Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 33



Lúc đó ở bên phía phòng thay đồ của Lục Dương. Anh đang được nhân viên chỉnh lại chiếc áo ghi-lê màu đen. Có vẻ nó vẫn hơi chật so với bờ vai khá rộng của anh nên nhân viên đang phải đo đạc lại.

Họ đang định cho anh mặc thử áo vest thì anh có điện thoại, là cuộc gọi từ thám tử riêng. Lục Dương khá lo lắng, anh cau mày rồi ra hiệu cho nhân viên tạm thời rời khỏi phòng. Đợi chỉ còn mình anh thì anh mới bắt máy:

"Có chuyện gì vậy?"

"Thưa anh! Hôm nay cô Uyển Hạ đã rời khỏi nhà. Tôi đi theo thì thấy cô ấy đã bước vào The Wedding Queen ạ.

Lục Dương sửng sốt:

"The Wedding Queen? Cô ấy đến đây làm gì chứ. Chẳng lẽ nào..."

Mắt Lục Dương mở lớn vì hoảng hốt. Anh chưa tắt điện thoại đã vội vàng mở cửa chạy như bay ra khỏi phòng thay đồ. Mấy nhân viên đang đứng bên ngoài đợi cũng không biết có chuyện gì nên chỉ biết đứng mà nhìn theo.

Phòng thay đồ của nam nằm ở tầng một nhưng phòng của nữ lại ở tầng ba. Lục Dương bấm muốn hỏng luôn nút thang máy nhưng nó bây giờ mới đang dừng lại ở tầng ba rồi rề ra chạy xuống. Lục Dương lo lắng đến run cả tay. Anh bấm điện thoại gọi cho Kim Ngọc mà cũng bối rối mãi mới bấm đúng số. Kim Ngọc vội đi thử váy cưới nên điện thoại đã bỏ quên ở nhà. Cô không bắt máy càng khiến cho anh lo đến phát điên.

Lục Dương gọi cho Uyển Hạ nhưng cô cũng không nghe máy. Lúc này anh thật sự chỉ muốn chửi thề, nếu có chuyện gì xảy ra, anh không biết bản thân sẽ phải chịu trách nhiệm thế nào nữa.

Trên phòng thay đồ của nữ, Kim Ngọc đang vui vẻ nói chuyện và chụp ảnh với nhân viên thì cửa phòng bất ngờ mở ra. Uyển Hạ mặc đồ hiệu, trông rất sang trọng nên tiếp tân và bảo vệ đã tưởng cô ta là khách đến đặt váy cưới nên đã để cô ta xông thẳng vào trong không chút trở ngại.Khoảnh khắc Uyển Hạ tháo kính râm xuống khiến cho Kim Ngọc vô cùng sững sờ. Cô ta cũng ngạc nhiên không kém, sau khi sửng sốt thì cô ta nở một nụ cười tàn ác:

"Hóa ra là cô."

Kim Ngọc sợ đến đông cứng người. Uyển Hạ lao đến chỗ cô như một mũi tên, nhân viên đang đứng quanh Kim Ngọc chẳng hiểu nội tình nên cũng đứng dạt ra hai bên. Uyển Hạ không chút lưỡng lực tát thẳng vào mặt Kim Ngọc rồi nắm tóc cô mà giật mạnh



"Tao còn tưởng con quỷ cái nào dám giật bồ tạo. Hóa ra là mày! Con mồ côi này! Mày đúng là không muốn sống nữa rồi."

Uyển Hạ giằng xé Kim Ngọc như một nắm giẻ rồi đẩy cô ngã xuống đất. Cô ta đạp lên váy cưới của Kim Ngọc rồi bước đến nắm tóc, kéo ngửa lên

"Mày quên tạo đã cảnh cáo mày thế nào rồi đúng không? Tao đã nói mày phải cút khỏi tầm mắt của tao, tốt nhất là ch.ết đi rồi cơ mà. Mày đang thách thức sự kiên nhẫn của tao đó con chó ạ."

Ba nhân viên nữ cảm thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng, Kim Ngọc lại không có sức phản kháng nên đành phải xông vào can ngăn. Tuy nhiên ba người cũng không cản nổi một kẻ đang phát cuồng, thậm chí bị Uyển Hạ mạnh tay đánh trả. Cô ta chộp lấy chiếc giày cao gót của nhân viên làm rơi ra định đánh Kim Ngọc thì có giọng nói đanh thép vang lên:

"Dừng lại đi!"Kim Ngọc mắt nhắm tịt tưởng như đã lĩnh trọn chiếc guốc đó, may sao có anh kịp thời xuất hiện.

Lục Dương nhanh chóng đi tới nắm chắt lấy cánh tay Uyển Hạ. Anh nhìn An Hạ đầy tức giận rồi lo lắng nhìn qua Kim Ngọc

"Cô có sao không?"

Kim Ngọc nước mắt lưng tròng, nhịp thở gấp gáp, cô lắc đầu thay cho lời đáp. Lục Dương nhìn thấy cô bị giật tóc tơi tả, má còn in hằn rõ vết bàn tay của Uyển Hạ thì lồng ngực anh nhói nhẹ.

Uyển Hạ thấy Kim Ngọc thì bị thù hận che mờ lý trí. Giờ thấy Lục Dương xuất hiện thì lập tức tỉnh táo lại. Cô ta đứng lên, cười cợt:

"Anh dám bỏ em để cưới một con nhỏ quê mùa, nghèo hèn thế này sao? Mấy ngày trước cô ta chỉ là một con phục vụ ở quán cà phê, vậy mà làm cách nào nó lại thành vợ anh được nhanh vậy? Nó đã leo lên giường và cầu xin anh cưới nó có đúng không?"

Lục Dương tức giận nhìn Uyển Hạ:

"Em thôi đi! Chuyện của chúng ta kết thúc rồi. Em còn dám làm hại đến vợ sắp cưới của anh thì anh sẽ không để em yên đâu.
Chương trước Chương tiếp