cúp máy rồi vội vàng trang điểm và thay quần áo.

Tại The Wedding Queen, trung tâm thiết kế áo cưới lớn nhất thành phố.

Hôm nay là ngày đầu tiên Kim Ngọc đến thử váy hoàn thiện. Chiếc váy cưới độc quyền được thiết kế để tôn lên những đường nét đẹp nhất của cô dâu. Nó được thiết kế và may chỉ trong vòng mười ngày để kịp cho cô dâu mặc thử. Chiếc váy màu trắng tinh tế với vải cao cấp kết hợp với ngọc trai tinh tế nhã nhặn. Không lòe loẹt phô trương nhưng vẫn giữ được nét cao quý.

Kim Ngọc đứng trước gương, đến bản thân cũng không ngờ được chiếc váy có thể đẹp như trong mơ thế này. Cô vui sướng, lâng lâng nhìn bản thân mà không nói nên lời. Các nhân viên thi nhau khen ngợi:

"Chị mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp."Em chưa từng nhìn thấy cô dâu nào xinh như chị luôn ấy ạ.

"Thật sự ghen tị với chị quá. Gia đình giàu có, bản thân xinh đẹp. Chắc chắn chị kiếp trước đã cứu thế giới nên kiếp này mới có phước thế này.

Kim Ngọc chỉ mỉm cười không đáp. Họ đâu biết bản thân cô một tháng trước còn chẳng là gì trong cuộc đời này, phải ở trong căn phòng trọ chật hẹp và một ngày chỉ dám ăn một bữa để có đủ tiền để sống và đi học. Cuộc đời này đúng là không lường trước được điều gì.

Một cô gái bước đến khiêm tốn hỏi:

"Chị ơi! Cho chúng em xin được chụp ảnh lưu niệm cùng chị có được không?"

Kim Ngọc thôi suy tư, cô mỉm cười đáp:

"Được chứ ạ."

Ba cô gái nhân viên lập tức thi nhau đứng cạnh cô để chụp ảnh chung. Cô gái nào cũng xin vía để được xinh đẹp và giàu sang như Kim Ngọc.
Chương trước Chương tiếp